Sự hồi sinh của cẩm tú
Chương 47 : nói ngọt
Ba bánh bao nhỏ ngậm đầy kẹo trong miệng, trong lòng là bọc hạt thông đường, đang ngắm ngía thanh kiếm gỗ nhỏ mà nương mua cho bọn chúng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui thích.
Tam thiếu gia Lan Hoài Nhân múa thanh kiếm gỗ nhỏ trong tay, miệng đang ngậm kẹo nên nói không rõ lời nói : ” Nương, người mua thanh kiếm gỗ này thật là tốt.”
Nhị thiếu gia Lan Hoài Mặc cũng rất vui mừng nói : ” Đúng vậy! Ta cũng rất vui mừng. Trước kia, Vượng Đại Hỉ có một chiếc. Hiện tại, chúng ta cũng có. Xem hắn về sau còn ở dám trước mặt chúng ta đắc ý nữa không.”
Tuy rằng, đại thiếu gia Lan Hoài Sâm tính tình trời sinh bình tĩnh thận trọng nhưng dù sao thì tuổi vẫn còn nhỏ, cậu vừa ngắm ngía thanh kiếm gỗ nhỏ vừa vung tay múa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú cũng hiện lên vẻ vui mừng.
Thập Bát Nương tươi cười nói : ” Múa chơi một lúc là được rồi, đừng để mệt mỏi quá. À, hạt thông đường còn thừa không ít, đợi lát nữa lấy một chút đi cho bọn A Hoa, Cẩu Tử ăn nhé.”
Ba bánh bao đều vui mừng nói vâng ạ, chờ lát nữa sẽ chia cho bọn họ hai nắm.
Thập Bát Nương nhìn Quyên nhi dịu dàng cười nói : ” Lúc nào về thì nhớ mang về một chút đưa cho Hoàng bà bà nếm thử. Lão nhân gia thấy kẹo cũng rất vui vẻ.”
Hoàng bà bà thực sự rất quan tâm ba bảo bối nhà nàng. Trong nhà có thể có chút đồ gì đó khiến Hoàng bà bà vẻ, Thập Bát Nương dĩ nhiên sẽ để Quyên Nhi mang về biếu bà một ít.
Quyên Nhi nhẹ giọng đáp vâng. Tiểu thư làm như vậy, cũng là vì để cho nàng lúc bình thường có chạy qua bên này, Hoàng bà bà sẽ không ngầm trách cứ nàng.
Ngày hôm sau, Quyên Nhi đưa Hoàng Dịch Sinh và người mua cá đến.
Bắt hết số cá chép ở trong ao, giữ lại hai mươi con để tặng cho mọi người và để nhà ăn, còn lại sau khi bắt lên không lâu trực tiếp để cho người ta mang đi bán.
Năm nay, ao cá tổng cộng bán được hai mươi lượng bạc, được nhiều hơn năm trước hai lạng. Hơn nữa trước đó vài ngày, Lan Phượng Thương có đưa tới một trăm lượng. Thời gian tới, gia đình nàng xem như không quá túng thiếu.
Thập Bát Nương tính toán một chút, định làm cho ba bánh bao nhỏ, mỗi đứa hai bộ quần áo mới mùa đông, chọn loại vải tốt nhất cũng phải tốn thêm mấy lượng. Lại làm cho Quyên nhi và Phong bà bà mỗi người hai bộ, chắc cũng phải mất thêm hai, ba lượng. Những người hầu ở tiền viện, mỗi người làm một bộ nhưng cho dù là mỗi người chỉ làm một bộ quần áo mùa đông thì với hơn bốn lượng bạc cũng không thể làm được.
Tính toán như vậy thì không ổn, phải tính toán lại vậy, Thập Bát Nương cảm thấy có chút may mắn .Cũng may là Lan Phượng Thương biết nàng cũng chẳng phải giàu có gì nên tặng một trăm lượng đến đây, nếu không chỉ riêng việc làm quần áo cho đám người hầu ở tiền viện, đã tốn thêm bốn năm lượng bạc của nàng.
Khoản chi này đối với nhà nàng mà nói chính là một khoản tốn không ít bạc đi, chẳng qua cũng không có cách nào. Dù sao cũng phải làm cho đám người hầu một bộ quần áo thật dày, nếu không mùa đông chẳng phải là sẽ chết rét.
