Sự hồi sinh của cẩm tú
Chương 61 : Giải quyết
Ba canh giờ sau, xe ngựa đã về đến vương phủ. Trước cửa phủ, thị vệ thấy xe ngựa của vương gia đã trở lại vội vàng chạy nhanh đến dắt ngựa, mời hắn xuống xe.
Khi xe ngựa vừa dừng lại, Thập Bát Nương đã tỉnh lại ngay. Đôi mắt chậm rãi mở ra. Giấc ngủ sâu trên đường đi khiến nàng thấy tinh thần sảng khoái hơn nhiều.
Lan Phượng Thương cúi đầu, chăm chú nhìn nàng. Cùng lúc, Thập Bát Nương cũng ngẩng mặt lên. Bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng khẽ nụ cười, dịu dàng lên tiếng:
– Gia ! Cám ơn ngài đã chăm sóc cho thiếp trên đường về. Thiếp….
Nói xong, Thập Bát Nương thoáng cử động, muốn rời khỏi lồng ngực ấm áp kia
Nhưng bàn tay to khỏe của Lan Phương Thương ghìm chặt nàng lại. Sau đó, hắn xốc màn xe lên, cẩn thận xem xét. Bên ngoài gió lạnh đang vù vù thổi đến từng đợt liên tiếp, hắn lập tức quay đầu cầm tấm chăn bông quấn chặt lên người Thập Bát Nương thêm lần nữa. Đến khi nàng đã hoàn toàn được bọc kín trong chăn ấm, lúc này Lan Phượng Thương mới cảm thấy yên tâm.
Khuôn mặt Thập Bát Nương ửng hồng, hơi do dự đáp lại cử chỉ chăm sóc của Lan Phượng Thương bằng chất giọng nhẹ nhàng như hơi thở :
– Thiếp không cảm thấy lạnh nữa, không cần khoác thêm chăn đâu.
Ở trên xe, nàng khoác chăn kín người thì không sao nhưng nếu đã xuống xe mà quấn lớp chăn kín người, liệu có quá phô trương, có khiến Lan vương gia cảm thấy mất mặt không ?
Khác với vẻ phân vân của Thập Bát Nương, Lan Phượng Thương chẳng mảy may để ý, cầm tấm chăn khoác lên rồi quấn thật chặt, sau đó ôm nàng đi thẳng vào trong vương phủ.
Bước qua cánh cửa lớn, vào đến bên trong vương phủ, đến khi cảm thấy gió lạnh bên ngoài không còn lùa vào nữa, lúc này hắn mới lưu luyến buông Thập Bát Nương ra.
Nha hoàn đang đứng ở cạnh cửa nhìn thấy vương gia vì lo lắng vương phi có thể bị cảm lạnh, tự mình ôm nàng đi vào cửa, nhất thời không nén được kinh ngạc, ngẩn người ra.
Quan hệ giữa vương gia và vương phi trở lên tốt đẹp như vậy từ khi nào ?
Nàng ta còn nhớ rõ, trước kia Vương gia cùng Vương phi ba ngày một trận cãi vã nhỏ, năm ngày một trận cãi vã lớn, bảy ngày xung đột nghiêm trọng, thiếu chút nữa còn đánh nhau, khiến vương phủ không lúc nào yên.
Thập Bát Nương đưa tấm chăn cho nha hoàn cầm lấy, sau đó nắm thật chặt áo choàng ở trên người, khuôn mặt ửng đỏ nhìn về phía Lan Phượng Thương, nhỏ giọng dò hỏi :
– Gia có cùng thiếp đi thỉnh an bà bà không ?
Lan Phượng Thương không nghĩ ngợi nhiều, gật gật đầu ” Ừ ” một tiếng. Song, bắt gặp sự mệt mỏi trên gương mặt nàng, hắn bỗng tiếp lời, giọng chan chứa yêu thương:
– Cùng đi đi.!
Nha hoàn vội vàng nói ngay:
– Xin vương gia và vương phi dừng bước. Hôm nay, thượng thư phu nhân mang theo tiểu công tử đến đây, mời lão vương phi ghé qua phủ của họ. Hiện tại, lão vương phi còn chưa trở về ạ.
Lan Phượng Thương nghe xong, lập tức phất tay cho phép nàng ta đi xuống, quay sang nhìn Thập Bát Nương, cười khẽ :
– Mẫu thân rất thương yêu Tiểu Phong Tử. Có lẽ là tiểu tử kia lại làm nũng, mẫu thân không cầm lòng được nên lúc này mới đi qua đó, đợi khi mẫu thân quay về, chúng ta lại qua đó thỉnh an cũng không muộn.
Thập Bát Nương gật đầu, dịu dàng lên tiếng:
– Thiếp thấy bà bà rất thích trẻ con. Vì sao gia không giúp bà bà thõa mãn tâm nguyện ?
Nàng tươi cười nhìn hắn, trong ánh mắt không hề có vẻ sợ hãi hay dao động nhưng bên trong lại như đang soi thấu tâm can người khác.
Lan Phượng Thương là một chiến vương bách chiến trên sa trường, cơ thể cường trán khỏe mạnh, Thập Bát Nương không tin hắn lại chẳng có khả năng khiến cho mấy người phụ nữ trong hậu viện mang thai .Ở thời đại này, trong hoàng thất hoặc trong các gia đình quý tộc, chuyện con cháu nối nghiệp có vai trò hết sức quan trọng. Vì lẽ đó ,việc đàn ông khi sủng hạnh cơ thiếp không xuất tinh cũng chẳng phải là chuyện bí mật gì. Vấn đề là trong quá trình thực hiện kỹ thuật cao hay thấp, có bị cơ thiếp phát hiện hay không mà thôi.
Những lời của Thập Bát Nương làm đôi mày Lan Phượng Thương nhíu chặt lại, đưa mắt nhìn về phía nàng. Trên khuôn mặt thanh tú vô cùng bình thản, như mặt nước mùa thu phẳng lặng, dịu êm.
Trong lòng Lan Phượng Thương chợt dâng lên ý nghĩ : Nếu là người khác nói với mình về chuyện con nối dòng thẳng thắn như vậy, hắn chắc chắn sẽ hoài nghi đối phương có ý đồ không tốt. Nhưng những lời đó lại do người con gái đang ở trước mắt này nói ra…Nhìn khuôn mặt củaThập Bát Nương lúc này, hắn chẳng có lý do gì mà không tín nhiệm nàng.
Hắn trầm ngâm rất lâu….sau đó mới từ từ cất tiếng:
– Có lẽ là do ta ở trên chiến trường giết chóc nhiều quá nên ông trời không muốn ban cho ta một đứa con chăng?
Thập Bát Nương chuyển mắt nhìn hắn tỏ vẻ không tán thành với lời nói ấy, môi anh đào thoáng hiện nét cười:
– Gia đừng tự coi nhẹ bản thân. Ngài vung đao là để bảo vệ quốc gia, phòng chống kẻ thù bên ngoài mới khiến cho dân chúng có thể giống như hiện tại : an cư lạc nghiệp, hòa bình, dân chúng trải qua một cuộc sống tiêu diêu tự tại, vô ưu vô lự như vậy. Gia đã vì quốc gia, vì dân chúng mà phải trả giá nhiều như thế. Thiếp cả gan hỏi ngài một câu : Nếu gia được lựa chọn lại, ngài có bỏ đi đao kiếm. Ngài có cảm thấy giết chóc như vậy là không nên mà bỏ cuộc không?
Đất nước mà Thập Bát Nương và Lan Phượng Thương đang sống vẫn luôn đi theo chủ chương hòa bình, cùng tồn tại và phát triển với các nước ở chung quanh. Chẳng qua, thời gian gần đây bọn giặc Thát – Lỗ ở phương bắc ngang ngược tàn bạo, mưu toan xâm chiếm mảnh đất này, thậm chí còn phát động các nước nhỏ ở chung quanh cùng nhau khởi binh làm loạn khiến cho trong nước lòng dân rối loạn, triều đình không thể ổn định. Người đàn ông này vì muốn dân chúng có được những ngày tháng hòa bình, ổn định cuộc sống mới mang binh đi dẹp loạn. Quá trình đó không thể tránh khỏi việc phải dùng đến phương pháp bạo lực. Song vì triều đình, vì con dân trăm họ của đất nước này, hắn không thể không tiêu diệt những nước láng giềng có suy nghĩ xấu xa, mơ mộng hão huyền, ý đồ gây rối, khiến quốc gia không có giây phút yên ổn. Thân làm tướng, làm sao có thể tha cho chúng được ? Làm sao Lan Phượng Thương có thể buông tay?
