Sự hồi sinh của cẩm tú
Chương 57 : May mắn
Trong nhà của Quyên Nhi.
Nhị và Tam thiếu gia đưa tay lên vỗ vỗ lồng ngực, hồng hộc thở , vội vội vàng vàng nhận bát nước mà Quyên Nhi rót cho mình.Trong khi đó, đại thiếu gia tuy hơi thở có hơi dồn dập nhưng không nặng nhọc giống như hai đệ đệ, chậm rãi đưa tay nhận bát nước ấm Quyên Nhi vừa rót cho.
Ba đôi mắt của ba tiểu tử như đang phát sáng,tròn to, long lanh một cách lạ thường.
Uống xong chén nước ấm,Tam thiếu gia vội vàng nói với Quyên Nhi :
– Quyên nhi tỷ tỷ biết không, vừa rồi may mắn là Nhân nhi thông minh, nếu không đã bị phụ thân bắt được rồi!
Nhớ tới việc vừa rồi, ba huynh đệ có thể ngay trước mắt của phụ thân trốn thoát không dấu vết,Tam thiếu gia vừa cảm thấy kích thích, lại vừa vô cùng đắc ý. Phụ thân đường đường là một đại tướng quân nhưng lại bị ba huynh đệ mình lừa gạt. Nhân nhi và các ca ca có thể lừa gạt được cả đại tướng quân oai dũng. Chẳng lẽ không đáng để kiêu ngạo hay sao?
Hiện tại do Quyên Nhi đang mang thai, không tiện làm nhiều việc. Hậu viện lại vừa mới mang về thêm Lưu đại tỷ. Nàng ta làm được rất nhiều việc nên Thập Bát Nương liền cho phép Quyên Nhi ở nhà an tâm dưỡng thai. Nhà họ Hoàng ở sát vách, nếu như Quyên Nhi muốn đi đến Thiên Trạch thì cũng chỉ cần đi bộ vài bước là đã đến rồi.
Quyên Nhi trông thấy ba tiểu thiếu gia chạy trốn nhanh như vậy, vội vàng rót cho ba tiểu tử mấy chén nước ấm, để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút rồi mới từ từ hỏi chuyện, xem đã xảy ra chuyện gì.
Đợi ba tiểu thiếu gia uống nước xong, lại nghe thấy Nhân ca nhi nói như vậy, Quyên Nhi hoảng sợ đến ngây ra, vẻ mặt tái nhợt, sợ hãi khôn cùng, vội vàng hỏi lại ngay:
– Các đệ đang chơi ở trong sân thì vương gia đến ư?
Ba tiểu tử kia đưa trả bát nước lại cho nàng, gật gật đầu, ra vẻ người lớn nói :
– Đúng vậy! Phụ thân thình lình tới dọa bọn đệ sợ chết khiếp!
Quyên Nhi nhận lại chiếc bát, im lặng….Một lúc sau nàng ấy có vẻ mới hoàn hồn, cất tiếng hỏi :
– Vương gia có nhìn thấy các đệ hay không ?
Nhị thiếu gia vẫn cảm thấy trong lòng sợ hãi, vội vàng nói :
– Trông thấy rồi ! Trông thấy rồi!
Quyên Nhi lại giật mình thon thót, hỏi nhanh:
– Vương gia đã trông thấy, sao Người có thể bỏ qua cho các đệ được?
Nhị thiếu gia vừa cười khì khì vừa nói:
– Đệ nghĩ là do phụ thân vội vã đi tìm mẫu thân nên dù rằng người đã trông thấy ba đứa đệ cũng không chú ý nhiều lắm đâu. Quyên nhi tỷ tỷ không biết đâu. Ánh mắt của phụ thân luôn dáo dác nhìn chung quanh tìm kiếm mẫu thân khắp nơi trong Thiên Trạch. May mắn là tam đệ nhìn thấy từ xa nên mới lên tiếng hỏi hai đứa đệ người đàn ông cao lớn, có dáng vẻ giống đại ca như đúc ở đằng kia là ai ? Đại ca nghe thấy, không nói hai lời lập tức kéo đệ và tam đệ chạy. Khi đó, động tác của bọn đệ cũng khá nhanh nhẹn. Có lẽ phụ thân chỉ nhìn thấy bóng dáng của bọn đệ thôi! Còn mặt của bọn đệ á ? Hí hí ! Chắc là phụ thân không nhìn thấy đâu.
Nói xong. Nhị thiếu gia còn cảm thấy vô cùng đắc ý vì sự thông minh và nhanh nhạy của mấy huynh đệ mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn bừng sáng, ánh mắt tràn đầy háo hức, chờ đợi được ngợi khen.
Quyên Nhi vẫn chưa hết kinh hãi, nửa tin nửa ngờ:
– Liệu các đệ có nhìn lầm không ? Người nọ chưa chắc đã là vương gia?
