Sự hồi sinh của cẩm tú

Chương 35 : Không có biện pháp

Tất cả thái y trong thái y viện đều bị Lan Phượng Thương gọi tới vương phủ, lúc này bọn họ đang dốc hết toàn lực chuyên tâm khám và chữa bệnh cho đứa cháu vàng bạc của Lí thượng thư. Lan Phượng Thương nhìn thấy thái độ ngưng trọng trên mặt của từng thái y, đôi mày kiếm sắc bén càng lúc càng nhếch cao, trong lòng hiểu được nên cảm thấy tình huống rất không ổn. Bên cạnh, phu nhân Lí thượng thư đã khóc đến mức toàn thân ướt đẫm. Bên cạnh, đứa cháu yêu quý khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại miệng liên tục hét lên đau quá, đau quá đến khản cả giọng, nhìn thấy đứa cháu còn tuổi còn nhỏ đã phải chịu khổ sở như vậy, chẳng khác nào cắt thịt ở trên người của thượng thư phu nhân. Quý phủ của họ chỉ có duy nhất một đứa cháu này nối dõi, bình thường là ôm trên tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, giống như cuống tim mà nâng niu bảo vệ, nhưng bất đắc dĩ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, thấy đứa nhỏ bởi vì bị viên dạ minh châu mắc lại ở trong bụng mà đau đến mức sắc mặt tái nhợt, phu nhân Lí thượng thư hận không thể đem đau đớn kia đặt lên trên người mình, dẫu có đau gấp mười lần cũng chịu, chỉ cầu miễn sao đứa cháu không còn khó chịu là được. Bên cạnh, lão vương phi mang vẻ mặt xin lỗi. Nếu không phải bà thấy cháu trai nhỏ yêu thích viên dạ minh châu mà bà cất giữ đã lâu, thì bà cũng sẽ không đem hạt châu đưa cho nó, nào ngờ Kiếm Phong chơi đùa một lúc đã cho hạt châu kia vào trong miệng, càng không ngờ là thằng bé lại nuốt vào, sau đó vì bị mắc lại mà liên tục hét lên đau quá, đau quá. Lan Phượng Thương ra roi thúc ngựa đi mời Thường thái y đến, nhân tiện cũng đưa tất cả thái y trong cung cùng đến, nhưng cho tới bây giờ viên dạ minh châu kia vẫn còn mắc lại ở trong bụng của Kiếm Phong, cũng không có cách nào lấy ra được. “Muội muội, lão tỷ tỷ xin lỗi ngươi.” Lão vương phi vừa giúp thượng thư phu nhân lau nước mắt, vừa nói xin lỗi. Nhìn thấy thượng thư phu nhân bởi vì cháu trai gặp chuyện không may mà khóc đến hai mắt đều sưng đỏ. Lão vương phi trong lòng thật sự thấy khổ sở. Thượng thư phu nhân đau xót cho cháu trai của bà ấy, đúng là đau đến tận xương tủy. Tất cả mọi người ở hoàng thành này có ai mà không biết. Cháu trai Kiếm Phong có địa vị như thế nào ở trong lòng thượng thư phu nhân, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy. Lão vương phi nếu như cũng có cháu trai, nhất định là cũng sẽ đặt ở trong lòng mà yêu thương. Cháu yêu xảy ra chuyện như vậy, chính lão vương phi cũng không thể ngồi yên được. Nhìn đứa cháu nhỏ đau thành như vậy, suy bụng ta ra bụng người, bảo lão vương phi sao có thể thấy dễ chịu được. “Tiểu Phong tử sẽ không có việc gì đâu.” Bên cạnh Lan Phượng Thương khuyên nhủ thượng thư phu nhân. Hắn cũng rất yêu thích đứa cháu nhỏ này. Mỗi khi Lí thượng thư đến viếng thăm quý phủ. Lan Phượng Thương cũng sẽ đặc biệt ban cho đứa cháu nhỏ này một vài món đồ quý hiếm, nào ngờ tiểu Kiếm Phong hôm nay lại gặp phải chuyện như vậy. Tuy rằng dạ minh châu