Sự hồi sinh của cẩm tú

Chương 55 : số khổ

Một cậu bé ba tuổi yếu ớt không có chút sức lực nào đang nằm trong lòng của mẹ nó, khuôn mặt trông khá xấu xí. Ở bên cạnh, phụ nhân kia còn có một một bé gái khoảng năm tuổi. Ba mẹ con họ đều ăn mặc vô cùng rách dưới, bẩn thỉu, sắc mặt vàng như nến, đang cúi đầu, quỳ gối ở chỗ đó. Bên cạnh, còn lộ ra một tấm thẻ bài, trên đó có viết mấy chữ bán mình làm nô. Thập Bát Nương thấy vậy. Mày liễu hơi nhíu lại. Phụ nhân này nhà ở đâu ? Tại sao đầu năm mới lại dẫn theo mấy đứa trẻ quỳ gối ở chỗ này. Thời tiết bây giờ mặc dù không phải quá lạnh nhưng trên mặt đất nhất định là lạnh đến thấu xương. Quỳ như vậy ! Đầu gối chắc chắn sẽ lưu lại di chứng. Nhìn kỹ lại đứa bé đang nằm trong lòng phụ nhân trẻ tuổi kia. Trông giống như là bị cảm lạnh. Nếu không chữa trị. Chỉ sợ nó sẽ không còn nằm ở trong vòng tay của mẹ nó được nữa. Người ở chung quanh nhìn ba mẹ con họ chỉ trỏ. Trong đó, có một vài người cảm thấy khá đồng cảm với hoàn cảnh của mẹ con họ nhưng hầu hết đều chỉ nói ngoài miệng. Trên thực tế cũng không hề bỏ ra một chút vật chất nào để trợ giúp. Nhìn thấy ba mẹ con nhà nọ đang quỳ trên mặt đất, trong ánh mặt của ba bánh bao đều ẩn chứa vẻ đồng cảm. Đại thiếu gia đưa mắt nhìn về phía nương của nó. Nó biết. Nương của nó gặp phải chuyện như thế này, nhất định sẽ giúp đỡ bọn họ một chút. Nhị thiếu gia và tam thiếu gia tắc lắc bàn tay của Thập Bát Nương đang nắm tay bọn họ, trong ánh mắt mang theo ý khẩn cầu. Thập Bát Nương cho ba bánh bao một ánh mắt yên tâm, chuyển mắt nhìn về phía Phong bà bà nói : ” Cho bọn họ một chút bạc đi.” Người hầu ở trong nhà nàng đã có quá nhiều . Ngày thường đều tiêu tiền như nước chảy. Nếu mang thêm ba người kia trở về. Nàng chỉ còn hơn chín mươi lượng bạc, cũng không dùng được bao lâu. Chỉ sợ đến lúc đó phải đi tìm người đàn ông kia chìa tay xin tiền. Đợi Phong bà bà gật đầu đáp ứng, Thập Bát Nương mới giục ba bánh bao đi tiếp. Phụ nhân kia thấy nàng bảo người hầu cho nàng ta hai lượng bạc, không khỏi nhìn về phía Thập Bát Nương, cầu xin : ” Phu nhân! Chúng tôi không cần tiền. Xin ngài hãy mang theo ba mẹ con chúng tôi trở về. Chúng tôi mỗi ngày chỉ cần hai bát cháo nóng, cũng không cần gì khác. Hơn nữa tôi có thể làm được tất cả mọi việc. Phu nhân! Cầu xin ngài hãy mang ba mẹ con chúng tôi trở về. Ở chỗ này, mẹ con chúng tôi cũng không còn nơi nào khác để đi, chỉ có con đường chết thôi.” Ba bánh bao nghe thấy nàng ta nói : mẹ con họ ở lại nơi này chỉ có một con đường chết, không khỏi nhìn về phía nương. Tam thiếu gia nhỏ giọng bàn bạc với nương : ” Bọn họ ăn ít lắm, nếu không thì hãy mang bọn họ trở về nhé ?” Nhìn thấy vẻ mặt của ba bánh bao. Thập Bát Nương bật cười, thầm nghĩ : phụ nhân kia mỗi ngày chỉ muốn nàng cho họ hai bát cháo hoa nhưng nàng làm sao có thể khắt khe như vậy? Ác chủ khắt khe với người hầu ư ? Nếu như thật sự mang họ về, chắc chắn cũng sẽ đối xử giống như mấy người ở tiền viện thôi. Ở bên cạnh, Phong bà bà và Quyên Nhi không nói gì. Chuyện này do tiểu thư quyết định. Bọn họ không thể xen mồm. Vốn dĩ ở những người vây xem ở bên cạnh chỉ thầm thì, quan sát mấy mẹ con nhà kia, thấy có