Tính toán hợp lý hơn một chút thì dặn dò Quyên Nhi đi làm.
Sau khi, Phong bà bà và Quyên Nhân biết, đều từ chối nói không cần phải làm cho bọn họ, Thập Bát Nương cười nói : ” Đã lâu rồi cả nhà chúng ta chưa có làm bộ quần áo mới nào. Lúc này đã có tiền nên định làm thêm vài bộ, quần áo đã cũ rách cũng đừng vá nữa, năm nay làm cho mỗi người hai bộ mới, để mọi người có một năm sống dễ chịu.” Dứt lời, trực tiếp đưa tiền bán cá cho Quyên nhi, dặn nàng phải nhớ kĩ.”
Quyên nhi gật gật đầu liền lui ra ngoài trước.
Ở bên cạnh, Phong bà bà nói với Thập Bát Nương số huyết yến ngày hôm qua mang về đã cất cẩn thận. Khi nào, tiểu thư muốn ăn thì nhớ bảo một tiếng.
Thập Bát Nương gật đầu, vừa nói với Phong bà bà mấy việc nhà vừa nghỉ ngơi một lát, lúc này mới cùng Phong bà bà ra khỏi phòng.
Trông thấy, ba bảo bối nhỏ đang vây quanh hai cái bồn to đựng mấy con cá chép hồng đang bơi, trên mặt nàng nổi lên nét cười ấm áp, đi đến gần dịu dàng cười nói : ” Đã chọn được cá rồi phải không? Muốn tặng cho A Hoa hay đưa cho Cẩu Tử, Đại Bảo?”
Ba đứa nhỏ đồng thanh hô nương, sau đó lại đồng thanh hô Phong bà bà.
Nghe thấy lời của nương, Lan Hoài Nhân ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ chỉ vào ba con cá chép hồng rất to béo nói : ” Nương! Ba con này ! Ba con này, con chọn để cho nhà A Hoa.”
Bên cạnh, Phong bà bà liên tục gật đầu cười nói : ” Được rồi! Được rồi! Được rồi! Tam thiếu gia người cứ từ từ, bà bà xâu mấy con cá này lại giúp người được không ? ”
Lan Hoài Nhân vui mừng nói cám ơn bà bà.
Tiếp đó, Phong bà bà thuần thục dùng rơm rạ xâu qua miệng mấy con cá chép to béo mà tam thiếu gia đã chỉ định cột lại thật chắc.
Lan Hoài Nhân tiếp nhận ba con cá mà Phong bà bà đã xâu cho hắn, đang tính toán muốn đi đến nhà A Hoa thì bị Thập Bát Nương giữ chặt cười nói : ” Con đợi một chút. Hai ca ca của con cũng phải đi đến nhà Cẩu Tử gia và nhà Đại Bảo tặng cá mà.”
Phong bà bà cũng giúp đại thiếu gia và nhị thiếu gia xâu mấy con cá, sau đó đưa cho bọn họ, thấy bọn họ muốn đi tặng cá, Thập Bát Nương vội dặn bọn họ đợi một lát đã, sau đó nhìn Phong bà bà nói : ” Trước tiên, bà hãy dẫn bọn nhỏ đi đến nhà A Hoa, Cẩu Tử và Đại Bảo tặng cá. Sau đó, mang năm con cá này đưa đến nhà Quyên nhi.”
Phong bà bà bưng chậu cá đáp lời, mang theo ba tiểu thiếu gia đang xách mấy con cá vô cùng vui mừng đi ở phía sau.
Đều là hàng xóm, cũng không xa, ra cửa sau chưa được vài bước đã đến.
Đầu tiên là đưa đến nhà Cẩu Tử, Đại Bảo, sau đó mới đưa đến nhà A Hoa.
Tam thiếu gia Lan Hoài Nhân vẫn luôn ăn của nhà A Hoa nhiều thứ tốt nhất xách mấy con cá bước vào, Vương thẩm đang giặt quần áo, A hoa thì ở bên cạnh học cách giặt tất.
