Sự hồi sinh của cẩm tú

Chương 59 : bỏ qua

Lan Phượng Thương muốn che dấu suy nghĩ của bản thân nên vội vàng cầm chén dược trà uống tiếp. Trà mới nhấp, hắn lại giống như nhớ tới điều gì, lập tức quay sang nhìnThập Bát Nương hỏi thật nhanh: – Đúng rồi ! Vừa rồi lúc ta mới tới có nhìn thấy ba tên tiểu tử chạy ra từ cửa sau, bọn chúng là ai? Khi hắn vừa đi vào, nhìn thấy ba tiểu tử kia đưa lưng về phía mình. Mặc dù lúc đó khoảng cách giữa hai bên tương đối xa nhưng tiếng cười giống như chuông đồng của bọn chúng lạitruyền rất rõ ràng vào taiLan Phượng Thương.Âm thanh đó rất dễ nghe, tâm trạng hắn sau khi nghe tiếng cười đó đã thấy vô cùng sảng khoái. Nhưng thời điểm đó mọi tâm tư của Lan Phượng Thương đều tập trung tìm kiếm Thập Bát Nương, không rảnh rỗi chú ýmấy tiểu tử kia. Theo như lời Thập Bát Nương đã nói thì bọn chúng đều là con của nhà hàng xóm. Thế nhưng biểu hiện của ba tên tiểu tử đó rất lạ, làm Lan Phượng Thương khi nhớ lại, không khỏi có chút bận tâm. Bản thân hắn tự nhận thấy dáng vẻ của mìnhcũng không đến mức dọa người. Lúc nãy khi vừa thấy đám trẻ, bất giác lòng Lan Phượng Thương lại không kiềm chế được, muốn bước tới gần nói với chúng vài lời với ý quan tâm: “ Mùa đông mà lại khoét băng nghịch ngợm như vậy không sợ lạnh sao?” Nhìn thoáng qua, hắn nhận ra ba tên tiểu tử đang đi đôi giày da hổ – vật mà Thập Bát Nương đã từng nói qua là nàng đã tự mình làm cho mấy đứa trẻ nhà hàng xóm. Chẳng hiểu sao mà mấy tiểu tử mới trông thấy Lan Phượng Thương là đã vội vàng nhấc chân chạy, ngay cảmặt mũi bọn chúng thế nào hắn cũng chưanhìn thấy. Vốn là người xa lạ. Thế mà…. Không biết vì nguyên nhân gì, thời điểm Lan Phượng Thươngnhìn thấy bóng dáng của ba tiểu tử kia, trong lòng lại có cảm giác rung động. Hắn còn nhớ, lúc đó mình còn bước lên vài bước, định hỏi thêm…. Đúng lúc ấy, Phong bà bà đang đi bên cạnh hắnthiếu chút nữa đã sợ đến chết ngất! Hắn cũng chỉ muốn nhìn bọn chúng một chút thôi mà…. Thế nhưng chờ đến khi bừng tỉnh thì ba tiểu tử kia đãchạy trốn nhanh đến mức ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu. Phong bà bà còn vội vàng giải thích: “Mấy tiểu tử của nhà hàng xóm kia vì nghe thấy tiếng gọi của mẫu thân đang ở bên ngoài nên đều vội vàng chạy về nhà thôi. Mong gia chớ trách. Trẻ con không hiểu chuyện nhiều.” Nghe bà ta nói vậy. Lan Phượng Thương khẽ nhíu mày. Hắn là người có võ công, thính lực so với người thường mạnh hơn gấp vài lần,tại sao lại không nghe thấy tiếng mẫu thân của bọn chúng đang gọi chứ? Tuy nhiên,Lan Phượng Thương không để ở trong lòng việc đó. Lòng chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối vì không thể nhìn rõ dáng vẻ của ba tiểu tử kia. Có lẽ thường ngày bọn chúng đều thường xuyên đến đây chơi đùa với Thập Bát Nương, khiến cho sân viện của nàng có thêm tiếng vui cười của trẻ nhỏ.Hắn chỉ muốn cám ơn ba tiểu tử kia một tiếng, không ngờ lại dọa ba đứa trẻ chạy mất, làm lỡ cơ hội lần này. Hắn còn chưa kịp nghĩ thêm gì thì đã bị Phong bà bà đưa vào trong phòng của Thập Bát Nương. Mùa đông năm nay rất lạnh, Thập Bát Nương vốn thể chất