Thập Bát Nương lại nghĩ, nếu đúng như lời hắn nói là do mình giết chóc quá nhiều nên mới ảnh hưởng đến chuyện có con nối dòng vậy thì làm sao nàng có thể sinh ra ba tiểu tử mạnh khỏe, đang dần lớn lên từng ngày được. So phong thái, so độ thông tuệ, chúng đều là những nam nhân vô cùng trác tuyệt, sẽ là nhân tài trong tương lại.
Vì những lẽ đó, Thập Bát Nương không hề do dự, ngay lập tức phủ nhận những lo ngại trong lòng hắn ngay .
Lan Phượng Thương nghe nàng nói như vậy, khóe miệng khẽ cong lên, di chuyển đôi mắt sắc bén,chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, bình thản, trang nhã của nàng, dịu dàng hỏi:
– Nàng không cảm thấy trên người ta mang rất nhiều nợ máu hay sao?
Thập Bát Nương lắc đầu, dịu dàng cười nói :
– Thiếp không cho là như vậy.
Ánh mắt trong trẻo lại nhìn thẳng vào hắn, khẳng định ngay:
– Gia ! Nếu như ngài muốn con nối dòng, thiếp tin tưởng việc đó đối với gia mà nói không phải là việc khó khăn gì.
Thập Bát Nương vừa mới nói xong, không ngờ Lan Phượng Thương đã nhấc chân đến sát bên người nàng, đột nhiên cúi đầu xuống sát bên, thở ra từng luồng khí nóng, mờ ám nói :
– Chờ nàng khỏe hơn, ta sẽ để cho nàng sinh.
Lời vừa thốt Lan Phượng Thương lập tức lui lại vị trí cũ, ánh mắt ẩn chứa vài phần trêu ghẹo nhìn khuôn mặt đang phiếm hồng của Thập Bát Nương.
Hắn thầm tính toán, cứ để nàng sinh cho hắn mấy đứa con. Nhất định hắn sẽ hết lòng yêu thương chúng. Vì đó là con của hai người – kết tinh tình yêu của hắn và nàng.
Lan Phượng Thương đột nhiên đến gần như vậy, lại còn ở ghé ở bên tai thì thầm mấy lời kia khiến cho thân thể mềm mại của Thập Bát Nương bỗng khựng lại trong chốc lát, khẽ run rẩy, cũng bất chấp mọi chuyện, nhìn thẳng vào Lan Phượng Thương, giọng có vẻ hoài nghi:
– Gia. . . Gia… muốn thiếp sinh con cho ngài ư ?
Lan Phượng Thương chuyển mắt nhìn kĩ khuôn mặt của nàng, đến khi không thấy trên đó xuất hiện thái độ khó chịu nào, khi đó mới thản nhiên nhấn từng tiếng:
– Ta muốn con trưởng của ta, phải do chính thê sinh ra!
Lan Phượng Thương đối với những chuyện khác có lẽ cũng không cố chấp như vậy nhưng riêng với vấn đề con nối dòng, hắn tuyệt đối đặt lên hàng đầu. Lí do là con trai trưởng sau này sẽ là người kế thừa vương phủ cho nên phải do chính phi mà hắn yêu thích sinh ra thì mới có đủ tư cách.
Đương nhiên trước khi chính phi sinh hạ được đứa nhỏ, hắn sẽ không cho phép những người phụ nữ khác mang thai trước được.
Năm năm trước ý nghĩ đó không hề có trong đầu hắn, chỉ có chán chường và mệt mỏi. Song hiện tại, sau bao nhiêu chuyện, ý định ấy dần sinh sôi, bén rễ chắc chắn trong lòng hắn mất rồi.
Con trai Lan Phượng Thương….Hắn muốn do người con gái trước mắt này sinh ra, chỉ có nàng.
Về phía Thường thái y, hắn đã nhờ ông ấy tìm phương thuốc bí truyền điều dưỡng thân thể cho nàng. Với khả năng của ông ta, có lẽ đó không phải là điều quá khó. Đến lúc ấy, hắn sẽ để nàng sinh con cho mình. Còn những người phụ nữ khác, tạm thời trong lòng Lan Phượng Thương không có ý định cùng họ dây dưa.
Thập Bát Nương nghe thấy hắn nói thế, trong lòng không khỏi dấy lên sự cảm động. Đôi mắt trong trẻo chạm phải cái nhìn của Lan Phượng Thương, nàng không kiềm được sự thấp thỏm , ngập ngừng :
– Gia. . . Gia… ngài không phải muốn hưu thiếp hay sao ?
Hàm ý trong lời nói vừa rồi, liệu có phải nói lên ý định sẵn sàng tiếp nhận nàng của Lan Phượng Thương ? Hắn không muốn hưu nàng nữa?…..Nếu thật vậy…. Hắn không muốn hưu nàng nữa….Nếu như Lan Phượng Thương thật sự muốn tiếp nhận nàng thì có phải đây là thời điểm nàng có thể đem bí mật về mấy đứa con nói ra không ?
Lời Thập Bát Nương vừa rời khỏi miệng, Lan Phượng Thương cảm thấy vô cùng khó chịu quát to :
– Nói bậy!
Hắn quay mặt nhìn nàng, trông thấy thân thể gầy yếu run lên, không khỏi hạ thấp giọng, dịu dàng hơn :
– Chắc là nàng nghe thấy lời đồn gì từ mấy tên nô tài lắm lời trong phủ phải không?
Thập Bát Nương cúi mặt, nhỏ giọng nói :
– Không phải, là thiếp. . . Thiếp…. tự đoán ạ…..
Dáng vẻ kinh sợ của nàng khiến hắn vừa thương, vừa có chút đau lòng. Lan Phượng Thương giơ tay lên khoác nhẹ nên vai Thập Bát Nương có ý trấn an, sau đó từ tốn bỏ xuống, giọng nói vô cùng nghiêm túc :
– Ta sẽ không hưu nàng. Nàng là chính phi của ta, cũng không có sai lầm gì quá lớn, sao lại có thể tùy tiện hưu ly như vậy chứ ? Đừng lo!
Nói xong, bàn tay to của hắn khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn sâu vào mắt nàng, dịu dàng nói :
– Sau này không được nói ra những chuyện như vậy nữa biết không ?
Thập Bát Nương nhìn chăm chú vào đôi mắt đen nhánh sắc bén đang ở ngay trước mặt mình, gật gật đầu, trong giọng nói vừa mang theo vẻ ấm áp dịu dàng, lại vừa mang theo một sự vui sướng nhẹ nhàng mà ngay cả bản thân nàng cũng chưa thể nhận ra :
– Thiếp nhớ kỹ rồi.
Thời điểm, Lan Phượng Thương vừa mới từ chiến trường trở về, không thể phủ nhận là hắn cũng đã từng có suy nghĩ muốn hưu nàng. Thập Bát Nương tuy là chính phi nhưng trước đây đã để lại cho hắn ấn tượng xấu xa vô cùng, một chút dáng vẻ của vương phi đều không có, làm sao có thể xứng đôi với hắn ? Hắn mà không hưu nàng mới là chuyện kì lạ đấy !
Nhưng bắt đầu từ ngày nàng quay về tham gia yến hội mừng chiến thắng, tất cả mọi chuyện dường như đã dần thay đổi. Nàng rất khác, khác đến lạ lùng.
Đôi mắt luôn tràn ngập dục vọng chiếm hữu và những ý nghĩ độc địa khiến cho người ta nhìn thấy đều không nén được cảm giác chán ghét và phiền não trước đây bỗng nhiên đã thay bằng đôi mắt không hề gợn sóng, ấm áp, tĩnh lặng…. Những ham muốn dục vọng hay vẻ tàn nhẫn hoàn toàn biến mất như chưa hề tồn tại ở nàng.
