Sự hồi sinh của cẩm tú
Chương 45 : hiểu chuyện
Thập Bát Nương không biết đêm đó nàng trở về với ba đứa con như thế nào.
Nàng chỉ biết là buổi tối lúc nàng quay về nhà. Nàng áy náy nói chuyện với ba đứa con rất lâu, kể chuyện xưa cho bọn chúng đến hơn nửa đêm. Cuối cùng, ba đứa con mới không nhịn được mà ngủ gà ngủ gật, từ từ nhắm mắt nhưng bọn chúng lại lo lắng sau khi tỉnh giấc, lại không nhìn thấy nương nên vẫn không dám khép mí mắt lại.
Sau khi, Thập Bát Nương nhìn thấy ba đứa con đã ngủ, đắp cho bọn chúng cái chăn bông, nhìn ba gương mặt nhỏ nhắn ở trước mắt, đáy lòng cảm thấy ấm áp, mang theo loại ấm áp này, nàng cùng ba đứa con chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay, vì có hơi thở của mẫu thân ở bên cạnh, cho nên ba thằng nhóc ngủ rất ngon! Mà Thập Bát Nương cũng bởi vì ngửi mùi hương mềm mại quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của ba bánh bao, nằm trên kháng ngủ vô cùng an tâm.
Sau khi Thập Bát Nương ngủ. Phong bà bà vẫn canh giữ ở một bên, lúc này mới cẩn thận rời khỏi phòng. Tiểu thư rời nhà đã nhiều ngày như vậy. Nếu người không trở về, ba vị tiểu thiếu gia có thể đã làm ầm ĩ lên rồi nhưng may mắn là tiểu thư đã trở lại!
Sáng sớm hôm sau, đại thiếu gia Lan Hoài Sâm là người đầu tiên mở mắt ra, ánh mắt ngay lập tức xuất hiện một chút lo lắng! Nương đâu!
Nhị thiếu gia Lan Hoài Mặc đôi mắt to chớp chớp cũng từ từ mở ra, đôi tay nhỏ nhắn mềm mại khẽ dụi dụi mắt để cho bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Mà tam thiếu gia Lan Hoài Nhân là trực tiếp nhất, sau khi mở mắt ra, nhanh chóng bật người như một con cá chép, sau đó chạy đi tìm nương của mình.
Bên cạnh, đại thiếu gia thoáng cái đã giữ chặt con báo nhỏ hoang dã này, ngón tay chỉ thẳng vào giữa mi tâm nói ” xuỵt “, sau đó chỉ chỉ nương đang ngủ ở bên cạnh bọn họ. Ý bảo nương còn chưa tỉnh, đừng làm phiền đến người.
Tam thiếu gia nháy mắt mấy cái, nhìn theo ngón tay của đại ca nó thấy nương của bọn chúng ngủ ở tận bên trong cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đang khẩn trương của thằng nhóc kia rốt cục cũng trầm tĩnh lại, ảo não rời khỏi vòng tay của đại ca, sau đó nhỏ giọng hỏi : ” Tối hôm qua, nương đã trở về rồi có phải không ?”
Nhị thiếu gia đi đến, nhìn thoáng qua khuôn mặt đang ngủ say của nương, nhỏ giọng nói : ” Tối hôm qua, nương đã kể chuyện xưa cho chúng ta rất lâu, thân thể của nương không tốt, nhất định là mệt mỏi.”
Lan Hoài Sâm nhìn hai đệ đệ nói : ” Tối hôm qua là ai quấn quít lấy nương muốn nương kể chuyện chứ?”
Hai tên nhóc kia khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên. Một lát sau, Lan Hoài Mặc mới ấp úng nói : ” Nương đi ra ngoài nhiều ngày như vậy, hôm qua mới trở về, chúng ta mới quấn quít lấy người.”
Lan Hoài Nhân cũng nói : “Cũng không phải như vậy, nương hôm qua mới trở về, chúng ta đều rất nhớ nhung.”