không tốt nên cũng rất ít khi đi rangoài, chủ yếu làở trong phòng uống chút dược trà, làm chút đồ thêu, đọc qua vài cuốn sách thuốc…Đang lúc nàng thưởng thức chén dược trà thơm ngát và xem sách thì Phong bà bà đưa người đàn ông kia chậm rãi đi vào. Thấy Phong bà bà đưa người đàn ông kia đến đây cảm giác đầu tiên củaThập Bát Nương đầu tiên là kinh hãi, thầm nghĩ : “ Ba tiểu tử bướng bỉnh của mình còn đang ở bên ngoài nghịch băng mà, vừa rồi còn thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười của bọn chúng vọng lại. Hiện giờ không biết thế nào rồi…Chúng có bị…có bị hắn phát hiện không ? ” Mãi tới khi liếc nhìn về phía Phong bà bà, thấy bà đang ra hiệu cho nàng cứ yên tâm, lại thấy người đàn ông này vào trong mà trên mặt không có biểu hiện khác thường nào. Thái độ vẫn giống như những lần trước Thập Bát Nương mới tạm yên lòng, thở phào đôi chút. Cũng không nghĩ đến, sau khi cùng Lan Phượng Thương hàn huyên một hồi, hắn lại hỏi về chuyện của mấy bảo bối của nàng làm Thập Bát Nương cảm thấy vô cùng căng thẳng. Hai tayvô thức nắm chặt, rõ ràng đã bị hắn nhìn thấy.Thấy tình thế không ổn, Thập Bát Nương vội vàng nhìn hắn cười cười, dịu giọng giải thích thật nhanh : – Ba tiểu tử kia đúng là mấy đứa bé hàng xóm mà thiếp từng nói qua với ngài. Lúc trước, thiếp còn tặng cho bọn chúng mỗi đứa một đôi giày da hổ đấy. Không biết bọn chúng đã làm gì mạo phạm đến gia sao? Người xưa đã nói không nên trách lời của trẻ con… Nếu như bọn chúng thật sựmạo phạm đến gia, thiếp mong rằng gia sẽ rộng lượng bỏ qua.Bọn chúng kỳ thật đều rất đáng yêu, vừa thông minh lại lanh lợi. Thấy chúng, ai cũng vui vẻ. Nói đến đây, ánh mắt của nàng lại tràn ngập một tia nhìn dịu nhẹ, bên miệng thấp thoáng ý cười, đúng là mềm mại như nước, ấm áp tựa gió xuân. Nhìn bóng dáng ôn nhu dịu dàng ở trước mắt, lòng người đàn ông cũng thấy nguôi đi. Người phụ nữ này lại dễ dàng khiến cho ánh mắt của hắn không rời khỏi được. Khi Thập Bát Nương nhắc tới mấy tiểu tử kia, trong ánh mắt toát ra một loại tình cảm yêu thương chân thành khiến hắn nhìn vào lại cảm thấy vô cùngghen tị với đám trẻ kia, đã được nàng thương yêu như thế. Nàng cũng rất thích trẻ con. . . . . . Bên tai Lan Phượng Thương bỗng vang lên những lời của Thường thái y đã từng nói…. Nếu như để Thập Bát Nương hoài thai, với thân thể yếu ớt bạc nhược như hiện giờ của nàng, nhấtđịnh là không chịu nổi chín tháng mười ngày mang thai khổ sở, thậm chí ngay cả tính mạng của nàng cũng khó giữ được. . . . Ánh mắt Lan Phượng Thương không rời khỏi nàng, càng thấy sự yêu thương chân thành, tha thiết của Thập Bát Nương khi nói về bọntrẻ,lòng lại đau xót không an.Y thuật của nàng cao minh như vậy cũng chẳng thể làm gì……Có lẽ …nàng đúng là không có khả năng tự mình sinh con. Là một người phụ nữ, lại rất yêu thích trẻ con song chẳng cách nào sinh được đứa trẻ của mình, đối với Thập Bát Nương mà nói thật vô cùng tàn nhẫn….Càng nhìn vẻ tươi cười trên khuôn mặt xinh đẹp đang đối diện cùng mình trong gian phòng nhỏ, tâm trạng Lan Phượng Thương càng vì mối bận tâm kia mà buồn bã, ngồi đứng không an.