Sự hồi sinh của cẩm tú

Chương 14 : Đến ( xin tha thứ )

Đem ba đứa con giao cho Phong bà bà chăm sóc, lại để cho Quyên nhi quay về nhà nói với Hoàng Dịch Sinh một tiếng. Sau đó, chủ tớ hai người liền mang theo một tay nải nhỏ bước ra sân, theo bà tử kia quay về vương phủ. Bà tử kia ánh mắt nghiêm túc liếc nhìn Thập Bát Nương một, thấy nàng mặc bộ y phục vải thô cũ kỹ, dáng vẻ yếu ớt, không những không tiến lên giúp đỡ mà còn thúc giục nàng nhanh lên, nói nếu còn chậm trễ nữa chủ nhân trong phủ sẽ nổi nóng, đến lúc đó ai sẽ chịu trách nhiệm. Sắc mặt Quyên nhi đỏ lên, thầm mắng bà tử này chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, bắt nạt tiểu thư nhà nàng bị thất sủng. Thập Bát Nương vỗ tay nàng, muốn nàng không cần phải cùng này lão nô này so đo. Lên xe ngựa, bà tử kia bảo người chăn ngựa đi nhanh lên, giống như ở nơi nghèo kiết hủ lậu như ở đây, nếu ở trong sân lâu một chút sợ là chính mình cũng sẽ bị nhiễm bệnh nghèo kiết hủ lậu vậy. Nào biết bên trong còn có ba vị tiểu thiếu gia của vương phủ ! Quyên nhi thiếu chút nữa đã cãi nhau với bà ta, Thập Bát Nương vội giữ chặt nàng lại, tiện tay đem một khối bánh ngọt nhét vào miệng nàng. Xe ngựa lắc lư liên tục, dọc theo đường đi Thập Bát Nương chịu không nổi vất vả như vậy, liền kêu xe ngựa hãy chạy chậm một chút, bà tử kia liền trừng mắt nhưng nhìn Thập Bát Nương sắc mặt thật sự trắng bệch như tờ giấy, sợ trở về sẽ bị trách cứ nên quở trách người đánh xe hai câu, cũng không thúc dục để xe ngựa chạy nhanh hơn nửa. Chạy suốt ba canh giờ, cuối cùng đến lúc chạng vạng thì chạy tới vương phủ. Vốn không biết là xe ngựa đã dừng lại, lúc này, Quyên nhi mới giúp đỡ Thập Bát Nương xuống xe nhưng vừa xuống xe thì phát hiện ra, xe ngựa chở các nàng đang đứng ở cửa sau. Đường đường vương phi của Hầu vương gia đi về phủ đệ, thế nhưng không thể đi vào từ đại môn, chỉ có thể lén lút đi vào từ cửa sau. Nói ra thì có khác nào để Thập Bát Nương thành trò cười cho kẻ khác lúc trà dư tửu hậu. Thập Bát Nương cũng không tức giận chỉ cười cười nhìn bà tử kia nói : ” Đây là ý tứ của vương gia ? ” Quyên nhi lúc này đã tức giận đến mức không nhịn được, không đợi kia bà tử trả lời đã cắn răng nói, ” Vương phi, đây nhất định không phải chủ ý của vương gia! ” Nàng còn cố ý nhấn mạnh hai chữ vương phi. Bà tử kia vừa muốn nói cái gì, Thập Bát Nương đã nhìn nàng cười nói : ” Ngươi đi mời vương gia đến đây, để cho vương gia nhìn xem, lúc trước là hắn mang đại kiệu tám người khiêng xin cưới hỏi đàng hoàng, rước ta vào phủ làm vương phi. Sao lại để hạ nhân trong phủ đối đãi với ta như thế này ?” Thập Bát Nương cười nhìn bà tử kia, giọng nói của nàng rất nhỏ, không có mang theo một chút tức giận nào, chỉ như đang nói một chuyện rất bình thường, nhưng khi bà tử nghe xong lại như sấm đánh bên tai. ” Không, đây không phải là ý tứ của Vương gia, là người đánh xe ngựa kia đã dừng sai chỗ rồi