người muốn dẫn mẹ con họ trở về, không khỏi nhìn về phía Thập Bát Nương nói : “Phu nhân! Nếu như trong nhà thiếu người thì hãy mang bọn họ trở về đi. Mẹ con bọn họ là người ở trấn bên cạnh. Chẳng qua, trượng phu đi nhập ngũ bốn năm cũng không có một chút tin tức nào gửi về. Hơn nữa, anh trai và chị dâu của nàng cũng đối xử rất ác độc. Cuộc sống thực sự quá khốn khổ. Cách đây không lâu, mới mang theo mấy đứa bé đi lưu lạc. Lưu muội tử là người rất làm việc rất chăm chỉ. Nếu như phu nhân thấy thuận mắt thì hãy cho bọn họ một con đường sống đi.” ” Bốn năm qua, Lưu muội tử chăm chỉ giặt quần áo, rửa chén, cho người ta, nuôi nấng hai đứa con. Nếu không có anh trai và chị dâu của nàng thì nàng và hai đứa con ngay cả chỗ để dung thân cũng không có. Phu nhân! Nếu như trong nhà thiếu người hầu hạ thì mang bọn họ trở về đi.” Lại có một đại thẩm quen biết phụ nhân đang quỳ trên mặt đất kia, xen mồm nói. Người ở chung quanh nghe thấy vậy, cũng đều khuyên Thập Bát Nương hãy đem người về đi. Bây giờ là năm mới, ba mẹ con họ quỳ gối ở cái xó này. Trong lòng cũng có chút thương cảm nhưng chỉ có thể nhìn. Hiện tại, trông thấy có người có ý muốn mang mẹ con họ trở về, đều gia nhập vào hàng ngũ muốn khuyên giải, an ủi. Thập Bát Nương liếc mắt nhìn ba bánh bao ở trước mặt một, lại nhìn lại ánh mắt khẩn thiết cầu sinh (*) của phụ nhân kia, không khỏi âm thầm thở dài, thầm nghĩ, lần sau gặp mặt người đàn ông kia, đành phải chìa tay xin tiền hắn. (*) – Cầu để có con đường sống hay cầu được sống Nhìn về phía mấy mẹ con nhà kia, nhân tiện nói : ” Trong nhà thiếu người hầu hạ. Nếu như bằng lòng, không sợ chịu tủi thân, chịu khổ như đã nói thì đi theo chúng ta đi.” Nghe vậy! Phụ nhân họ Lưu kia không ngừng gật đầu nói : ” Phu nhân yên tâm. Tôi không sợ chịu khổ, rửa chén, giặt quần áo, nấu cơm, hầu hạ ba vị tiểu thiếu gia, tôi đều có thể làm được”. Quay đầu sang nhìn tiểu cô nương và cậu bé đang mơ màng ngủ ở trong lòng, vội vàng nói : ” Điệp Nhi ! Thành Nhi ! Mau cám ơn phu nhân đi. Phu nhân đồng ý mang chúng ta trở về rồi. Chúng ta sẽ không phải chết cóng ở nơi này.” Nghe thấy lời của mẹ mình, cậu bé cố gắng mở to mắt. Tiểu cô nương ở bên cạnh cũng vội khấu đầu với Thập Bát Nương, nói : ” Cám ơn phu nhân thu nhận.” Thập Bát Nương để cho Phong bà bà đỡ bọn họ đứng lên. Sau đó, mang theo ba bánh bao đã yên lòng đi trước. Thỉnh thoảng nhị thiếu gia và tam thiếu gia còn ngoái đầu lại, nhìn xem bọn họ có theo kịp hay không. Tiểu cô nương kia bởi vì thân thể yếu đuối, đi được một lát đã mệt mỏi. Phụ nhân họ Lưu kia vội vàng muốn cõng nó, nhanh chóng đi theo Thập Bát Nương. Quyên Nhi đi ở phía sau muốn qua giúp nàng ta cõng tiểu cô nương kia. Phong bà bà vội ngăn cản nói : ” Hiện tại, ngươi đang có thai, không thể làm việc này, để ta làm cho.” Quyên Nhi sờ sờ bụng của mình. Nàng đã có thai được hơn một tháng. Nhớ tới Thập Bát Nương đã từng nói với nàng, trước ba tháng cần phải chú ý dưỡng thai, liền gật đầu, nói : ” Làm phiền bà bà .” Phong bà bà cười vỗ vỗ tay nàng. Ở Thiên Trạch này, bọn họ và tiểu thư đã sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy. Trong lúc đó dù quan hệ không phải