Sự hồi sinh của cẩm tú

Chương 10 : Cấp cứu

Không nói đến chuyện ở vương phủ bên kia. Bên này, Cố Thập Bát Nương vài ngày lại đây cũng không dám có nửa phần lơi lỏng phòng bị. Nàng chưa từng chính mắt nhìn thấy vương gia kia, nhưng từ trong lời nói của Quyên nhi và Phong bà bà nàng đại khái cũng biết, đại thiếu gia và tam thiếu gia cùng với vị vương gia kia giống nhau như cùng một khuôn đúc ra. Những người trong vương phủ đó cũng không phải ngu ngốc. Nếu họ đi đến Thiên Trạch tìm nàng, nhìn thấy Sâm ca nhi, Mặc ca nhi, Nhân ca nhi chắc chắn có thể đoán ra được thân phận của bọn chúng. Đến lúc đó, những người đó nhất định sẽ đem ba huynh đệ trở về nhận tổ quy tông. Như vậy, mẫu thân là nàng vì che dấu ba đứa nhỏ, vi phạm tội lớn tới mức này sẽ không thể tha thứ được, sẽ hoàn toàn mất đi ba đứa con. Cho nên vì an toàn, thời gian này Cố Thập Bát Nương không dám để cho bọn nhỏ ở trước sân chơi đùa lâu, thường để bọn chúng ở phía sau viện hoặc là ở phía trước tiểu viện chơi đùa trong chốc lát rồi lại trở về luyện chữ. Đại thiếu gia tựa như cũng biết khoảng thời gian này không tầm thường, vừa theo chân hai đệ đệ vừa nhắc nhở. Hai đứa bé giường như cũng hiểu biết hơn. Bọn chúng thấy nương không cho đi ra ngoài thì bọn chúng liền ở trong viện của mình luyện chữ, móc đất hay bắt chuồn chuồn, thật sự là quãng thời gian nhàm chán, khiến cho Phong bà bà phải đi mời Cẩu tử cùng một số bạn bè khác đưa vào trong viện chơi đùa cùng chúng. Cứ như vậy, mấy huynh đệ cũng không đi ra ngoài. Mấy ngày này, Quyên nhi vẫn đến đây hầu hạ nàng cùng ba đứa nhỏ. Cố Thập Bát Nương liền hỏi : ” Quyên nhi, Dịch Sinh có đối xử tốt với em không ? ” Quyên nhi khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ quẫn bách nói : ” Tiểu thư, hắn tốt lắm.” Hai ngày trước, nàng đã cho Quyên nhi xuất giá. Hiện tại, Quyên nhi cũng đã là thê tử của họ Hoàng. Thập Bát Nương gật gật đầu cũng không hỏi lại nhiều, chỉ cần Hoàng Dịch Sinh không trách Quyên nhi mỗi ngày đều chạy sang nhà nàng là được. Giống như biết suy nghĩ trong lòng tiểu thư, Quyên nhi liền nói : ” Em làm xong việc ở nhà mới tới được, chuyện ở trong nhà một chút cũng không có để chậm trễ. ” Hơn nữa trước đây nhà họ cũng đâu có trách móc gì. Dù nàng đã gả đi thì trước đây cũng vẫn là người của Thập Bát Nương, hơn nữa cũng là nhà trai bọn họ chính mồm đáp ứng, việc này ngay cả nương của Hoàng Dịch Sinh cũng không có lý do gì để nói cả. Nhìn thấy đại thiếu gia đang tập trung làm cây cung còn nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia đang càu nhàu chơi cờ năm quân. Cố Thập Bát Nương khẽ cười, hai ngày nay nàng thừa nhận chính mình đúng là thần hồn nát thần tính . Đến ngày thứ ba, phát hiện vị vương gia trong truyền thuyết còn chưa có lại đây, Cố Thập Bát Nương có thể đoán được lờ mờ, hiểu được mình là một người phụ nữ bị ruồng bỏ đến tham gia một buổi quốc yến, sao có thể để vương gia tự mình tới đón ? Càng đừng nói nàng lại là