Đại thiếu gia vội xen lời :
– Mẫu thân đã nói : đệ và tam đệ càng lớn càng giống phụ thân. Tam đệ đã nói là nhìn thấy người nọ có dáng vẻ giống đệ như đúc. Đệ đoán chắc chắn là phụ thân, không thể sai được.
Nghe đại thiếu gia giải thích. Quyên Nhi thầm cảm thấy may mắn, vỗ vỗ ngực nói:
– Cũng may là các đệ thông minh. Nếu không chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi !
Nghe lời Quyên Nhi tỷ tỷ khen ngợi, ba tiểu tử kia đều không kiềm chế được, trong lòng cảm thấy vô cùng đắc ý. Cả ba đã lừa được phụ thân cao lớn, mạnh mẽ của mình một ván, thật là sảng khoái quá đi thôi.
Quyên Nhi cẩn thận dặn dò ba huynh đệ Lan Hoài Sâm hiện tại hãy ngồi tạm ở trong nhà chờ một lát. Nàng sẽ đi gọi A Hoa và Cẩu Tử đến chơi với huynh đệ ba người.
Gọi được bọn Cẩu Tử, A Hoa và Đại Bảo đến chơi rồi, Quyên nhi lập tức đi tới Thiên Trạch để xác minh lại. Phong bà bà cho nàng biết, người vừa tới đúng là vương gia. Quyên Nhi nghe xong, trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng sợ, phải mất một lúc sau mới trấn tĩnh lại được, lo sợ nhìn Phong bà bà :
– Nếu vương gia cứ thường xuyên đến đây như vậy thì sớm hay muộn chuyện về ba vị thiếu gia cũng sẽ bị phát hiện thôi!.
Càng nghĩ càng lo lắng…Đến bây giờ, vương gia vẫn còn chưa biết đến sự tồn tại của ba tiểu thiếu gia. Bản thân Người vốn không nghĩ là mình sẽ có hài tử nên mấy năm rồi không hề điều tra chuyện về mấy chủ tớ bọn họ tại Thiên Trạch. Nhưng nếu đến một lúc nào đó trong lòng vương gia nổi lên nghi ngờ thì….Với bản lĩnh của vương gia chỉ cần điều tra một chút thì chuyện về Sâm ca nhi, Mặc ca nhi, Nhân ca nhi làm sao giấu diếm được nữa? Lúc đó thì tiểu thư và người trong Thiên Trạch sẽ như thế nào đây?
Phong bà bà nghe nàng nói vậy, cũng cảm thấy vô cùng bất an, thở dài:
– Tiểu thư vẫn chưa sẵn sàng nói cho vương gia biết chuyện về ba vị tiểu thiếu gia. Vương phủ nhiều sự. Người cần có thời gian cân nhắc. Chờ sau khi tiểu thư chuẩn bị sẵn sàng thì mới có thể nói ra tất cả mọi chuyện, để ba tiểu thiếu gia nhận tổ quy tông…Nhưng hiện tại nếu như không chuẩn bị chu đáo mà đã liều lĩnh nói chuyện này ra thì ta cũng không biết lúc đó mọi chuyện sẽ biến thành cái gì,hậu quả ra sao nữa…
Trong lòng Phong bà bà và Quyên Nhi đều hiểu rõ, một khi chuyện về ba vị tiểu thiếu gia bị phát hiện thì dù là vương gia hay là lão vương phi cũng đều tuyệt đối không cho phép ba vị tiểu thiếu gia tiếp tục ở lại Thiên Trạch này. Đến lúc đó, tiểu thư của bọn họ phải làm sao bây giờ ? Tiểu thư của bọn họ….Một là…… không được … lão vương phi sủng ái…. Hai là….cũng chẳng vương gia yêu thích, yêu chiều. Ba là….ở vương phủ tiểu thư không thu được sự kính nể của đám trắc phi và di nương. Ba điều vướng mắc ấy…E là chuyện mẫu tử chia lìa chắc chắn phải xảy ra.
Mấy năm nay, sức khỏe của tiểu thư không được tốt. Thân thể bị bệnh tật tàn phá đến nay cũng chỉ còn chút hơi tàn. Tiểu thư sở dĩ cố gắng kiên trì đến giờ này cũng bởi vì lo lắng cho ba tiểu thiếu gia. Hai người họ thật không dám nghĩ đến một lúc nào đó, nếu ba vị thiếu gia bị cưỡng chế đưa đi…. Vậy thì tiểu thư còn có thể dựa vào cái gì để tiếp tục chống đỡ. Tiểu thư sẽ không còn lí do gì để gắng gượng được nữa. Chỉ sợ cuối cùng cũng chỉ có con đường chết mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
34 chương
15 chương
63 chương
409 chương