Sự Dịu Dàng Chết Tiệt - Chương 07 Trời ạ, mấy cô nàng nàyquả là kiên trì, thật không dễ dàng tống cổ họ đi. Hơn nữa thái độ không còngiữ kẽ như ban đầu mà trực tiếp đòi số một cách trắng trợn. Tôi điên mới đưa sốđiện thoại cho các cô, làm thế chắc các cô nuốt sống hắn mất. Cuối cùng cô pháthiện ra, những người con gái độc thân đều như mấy con sói đói. An An nhìn đồng hồ, cắtngang dòng tưởng tượng của mọi người: “Các cô gái xinh đẹp, đừng bận tâm nữa.Chị đã cho cậu ta một vài gợi ý, hơn nữa cậu ta là một người rất độc lập, khôngthích người khác can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng của mình. Nếu không phảinhà cậu ta bảo thì có lẽ cậu chàng đấy cũng không đến tìm chị đâu. Cho nên cảmơn ý tốt của mọi người, chị nhất định sẽ truyền đạt đến cậu ta”. Thấy họ có vẻ đều rấtthất vọng, một vài người còn chưa cam tâm vẫn muốn nói gì đó nên cô vội cướplời: “Các chị em không tin có thể hỏi Tiểu Vân, cô ấy gặp cậu ta rồi, cậu takhông thích người lạ. Cho nên cậu ta cũng không tùy tiện nhận sự giúp đỡ củangười khác. Chị thay mặt cậu tacảm ơn mọi người. Thôi sắp qua giờ cơm trưa rồi,mọi người mau đi ăn cơm đi, nếu không buổi chiều lại không có sức để làm việc.Chị đi trước đây, Tiểu Vân, em thu dọn bàn lại nhé”. Nói rồi An An xách túi,vội vàng bước khỏi vòng vây, nếu ở lâu thêm chút chắc sẽ trở thành bừa trưa củahọ mất. Ra khỏi công ty cô mớicó cơ hội thở phào, nghiêng đầu nhìn lên văn phòng công ty phía trên, mặc dùbuổi sáng đã dự tính phải đối mặt với sự bao vây của họ, nhưng chuyện bị tấncông mạnh mẽ vũ bão như vậy, An An hoàn toàn chưa nghĩ đến. Đúng là xã hội ngàycàng thoái hóa, cấp độ si mê những anh chàng đẹp trai của con gái bây giờ phảidùng từ “đói khát” để hình dung. Cô không khỏi coi thường, thậm chí mấy phụ nữđã có chồng rồi cũng tham gia, mức độ nhiệt tình chẳng hề thua kém mấy thiếu nữkia. Trời ơi, họ đều đã bamấy tuổi đầu rồi, con cái cũng biết đi biết đứng cả rồi, đáng ra phải biết kìmnén, ai ngờ sau lưng chồng còn xoắn xuýt lấy những cậu trai trẻ, đấy có phải làlý do thúc đẩy ngoại tình không? Quên đi, Tiểu Vũ của nhà chúng tôi là hạng caocấp, lấy đâu cho loại phấn son dung tục các cô chạm vào, nằm mơ đi. Cô cay nghiệt nghĩ rồihít một hơi thật sâu. Không thể để Tiểu Vũ bị hủy hoại trong tay của họ, với tưcách ngườichị, cô có trách nhiệm bảo vệ hắn khỏi những thương tổn. Tuy nhiên cólẽ ngay cả cô cũng không nhận thức được là bản thân đang chống lại những cônàng đầy thèm khát muốn tiếp cận hắn. An An luôn cảm thấy rằng những cô nàngkia chẳng chút xứng với hắn. Trong vô thức cô đã xem Tiếu Vũ như người nhà, bảnnăng bảo vệ và chiếm hữu đã bắt đầu xuất hiện, chỉ là cô không muốn nghĩ ngợisâu xa hơn. Khoảng cách giữa họ sausự việc lần này cũng dần dần xích lại gần hơn. Chương 18: Làm việc riêng Cô ngồi trong quán ăn,gọi một phần cơm chiên Thái, một ly nước ép dưa hấu. Lúc giải quyết được nửasuất thì cô quyết định gọi điện cho hắn. Hừ, cô vì hắn mà bị bao vây truy hỏithế này sao có thể để hắn thảnh thơi được, cũng phải để hắn áy náy lương tâmchứ. Màn hình điện thoại nhấpnháy, a, nghe rồi: “Alô, đang làm gì đấy?”, mặc dù muốn trách hắn, nhưng miệngkhông nén được cô lại hỏi han. “ừm, chuẩn bị ra ngoài,chiều có chút việc”, vẫn cái kiểu lạnh lùng như mọi khi nhưng lại có thể cảmnhận được nó không giống với cái giọng điệu hay dùng để đối đáp người ngoài, mànhẹ nhàng, kiên nhẫn hơn. “Alô, là thế này, tôi xemlịch cuối tuần này rồi, chủ nhật không bận việc. Có thể rõ ràng hơn chút không,ngày đó có điều gì