Lan Hoài Sâm lắc đầu nói : ” Trước hết hãy để cho nương ngủ thêm một lát. Bây giờ, chúng ta đi ra ngoài đứng trung bình tấn.Sau đó, đi tìm Phong bà bà, ăn sáng một chút rồi sẽ quay về gọi nương tỉnh dậy đi.”
Nhị thiếu gia vừa nghe lời này, có chút không muốn, cúi đầu bĩu môi than thở nói, ” Đệ muốn ở đây cùng với nương.”
Tam thiếu gia cũng có chút khát vọng nhìn đại ca từ trước đến giờ vẫn luôn nghiêm khắc nói : ” Ngày mai, đệ sẽ đứng trung bình tấn hai lần nhé ?” Ý muốn nói là hôm nay nó cũng không muốn đi ra ngoài đứng trung bình tấn.
Lan Hoài Sâm thản nhiên xuống giường, vẻ mặt không chút thay đổi đưa hai tay đến, Lan Hoài Nhân cũng không dám đùa giỡn, đành phải dang hai tay để đại ca ôm xuống giường, đang muốn đi ra ngoài, lại nhớ tới nhị ca của mình vẫn chưa xuống giường, liền xoay người lại nhìn về phía nhị ca của mình nói : ” Nhị ca đi ra ngoài trước đi, nương mệt mỏi, đừng quấy rầy người.”
Đệ đệ cũng đã nói như vậy , Lan Hoài Mặc đành phải bằng lòng đi xuống giường nhưng lúc này, nó không muốn tự mình xuống giường, giang hai tay ra cũng muốn đại ca ôm nó xuống, bằng không nó sẽ không xuống.
Lan Hoài Sâm buông bàn tay của tam đệ ra, cũng đem tên nhóc đang kiêu ngạo làm nũng kia ôm xuống dưới, sau đó nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, mang theo hai đệ đệ đi ra phía bên ngoài phòng đứng trung bình tấn.
Đây là do Hoàng Dịch Sinh chồng của Quyên nhi dạy bọn chúng. Trước kia, Hoàng Dịch Sinh cũng theo cha tòng quân, bản lĩnh lớn khác thì không có, nhưng đứng trung bình tấn này thật ra có dáng vẻ giống như đang ngồi chồm hổm thì hắn biết.
Mấy ngày nay, Thập Bát Nương không ở nhà, Quyên nhi thường xuyên lại đây đưa ba đứa nhỏ đến nhà nàng, mà Hoàng Dịch Sinh cũng dạy cho bọn chúng đứng trung bình tấn, nói bọn chúng mỗi ngày đều phải đứng trung bình tấn, một ngày cũng không thể bỏ, còn nói đứng trung bình tấn tốt thì tương lai còn có thể bảo vệ nương của bọn chúng, không để người khác bắt nạt.
Ba bánh bao nhỏ vừa nghe vậy, lập tức đi học.
Về mặt này thì đại thiếu gia là người khỏe mạnh nhất, tự nhiên sẽ đứng trung bình tấn được rất lâu lâu, mà nhị thiếu gia thì nho nhã yếu ớt hơn một chút một, còn tam thiếu gia thì lại muốn làm biếng. Vậy nên khi đại thiếu gia đốc thúc, hai tên nhóc kia cũng phải đi theo, làm cho ra khuôn ra dạng mới được, bằng không nó sẽ quét ngang một chân qua, hai tên nhóc kia không thể không làm cho đúng tiêu chuẩn được.
Hoàng Dịch Sinh thúc thúc nói, bọn chúng mỗi lần đứng trung bình tấn, thời gian so với lần đứng trung bình tấn trước đó phải nhiều hơn một chút, thời gian đứng trung bình tấn không thể thiếu, bằng không sẽ không có hiệu quả.
Hôm nay, thời gian bọn chúng đứng trung bình tấn so với ngày hôm qua dài hơn một chút, cho nên đại thiếu gia rất vừa lòng mang theo hai đệ đệ đang toát đầy mồ hôi đi tìm Phong bà bà rửa mặt cho bọn chúng.