ạ.” Bà tử kia lau mồ hôi đang tuôn như mưa nói : ” Vương phi ngài đợi một lát để lão nô đi gọi cái tên đánh xe ngựa không có mắt kia lại đây.” Nói xong không đợi Thập Bát Nương phân phó, vội vàng đi tìm người chăn ngựa kia. Quyên nhi nhìn thấy thân ảnh bà tử kia đã đi xa tức giận mắng một câu, lại quay đầu cười nhìn Thập Bát Nương nói nàng thật lợi hại,câu nói đầu tiên tuy nhẹ nhàng nhưng lại làm cho bà tử này sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi. Thập Bát Nương cũng không phủ nhận mỉm cười, xem ra hai ngày này với nàng cũng không phải ngày lành gì. Bà tử kia nào có này lá gan lớn đến thế, dám đối đãi như vậy với vương phi là nàng. Đơn giản chính là nghe theo mệnh lệnh của bề trên mà thôi, mà bề trên có ai ? Một người là vương gia, một người là lão vương phi, còn lại chính là mấy di nương vương gia nâng về. Thế giới này có cái quy định bất thành văn – Coi đàn ông như ông trời. Đối với đàn ông, người phụ nữ mà họ có thể không cần nhưng cũng không cho phép người khác động vào người phụ nữ họ không cần đó. Bình thường các vương tôn quý tộc đều như thế, càng đừng nói đến Lan Phượng Thương hắn đường đường là vị vương gia nổi tiếng cả nước. Theo như lời nói của Quyên nhi thì vương gia tuy rằng đối với nàng không tốt, nhưng ít nhất vương gia là người quang minh lỗi lạc, sẽ không làm mấy trò ám muội sau lưng như vậy. Cứ như vậy, nhân lúc vương gia còn chưa bị che mắt. Cố Thập Bát Nương cũng có thể đem người hôm nay đối với nàng ra oai phủ đầu loại bỏ Haiz, nói ra thì vẫn là hậu viện có nhiều ân oán. Đúng là lắm đàn bà thì sẽ có thật nhiều phiền toái, nghĩ đến điều này Cố Thập Bát Nương có chút chán ghét người đời trước của nàng. Vương gia đã muốn vui vẻ sống cùng nàng, mà sao nàng lại cứ phải đối xử hung dữ với mẹ chồng, khiến cho quý phủ loạn hết cả lên, giờ thì hay rồi vương gia nâng nhiều di nương vào phủ như vậy. Người chịu khổ, chịu hận thù đố kị chẳng phải là người đời sau là nàng hay sao? Trong lúc Thập Bát Nương còn đang chìm trong suy nghĩ, bà tử kia đã rất nhanh đưa người chăn ngựa đến đây. Quyên nhi hừ một tiếng, giúp đỡ Thập Bát Nương lên xe ngựa, bà tử kia ở phía sau nhìn theo với dáng vẻ lấy lòng, hy vọng Thập Bát Nương sẽ không truy cứu sai lầm vừa rồi của bà ta. Bà ta đúng là bị dọa, nếu như bị vị vương phi nổi tiếng là xấu tính này, đem việc bà ta đã làm tố cáo với vương gia, để vương gia biết bà ta là người như thế nào, tiếp đãi vương phi ra sao, chỉ sợ cả nhà bà ta cũng sẽ phải chịu liên lụy. Vương phi này dù có lỗi lầm gì thì trên danh nghĩa vẫn là vương phi của vương gia, cũng không tới lượt hạ nhân như bà ta đến giáo huấn khắt khe,hơn nữa lần này bị vị vương phi yếu đuối kia dọa cho một trận, bà ta cũng mượn cớ đi truyền lời cho vị chủ tử kia, thuyết phục người đó không nên động tới vương phi nữa. Vương phủ diện tích rất lớn, từ cửa sau đi đến đại môn ở tiền viện khoảng cách không hề