là do lão vương phi cho, nhưng cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, xảy ra chuyện như vậy mọi người trong lòng cũng không dễ chịu gì. Thượng thư phu nhân khóc đến đỏ cả hai mắt nghĩ nghĩ rồi gật gật đầu. Hôm nay, xảy ra chuyện này bà cũng sẽ không trách lão vương phi. Lão vương phi nguyện ý đem viên dạ minh châu trân quý kia lấy ra cho Kiếm Phong chơi cũng vì quá yêu thương đứa cháu nhỏ của bà. Bà biết lão vương phi luôn mong chờ chính mình cũng có một đứa cháu nhỏ giống như bà, để có thể vui vẻ mà ôm dưới gối, thượng thư phu nhân tuy rằng lo lắng sốt ruột cho cháu trai nhưng cũng không phải là người ngang ngược, không hiểu ý người, bằng không bà ấy cũng sẽ không cùng lão vương phi tỉ muội tương giao nhiều năm như vậy, qua lại gần gũi như thế. Lí thượng thư và cha mẹ tiểu Kiếm Phong đang ở bên cạnh cũng đều mang vẻ mặt sốt ruột. Hiện tại, tất cả hy vọng đều đặt ở trên người mấy vị thái y đích đang ở đây, chỉ hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng lấy viên dạ minh châu kia ra, để cho con trai ( cháu trai ) của họ có thể dễ chịu hơn một chút. Nhìn thấy đứa nhỏ kia khuôn mặt nhỏ nhắn đều tái nhợt , khiến cho thượng thư phu nhân và những người khác trong lòng đau đớn không thôi. Lan Phượng Thương để cho hạ nhân giúp đỡ Lí thượng thư và mấy người kia đi xuống nghỉ ngơi trước, chờ sau khi thái y có tin tức tốt lành truyền ra. Hắn sẽ sai người báo cho bọn họ biết. Nhưng Lí thượng thư và mấy người kia đều không muốn, nhưng sợ quấy rầy đến các thái y chữa trị, chỉ có thể đi ra ngoài sân ngồi chờ. Lan Phượng Thương ở lại, thấy Thường thái y vừa rảnh tay vội hỏi : ” Thường bá bá, tiểu Phong tử sao rồi ?” Tiểu Kiếm Phong nếu thật sự ở quý phủ của họ gặp chuyện không may. Tuy rằng không phải do bọn họ cố ý hãm hại nên sẽ không đến mức khiến hai nhà đoạn tuyệt quan hệ hoàn toàn nhưng mối quan hệ giữa vương phủ cùng với phủ của Lí thượng thư cũng sẽ không còn thân thiết như trước đây nữa. Hiện tại, phe phái của Cố tể tướng trong triều có thế lực không nhỏ. Lan Phượng Thương không thể mất đi một trợ thủ có thế lực mạnh như Lí thượng thư được, nếu không sau này hắn lại phải ra trận. Vậy thì ai có thể tới trợ giúp lão vương phi ? Ai có thể toàn lực ứng phó mọi chuyện, đồng thời giúp đỡ Hạ hoàng ổn định triều đình? Thường thái y lắc đầu : ” Lần này đúng là phiền toái lớn. Bình thường lão vương phi cất giữ dạ minh châu rất cẩn thận. Tại sao lần này lại cố tình lấy ra cho đứa cháu của Lí thượng thư chơi ?” Lão vương phi đối với viên dạ minh châu kia vô cùng yêu thích, cất giữ vô cùng cẩn thận, ngay cả những ngày lễ quan trọng còn tiếc không muốn lấy ra, chỉ thỉnh thoảng một mình ở trong phòng lấy ra xem. Lão vương phi cũng không lường trước được. Đứa cháu nhỏ nghịch ngợm của Lí thượng thư cứ bám chặt lấy bà không cho rời khỏi phòng nhưng khi ngắm nhìn hạt châu lại tỏ vẻ thích thú. Lão vương phi từ trước đến giờ vẫn luôn mong mỏi có cháu bế, thấy vậy mới hào phóng đem dạ minh châu của bà đưa cho đứa cháu trai nhỏ này, vì thế mới xảy ra vụ huyết án từ một hạt