là mẹ con thì cũng sớm biến thành mẹ con. Trông thấy Phong bà bà không nói hai lời đã cõng con gái của mình lên lưng. Phụ nhân họ Lưu áy náy nói : ” Đã gây thêm rắc rối cho bà bà rồi.” Không bao lâu, đã đến Thiên Trạch. Thập Bát Nương mang bọn họ đi vào từ cửa sau. Vào cửa đã lập tức an bài cho mẹ con họ một gian phòng, lại bảo Phong bà bà đi đến tiền viện gọi nha hoàn đun nước đến đun nước cho mẹ con bọn họ tắm rửa. Dáng người của phụ nhân họ Lưu cũng gần giống với Thập Bát Nương, đều rất gầy. Vì thế nàng ta có thể mặc vừa quần áo của Thập Bát Nương. Từ trong ngăn tủ lấy ra hai bộ quần áo cũ mùa đông vẫn còn khá tốt đưa cho nàng ta.Tam thiếu gia thấy vậy. Nói trong ngăn tủ của ba huynh đệ bọn họ cũng còn không ít quần áo cũ hồi nhỏ, vẫn có thể mặc được, để cho nương của nó lấy ra cho cậu bé kia mặc. Về phần tiểu cô nương kia, Thập Bát Nương bảo nó hãy chịu khó mặc tạm quần áo của Mặc ca nhi và Sâm ca nhi trước. Qua hôm nay, sẽ bảo Quyên Nhi lại đi lên trấn trên một chuyến mua hai bộ về. Tắm giặt sạch sẽ, thay quần áo xong, ba mẹ con họ lại đến trước mặt Thập Bát Nương khấu đầu một, muốn thẳng thắn nói rõ lai lịch của mình với Thập Bát Nương. Thập Bát Nương bảo nàng đừng vội. Trước tiên, hãy buông thằng bé ra. Nàng muốn khám cho thằng bé trước, giúp nó giảm bớt thân nhiệt mới được. Sau khi kiểm tra xong, vội để Phong bà bà đi vào kho lấy ít dược liệu dự trữ, để sắc thuốc trị hàn chứng(*) trước đã. Lúc này, mới nghe phụ nhân họ Lưu nói rõ chuyện của nàng ta. (*) – là chứng bệnh thường xuất hiện vào mùa đông do không khí lạnh lẽo nhưng cũng có thể xuất hiện vào những mùa khác. Phong Hàn cũng là một dạng của Hàn chứng Phụ nhân họ Lưu tên đầy đủ là Lưu Mai Phương. Là một hộ gia đình bình thường ở trấn bên cạnh. Trượng phu họ Võ. Năm năm trước đã nhập ngũ. Một mình nàng nuôi một đứa con gái năm tuổi và một đứa con trai bốn tuổi. Đứa con trai là do trước khi trượng phu của nàng rời đi lưu lại mầm mống ở trong bụng của nàng. Bởi vì, sau khi sinh ra không được chăm sóc tốt nên hiện tại, thằng bé gầy nhỏ giống như đứa trẻ mới được ba tuổi khác. Trong nhà của nàng còn có anh trai và chị dâu của trượng phu. Cũng không biết vì nguyên nhân gì ? Mấy năm gần đây, bọn họ đối xử với mẹ con nàng càng ngày càng tệ. Thời gian trước, bọn họ nghe nói trượng phu của nàng đã chết nên muốn đuổi nàng và hai đứa con khỏi nhà bọn họ. Nàng vừa nghe tin trượng phu của nàng đã chết, trong lòng mất hết hi vọng, vốn cũng muốn đi theo trượng phu nhưng nếu nàng chết đi. Hai đứa con phải làm sao bây giờ? Cuối cùng, vì hai đứa con, nàng vẫn cố nén đau đớn ở trong lòng. Vốn dĩ nghĩ sẽ ở lại đó nhưng chị dâu luôn thừa dịp nàng đi ra ngoài làm việc cho người ta, lấy trâm cài tóc đâm vào lưng hai đứa con của nàng. Lúc ấy, nàng mới thực sự không nhẫn nhịn được nữa, mang theo hai đứa con rời khỏi nhà bọn họ. Thập Bát Bương nghe xong lắc đầu, cho mẹ con họ ăn hai bát cháo nóng, sau đó để cho mẹ con họ đi xuống nghỉ ngơi trước, những chuyện khác thì đợi sau khi mọi thứ ổn định rồi nói sau. Lúc này, ở vương phủ bên kia, Lan Phượng Thương không cưỡi ngựa mà ngồi ở trong một chiếc xe ngựa thượng đẳng đang đi đến đây.