Sự hồi sinh của cẩm tú
Chương 23 : Chân tướng
Lan Phượng Thương đưa Thường thái y đi vào.
Sau đó, hai nha hoàn Hoàng Oanh và Đỗ Quyên cũng nối gót theo sau, đi vào hầu hạ lão vương phi. Lão vương phi trên tay có đặt một chiếc khăn mỏng.
Thường thái y cách khăn, đặt ngón tay lên trên cổ tay lão vương phi xem mạch, dáng vẻ suy nghĩ sâu xa, nghi hoặc. Một lát sau, ông ta mới nhịn không được hỏi : ” Vương gia là ai đã giúp đỡ làm giảm bớt bệnh tình của lão vương phi ? ”
” Không có, mẫu thân tự phát bệnh, sau đó được đỡ vào trong này nằm xuống.” Lan Phượng Thương không nghĩ ngợi gì trả lời.
Thấy Thường thái y mang dáng vẻ không tin, hắn khẽ chau mày, giọng nói có chút trầm thấp, ” Thường thái y! ”
” Hà hà, vương gia đừng nóng vội, lão phu cũng chỉ cảm thấy nghi hoặc mà thôi, nếu thật sự không có ai giúp lão vương phi chữa trị thì quên đi.” Thường thái y kia sờ sờ một tròm râu trắng bệch cười nói.
Nếu nói lão vương phi vừa rồi không được ai chữa trị qua, Thường thái y tuyệt đối không tin.
Lão vương phi bị bệnh này đã nhiều năm, mà Thường thái y cũng đã chữa trị cho lão vương phi nhiều năm. Về căn bệnh quái ác có thể tái phát bất cứ lúc nào này, căn bản là khó có thể đoán trước thời gian phát bệnh, chỉ cần chậm trễ một chút sẽ bỏ mạng.
Cho nên thời điểm Thường thái y nghe nói lão vương phi lại phát bệnh, cắp vội cái hòm thuốc, lập tức đi theo Văn quản gia,vung roi thúc ngựa đi tới, vốn nghĩ đến không còn kịp rồi, cảm thấy vô cùng kinh hãi, thực hối hận lần trước ông không có vì lão vương phi nghiên cứu thêm, chế tạo ra một ít viên thuốc đưa qua cho bà uống, như vậy có thể kéo dài chút thời gian, để ông có thể kịp thời đến đây giúp lão Vương phi khám và chữa bệnh .
Nhưng lúc Thường thái y xem mạch cho lão vương phi, thấy mạch tượng của lão vương phi lúc này đã ổn định rất nhiều, mạch tượng như vậy chẳng lẽ không phải là lão vương phi đã được chữa trị qua hay sao? Chẳng qua là ai đã chữa bệnh cho lão vương phi? Vì cái gì vương gia lại không nói cho ông ta biết? Thường thái y suy nghĩ cả trăm lần cũng không đoán ra được.
Bên cạnh Hoàng Oanh và Đỗ Quyên nghe Thường thái y nói ra lời này, sắc mặt không khỏi ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau. Lão vương phi phát bệnh. Sau đó chỉ có vương phi tiến vào, khó có thể tin được là người phụ nữ kia đã chữa trị cho lão vương phi ? Hai người trong lúc nhất thời đều yên lặng không nói gì, cũng không có đứng ra giải thích.
” Vương gia, lão vương phi đã không còn gì đáng ngại.” Thường thái y thu tay thản nhiên nói.
Ông ta thu thập đồ vật này nọ chuẩn bị rời đi, trong lòng nghĩ thầm rằng :Hừ, quý phủ của ngươi rõ ràng có người có y thuật cao minh có thể giúp ngươi chữa bệnh cho lão vương phi. Ngươi còn không cho người nọ đi ra để cho ta gặp qua một chút cũng tốt. Ta có thể cùng người ta trao đổi một chút về phương diện y thuật, để cho đôi bên cùng tiến bộ. Ngươi đã muốn cất giấu người đó không để cho ta gặp, vậy đừng trách ta đi về nhà trước, những việc còn lại ngươi hãy kêu người bị ngươi cất giấu, ra mà từ từ điều trị cho lão vương phi.
Cuối cùng, Thường thái y ” U oán ” nhìn thoáng qua Lan Phượng Thương, tính toán nhấc chân chạy lấy người.
Lan Phượng Thương đưa tay giữ chặt ông ta quát : ” Thường thái y! Ông nói xem đây là bệnh gì ? Tại sao chỉ xem mạch qua một đã vội bước đi? Ta gọi ông tới làm cái gì ?”
Nhìn thấy hành động của Thường thái y, Lan Phượng Thương không khỏi có chút tức giận. Mẫu thân của hắn bị bệnh như thế nào? Vậy mà lão gia hỏa này còn có tâm tình tranh hơn thua với hắn, chưng ra bộ dạng như ” Ngươi thiếu ta một trăm vạn lượng bạc ” cho hắn xem. Nếu không phải lão thái y này đã đi theo phụ thân hắn từ khi còn trẻ, cùng vương phủ thân cận đã lâu, hắn thực sự muốn đánh lão gia hỏa này một trận.