châu. Thường thái y cũng không tìm ra được biện pháp nào cả, đầu đầy mồ hôi. Lan Phượng Thương bất mãn nói : ” Thường bá bá, hiện tại không phải là lúc nói mấy chuyện này! Không lẽ khó đến mức ngay cả thái y của thái y viện cũng không có cách nào lấy được hạt châu kia ra hay sao.” Thường thái y quýnh lên : ” Ngươi cho là viên dạ minh châu đã ăn vào trong bụng kia chỉ là vật tầm thường thôi sao? Tùy tiện uống một chút thuốc xổ vào là có thể lấy ra ư?” Nếu ông ta tìm được biện pháp thì ông ta đã chữa trị xong từ sớm rồi, cũng đâu đến mức phải để cho đứa nhỏ kia đau đớn đến như vậy. ” Vậy mấy người các ông cũng không tìm được biện pháp thì đứa nhỏ phải làm sao bây giờ!” Lan Phượng Thương phẫn nộ quát lên. Thường thái y cũng không tranh luận với hắn. Lần này, nhóm thái y quả thật cũng không biết phải làm như thế nào cho phải, ông ta đành nói : “Ngươi hãy ban huyền thưởng lệnh, nhanh chóng tìm một thần y trong dân gian tới chữa cho đứa nhỏ này.” ” Kiếm Phong có thể chịu được bao lâu nữa?” Lan Phượng Thương vội hỏi lại. Sau khi treo giải thưởng, nhanh như vậy thì khó có thể có người tới đây ngay được. Bọn họ phải giúp tiểu Kiếm Phong tranh thủ thời gian. Thường thái y nghĩ nghĩ rồi mới nói : ” Năm canh giờ, đứa nhỏ kia chỉ có thể kiên trì được nhiều nhất là năm canh giờ cho nên ngươi phải nhanh chóng đem mệnh lệnh phát đi.” Lan Phượng Thương không nói hai lời gọi người đến đây, đem tin tức vương phủ ban huyền thưởng lệnh dán ở khắp nơi. Nếu người nào có thể cứu chữa được cho tiểu công tử sẽ ban thưởng một vạn lượng hoàng kim nhưng trong vòng năm canh giờ phải lập tức đến vương phủ. Thường thái y nghĩ nghĩ rồi lại nói tiếp : ” Nếu không ngươi đi mời vương phi của quý phủ đến đây đi. Nàng cũng là người có y thuật cao minh, có thể đưa ra ý kiến hoặc có biện pháp nào đó giúp đứa nhỏ kia kéo dài thêm thời gian trong lúc chờ đợi thần y khác đến đây cứu chữa.” Lan Phượng Thương cặp mày nhíu chặt hỏi lại : ” Thập Bát Nương ? Nàng có thể trị được này bệnh ? ” Thường thái y quát lên : ” Lão phu làm sao biết được? Không phải lão phu bảo ngươi đi đưa người đến đây xem thử xem có chữa được hay không hay sao? Với y thuật của nàng, chắc là không thể chữa trị cho đứa nhỏ kia nhưng nhất định có thể giúp đứa nhỏ kia tranh thủ thêm chút thời gian, chẳng lẽ ngươi lại không tin tưởng ánh mắt của lão phu?” Lan Phượng Thương quay người lại đi đón người đến. Thường thái y ở phía sau lại thấy rất bất mãn, lải nhải mắng tiểu tử này thật không lễ phép hai câu, rồi lại quay đầu tiếp tục nghĩ biện pháp giúp tiểu Kiếm Phong đang nằm trên giường bệnh. Lúc này, Thập Bát Nương đang bận rộn sửa sang lại nhà cửa. Hiện tại, ngoại trừ hậu viện thì tiền viện trên cơ bản đều đã được thay đổi một lần. Sau khi bận rộn qua đi, nàng trực tiếp đi đến phòng bếp, làm đồ ăn cho mấy đứa con của nàng. Việc khác thì không nói nhưng chuyện ăn uống của ba đứa con là vấn đề mà nàng phải hết sức chú ý, làm điểm tâm cho bọn chúng ăn, hoặc là hầm canh gà cho bọn chúng uống, hàng ngày vẫn đều làm như vậy, hôm nay tất nhiên cũng không ngoại lệ.