Mới đầu hắn nửa tin nửa ngờ nhưng sau đủ loại chuyện phát sinh, Lan Phượng Thương thực sự nhận ra là nàng đã thay đổi. Hắn không còn để ý tới những chuyện trước đây, chăm chú quan sát nàng.
Bản thân Thập Bát Nương biết mình không thể sống lâu được nữa nên muốn trả lại vị trí vương phi lại cho hắn. Nàng còn chủ động đi trao đổi với mẫu thân về những chuyện sau khi hưu ly, muốn người để lại Thiên Trạch cho nàng cư trú, những chuyện khác của vương phủ gần như nàng không hề nói đến dù chỉ nửa câu. Trong đôi mắt của nàng không hề có một chút lưu luyến nào đối với những vinh hoa phú quý bên trong vương phủ.
Hắn đã đến Thiên Trạch kia không chỉ một lần. Hắn cảm thấy dường như toàn bộ cuộc sống của nàng chỉ xoay quanh việc nuôi gà, nấu ăn, đem thịt phơi khô, chơi đùa cùng với mấy tiểu hài tử nhà hàng xóm.
Gian phòng mà Thập Bát Nương đang sống còn không bằng một góc gian phòng của mấy hạ nhân có chút địa vị trong vương phủ của hắn. Khác với vẻ rực rỡ, lộng lẫy ở vương phủ, mọi thứ ở Thiên Trạch gần như là một sự đối lập rõ rệt, giản dị, thiếu thốn nhiều thứ. Thập Bát Nương sống ở nơi này, trong một cuộc sống như thường dân nghèo khó. Nhưng nàng không có một lời than vãn. Khi Thập Bát Nương xuất hiện trong yến tiệc mừng công của hắn, nàng chỉ thực hiện đúng chức trách của vương phi, sau đó không hề có một chút thái độ chần chờ nào lập tức quay về Thiên Trạch, tiếp tục cuộc sống bình thường, dân dã của mình.
Nàng đã từng là vị vương phi kiêu ngạo ương ngạnh, đeo vàng dát bạc. Vậy mà hiện giờ hắn ôm nàng lại chỉ thấy một thân thể gầy gò mảnh khảnh, khiến cho Lan Phượng Thương cảm thấy mình giống như đang ôm một con mèo nhỏ ốm yếu nhẹ như tơ liễu. Khi ôm nàng trong lòng, hắn chợt nảy sinh cảm giác muốn níu chặt lấy Thập Bát Nương, chỉ sợ bản thân buông nơi một chút thôi nàng sẽ tan biến vậy.
Cảm giác thay đổi này là thế nào, phải lý giải thế nào đây?
Hắn từng chủ động giữ nàng ở lại trong vương phủ nhưng Thập Bát Nương chỉ dịu dàng cười tạ ơn. Sau khi hắn tới quân doanh thì nàng lại quay về Thiên Trạch. Hắn thấy được, Thập Bát Nương của hiện tại đã không còn giống như nàng của quá khứ. Nàng đối với hắn hay đối với vương phủ đã không một chút tà ý gì nữa. Tâm hồn nàng thực sự thanh khiết, không chút tranh đua. Thập Bát Nương không cần hư vinh để thỏa mãn mình như nhiều nữ tử khác. Thứ duy nhất làm nàng lưu luyến lại là Thiên Trạch xa xôi, cũ nát kia.
Lan Phượng Thương luôn muốn được nhìn thấy cặp mắt bình thản, “vô tranh vô cầu” của nàng lộ ra vẻ ấm áp, muốn cảm thụ được bầu không khí thư thái bình thản khi ở chung với nàng, đặc biệt thỉnh thoảng nghe Thập Bát Nương ngẫu nhiên nói vài câu chuyện bâng quơ nhưng lại thể hiện vẻ quan tâm với hắn. Tuy rằng mỗi lần hắn đều nhíu mày, cau mặt tỏ vẻ ghét bỏ nhưng trong lòng lại luôn luôn ghi tạc những lời tưởng như rất nhàm chán, hay lập đi lập lại đó của nàng.
Không biết từ khi nào, hắn đã không tự chủ được mà bị Thập Bát Nương hấp dẫn, ánh mắt luôn dừng lại trên người nàng. Càng không biết từ khi nào, hắn đã quên hết tất cả những chuyện trước kia, trong đầu chỉ muốn nắm lấy tay nàng bắt đầu mọi chuyện thêm một lần nữa….
Một trận gió lạnh thổi đến, Thập Bát Nương bị cơn gió kia quét qua, thoáng rùng mình. Lan Phượng Thương nhìn thấy, không thèm truy cứu đến việc nàng đã nói lên tâm tư của mình, kéo tay nàng đi tới các viện biệt lập của hắn.
Văn quản gia nghe nói vương gia đã mang theo vương phi quay về, vội vàng từ bên trong nhà kho chạy đến, đúng lúc bắt gặp Lan Phượng Thương đang mang theo Thập Bát Nương đi đến các viện riêng. Ông ta vội tiến lên chào hỏi vương gia và vương phi có cần gì không ?
Lan Phượng Thương lập tức bảo Văn quản gia đi tìm vài bộ quần áo mùa đông đến cho vương phi, đồng thời bảo hạ nhân mang nước nóng đến đây để bọn họ tắm rửa.
Dứt lời, hắn quay sang nhìn Thập Bát Nương ân cần hỏi nàng đã đói chưa ?
Thập Bát Nương cũng cảm thấy bụng trống rỗng. Nàng khẽ gật đầu.
Sau khi dặn dò Văn quản gia tất cả mọi việc cần làm, Lan Phượng Thương vội dẫn Thập Bát Nương đi về biệt viện.
Mặt trời đã dần xuống, trời đã chạng vạng tối. Gió càng lúc càng mạnh, thân thể của Thập Bát Nương lại yếu đuối, chỉ cần một cơn gió đã thổi ngã nên hắn cảm thấy tốt nhất là đưa nàng đến trang viện của mình. Nơi hắn ởđông ấm hạ mát, rất thích hợp để nàng nghỉ ngơi.
Từ đầu đến cuối, Thập Bát Nương đều nghe theo sự sắp xếp của Lan Phượng Thương, lẳng lặng đi theo phía sau hắn.
Trông thấy vương gia đưa vương phi tiến vào viện, người duy nhất đang trông coi viện là Trọng quản gia khẽ gật gật đầu, trên miệng nở một nụ cười rất tươi. Trong lòng ông ta thầm nghĩ : ”Xem ra vương gia lại tiếp nhận vương phi thêm một lần nữa rồi” . Nhưng thoáng nhớ tới việc hôm nay trắc phi và mấy di nương làm ầm ĩ trong phủ, Trọng quản gia khẽ lắc đầu.
Vào bên trong trang viện, Thập Bát Nương đã cảm thấy ấm áp hơn bên ngoài gió lạnh rất nhiều.
Xung quanh viện, hoa cỏ mọc rất xanh tươi. Ở phía sau ngọn giả sơn có rất nhiều sương mù bay lên càng khiến cho các viện này tựa như đang ở giữa mùa xuân ấm áp.
Thập Bát Nương cảm nhận được không khí ấm áp chung quanh khiến cho tâm tình thả lỏng rất nhiều, khẽ quay sang vừa cười với Lan Phương Thương vừa dịu dàng nói :
– Gia ! Hôm nay, thiếp xem như đã được mở mang tầm mắt rồi. Nơi này của ngài thật là đặc biệt .
Lan Phượng Thương nghe thấy những lời này của nàng, khóe miệng cong lên, dịu dàng nói :
– Nàng hãy đi vào trong nghỉ ngơi trước. Qua hai ngày nữa, ta lại đưa nàng đi nhìn ngắm xung quanh.
Nơi này là do Lan Phượng Thương tự mình bài trí, nhận được sự khen ngợi của nàng, hắn dĩ nhiên cảm thấy rất vui mừng.
Thập Bát Nương khẽ cười, gật đầu đồng ý, sau đó chỉ phía hơi nước đang bốc lên liên tục ở phía sau ngọn giả sơn nói :
– Phía bên kia là suối nước nóng phải không ạ?
Lan Phượng Thương chuyển mắt nhìn theo hướng mà nàng đang chỉ, một lát sau mới gật nhẹ đầu, nói nhanh:
– Ừ ! Chỗ đấy đúng là có một suối nước nóng.
