Sự hồi sinh của cẩm tú
Chương 40 : Thành công
Khoảnh khắc khi thành bụng bị phanh ra, lại có hai vị thái y không chịu được mùi máu tanh như vậy, cảm thấy khó thở, dạ dày cuộn lên, lần lượt che miệng, xô đẩy lung tung, nhếch nhác không tưởng tượng nổi, chạy ra bên ngoài vịn vào bờ tường, cúi mặt xuống ống nhổ nôn mãnh liệt.
Bên trong, Thập Bát Nương cẩn thận từng li từng tí, hết sức chăm chú lật khúc ruột. Nàng không hề biết rằng, thời điểm tay nàng vừa mới cử động, hai vị thái y vừa mới gắng gượng bước qua cửa, nhìn thấy động tác lật xem khúc ruột của nàng, phòng tuyến tâm lý cuối cùng đã bị đánh cho tan tành, sợ tới mức thiếu chút nữa hồn bay phách lạc ngay tại chỗ, cũng không dám tiếp tục gượng ép bản thân ở lại.
Bọn họ đều không thể quên được. Đêm nay, bọn họ đã thấy một phương pháp chữa trị khó bề tưởng tượng, khiến cho người ta dựng tóc gáy, hai chân run rẩy, thậm chí không thể diễn tả hết được bằng lời, khi đêm đến vẫn còn liên tục gặp ác mộng.
Cảnh tượng trong mộng chắc là cũng giống như hiện tại lênh láng máu tươi, mùi máu tanh nồng tỏa ra tràn ngập trong không khí . . .
Đó là ruột trong cơ thể người đấy!
Là khúc ruột còn đẫm máu ở bên trong thành bụng đấy!
Thế nhưng vẻ mặt của nàng vẫn không chút thay đổi lật xem, người phụ nữ này, trái tim của nàng rốt cuộc là từ cái gì vậy. . . . . .?
Việc Thập Bát Nương mổ bụng để chữa bệnh, e là đã khiến cho mấy vị thái y được xã hội phong kiến bồi dưỡng, sợ hãi tới mức sinh ra ma chướng.
Chẳng qua hiên tại, nàng đang dốc hết sức lực để chữa trị nên cũng không có thời gian đi để ý tới nhóm người này. Lúc này, nhóm thái y nhìn vào ánh mắt của nàng, đúng là hoảng sợ như nhìn thấy Diêm Vương đến từ địa ngục.
So với việc các thái y khác nhìn Thập Bát Nương bằng ánh mắt sợ đến gần vỡ mật, thì Thường lão thái y trong lòng lại vô cùng kích động phấn khích.
Ông ta không hề bỏ qua bất kỳ một động tác nhỏ nào của Thập Bát Nương. Hơn nữa, lão bá bá này vô cùng coi trọng Thập Bát Nương. Lúc này đây, nàng lại là người đầu tiên làm một việc kinh hãi thế tục như vậy. Ông ta tin tưởng vương phi nhất định có thể sử dụng biện pháp mổ bụng lấy vật đã được ghi lại trong sách nhưng không người nào dám thử, cứu tiểu công tử của Lí thượng thư trở về.
Trong quá trình tìm kiếm dạ minh châu, trên người Thập Bát Nương lộ ra một loại hơi thở bình tĩnh, thông minh ,sáng suốt, cũng chính loại hơi thở này, khiến cho Thường thái y càng thêm vô cùng tin tưởng và hi vọng vào phương pháp chữa trị của nàng. Mặc dù, phương pháp chữa trị này đối với bọn họ mà nói là loại phương pháp từ xưa đến nay chưa bao giờ thấy.
Nhìn thấy các thái y từng người, từng người một đều không chịu được cảnh máu me tanh tưởi đến nôn mửa phải chật vật chạy đi. Vậy mà người phụ nữ kia sắc mặt vẫn bình tĩnh làm chuyện của nàng như lúc trước. Lan Phượng Thương nhìn nàng nhưng không hề thấy trên khuôn mặt nàng có một chút kích động hay cảm giác rối ren nào. Từ lúc nàng mở miệng nói “phẫu thuật” bắt đầu đến tận lúc sau nàng vẫn luôn vẫn duy trì một loại hơi thở, loại hơi thở này khiến cho người ta có cảm giác nhẹ nhõm yên tâm, mỗi một động tác đều rõ ràng rành mạch, còn cẩn thận tỉ mỉ hướng dẫn Thường thái y làm theo ý của nàng, tất cả những hành động này, không có một hành động nào không phải dùng để chứng minh – người phụ nữ này – nàng chắc chắn có thể chữa được căn bệnh bất trị này .
