Sứ giả hạnh phúc
Chương 4 : Nếu như
Kết quả của cuộc gặp mặt đã thay đổi. 4 năm trước, ánh mắt của Hà Lam Giang nhìn Đồng Ái không như vậy. Ấm áp hơn, có tình có ý hơn. Cũng vì ánh mắt đó mà cô đã buông tay, đồng ý với những cuộc hẹn sau đấy. Chưa tới một năm sau, hai người kết hôn.
Mà cuộc gặp ngày trước không có kết thúc này. Khi bước vào trong thang máy chung với hai người lạ, đèn không tắt đột ngột. Thang máy như dừng hẳn lại. Thím Đồng không còn lườm nguýt Đồng Ái nữa. Bà nắm vội tay áo cô, càng lúc càng chặt.
-Tiểu Ái à….Sao vậy? Tự nhiên thang máy kỳ vậy? Có sao không con?
Đồng Ái cũng chưa gặp tình trạng này bao giờ. Cô cũng luống cuống nhưng không như thím Đồng. Hai người bên cạnh vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Người bên trái còn nhẹ nhàng trấn an hai người:
– Chắc mất điện thôi. Hai người đừng lo.
Đèn trong thang máy lại cháy. Có tiếng động. Dường như nó hoạt động lại rồi.
Đồng Ái yên tâm hơn. Cô quay sang thím Đồng:
-Chắc ổn rồi đó ạ. Không sao đâu thím.
Lại một tiếng động lớn. Thang máy rung động mạnh. Thím Đồng lại hét thất thanh.
Nhưng Đồng Ái không đỡ bà nữa. Vì cô cũng đang được một người dìu đỡ. Vòng tay đàn ông ôm chặt lấy cô.
-Xin lỗi….Tôi…
Thang máy sau đó không có sự cố nữa. Nhưng Phạm Vịnh Hàn đã nhớ kỹ sự cố lúc nãy. Anh cười cười, buông ra vài lời chọc ghẹo Thiên Vũ.
-Cúp điện đúng lúc. Mấy khi được ôm người đẹp phải không?
Thiên Vũ không nói gì. Chuyện va chạm giữa nam và nữ trong thời đại này cũng không có gì lớn lao lắm. Nhưng có một điều làm anh quan tâm hơn.
-Lúc nãy anh nói cô bé gì đó, tên mẹ cô nhóc là gì?
Vịnh Hàn cũng bất ngờ trước câu hỏi, cũng thừ người ra một chút thì mới nhớ ra:
-Là…là Đồng Ái. Sao?
-Anh nhìn đi.
Trong tay Thiên Vũ là tấm thẻ nhân viên. Tên được in rất rõ ràng.
Đồng Ái. Ngày sinh…… Chức vụ: Nhân viên.
Sau phút ngỡ ngàng, Vịnh Hàn gần như hét ầm lên vì phấn khích:
-Thấy chưa? Tôi không có nằm mơ mà. Cậu thấy chưa? Làm sao trùng hợp như vậy được. Cô ấy tên là Đồng Ái, lại có mặt ở nhà hàng đó. Nhất định là cô ta dẫn theo con cái nhưng vì chuyện gì đó mà cô bé đi lạc, sau đó nhìn thấy người thân thì vội chạy đi…Là có thật mà.
Vịnh Hàn càng hưng phấn, Thiên Vũ càng trầm ngâm. Anh linh cảm có một điều kỳ lạ. Nhưng chỉ là không biết đó là gì.
Từng có một chuyện tương tự như thế này xảy ra. Hậu quả sau đó…Thiên Vũ nhắm mắt. Không muốn nghĩ nữa. Chuyện đã qua cũng nên vùi trong đống tro tàn.
-Cậu định thế nào? Thẻ nhân viên này…
-Gửi chuyển phát mang tới cho cô ấy. Chuyện rắc rối thì đừng nên vướng quá sâu vào.
Cạnh đó, cô bé con váy trắng lại cau mày, khuôn mặt xinh xắn như đang phụng phịu. Chỉ là người đàn ông cạnh cô bé đã gạt đi ngay:
-Không nên can thiệp nhiều quá. Nếu không cũng chẳng tốt đâu.
Hắn cưng chiều bẹo đôi má tròn tròn của cô bé con, rồi lại xoa đầu cô nhóc đầy âu yếm:
-Nếu em mà đi đầu thai, anh sẽ buồn lắm.
Cô nhóc lại đưa đôi mắt trong trẻo nhìn hắn, đầu lắc mạnh, tay níu lấy tay…. Hắn mỉm cười:
-Nói vậy thôi chứ cũng không nên sống với anh lâu quá. Có cơ hội, có người thích hợp, anh sẽ tiễn em đi.
-Anh!
Cô bé con ôm chặt lấy hắn. Lưu luyến, thương yêu tràn ngập. Chỉ tiếc là anh gặp em quá trễ. Em đã không còn có nhiều tình thương cho anh nữa…. Em thương những người khiến em phải đau lòng, phải thành một cô hồn lang thang khắp nơi.
Trong phòng, sau khi từ phòng tắm bước ra, Thiên Vũ chợt nhớ tới câu chuyện lúc nãy. Anh lấy trong bóp tiền ra tấm thẻ nhân viên của Đồng Ái, tiện tay cầm luôn giấy tờ của mình để lên bàn.
Trên kệ là mớ phong bì lớn. Thiên Vũ cầm lấy, bỏ tấm thẻ nhân viên của Đồng Ái vào, ghi địa chỉ công ty cô cẩn thận. Sau đó anh cầm xấp giấy tờ của mình cho vào trong bóp như cũ.
Thiên Vũ không để ý, lẫn trong mớ giấy tờ vẫn là tấm thẻ nhân viên của Đồng Ái. Tấm thẻ anh bỏ vào trong phong bì là giấy chứng minh của chính anh…. Tên là Mạnh Thiên Vũ…28 tuổi, quê quán làng Đại Mộc, Hong Kong…..
Một túi hồ sơ phía trên kệ rơi xuống trước mắt Thiên Vũ. Anh cầm lên…
Vẫn là cảm giác của năm nào. Đau lòng, ngơ ngẩn. Bên trong là một tờ xét nghiệm. Tên là Bành Vũ Yến. Kết luận thai 6 tuần tuổi…..Sau đó có một phiếu siêu âm khi thai ba tháng. Chuẩn đoán giới tính không ghi nhưng Thiên Vũ nhớ rất rõ. Bác sĩ nói, đó là một cô bé xinh đẹp có thể làm khuynh đảo đàn ông khi đã trưởng thành.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
53 chương
59 chương
68 chương
52 chương