Trang viện này của hắn cũng đang là nhờ có suối nước nóng này nên mới có thể đông ấm hạ mát, không khí dễ chịu hơn bên ngoài.
Thấy hắn xác nhận, Thập Bát Nương có chút do dự. Nếu như nàng có thể ngâm mình trong suối nước nóng thiên nhiên tinh khiết, có lẽ sẽ khiến cho máu huyết trong cơ thể lưu thông dễ dàng hơn một chút. Nhưng nàng vẫn phân vân không biết có nên mở miệng nói với hắn hay không.
Cuối cùng, sức khỏe quan trọng, nàng nhỏ giọng thương lượng với Lan Phượng Thương:
– Gia ! Thiếp có thể qua đó ngâm mình một chút không ?
Đây là nơi ở của người đàn ông này, không biết hắn có mắc chứng sạch sẽ quá mức không ? Liệu hắn có thích người khác đặt chân đến khu vực của mình hay không ? Thập Bát Nương cứ phân vân mãi. Suối nước nóng này lại rất tốt cho sức khỏe của nàng. Khi ở hiện đại, Thập Bát Nương đã biết suối nước nóng có tác dụng dưỡng thể vô cùng tốt. Nếu như có thể, nàng rất muốn ngâm mình trong đó một chút. Nhưng Lan Phượng Thương là chủ nhân nơi ấy, nàng chỉ tùy tiện hỏi, nếu hắn không đồng ý, Thập Bát Nương không dám tỏ thái độ gì hơn.
Không biết trong lòng Lan Phượng Thương đang suy nghĩ điều gì nhưng sau khi hắn nghe Thập Bát Nương hỏi như vậy, ánh mắt sắc bén hơi thẫm lại một chút, nhìn xung quanh rồi từ tốn truyền lệnh muốn Văn quản gia dặn phòng bếp làm thức ăn, không cần phải đun nước nữa. Sau đó, bàn tay hắn nắm lấy nàng, dắt tay Thập Bát Nương đi về phía suối nước nóng.
Thập Bát Nương thấy hắn dẫn nàng đi về phía suối nước nóng ở phía sau ngọn giả sơn trong lòng cảm thấy vui vẻ, bàn tay bị hắn nắm lấy cũng nhẹ nhàng nắm lại tay hắn, khẽ nhìn Lan Phượng Thương, đầy cảm kích :
– Cám ơn gia.
Ban đầu, Thập Bát Nương cứ ngỡ Lan Phượng Thương sẽ dẫn mình đến suối nước nóng tắm rửa, sau đó hắn sẽ thể hiện đúng phong cách của chính nhân quân tử xoay người rời đi. Nhưng khi thấy hắn đưa lưng về phía mình không chỉ cởi sạch quần áo, còn quay lại hỏi nàng không cởi quần áo thì làm sao có thể ngâm mình trong suối nước nóng, nàng chợt cảm thấy lúng túng đến rối cả chân tay, chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ.
Nam căn mạnh mẽ to lớn đang hiện ra của người đàn ông trước mặt khiến Thập Bát Nương vội vàng dời tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào hắn một phút nào nữa.
Cứ như thể, nam căn trần trụi kia giống như đang nhìn về phía nàng trêu tức, vững vàng đứng thẳng ở giữa hai bắp đùi của hắn.
Làn da của Lan Phượng Thương giống như màu lúa mạch. Tuy rằng, hắn hàng năm ở trên chiến trường chinh chiến hỗn loạn nhưng da dẻ lại vô cùng hoàn mĩ, nhẵn mịn. Bên trong cơ thể cũng ẩn chứa một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn, tựa như con báo trong rừng mưa đang vận sức chờ phát động. Dáng người của Lan Phượng Thương đúng tiêu chuẩn tam giác vô cùng hoàn mĩ. Ngay cả mấy sao nam nổi tiếng ở hiện đại nếu đứng cạnh hắn để so sánh chắc chắn sẽ chuốc thảm bại vào mình.
Không thể phủ nhận, những người đàn ông đã từng rèn luyện ở trên chiến trường đối với phụ nữ mà nói có một loại hấp dẫn trí mạng.
Đối diện với ánh mắt sắc bén đen bóng như nước sơn của Lan Phượng Thương, khuôn mặt Thập Bát Nương bỗng đỏ bừng. Nàng đâu có nói là muốn cùng hắn tắm rửa? Tình thế hiện tại, hắn đã cởi sạch quần áo. Trái lại nàng một thứ cũng chưa có rời khỏi người mình.
Lan Phượng Thương nhìn thấy nàng đang đỏ mặt không dám nhìn, khẽ nhếch mày nói khẽ :
– Nàng cũng đâu phải chưa từng thấy qua, tại sao mặt lại đỏ như vậy ?
Thập Bát Nương âm thầm cắn răng chịu đựng, càng không thể nói gì hơn.
Lan Phượng Thương thấy mặt nàng càng lúc càng đỏ như trái táo cũng không chế nhạo nữa, tự mình bước vào trong suối nước nóng được thiết kế rất tỉ mỉ kia, khiến thân thể cao một thước tám của hắn gần như nằm trọn trong suối nước nóng. Hắn khẽ ghé vào tường bao xung quanh suối, nhìn Thập Bát Nương, thấp giọng :
– Thực sự rất dễ chịu, nàng mau lại đây ngâm đi.
Toàn bộ suối nước nóng này đủ chỗ cho năm sáu người cùng tắm. Mặc dù khi Lan Phượng Thương bước xuống nước vẫn còn một khoảng trống rất lớn để nàng có thể bước vào nhưng Thập Bát Nương vẫn không dám cởi quần áo. Trong lòng nàng như tơ vò trăm mối, rối bời.
Theo như lời của hắn thì hai người không phải chưa từng nhìn thấy thân thể của nhau. Nếu không sao có thể có ba tiểu tử kia chứ ? Chúng là sự kết hợp giữa nam và nữ, sự kết hợp hết sức tự nhiên và rất hài hòa.
Hiện tại, trong đầu nàng đã bắt đầu có suy nghĩ sẽ nói cho Lan Phượng Thương biết chuyện về ba đứa con cho nên sự bài xích lúc ban đầu với hắn cũng giảm đi không ít. Do dự một chút, nàng nhỏ giọng nói :
– Gia. . . . . . Gia….. ngài có thể quay mặt đi được không?
Cặp mắt của Lan Phương Thương hơi híp lại một chút nhưng không nói gì, trong lòng thầm nghĩ phụ nữ đúng là phức tạp, sau đó vội quay mặt đi .
Thập Bát Nương thầm thở hắt ra, ngón tay run run cởi bỏ quần áo, trong lòng không ngừng trấn an bản thân, tự nhủ hắn là phụ thân của mấy đứa con của nàng. Cho dù Lan Phượng Thương có nhìn thấy hết thân thể của nàng cũng không có việc gì. Sau khi nàng thẳng thắn thành khẩn nói cho hắn chuyện về mấy đứa con, sớm hay muộn cũng phải đối mặt với những chuyện như vậy. Lúc này, thân thể nàng có bị hắn nhìn thấy cũng không có vấn đề gì. Thật sự không có vấn đề gì.
Sau khi cố gắng nhủ thầm một lúc lâu, nàng mới vượt qua được chướng ngại tâm lý, đặt quần áo đã cởi ra ở bên cạnh.
Lan Phượng Thương cảm thấy nàng cởi quần áo quá lâu nên quay sang nhìn. Dụng ý ban đầu chỉ là nhìn.
Thập Bát Nương vốn dĩ đã cởi xong quần áo, đang đi về phía suối nước nóng, thấy hắn không hề báo trước đã quay lại nhìn xem, đặc biệt khi nàng trông thấy hai mắt của hắn không chớp, cứ mở lớn không rời từng tấc da thịt thì cảm thấy vô cùng xấu hổ, toàn thân không tự chủ được lại đỏ ửng lên.
Thập Bát Nương chỉ muốn nhanh chóng bước nhanh để thân thể của mình có thể chìm hoàn toàn trong nước.