ngắn, nhưng do dùng xe ngựa thay vì đi bộ nên đến rất nhanh. Tượng sư tử đá tượng trưng cho điềm lành uy nghiêm đứng trước phủ đệ, cánh cửa son màu đỏ thắm, ngay phía trên cửa chính hiện rõ tấm biển với ba chữ ” Hầu Vương Phủ ” lấp lánh ánh vàng, quý trọng trang nghiêm mà không mất đi sự cao nhã. Vừa xuống xe ngựa, Văn quản gia đã tươi cười đi ra nghênh đón, chắp tay thi lễ nói : “Cung nghênh vương phi hồi phủ.” Thập Bát Nương nhìn ông ta một, Quyên nhi liền nhỏ giọng giải thích,nói đó là Văn quản gia trong phủ, nàng gật gật đầu, dịu dàng cười nói : ” Làm phiền Văn quản gia rồi.” Dường như không ngờ vương phi lại lễ độ như vậy, Văn quản gia nghe xong đầu tiên là ngẩn ra, nhìn về phía vương phi, thấy trên người nàng là bộ y phục cũ kỹ nhưng mặt mũi vẫn tươi cười, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, sớm biết hiện tại thế này, sao lúc trước còn làm như vậy ? Quyên nhi thấy Văn quản gia thất thần liền khụ khụ hai tiếng, Văn quản gia nghe thấy lúc này mới bừng tỉnh, khiêm tốn nói, ” Đây là việc tiểu nhân phải làm.” Nói xong, liền gọi hai nha hoàn cầm tay nải giúp Quyên nhi, Quyên nhi đem tay nải đưa cho các nàng, sau đó tự mình đỡ Thập Bát Nương đi vào. Văn quản gia đi theo phía sau, thấy vương phi đáp lễ, y phục lại đơn sơ, trong lòng ngũ vị trần tạp. Ông ta là quản gia hầu hạ trong phủ nhiều năm, lúc trước vương phi ở trong phủ tùy ý làm loạn ông ta đương nhiên cũng biết, chỉ là hiện tại nhìn thấy đường đường là vương phi của vương phủ mà y phục còn không bằng một nhị đẳng nha hoàn trong phủ, trong lòng không khỏi phiền muộn vạn phần. Dọc đường đi cũng không nói chuyện. Văn quản gia đưa nàng tới sân viện đã ở trước kia, Cố Thập Bát Nương lúc này mới khách sáo nói với ông ta đã làm phiền. Văn quản gia nói không dám nhưng trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Vương phi vậy mà có thể đối với hạ nhân bọn họ khách khí như vậy ? Nếu là trước kia vương phi có đối đãi vương gia cũng chưa từng khách khí như thế. Nhìn thấy nụ cười thản nhiên trên mặt vương phi, Văn quản gia trong lòng thở dài. Haiz! thời thế tạo ra con người, có lẽ vương phi bị đuổi ra khỏi phủ nhiều năm như vậy, chắc là đã suy nghĩ thông suốt không ít. Văn quản gia cũng không có nhiều lời, chỉ dặn dò đám người hầu ở đó hầu hạ vương phi cho thật tốt rồi đi đến chỗ vương gia báo cáo. Quyên nhi sắp xếp lại mọi thứ chu đáo. Sau đó, bưng đến cho Thập Bát Nương một chén trà sâm, cười hì hì dâng lên.Thập Bát Nương rất kinh ngạc, liền hỏi : ” Đây là trà sâm? ” Nàng thân phận là một vương phi bị ruồng bỏ sao còn có thể có trà sâm để uống? Quyên nhi nói vương gia là người rất coi trọng quy củ, trong vương phủ tất cả mọi người đều phải tuân theo. Nếu Thập Bát Nương đã về vương phủ, tức là nàng vẫn là vương phi, thân phận của vương phi, chuẩn bị một ly trà sâm có là cái gì ? Thập Bát Nương nghe xong. Ừ ! một tiếng, sau đó bưng trà lên uống.