vương phi mà vương gia vô cùng chán ghét. Hắn căn bản là không muốn nhìn thấy mình, bất đắc dĩ phải để cho mình đi tham gia yến hội, nhiều nhất cũng là ở một hoặc hai ngày cuối cùng cho người lại đây báo cho biết một tiếng. Hiểu rõ được điều này, trong lòng Cố Thập Bát Nương cũng thấy thoải mái hơn. Từ hai ngày trước đã đem Quyên nhi gả đi, xem như thành toàn cho nàng ấy cùng Hoàng Dịch Sinh. Nha đầu này mấy ngày nay bị Cố Thập Bát Nương giáo huấn vài lần mới nghĩ thông suốt. Nàng ấy là thật lòng vì muốn tốt cho mẫu tử nàng, việc ấy Thập Bát Nương biết. Nhưng mặc kệ như thế nào, vì ba đứa con nàng không có một chút do dự liền cự tuyệt đề nghị của Quyên nhi, cuối cùng một lần nữa hạ xuống ánh mắt lạnh lẽo, Quyên nhi rốt cục đã đáp ứng nàng sống chết cũng bảo vệ bí mật này, không nói cho bất cứ kẻ nào biết. Hai người họ ở bên cạnh nói xong việc nhà thì bên kia hai huynh đệ đã ầm ĩ kêu lên. Lan Hoài Sâm giống như trước đây, nâng mí mắt, hơi hơi nhíu mày, hai đệ đệ của nó lại cãi nhau. ” Không được! Đệ rõ ràng đã đặt xuống chỗ này! ” Lan Hoài Mặc nhíu mi lại bất mãn nhìn đệ đệ nói. ” Có cái gì mà không được chứ, đệ đổi ý đặt xuống chỗ này cơ .” Lan Hoài Nhân trừng mắt liếc nhìn ca ca một, nó cảm giác ca ca nó thật nhỏ mọn, mới vừa đặt sai vị trí quân cờ, giờ sửa lại một chút cũng không được. Lan Hoài Mặc cũng mặc kệ hắn nói : ” Nương đã nói qua, đã đặt cờ xuống sẽ không thể đi lại.” ” Đệ nói có thể đi lại được, có thể đi lại được! ” Tam thiếu gia hùng hổ nghĩ. ” Đệ !” Lan Hoài Mặc vốn nhã nhặn, tức giận hô một tiếng rồi giống như trước đây quay sang đánh nhau với đệ đệ. Tam thiếu gia cũng không phải hiền lành gì, lập tức lật tay đánh trả. Hai đứa này động một tí là đánh nhau làm Thập Bát Nương cực kỳ đau đầu.” Các con để cho nương yên tĩnh một chút.” Lan Hoài Sâm buông cung xuống đi qua đem hai đệ đệ tách ra. Thập Bát Nương xụ mặt nhìn tam thiếu gia giáo huấn một trận. ” Đã đặt cờ thì không được hối hận, thua thì phải nhận, thua chính là thua. Nhân ca nhi con còn dám cãi cố à ? Nương trước kia đã dạy con thế nào? ” ” Con vẫn chưa quên đâu ? Nương nói nam tử hán nếu dám làm thì dám chịu.” Lan Hoài Nhân nhăn mặt nhăn mũi bất mãn nói. ” Vậy con bị ca ca ăn mất quân sao còn đòi đi lại chứ ? Thập Bát Nương quyết định dạy dỗ lại tên tiểu tử này một phen.” ” Con. . . Con đặt lầm quân rồi nên tất nhiên là muốn đi lại thôi. Nương người đã nói : biết sai mà sửa mới là đứa bé ngoan! ” Tam thiếu gia mũi phập phồng, quật cường nhìn Thập Bát Nương. Thập Bát Nương tức giận nở nụ cười, tiểu tử này đã bị nàng chiều hư rồi, không nên nuông chiều nó nhiều như thế ? ” Nói bậy, đệ rõ ràng nhìn thấy mình sắp thua nên mới đòi đi lại, cái này gọi là chơi xấu chứ không phải gọi là biết sai mà sửa! ” Nhị thiếu gia lập tức chạy ra sửa lời. ” Không phải! ” Tam thiếu gia hướng về phía ca ca hét lên, giọng hét rất lớn, nhưng trong đó rõ ràng mang theo lo lắng không ngừng. Cố Thập Bát Nương trừng mắt nhìn