Bởi vậy,tâm trạng nàng trở nên rất khẩn trương. Thêm nữa nàng lại không biết cách bài trí của suối nước nóng, độ nông sâu như thế nào cũng rõ nên lúc nàng mới bước được một chân xuống bậc cầu thang. Bậc thang này so với tưởng tượng của nàng còn sâu hơn một chút khiến Thập Bát Nương loạng choạng. Thân thể của nàng chúi về phía trước một chút, sau đó lại bị đập ngược lại phía sau gáy.
Ở bên cạnh, Lan Phượng Thương chưa hề dời mắt, vẫn chăm chú nhìn nàng. Thấy thân thể nàng chao đảo bỗng cảm thấy hoảng sợ, không nói hai lời liền bổ nhào đến. Thời khắc Thập Bát Nương sắp rơi vào giữa dòng nước thì hắn đã đỡ được nàng, hơn nữa còn ôm gọn nàng trong vòng tay, áp sát vào ngực mình.
Trông thấy người con gái đang hoảng sợ ở trong lòng, lại nhớ tới chuyện vừa rồi thiếu chút nữa nàng đã bị ngã nhào xuống suối, Lan Phượng Thương không khỏi giận tái mặt, tỏ thái độ không hài lòng nói :
– Thân thể của nàng có chỗ nào là ta chưa từng nhìn qua? Sao lại sợ ta như vậy? Nàng có biết là vừa rồi thiếu chút nữa là nàng đã ngã xuống nước rồi không ?
Hắn xuống nước trước vốn là muốn cho nàng biết vị trí các bậc thang xuống suối nước nóng này. Nhưng nàng dường như không lưu tâm mấy, dám đi xuống lối bên cạnh. Cầu thang phía bên kia rất sâu, nàng không hề xem xét kĩ đã bước vào, không bị quăng ngã mới là lạ.
Thập Bát Nương bừng tỉnh, thấy khuôn mặt của Lan Phượng Thương đang tỏ vẻ không hài lòng vội nhận lỗi ngay :
– Thần thiếp. . . . . . Thiếp biết sai rồi.
Lúc này do nàng đang sốt ruột nên ngay cả cách xưng hô có phần không lưu ý. Đến khi nhận ra, nàng vội lẩn trốn ánh mắt chằm chằm nhìn mình của hắn. vội vàng nói thêm :
– Vừa rồi. . . . . . Vừa rồi cám ơn ngài.
Nghĩ lại, nếu như lúc nàng bị bước hụt mà hắn không đỡ kịp chỉ sợ là không chỉ ngâm suối nước nóng không thành mà còn bị sặc nước ấy chứ. Càng nhớ rõ, nàng càng thầm cảm thấy mình thật may mắn, may mà hắn đỡ được nàng.
Lan Phượng Thương chăm chú nhìn khuôn mặt Thập Bát Nương, cũng không hề nói thêm lời gì nữa nhưng cánh tay đang ôm nàng không hề buông lỏng chút nào.
Ở dưới nước, thân thể trần trụi của hai người dán sát vào nhau. Sau khi, Thập Bát Nương thoát khỏi nguy hiểm, đầu óc bừng tỉnh thì mới từ từ cảm giác được. Nàng chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn nên khẽ ngẩng đầu, khuôn mặt mang theo vẻ hoảng sợ và thất thố, run rẩy:
– Gia ! Ngài. . . . . .
Nàng còn chưa kịp nói hết, Lan Phượng Thương đã cúi đầu xuống, vừa ôm chặt Thập Bát Nương trong ngực vừa đẩy nàng dựa lại gần bờ suối, bắt đầu điên cuồng hôn lên bờ môi đỏ mọng của nàng.
Nụ hôn liên tiếp rơi xuống như mưa, trong đó còn hàm chứa ham muốn tình dục mãnh liệt, khiến cho tinh thần vốn tỉnh táo của Thập Bát Nương dần dần rơi vào trạng thái hỗn độn.
Hai bàn tay đầy sức mạnh của hắn xiết nàng càng lúc càng chặt, đôi môi liên tục ma sát lên cánh môi đỏ mọng của Thập Bát Nương, lên hai má, lên vành tai nhỏ nhắn của nàng, còn di chuyển xuống cả chỗ xương quai xanh, động tác có chút điên cuồng, mạnh bạo.
Hai bàn tay của Lan Phương Thương dần di chuyển xuống, đặt trước khuôn ngực căng tròn nhẹ nhàng xoa nắn, vần vò. Cảm giác vừa khác thường lại vừa thoải mái này khiến cho Thập Bát Nương run rẩy từng đợt, không tự chủ được trong miệng khẽ phát ra âm thanh rên rỉ. Mấy tiếng rên khe khẽ kia lại càng giống như cổ vũ thêm cho Lan Phượng Thương tiếp tục hành động của mình.
Môi hắn từ từ trượt xuống dọc theo khuôn mặt,vùi đầu ở trước ngực nàng ma sát khiến cho Thập Bát Nương càng run rẩy, không tự chủ được nhanh chóng vòng tay ôm lấy cổ hắn. Nàng không tự giác được muốn ôm chặt lấy hắn, muốn đòi hỏi nhiều hơn nữa từ con người này.
Một lát sau, Lan Phượng Thương ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan đường nét vô cùng tinh xảo. Trông thấy khuôn mặt Thập Bát Nương đang phiếm hồng, cặp mắt khép hờ, đôi môi đỏ mọng đang nhếch lên, khẽ hé ra rồi lại khép vào giống như đang mời gọi, bộ phận nào đó ở dưới thắt lưng của hắn đã thấy chướng lên vô cùng khó chịu. Hắn chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ mê man của người con gái nhỏ ở trước mắt, ánh mắt hắn càng lúc thẫm lại, toát ra ham muốn tình dục nồng đậm.
Hắn lại tiếp tục cúi đầu xuống, đôi môi mỏng khẽ áp chặt cái miệng nhỏ nhắn của nàng, thô lỗ đưa lưỡi vào trong miệng, không ngừng quấn quýt lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng cắn mút.
Bàn tay to thô nhám đầy vết chai đã xoa nắn khắp thân thể mềm mại của nàng, đốt lên từng đốm lửa, bàn tay to của hắn di chuyển đến đâu là khiến mảng da thịt trắng mịn như tuyết ửng đỏ đến đó, tạo lên một sắc thái cực kỳ quyến rũ.
Cảm giác được ham muốn của nàng, Lan Phương Thương khẽ dời khỏi đôi môi căng mọng, nhấc tay đem hai chân của nàng quặp chặt vào thắt lưng của hắn, cúi mặt vừa hôn xuống vành tai của nàng vừa nhỏ giọng quyến rũ nói :
– Vi phu có thể đi vào được không ?
Lúc này, Thập Bát Nương toàn thân đã mềm nhũn mằm ở trong lòng của hắn, không thể tìm ra được phương hướng bắc nam gì nữa rồi. Hai tay theo bản năng ôm chặt lấy cổ Lan Phượng Thương, hai chân theo sự dẫn dắt của hắn cũng quấn chặt lấy thắt lưng người kia. Nàng gắt gao ôm chặt như vậy, thân thể mềm mại lại run rẩy từng đợt, khiến cho người ta cảm thấy nàng vừa có sự e thẹn lại vừa cực kỳ nóng bỏng quyến rũ, say cả hồn người.
Lúc này Thập Bát Nương giống như một con thuyền con đang lênh đênh trên biển rộng không ngừng bị mưa rền gió dữ tập kích. Nàng muốn tìm kiếm chung quanh một chỗ để dựa vào, muốn tìm kiếm một bến cảng an toàn nào đó để nàng có thể neo đậu.
Nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng của Lan Phượng Thương cùng với hơi thở ấm áp đang vờn bên tai, Thập Bát Nương chỉ cảm thấy đầu óc càng lúc mờ mịt, nàng không biết nên đáp ứng hay nên từ chối.
Cảm giác của Thập Bát Nương đối với Lan Phương Thương đã có sự thay đổi rõ rệt. Lúc vừa mới bắt đầu trong lòng nàng cảm thấy mơ hồ, thậm chí còn cự tuyệt tin tưởng việc hắn một lần nữa muốn tiếp nhận mình. Nhưng sau khi hắn làm rất nhiều chuyện, nàng cũng cảm giác được hắn đối xử với mình đặc biệt thế nào.