Lan Hoài Nhân nói : ” Thẩm thẩm, trước đó vài ngày đã ăn của mọi người nhiều món ngon, Nhân ca nhi trong lòng áy náy. Hôm nay, nhà cháu có mấy con cá chép béo nên muốn mang đến cho thẩm nếm thử một chút. Thẩm thẩm người nhìn xem, đây là mấy con cá rất to do cháu tự chọn, thịt rất ngon. Thẩm hãy mau nhận lấy. Đêm nay, nấu bát canh cá bồi bổ thân thể cho Điền Lí bá bá được không ? ” Trong giọng nói non nớt còn mang theo một hơi thở mạnh mẽ có chút trưởng thành, ngay cả người bề trên cũng so không được.
Vương thẩm “Ôi” một tiếng, vội hỏi : ” Nhân ca nhi cũng không ăn của nhà chúng ta đồ ăn ngon gì, sao lại đưa đến đây ba con cá chép hồng to như vậy.”
Lan Hoài Nhân cười nói : ” Thẩm thẩm đối với Nhân ca nhi là tốt nhất, Nhân ca nhi dĩ nhiên là phải chọn ba con cá lớn nhất mang đến để tặng thẩm mới được,thẩm nhận đi, Nhân ca nhi còn nhỏ, vẫn chưa hiểu biết, về sau còn có thể quấy rầy thẩm, đến lúc đó mong rằng thẩm thẩm cũng đừng ghét bỏ Nhân ca nhi.”
Vương thẩm nghe thấy lời nói ấm lòng kia, trên mặt không nhịn được nở nụ cười, vội vàng lau khô tay, tiếp nhận con cá trên tay cậu bé nói : “Thẩm thẩm vẫn luôn hoan nghênh Nhân ca nhi đến nhà thẩm thẩm chơi mà. Sau khi, Nhân ca nhi trở về cần phải thay đại thẩm thẩm cám ơn nương của cháu nhé.”
Tiểu tử kia đáp lời, sau đó nói lời từ biệt với Vương thẩm và A Hoa đang có chút thẹn thùng ở bên cạnh.
Phong bà bà nhìn thấy tam thiếu gia đi ra, trên khuôn mặt mang theo vẻ vui vẻ không hề có một chút thất lễ nào, thiếu gia nhà bà đã luôn hiểu chuyện từ khi còn nhỏ.
Lan Hoài Mặc hâm mộ nói : ” Đệ đệ, đệ có thể nói chuyện được.”
Lan Hoài Sâm thản nhiên nhìn thấy đệ đệ có da mặt dày nhất, cũng nói một câu : ” Đúng là có thể nói được. Ta thấy cho đệ ấy làm diễn viên hí khúc còn được nữa là.”
Sau khi tặng xong cá cho mấy đồng bọn nhỏ của mình. Cuối cùng, bọn họ đi đến nhà Quyên Nhi để tặng cá.
Lúc Phong bà bà mang năm con cá chép to đến tặng, mẫu thân của Hoàng Dịch Sinh có nói vài câu : ” Nghe Dịch Sinh nói năm nay cá chép bán được giá cao, tại sao không giữ lại mà bán.”
Đại thiếu gia Lan Hoài Sâm và nhị thiếu gia Lan Hoài Mặc đồng loạt nhìn về phía đệ đệ của mình.
Lan Hoài Nhân ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói : ” Hoàng nãi nãi, nãi nãi ngày thường hiểu ba huynh đệ bọn cháu nhất, có thứ tốt chúng cháu nhất định là phải mang đến đây hiếu kính người rồi. Nương của bọn cháu cũng nói, cá chép hồng này vừa béo lại vừa tươi, cho dù muốn bán cũng không thể bán hết, để lại một ít để mang qua tặng Hoàng nãi nãi nếm thử một chút món ngon mới được. Nếu không thì thật không phải với Hoàng nãi nãi. Ngày thường, nãi nãi yêu thương ba đứa bọn cháu như vậy.”
Mẫu thân của Hoàng Dịch Sinh vừa nghe được lời này, trong lòng không biết có bao nhiêu cảm động, nhìn tam thiếu gia bé nhỏ nói ngọt đến mức đi vào tận đáy lòng của bà. Bà đã không vô ích khi yêu thương bọn chúng. Coi này, có chút thứ tốt đã nhớ ngay đến Hoàng nãi nãi này rồi!
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
136 chương
4 chương
8 chương