Thường thái y cũng tức giận, không cần suy nghĩ liền mở miệng đưa ra yêu sách : ” Tiểu tử thối, ngươi đừng nghĩ đến ngươi hiện tại trưởng thành, trở thành đại vương gia liền dám đối với lão phu bất kính. Lúc ngươi còn nhỏ, lão phu còn tự tay ôm ngươi, xuy đái cho ngươi đấy!”
Ngươi đã không mời vị danh y của quý phủ ra đây cùng ta uống chén trà tâm sự, còn dám quát ta, cho dù phụ thân ngươi ở đây còn nhường ta ba phần, ngươi là cái đồ thô lỗ không nói lý lẽ, một tên nhóc ngang ngược cũng dám ở trước mặt ta phùng má trợn mắt. Ở trên sa trường lỗ mãng quen thói có phải hay không ? Thực nên đề nghị hoàng thượng để cho vương phi hồi phủ, uốn nắn lại bản tính ngang ngược này của hắn. Thường thái y trong lòng thầm nghĩ . (một người phụ nữ vô tội bị nhắc đến kêu rên: lão nương đúng là sinh không gặp thời, nằm cũng trúng đạn ——)
Giúp ta xuy đái ?
Lan Phượng Thương lại bị lão thái y tính tình nóng nảy kia làm cho tức giận đến mức vừa thẹn vừa giận, may mắn hắn trời sinh có làn da màu đồng cổ, nếu không thì thế nào cũng nhìn ra được hắn đang đỏ mặt. . . . . .
Hít sâu một hơi, Lan Phượng Thương trong lòng an ủi chính mình nói : Quên đi. Dù sao lão gia hỏa này cũng từng ở trên chiến trường giúp đỡ phụ vương rất nhiều, hãy tha thứ cho ông ta lần này.
Lan Phượng Thương chắp tay với Thường thái y, giọng điệu ôn hòa nói : ” Mong Thường bá bá giúp mẫu thân ta kê đơn chữa bệnh.”
Thường thái y quét mắt nhìn hắn một, bĩu môi, lúc này lại tỏ ra lễ phép ?
Tiểu tử này tính tình mặc dù có chút lỗ mãng nhưng dù sao bản tính không xấu, quên đi, hắn không nói là ai chữa trị cho lão vương phi có thể cũng là bị người ta nhờ vả, lập tức cũng không bày ra sắc mặt khó coi với Lan Phượng Thương nữa nói : ” Ừ, ta trở về phối dược hoàn, lát nữa sẽ kêu người đưa qua đây.” Sau đó muốn đi.
Lan Phượng Thương thấy ông ta vẫn là bộ dạng dầu muối không vào, nhất thời nổi giận đùng đùng ” Ngươi cái lão thất phu này, ngươi không thấy mẫu thân ta bất tỉnh hay sao? ” Ngươi còn muốn chạy lấy người!
Thường thái y biết hắn tính tình ngang ngược khó bảo giống như con ngựa hoang. Khi hắn tức giận ngay cả hoàng thượng hắn cũng bày ra sắc mặt khó coi cho ngài xem.
Đoán được tiểu tử này là hiểu lầm , hiện tại tức giận nên mắng mình hai câu. Thường thái y này lúc còn trẻ cũng từng lăn lộn nơi chiến trường, lại coi hắn như con nên cũng không so đo cùng hắn nói : ” Tiểu tử thối, đầu của ngươi có phải hay không để lại trên chiến trường còn chưa có mang về ? Ngươi không thấy lão vương phi đang ngủ à!”
” Nhưng vừa rồi mẫu thân quả thật là bệnh nguy rồi, như thế nào bây giờ lại đang ngủ ? ”
” Tiểu tử thối, ngươi cố ý chọc giận lão phu phải không. Lão phu không phải vừa mới nói với ngươi rồi hay sao? Lão vương phi đã được người ta chữa trị, tạm thời sẽ không phát bệnh, ngươi còn ở nơi này cùng ta dây dưa cái gì ? Ngươi muốn kéo dài thời gian lão phu đi chế thuốc cho mẫu thân ngươi, đến lúc đó ngươi cũng đừng trách lão phu.” Thường thái y rất không vừa lòng với tiểu tử ngang ngược này liền giáo huấn hắn một trận.
Lan Phượng Thương chạy nhanh đến xem xét bệnh tình của lão vương phi, thấy mạch tượng đã vững vàng, hắn thầm nghĩ mẫu thân thật sự đã được người ta chữa trị ?
Thường thái y nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này, nhíu mày nói : ” Này! tiểu tử, ngươi có phải cũng không biết trước lúc lão phu đến, lão vương phi đã được người ta chữa trị ư ? ”
Lan Phượng Thương lúc này không có trả lời Thường thái y mà đứng dậy nhìn về phía hai người hầu hạ ở bên cạnh lão vương phi là Đỗ Quyên và Hoàng Oanh trầm giọng nói : ” Ngoài bổn vương cùng vương phi, còn có ai đi vào nhìn qua lão vương phi không? Hãy mau nói ra không được để xót điều gì.”