Huyết yến Tây Vực trân quý đến mức lão vương phi còn chưa từng dùng qua, vậy mà hắn lại đi cầu hoàng thượng cho nàng. Loại da quý hiếm của mãnh hổ trong núi cũng được hắn sai thuộc hạ đưa tới để nàng chống lạnh trong mùa đông. Hắn còn lo lắng nàng phải chịu nhiều vất vả nên đã phái đến rất nhiều nô bộc hầu hạ nàng. Thập Bát Nương có thể cảm nhận được hắn rất tốt với nàng qua một vài việc nhỏ khác nữa. Không nói ra không phải là không biết. Chỉ là nàng luôn lặng lẽ ghi nhớ trong lòng mà thôi.
Thập Bát Nươngvốn nghĩ : bởi vì thân thể của mình không tốt nên hắn mới tỏ ra đồng cảm, thương hại, từ đó mới đối xử tốt với nàng. Cho nên thời điểm mới bắt đầu, nàng luôn không tin tưởng những việc Lan Phượng Thương làm là vì mình.
Song, những hành động sau này của hắn lại khiến nàng cảm nhận được tình cảm của hắn đối với mình là thật lòng thật dạ. Tuy nhiên bản tính của Thập Bát Nương vẫn luôn rất cẩn thận nên nàng vẫn không dám mạo hiểm tin tưởng, chỉ sợ lại chuốc lấy thất vọng trong lòng.
Cho đến hôm nay, Lan Phượng Thương tự mình đi đến Thiên Trạch đón nàng hồi phủ, không phải chỉ là đón nàng về tham gia yến hội thường niên của hoàng cung mà còn nói cho nàng biết: hắn muốn nàng sinh con cho hắn. Đến lúc đó nghi hoặc trong lòng Thập Bát Nương mới được giải trừ.
Lan Phượng Thương dụng tâm như vậy, có lẽ trong lòng hắn thật sự đã coi nàng là thê tử.
Ở cổ đại này, người đàn ông có thân phận địa vị cao như hắn, lại mong muốn một người con gái không hề có giá trị lợi dụng như nàng sinh con trai trưởng cho mình, danh chính ngôn thuận kế thừa vương phủ. Mặc dù hắn không nói ra nhưng hàm ý trong lời nói của hắn, Thập Bát Nương lại không hiểu hay sao?
Nàng không có giá trị lợi dụng. Lan Phượng Thương không cần dùng Thập Bát Nương làm gì cả. Tất cả tâm tư của hắn đều xuất phát từ tấm lòng, thực tình trân trọng, thương yêu nàng.
Có lẽ đã sắp đến lúc nàng báo cho hắn biết chuyện về ba đứa con rồi.
Thập Bát Nương và Lan Phượng Thương vốn là vợ chồng. Cùng hắn làm chuyện vợ chồng thân mật nhất, dĩ nhiên cũng là chuyện đương nhiên.
Một khi trong đầu Thập Bát Nương đã tính toán sẽ thẳng thắn thành khẩn nói với Lan Phượng Thương bí mật lớn nhất về ba đứa con, đồng nghĩa với việc nàng đã bắt đầu tiếp nhận hắn.
Khi nghe thấy Lan Phượng Thương nói nhỏ ở bên tai, Thập Bát Nương nhắm mắt lại, thoáng do dự trong chốc lát, sau đó mới gật đầu, vùi mặt vào trước ngực hắn, run run.
Nhận được sự đồng ý của Thập Bát Nương, Lan Phượng Thương dịu dàng đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, cúi đầu hôn khiến cho cho ý chí của nàng bị đảo loạn hoàn toàn, mơ mơ màng màng.
Lan Phượng Thương ngang tàng mạnh mẽ mượn dòng nước ấm chậm rãi tiến nhập vào trong thân thể của Thập Bát Nương, từ từ chiếm lĩnh, rốt cục đã hoàn toàn chiếm giữ được nơi ấm áp chặt chẽ kia. Thiên đường đó quá căng chặt khiến cho hắn điên cuồng, hành động càng lúc càng mạnh mẽ.
Từ dịu dàng nâng nịu, cảm giác được người con gái trong lòng đã thích ứng với sự xâm nhập bên trong, hắn mới từ từ rời khỏi môi nàng, bắt đầu chậm rãi đong đưa thắt lưng của mình, khiến cho người con gái ở trong lòng có cảm giác giống như đang bay bổng lên tận trời cao.
Thời điểm Lan Phượng Thương tiến vào, Thập Bát Nương cảm thấy bản thân thật sự đã trầm luân vào trong, thân thể không ngừng run rẩy, kích động tột cùng.
Lan Phượng Thương thực sự rất ôn nhu. Sự kiên nhẫn, chịu đựng có chút vất vả nhưng hắn lại không dám mở rộng thêm khoảng cách tiếp xúc giữa hai bên để thỏa sức tàn sát bừa bãi. Hắn vẫn vô cùng nhẹ nhàng, chầm chậm chiều theo nhịp độ của nàng.
Người con gái trong lòng khẽ nhíu cặp mày liễu, Lan Phượng Thương điều chỉnh động tác ở thắt lưng chậm lại, từ từ dẫn dắt nàng, đợi đến khi nàng thích ứng, hưởng thụ được cảm giác sung sướng mà hắn vừa đem đến thì Lan Phượng Thương mới lại tiếp tục đưa nàng tiến vào một cảm giác mới mẻ khác, sung sướng hơn, mãnh liệt hơn.
Được Lan Phượng Thương cổ vũ, Thập Bát Nương mới dần thả lỏng hàm răng đang cắn chặt, phát ra những âm thanh rên rỉ quyến rũ vừa khiến cho người ta xấu hổ lại vừa khiến cho Lan Phượng Thương càng thêm điên cuồng muốn yêu thương nàng nhiều hơn nữa.
Bên trong sự khoái cảm, Lan Phương Thương còn lo lắng người con gái nhỏ nhắn yếu đuối trong lòng không chịu nổi nên hắn không dám đòi hỏi nàng quá nhiều. Sau khi đưa nàng tiến vào thế giới cực lạc, hắn buồn bực gầm lên một tiếng trầm thấp, nhanh chóng phóng xuất vào bên trong cơ thể Thập Bát Nương.
Yêu thương trôi qua, Lan Phượng Thương âu yếm, quyến luyến ôm chặt người con gái ở trong lòng, cẩn thận hỏi han an ủi nàng sau khi hoan ái qua đi, dành cho Thập Bát Nương sự chăm sóc tốt nhất.
Đến tận giờ phút này, tiếng đập nước bên trong suối nước nóng rốt cục cũng ngừng lại.
Thập Bát Nương cảm thấy cả người mệt mỏi gần như tê liệt, mềm mại dựa vào trong ngực của Lan Phượng Thương, đôi mắt khẽ nhắm đối lại với ánh mắt của Lan Phượng Thương đang chăm chú nhìn nàng. Hắn cảm thấy nàng lúc này chẳng khác gì một con mèo nhỏ yếu ớt, trong lòng lại càng dâng lên cảm giác yêu thương, che chở.
Lan Phượng Thương lại cúi đầu hôn Thập Bát Nương thêm vài cái, khuôn mặt tuấn tú âu yếm ma sát lên khuôn mặt mềm mại của nàng, giọng nói khàn khàn vẫn còn mang theo dư âm của tình dục, đôi môi mỏng dịu dàng ở bên tai nàng nhỏ giọng, dụ dỗ nói :
– Lần sau chúng ta lại tiếp tục như thế có được không ?
Khuôn mặt Thập Bát Nương đã đỏ lựng, giọng nói mang theo cả hơi thở gấp gáp nói :
– Đừng.
Lan Phượng Thương thoáng mỉm cười, nhẹ nhàng xoay khuôn mặt mềm mại của nàng lại, cúi đầu hôn vài cái lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át…Sau khi thấy hô hấp của nàng càng lúc càng gấp gáp mới khẽ khàng trêu chọc Thập Bát Nương :
– Đúng là do vi phu hầu hạ không tốt mới khiến cho nương tử ghét bỏ ?
Nói xong. Ánh mắt hắn dường như lại phát ra ánh sáng khác thường, tay xiết chặt hơn người ngọc vào lòng.