tam thiếu gia. Tiểu tử này đã không phân rõ phải trái còn dám cãi lại nàng, sai lầm rồi nàng sai lầm rồi, không nên nuông chiều nó nhiều như thế. Cuối cùng bị Thập Bát Nương phạt phải chép phạt mười lần, không chép xong sẽ không cho ăn điểm tâm, tam thiếu gia liền bật người lại gần lôi kéo nương, nhận sai xin nàng phạt nhẹ chút. Nhị thiếu gia ở bên cạnh chê cười đệ đệ, không ra dáng ca ca, cũng bị Thập Bát Nương phạt chép phạt mười lần. Lý do là đệ đệ phạm sai lầm làm ca ca mà không biết phân rõ phải trái, chỉ bảo cho đệ đệ còn cùng đệ đệ đánh nhau nên cũng bị phạt. Hai huynh đệ liếc nhau le lưỡi cùng gọi nương, muốn đến gần làm nũng mong giảm được mấy lần chép phạt. Cố Thập Bát Nương mặc kệ chúng, quay sang cùng Lan Hoài Sâm nói chuyện, kêu bé phải nhìn hai đệ đệ chép phạt xong thì mới cho ăn điểm tâm, không chép xong một chút cũng không cho. Lan Hoài Sâm dạ một tiếng, sau đó mang hai đệ đệ đi về phía thư phòng ở hậu viện chép phạt. Hai kẻ ồn ào bị mang đi, Thập Bát Nương nghĩ rằng có thể được yên tĩnh thì Phong bà bà mang theo Vương tẩu tử cách vách vội vội vàng vàng mà chạy đến. Vương tẩu tử kia sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sưng đỏ giống như vừa mới khóc quá nhiều. Cố Thập Bát Nương nhìn thấy mày liễu nhíu chặt lại. ” Tiểu thư.” Đi vào đại sảnh, Phong bà bà vừa mới kêu lên thì bên kia Vương tẩu tử tiến vào liền trực tiếp quỳ xuống trước mặt Thập Bát Nương. ” Muội tử, tẩu tử van cầu muội giúp ta, giúp gia đình ta, hãy cứu Đại Bảo đi, tẩu tử dập đầu xin muội, tẩu tử dập đầu xin muội!” Sau đó nàng không cho phân trần liền hướng Thập Bát Nương dập đầu bang bang. Thập Bát Nương hoảng sợ, vội vàng cùng Phong bà bà đem nàng ấy nâng dậy, lúc này đã thấy trán Vương tẩu tử do dập đầu mà đỏ ửng. Rót cho nàng chén nước để cho nàng ở bên cạnh nghỉ ngơi một chút, biết Vương tẩu tử đã khóc tới mức không nói lên lời, không có cách nào để nói rõ nguyên nhân sự việc sảy ra, liền để cho Phong bà bà nói. Hóa ra là tiểu hài tử Đại Bảo ở cách vách cùng cha hắn lên núi, lúc kiếm củi không cẩn thận trượt chân, bị ngọn cây cắt qua bụng chân, vết thương rất lớn, nhìn thấy cả xương cốt bên trong, thầy thuốc đi đến, vừa nhìn thấy Đại Bảo chữa trị cũng không có chữa trị, nói thẳng là chuẩn bị hậu sự sớm đi. Lúc ấy, Vương tẩu tử vừa nghe thấy suýt thì chết ngất. Sau đó, nghe người ta nói thử đi tìm người suốt ngày ru rú ở trong nhà là Thập Bát Nương xem sao ? Lúc này mới vội vàng để cha Đại Bảo trông đứa nhỏ còn nàng ấy thì chạy tới cầu cứu Thập Bát Nương. Cố Thập Bát Nương nghe được mày liễu nhíu lại, đứa bé kia mới sáu tuổi. Ngày hôm qua còn cùng Cẩu tử đến viện này tìm mấy đứa con của nàng chơi đùa vui vẻ, nàng còn cho mỗi đứa một khối điểm tâm để ăn mà hôm nay sao lại xảy ra chuyện như vậy. Để cho Vương tẩu tử đi về trước, Thập Bát Nương dặn dò Phong bà bà vài câu để cho nàng chiếu cố tốt ba đứa nhỏ, sai Quyên nhi đem thùng cấp cứu trước kia để ở trong nhà mang theo.