Nhìn thấy khuôn mặt nàng đầy mồ hôi, Lan Phượng Thương không kiềm chế được đi đến gần, cầm lấy khăn mặt đã được chuẩn bị từ trước, vươn tay lau mồ hôi cho nàng.
Thập Bát Nương không để ý đến hắn. Phản ứng của nàng cũng giống như lúc còn ở hiện đại, gặp phải tình trạng như vậy sẽ có y tá giúp nàng lau mồ hôi.
Nhìn sắc mặt của nàng càng ngày càng thêm tái nhợt, Lan Phượng Thương lo lắng vô cùng, chợt nghe thấy âm thanh vui sướng của Thập Bát Nương.
” Đã tìm được rồi!” Giọng nói của Thập Bát Nương vô cùng vui sướng.
Bên cạnh, Thường thái y và ba vị thái y khác nghe thấy vậy, tinh thần đều kích động, lập tức đưa đôi mắt nhìn về phía bàn mổ.
Nghe thấy lời của nàng, Lan Phượng Thương cũng nhìn về phía bàn mổ. Mặc dù đã sớm biết trên mặt bàn có rất nhiều máu tanh, nhưng khi nhìn ở khoảng cách gần như vậy, vẫn khiến hai hàng lông mày của hắn hơi nhíu lại, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu. Ở trên chiến trường, hắn đã nhìn quen những cảnh tượng như thế này nên không có cảm giác gì. Nhưng người phụ nữ gầy yếu như liễu trước gió này lá gan cũng hơi lớn một chút đi. Đối mặt với trường hợp như vậy, nàng cũng không hề có một chút sợ hãi nào, hơn nữa không chỉ không hề sợ hãi. Lúc này, trên khuôn mặt của nàng còn hiện lên vẻ ôn nhu, dễ dàng khiến cho người ta bị hòa tan trong nụ cười sáng lạn của nàng, tầm mắt của hắn bất động.
Thập Bát Nương móc viên dạ minh châu vẫn còn dính đầy máu tươi đang định đặt ở bên cạnh thì một vị thái y không biết tên là gì, đôi tay run rẩy đưa một chiếc khay qua, nàng nhìn thái y kia gật gật đầu, tỏ ý khen ngợi, đồng thời biểu thị ông ta có thể đặt cái khay xuống.
Thái y kia xấu hổ cười.
Sau khi viên dạ minh châu bị nuốt vào không lâu, bởi vì được phẫu thuật đúng lúc nên phần thành ruột vốn có cấu trúc yếu ớt may mắn không bị bào mòn, bằng không chỉ một biện pháp mổ bụng lấy vật đơn giản như vậy, khó có thể cứu được đứa nhỏ này.
Ở hiện đại, trường hợp đứa nhỏ bởi vì chưa nhận thức được, hoặc do cha mẹ hay bảo mẫu sơ ý trong quá trình trăm sóc, phát sinh chuyện nuốt nhầm đồ vật linh tinh cũng không ít, nhưng có một số đứa nhỏ bị đồ vật tắc lại ở bên trong tác động khiến thành ruột bào mòn, sau khi lấy được dị vật ở bên trong ra, vẫn cần phải sử dụng thêm các phương pháp chữa trị hiện đại nhất, mới có thể cứu sống.
Mà hôm nay, ở cổ đại này, nếu như phát sinh việc thành ruột bị bào mòn, Thập Bát Nương cũng bất lực.
Tóm lại dù thế nào thì bây giờ đứa nhỏ đã cứu được rồi, cũng may là đứa nhỏ này cát nhân thiên tướng (*), số mệnh chưa đến mức phải chịu kiếp nạn này.
(*) – Người tốt được trời phù hộ
Thập Bát Nương kiểm tra kỹ càng cho đứa nhỏ, sau đó bắt đầu khéo léo khâu lại vết mổ.