Thập Bát Nương nhìn thấy biểu hiện đó, khẽ cử động bàn tay nhỏ bé giờ không còn chút sức, muốn đẩy khuôn mặt hắn ra, phòng ngừa Lan Phượng Thương tiếp tục giở trò. Ánh mắt hắn như sói đói thế kia, lại cứ chằm chằm nhìn nàng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ mượn cớ bị thân thể phiếm hồng do vừa mới hoạt động của nàng hấp dẫn, khiến cho dục vọng của hắn lại dâng lên, muốn Thập Bát Nương lần nữa tại đây.
Cuối cùng, nàng đành thừa nhận thua cuộc trước ánh mắt chăm chú không chịu buông tha của Lan Phượng Thương, đành phải vùi mặt vào trước ngực hắn, dùng giọng nói nhỏ như muỗi,thừa nhận với sự ngượng ngùng:
– Chàng. . . Chàng làm tốt lắm.
Nghe thấy vậy, cuối cùng trên khuôn mặt của Lan Phương Thương tràn ngập ý cười cùng với sự yêu thương.
Trông thấy vẻ mỏi mệt hiện lên nơi hai đầu lông mày của nàng, Lan Phượng Thương cố áp chế ngọn lửa nóng đang không ngừng bốc lên ở phần bụng dưới, bế Thập Bát Nương ra khỏi mặt nước, tự mình mặc lại quần áo cho nàng.
Đợi sau khi hai người chỉnh đốn lại y phục cẩn thận mới rời khỏi suối nước nóng, trả lại không gian yên tĩnh như lúc ban đầu. Chuyện lúc trước của hai người đã trở thành là bí mật thuộc về hai người ở nơi này.
Trong cả quá trình, mặc dù cơ thể cực kỳ khít chặt của Thập Bát Nương khiến cho Lan Phượng Thương điên cuồng, khiến cho hắn thiếu chút nữa đã mất đi lý tính nhưng hắn cũng hiểu được thân thể nàng yếu đuối, không thể chịu nổi những động tác quá mức điên cuồng và mạnh bạo. Sự nhẫn nhịn tuy có làm cho Lan Phượng Thương có chút khó chịu nhưng hắn vẫn cố gắng nhẫn nại cẩn thận ôn nhu che chở cho nàng.
Thân thể Thập Bát Nương trải qua một trận hoan ái như vậy chắc chắn sẽ rất mệt mỏi nhưng do được Lan Phượng Thương chăm sóc rất chu đáo, trên cơ bản cả quá trình đều theo ý của nàng mà tiến hành, cho nên ngoại trừ lúc đó ánh mắt của nàng có chút mệt mỏi, những thứ còn lại thật sự cũng không có biểu hiện gì khác thường.
Lúc nha hoàn bưng thức ăn vào phòng hầu hạ, trông thấy trên khuôn mặt vương phi toát ra một vẻ kiều diễm khó diễn tả còn trên khuôn mặt vương gia lại mang theo vẻ ôn hòa hiếm thấy. Khi ngài ấy nhìn vương phi, đầu mày, cuối mắt đều mang theo ý cười cùng sự cưng chiều không cần giấu giếm.
Sau khi nha hoàn sau ra ngoài, Lan Phượng Thương gắp một gắp thịt bò vào trong bát của Thập Bát Nương. Trong ánh mắt của hắn tràn ngập sự âu yếm, yêu thương không sao tả xiết làm cho nàng càng bối rối, cuối cùng không biết nên nói gì, đành yên lặng cầm đôi đũa cúi đầu ăn nửa bát cơm và ăn thêm hai bát cháo cho đến khi bụng no căng.
Hai đầu lông mày của nàng vẫn nhuốm vẻ mệt mỏi, khẽ nhíu lại. Lan Phượng Thương nhìn thấy, vội buông đôi đũa nhìn nàng, giọng ấm áp, ôn hòa:
– Còn một canh giờ rưỡi nữa mới đến giờ bắt đầu yến hội, nàng cứ đi nghỉ một lát, khi nào đến giờ, ta sẽ gọi nàng.
Thập Bát Nương ăn no rồi lại cảm thấy thân thể thực sự có chút mệt mỏi, không từ chối nữa, nói ngay:
– Vậy thiếp đi nghỉ tạm một lát, khi nào tới giờ thì ngài nhớ gọi thiếp nhé.
Giây phút Thập Bát Nương bước vào phòng riêng của Lan Phượng Thương, nằm ở trên chiếc giường hắn thường vẫn nằm, đặc biệt còn cảm nhận được mùi hương đặc trưng của hắn, trong lòng nàng tràn ngập một cảm giác hạnh phúc, khóe miệng bất giác nở một nụ cười thỏa mãn. Trong đầu lại bất giác hồi tưởng lại chuyện vừa mới phát sinh trong ôn tuyền, khuôn mặt lại càng thêm hồng hào. Quan hệ nam nữ thật sự là kỳ diệu, một khi đã diễn ra sẽ khiến người ta khó mà có thể quên.
Khi Lan Phượng Thương chậm rãi bước vào phòng thì Thập Bát Nương đã chìm vào giấc ngủ. Hắn nhìn người con gái đang nằm trên giường, trong đáy mắt toát ra vẻ nhu hòa. Nàng rốt cục đã nguyện ý tiếp nhận hắn, nguyện ý đem tất cả mọi thứ tốt đẹp trao cho hắn. Hạnh phúc này, khiến hắn cứ lâng lâng.
Ngồi ở bên cạnh giường, Lan Phượng Thương chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của Thập Bát Nương, trong đầu cũng nhớ lại hình ảnh lúc vừa rồi trong ôn tuyền. Khi đó, nàng mang dáng vẻ thẹn thùng ôn nhu dựa dẫm vào hắn, khiến cho hắn cảm thấy mình đúng là ông trời của nàng, trong lòng Lan Phượng Thương tràn ngập một loại cảm giác vô cùng tốt đẹp. Dường như đó cũng là hạnh phúc, phải không?
Hắn vội cởi áo khoác nằm xuống cạnh nàng, khẽ vươn tay ôm người con gái đang ngủ say vào trong ngực. Gương mặt xinh đẹp kề sát bên mặt, hắn cuối cùng không kiềm chế được, khẽ hôn nàng một. Nhìn thấy Thập Bát Nương vì sự quấy rầy của mình mà đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, sắc mặt của hắn lập tức toát ra vẻ vui mừng khó nén, khẽ kéo nàng vào trong đôi tay vững chãi của mình.
Hơi thở thơm ngát của Thập Bát Nương phả vào mặt Lan Phương Thương bỗng khiến cho nội tâm mạnh mẽ vốn tràn đầy tâm sự của hắn từ từ lắng lại. Lan Phượng Thương chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng mang theo một cảm giác vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc, cùng nàng chìm vào mộng đẹp.
Hôm nay, bọn họ đã có được nhau, đồng nghĩa với việc họ đã vượt qua được một khoảng thời gian với nhiều trở ngại rất lớn. Từ nay cuộc sống sẽ có nhiều thay đổi, dù hắn đã vì nàng mà trả giá rất lớn nhưng rất đáng, Lan Phượng Thương không hề nuối tiếc chút nào.
Một lúc lâu sau, Thập Bát Nương mới được nha hoàn đánh thức.
Được nha hoàn kia hầu hạ rời giường, Thập Bát Nương cảm thấy tinh thần đã khôi phục khá nhiều. Nhìn xung quanh không thấy bóng Lan Phượng Thương, nàng hỏi nhanh:
– Vương gia đi đâu rồi ?
Nha hoàn đang hầu hạ nàng vội cúi đầu cung kính nói :
– Hồi vương phi, vương gia có chuyện quan trọng nên đi trước, dặn nô tỳ tới giờ thì gọi ngài rời giường chuẩn bị tiến cung.
Biết hắn có việc gấp, Thập Bát Nương không nhiều lời nữa, đi đến ngồi cạnh bàn trang điểm, vươn tay lấy ra một cây ngọc trâm từ trong chiếc hộp gấm đang đặt trên bàn đưa cho nha hoàn ở phía sau, vừa dặn dò nàng ta hãy dùng cây trâm này để vấn tóc cho nàng, vừa hỏi :
– Lão vương phi đã trở về chưa?