Hoàng Oanh và Đỗ Quyên nghe thấy vậy, cả hai đều run rẩy quỳ rạp người xuống đất, sợ tới mức đầu óc đều bị tê liệt, không thể suy nghĩ được gì.
Đỗ Quyên nói : ” Bẩm vương gia, ngoài ngài và vương phi đi vào nhìn lão vương phi ra thì không có ai khác ạ .”
Hoàng Oanh dường như nhớ ra điều gì vội nói : ” Vương gia, là vương phi, là vương phi chữa trị. Lúc trước, vương phi đã nói qua bệnh của lão vương phi đã không đợi được đên lúc Thường thái y lại đây cho nên để cho Quyên nhi ngăn bọn nô tì lại còn ngài ấy thì đi vào khám và chữa bệnh cho lão vương phi.”
Đỗ Quyên lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, liều mạng gật đầu chứng minh hai nàng một khắc đều không có rời khỏi lão vương phi, cũng bất chấp việc các nàng chán ghét Cố Thập Bát Nương, mở miệng ra nói tốt cho nàng.
Lan Phượng Thương nghe thấy liền giật mình. Lúc này, hắn mới nghĩ đến thật sự đã có chuyện giống như vậy. . . Đúng là người phụ nữ kia đã chữa khỏi cho mẫu thân. . .
Vừa rồi, hắn còn hiểu lầm nàng cùng với nha hoàn của nàng ỷ thế hiếp người, còn muốn đem nha hoàn của nàng kéo xuống loạn côn đánh chết. Hóa ra, nàng thực sự đi vào chữa bệnh cho mẫu thân. . .
Bên cạnh, Thường thái y cũng mang vẻ mặt như đang gặp quỷ, người đàn bà đanh đá như vương phi còn có bản lĩnh đến bậc này?
Bỗng nhiên, lão thái y lập tức vỗ đùi đánh đét một, khen một câu ” quả nhiên là giấu tài, giờ mới để lộ bộ mặt thật à “.( 1 )
Sau đó, ông ta không nói hai lời, mang theo hòm thuốc, tinh thần phấn khởi sáng láng chạy nhanh đi ra ngoài.Ông ta tính toán sẽ tìm người đàn bà đanh đá – Cố Thập Bát Nương kia dùng để hàng phục con ngựa hoang như Lan Phượng Thương o(╯□╰)o.
1 – Tớ nghĩ câu này của Thường thái y là dựa vào câu ” chân nhân bất lộ tướng ”
Câu gốc là Chân nhân bất lộ tướng 真人不露相, có nghĩa gốc là người đắc đạo không để hình tướng của mình xuất hiện trước mọi người, sau này dùng với nghĩa không lộ mặt hay để lộ thân phận của mình trước người khác.
Câu này có nguồn gốc như sau:
Thời Xuân thu Chiến Quốc, có một chàng công tử nhà giàu có tên là Ôn Như Xuân, ngay từ nhỏ đã rất thích chơi đàn, khi lớn cũng tỏ ra là người có ngón nghề.
Một hôm anh ta Sơn Tây du ngoạn, đến trước một ngôi chùa, anh nhìn thấy một đạo sĩ đang nhắm mắt ngồi thiền, bên cạnh đạo sĩ có một túi, miệng túi hé mở lộ ra một góc của cây đàn cổ. Ôn Như Xuân rất lấy làm lạ tự hỏi : Lão đạo sĩ này cũng biết chơi đàn ư? và lại gần hỏi trịnh thượng: Xin hỏi đạo trưởng biết chơi đàn chứ?. Đạo sĩ hé mắt trả lời rất khiêm nhường: cũng võ vẽ đôi chút, tôi đang muốn bái sư đây. Ôn Như Xuân nói không khách sáo: thế thì để tôi đàn cho xem.
Đạo sĩ lấy đàn ra, Ôn Như Xuân lập tức ngồi khoanh chân dưới đát đánh đàn, đầu tiên là đánh tùy hứng một bài, đạo sĩ mỉm cười chẳng nói một lời. Ôn Như Xuân bèn đem hết sở học chơi một bài, đạo sĩ vẫn lẳng lặng. Ôn Như Xuân bực qua nổi giận nói: tại sao ông chẳng nói năng gì vậy, có phải tôi chơi dở không vậy? Đạo sĩ nói: cũng được, nhưng không phải là bậc sư phụ để tôi bái sư. Lúc này Ôn Như Xuân không nén nổi cơn bực tức nói: Ừ, ông thì rất giỏi đàn, thế thì hãy để tôi mở rộng tầm mắt nào.
Đạo sĩ chẳng nói chẳng rằng, cầm cây đàn, vuốt nhẹ vài cái, bắt đầu chơi, âm thanh như nước chảy réo rắt, như gió chiều hưu hưu, Ôn Như Xuân nghe ngất ngây say đắm, ngay cả cây cổ thụ cạnh chùa cũng đầy chim đậu xuống. Khúc nhạc hết đã lâu rồi, Ôn Như Xuân mới bừng tỉnh lại, lập tức quỳ trước mặt đạo sĩ xin được bái sư.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
136 chương
4 chương
8 chương