Thường thái y và ba vị thái y khác tuy rằng đã bị ca phẫu thuật kinh thiên động địa (*) này làm cho tinh thần kích động, nhưng khi nhìn thấy cảnh nàng khâu vết mổ thành thạo như vậy, vẫn trợn mắt há hốc mồm, trong đầu chỉ còn lại có một câu nói ‘ Đây là, đây là, đây là. . . ’ không ngừng vang lên .
(*) – Ám chỉ một sự việc gây ngạc nhiên tột độ hoặc có tác động lớn đến tâm lý con người.
Bụng người bị nàng coi như quần áo bình thường để khâu lại. . . Đây là, đây là. . .
Hai mắt Lan Phượng Thương cũng lóe ra vẻ ngạc nhiên. Tất cả những việc người phụ nữ này làm, khó trách có sự khác biệt với người đời, coi miệng vết thương như vết rách trên quần áo bình thường khâu lại đơn giản như vậy?
Thường thái y thấy Thập Bát Nương khâu lại miệng vết thương kia, động tác vô cùng thuần thục, không còn hoài nghi vị thần y dân gian nổi tiếng xa gần thời gian trước chính là vị vương phi thâm tàng bất lộ (*) ở trước mắt này.
(*) – không để lộ tài năng, giấu tài.
Y thuật thần kỳ như vậy, ngoài nàng ra thì không còn người nào khác.
Nàng rốt cuộc là học được từ người nào?
Khi khâu xong mũi kim cuối cùng, Thập Bát Nương rốt cục cũng hoàn thành ca phẫu thuật.
Nghe theo lời dặn dò lúc trước của Thập Bát Nương, người hầu chuẩn bị một cáng. Hiện tại, cẩn thận chuyển đứa nhỏ nằm trên chiếc giường sạch sẽ.
Từ lúc chuẩn bị phẫu thuật, nàng đã cho tiểu công tử dùng một lượng lớn thuốc gây mê, cho nên tới bây giờ đứa nhỏ này vẫn chưa tỉnh lại, hơn nữa trong quá trình phẫu thuật cũng mất khá nhiều máu, theo như Thập Bát Nương phỏng đoán có lẽ phải đến ngày mai đứa nhỏ mới tỉnh lại được.
Tiếp theo là quá trình chăm sóc đặc biệt sau phẫu thuật.
Thập Bát Nương nhanh chóng đem phương pháp chăm sóc cùng với những điều cần chú ý nói cho Thường thái y, để cho ông ta ghi nhớ thật kỹ, mặt khác lại vội vàng ghi chép những vấn đề quan trọng cần ghi nhớ ra giấy, yêu cầu bọn họ phải tuân theo. Vì quá trình chăm sóc sau phẫu thuật vô cùng quan trọng.
Mà lúc này, sắc mặt của nàng đã trắng bệch, trong suốt giống như tờ giấy, cắn răng cố chịu đựng, thời điểm viết xong nét chữ cuối cùng, Thập Bát Nương lập tức rơi vào trạng thái hôn mê gục thẳng xuống bàn, bất tỉnh nhân sự .
Lan Phượng Thương hai mắt ngưng đọng,vòng tay ôm lấy thân thể mảnh mai như tơ liễu, nhẹ tựa lông hồng của Thập Bát Nương, không hề kiêng dè việc cả người nàng đang dính đầy máu.
Lúc này đã là rạng sáng.
Vừa đi ra đến phòng ngoài thì gặp lão vương phi và thượng thư phu nhân. Hai người bởi vì lo lắng cho đứa nhỏ ngủ không sâu giấc, nên mới thức dậy đang trên đường đi tới đây.
Nhìn thấy Thập Bát Nương toàn thân dính đầy máu, sắc mặt tái nhợt, bất tỉnh nhân sự đang được Lan Phượng Thương ôm trên tay. Nếu không phải có Hoàng Oanh và Đỗ Quyên dìu lão vương phi thì bà đã hoảng sợ tới mức thiếu chút nữa thì ngã xuống. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
10 chương
154 chương
55 chương
9 chương
21 chương
20 chương
4 chương