Tiểu nha hoàn kia vừa khéo léo vấn mái tóc đen mượt mà của Thập Bát Nương vừa đáp :
– Lão vương phi đã cho người quay về báo tin rằng ngài ấy sẽ trực tiếp tiến cung với thượng thư phu nhân. Trùng hợp vương gia cũng có việc gấp cho nên mới phái nô tỳ đến hầu hạ vương phi, sau đó sẽ dùng xe ngựa của vương gia đưa vương phi tiến cung.
Thập Bát Nương vừa nghe nàng ta nói, vừa nhìn hình ảnh của nha hoàn kia đang phản chiếu ở bên trong gương.
Tuy nhìn qua gương không rõ lắm nhưng từ hình ảnh phản chiếu mơ hồ vẫn có thể thấy hai mắt của nha hoàn này ẩn hiện ánh sáng rất sắc bén. Khi nàng ta thay quần áo hay vấn tóc giúp Thập Bát Nương, hai tay đều có chút thô ráp, nhiều vết chai sần. Khi nàng ấy đứng ở phía sau lưng nàng dáng đứng cũng tương đối vững vàng, lúc đi qua đi lại cũng chỉ phát ra tiếng động rất nhỏ…. Thập Bát Nương nghĩ thầm: ” Nàng ấy chắc là có võ công”.
Khi Thập Bát Nương bước ra khỏi các viện của Lan Phượng Thương, không ngờ lại gặp Sở trắc phi và ba di nương đang đứng ở bên ngoài.
Thập Bát Nương khẽ nhíu cặp mày liễu một chút. Nàng thực sự đã quên chuyện người đàn ông phong lưu kia còn có nhiều tiểu thiếp như thế rồi.
Nhóm người của Sở trắc phi mang sắc mặt rất khó coi đi tới thỉnh an Thập Bát Nương. Khi nàng vẫn chưa có phản ứng gì thì nha hoàn đi theo hầu hạ ở phía sau nàng đã bước lên phía trước, ngăn cách Thập Bát Nương với mấy vị tiểu thiếp kia, không hề để ý tới sắc mặt của họ, hướng về Thập Bát Nương, cung kính :
– Vương phi ! Thời gian đã không còn sớm, xin ngài hãy lên xe trước đi.
Thập Bát Nương nhìn thoáng qua vẻ mặt của mấy vị tiểu thiếp của Lan Phượng Thương ai cũng như muốn ăn thịt nha hoàn này vậy. Nàng lập tức nhìn bọn họ cười đáp lễ, sau đó mang theo mấy nha hoàn mà Lan Phượng Thương để lại cho mình cùng với một ít hộ vệ tùy tùng ra khỏi vương phủ.
Vẻ mặt Sở trắc phi vô cùng giận dữ nhìn theo bóng dáng của Thập Bát Nương khuất đằng xa. Nàng ta xoay người, đột nhiên trừng mắt nhìn ba vị di nương. Nếu không phải tối hôm qua, bọn họ ngáng chân nàng ta thì giờ này Tạ Linh Sở nàng đã sớm đoạt được cơ hội cùng Lan Phượng Thương tiến cung tham gia yến hội thường niên. Cũng do ba người họ giở mưu ma chước quỷ, ngược lại còn khiến cho ấn tượng của vương gia đối với nàng như rớt xuống vực sâu vạn trượng. Tối hôm qua, ánh mắt của vương gia khi nhìn nàng tràn đầy chán ghét, giống như đâm vào lòng nàng ta, khiến Tạ Linh Sở mất ngủ cả đêm qua.
Trước kia, ba vị di nương đã từng lãnh giáo qua các chiêu trò của vị vương phi kiêu ngạo Thập Bát Nương. Hiện tại, một người trong số họ ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng nàng rời đi còn hai người còn lại thì quay mặt nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều toát ra vẻ kinh ngạc.
Người con gái mà bọn họ vừa gặp rốt cuộc có phải là vương phi của trước đây không ?
Vì sao mà hiện tại, ngoại trừ khuôn mặt của Cố Thập Bát Nương mà trước đây bọn họ đã vô cùng quen thuộc thì tất cả những thứ khác, thậm trí là cả hơi thở của nàng đều hoàn toàn không giống trước đây ?
Mấy lần trước, ba người đều cảm thấy xem thường nên cũng không thèm đặt Thập Bát Nương vào trong mắt. Vậy nên, bọn họ cũng không chú ý xem hiện tại vị vương phi không được vương gia sủng ái, lại còn sắp bị hưu đã thay đổi như thế nào. Nhưng hôm nay thì hoàn toàn khác, nha hoàn, bà tử trong quý phủ đều rỉ tai nhau, truyền khắp nơi tin tức ”vương phi lại chiếm được sủng ái của vương gia thêm lần nữa”.
Thậm chí vương gia còn đưa vương phi đi vào bên trong biệt viện – nơi mà ngoài lão vương phi ra chưa từng có một người phụ nữ nào khác được bước vào. Ngay cả lúc Tạ Linh Sở được sủng ái nhất hay lúc Nhị di nương mang thai đứa nhỏ không may mất đi cũng chưa từng có đãi ngộ như Thập Bát Nương.
Vì vậy, đám người bọn họ cảm thấy trong lòng vô cùng hoài nghi. Vì muốn tìm hiểu rõ chân tướng, cả bọn mới kéo nhau lại đây, cuối cùng thật sự nhìn thấy người đàn bà kia bước ra từ bên trong biệt viện.
Ba nàng trong lòng tràn đầy thắc mắc, không ngừng nghĩ xem nguyên nhân vì sao vương gia đã từng có ấn tượng vô cùng tồi tệ với Thập Bát Nương lại có thể một lần nữa sủng ái nàng ta ? Là vì Cố Thập Bát Nương ra sức quyến rũ vương gia ư ? Có lẽ là không ….Ba vị di nương biết quá rõ bản tính của Thập Bát Nương nên trong lòng mới cảm thấy vô cùng lo lắng. Bây giờ gặp mặt, họ chưa hề dời mắt khỏi nàng.
Rất nhiều khác biệt. Đáng chú tâm nhất là…
Đến tận bây giờ ấn tượng của ba vị di nương về đôi mắt của Cố Thập Bát Nương vẫn luôn là một đôi mắt mang theo sự ác độc và dục vọng tràn ngập, đặc biệt khi nàng ta nhìn vương gia thì trong ánh mắt ấy lại càng toát ra sự độc địa và ham muốn vô cùng rõ ràng khiến cho người ta khinh ghét.
Song, vừa rồi khi bọn họ nhìn vào đôi mắt kia, trong đó một chút tạp niệm cũng không hề tồn tại. Trong đôi mắt của nàng chỉ mang theo vẻ tinh khiết, ấm áp, bình thản như nước mùa xuân vậy.
Vẻ bề ngoài trong sáng của một người có thể lừa gạt người khác nhưng ánh mắt thì cho dù che dấu như thế nào cũng không thể giả vờ được. Trong mắt của Thập Bát Nương mang theo vẻ yên lặng tự nhiên, đôi con ngươi của nàng chỉ có vẻ tĩnh lặng nhàn nhạt, chỉ thoáng nhìn về phía bọn họ mỉm cười rất lễ độ. Tuy rằng bọn họ không thích nàng nhưng mấy di nương không muốn thừa nhận cũng không được, khi bọn họ nhìn thấy ánh mắt kia của Cố Thập Bát Nương trong lòng đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Trên người nàng mang theo một loại khí chất nhẹ nhàng ấm áp mà bọn họ không thể có được.
Vương gia thích nàng là vì điểm này sao ?
Lúc này, trong lòng ba vị di nương đều có sự tính toán. Một lúc lâu sau cả ba đều tự giác đi về.
Cố Thập Bát Nương – Người phụ nữ từng làm nhiều việc xấu như vậy còn có thể chiếm được sự sủng ái của Vương gia thêm một lần nữa thì bọn họ chưa từng phạm sai lầm gì, vì sao lại không thể làm được ?
Nhìn theo bóng dáng ba người bọn họ rời đi, Tạ Linh Sở vẫn đứng đó mang theo vẻ hoài nghi, ba người này sao lại trở nên tĩnh lặng như thế? Tại sao không hành động gì mà đã đi rồi?
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
136 chương
4 chương
8 chương