Lúc này, Phong bà bà đã mang nước ấm lại đây. Trên đường đến gặp ba tiểu thiếu gia liền vội vàng chào hỏi, mời bọn chúng đi vào trong viện, để bà giúp bọn chúng rửa mặt, xúc miệng.
Ba bánh bao nhỏ đối với Phong bà bà, người đã đi theo chăm sóc bọn chúng từ nhỏ đến lớn rất là tôn trọng, trông thấy bà ấy vội thỉnh an với bà, sau đó nhìn vẻ mặt vui mừng của Phong bà bà, tươi cười cùng nhau đi theo Phong bà bà đi vào trong viện rửa mặt.
Ở bên cạnh, đại thiếu gia không nói gì. Tam thiếu gia đưa khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần để cho Phong bà bà rửa mặt cho nó. Lan Hoài Mặc hỏi : ” Bà bà đã nấu xong cháo chưa ạ ? ” Ăn cháo xong nó sẽ đến gặp nương của mình.
Phong bà bà vừa hầu hạ tam thiếu gia vừa cười nói : ” Bà bà đã nấu cháo xong rồi, chờ các cháu rửa mặt xong thì mang các cháu đi ăn sáng nhé ?”
Lan Hoài Mặc vừa lòng nở nụ cười, nói cám ơn bà bà.
Phong bà bà biết ba vị tiểu thiếu gia rất hiểu chuyện, thấy nương của bọn họ vẫn còn đang ngủ cũng không quấy nhiễu, trước tiên chạy đi ăn no, sau đó mới trở về ở cùng với nương của mình.
Cho nên bà đưa ba tiểu bánh bao đi đến nhà ăn ở trong hậu viện mới, đưa cho mỗi người một chén cháo đầy, lại đặt thêm một đĩa trứng chần nước sôi ở trên bàn.
Ba tên nhóc kia đều rất ngoan, mời Phong bà bà cùng ăn, sau đó bọn họ liền tự mình ăn, Phong bà bà cười nói được, nhưng bà vẫn muốn chờ tiểu thư tỉnh dậy rồi cùng nhau ăn nên ở bên cạnh ba tiểu thiếu gia gắp cho bọn họ ăn nhiều một chút.
Nhị thiếu gia ăn rất nhanh. Sau khi, ăn hai chén cháo lập tức buông bát đũa muốn chạy đi, làm hại tam thiếu gia cũng thấy khẩn trương, liều mạng đưa bát cháo lên miệng húp, nhưng miệng của nó không có rộng như vậy, không ăn mau được. Đại thiếu gia nhíu mi lại, thoáng cái đã đưa nhị đệ vừa mới bước xuống ghế trở lại chỗ ngồi nói : “Đệ đợi một chút.” Sau đó, quay mặt sang dặn Lan Hoài Nhân ăn từ từ, nếu không bọn họ sẽ đi trước. Lan Hoài Nhân đang dùng cái miệng nhỏ nhắn gắng sức ăn cháo ngay lập tức nghe lời.
Lan Hoài Mặc vẫn luôn nho nhã bĩu môi, bình thường tam đệ rất ham chơi, nhưng lúc ăn cơm, đệ ấy thường ăn không nhanh, chẳng qua là ca ca, nhị ca như nó vẫn rất có ý thức, chu miệng xong cũng ngồi xuống, không có bỏ lại đệ đệ.
Đợi tam thiếu gia ăn xong hai chén cháo. Lúc này, ba bánh bao nhỏ mới cùng nhau quay về.
Phong bà bà nhìn bóng dáng ba tiểu thiếu gia hiểu chuyện đang đi rời đi, cặp mắt già nua đỏ hồng, trong lòng chua xót.
Cũng không biết đến khi nào thì vương gia có thể tha thứ cho lỗi lầm trước kia của tiểu thư . Nếu vương gia không chịu tha thứ tiểu thư. Tiểu thư sợ hãi mẫu tử chia lìa, làm sao dám đem chuyện tiểu thư vì ngài ấy sinh hạ ba thiếu gia nói ra.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
1 chương
17 chương