đặc biệt à?”, cô nén lại, tự nhủ không được nóngvội, cố ýlái sang chuyện khác. “Không có gì, chỉ làmuốn cô quan tâm tôi thôi”, hắn miễn cưỡng trả lời, cô biết thật ra hắn khôngmuốn nói. “Được rồi”, cô cũngkhông ép. “À, tôi cho cậu biết. Cậu có biết là vì chuyện xảy ra chiều qua màhôm nay tôi thảm đến mức nào không?”, nói xong An An còn nhấn mạnh để chứng tỏlúc này mình đang rất bực bội. “Thế à? Cô ghê gớm thếthì có thể bị sao chứ?” Hắn chẳng chút áy náy, cô còn cảm giác hình như hắnnghĩ cô đang chuyện bé xé ra to. “Cái gì là ghê gớm thế?Tôi không muốn chỉ vì cậu mà bị cả một đàn sói bao vây”, cô tức giận cao giọng.Tên nhóc này đủng là không biết điều, chẳng thèm quan tâm ai là nạn nhân trongvụ này, hừ. “Đó là chuyện của cô”,hắn vẫn chẳng mảy may một chút ân hận, cô sắp tức chết rồi, nếu lúc này mà hắnđứng trước mặt cô, cô nhất định sẽ nhào đến véo mặt hắn thật mạnh, cho đau chếtđi. “Đúng là đồ vô lươngtâm, vậy mà tôi còn lo lắng cho cậu sẽ bị rơi vào miệng sói, thật uổng công tôicòn đứng ra bảo vệ cậu!”, cô xả một tràng đầy thất vọng. “Cô cứ nói tôi là bạntrai cô chẳng hơn à?” Siêu, hắn quảlà siêu, lúc này còn có thể bình thản quăngcho một câu như vậy, nhưng nó lại chẳng khác gì một quả bom hạng nặng, nổ “Ầm”trong đầu cô. “Cậu, cậu...”, cô nhưnghẹn lời, “Cậu điên à, tôi mà nói vậy thì chỉ có nước đợi nhận lời trăn trốicủa tôi thôi”. Cô nổi điên, sao lại có đứa trẻ khó bảo vậy chứ. Nhất định làông trời muốn cô tức chết lên đây mà! “Nếu vậy tôi sẽ tự dẫnxác đến cho họ đưa tôi đi an táng cùng.” Quái gở thật, tiểu quỷ này, cô thật sựchẳng còn lời nào để nói nữa. Câu kia nếu đổi là một người khác nghe, có thể họsẽ cảm thấy rất lãng mạn, bởi dù sao cũng có một người đàn ông sẵn sàng vì mìnhmà chết. Nhưng chỉ có mình cô biết, là hắn đang cố ý dùng giọng điệu này đểkhích bác cô. Được rồi, cô đành chấp nhận mình xui xẻo vậy. An An bất đắc dĩ nhắmmắt lại, con người đúng là không nên tùy tiện cho đi lòng tốt: “Hừ, tôi và cậunói chuyện không họp nhau, trước cuối tuần đừng gọi cho tôi, nghe thấy phiềnlắm”, nói xong cô hậm hực tắt máy. Hừ, tức chết đi được. Côđâu có phải mẹ hắn, lo lắng nói dối thay hắn. An An xoa cái trán đang đau, từlúc vô tình gặp hắn, cô lại càng tức giận hơn. Không được, không thể để hắn dễdàng ảnh hưởng đến bản thân như vậy được, chỉcần quan tâm đến Minh Minh nhàmình là được. Nghĩ tới Minh Minh, trong lòng cô dấy lên tội lỗi, mấy ngày naybị hắn quấy rầy, Minh Minh dường như bị cô lãng quên hoàn toàn. Cô quyết tâm không đểhắn ảnh hưởng nữa, tiếp tục cuộc sống của riêng mình. Cô biết sự đe dọa vẫncòn đó, điện thoại hắn mỗi ngày đều đúng giờ gọi đến. Mà cơn tức giận của côchỉ kéo dài được một ngày, sáng hôm sau thức giấc đã biến mất triệt để. Mà đám con gái trongcông ty, từ sau khi ra tối hậu thư, ai mà hỏi về Tiểu Vũ là lập tức bị cô tăngthêm một khóa đào tạo nghiệp vụ, sắp xếp mấy người đó vài ba chuyến lên núi.Cái đám phụ nữ yếu ớt này, mặc dù trong lòng không phục nhưng cũng biết tiếtchế lại. Tuy vậy, họ vẫn không chịu bỏ qua bất kỳ cơ hội nào. Khi thì gửi giấymời tham giac tùng, khi thì tặng vé xem triển lãm tranh, đã vậy còn gửi thiệpmời sinh nhật trước hẳn ba tháng, bên trên đều in kèm tên của hắn. Cô thật bái phục. Mấy côgái này vì muốn gặp hắn mà luân phiên nhau sắp xếp bám riết lấy cô. Cô phải đềphòng nếu không một ngày nào đó đám người này thấy hắn ôm cô thì dù có nhảyxuống sông Hoàng Hà cũng không thể giải thích được. Hừ, đi với hắn phải để ýkhông được tỏ ra quáthân thiết, cũng cần cẩn thận tránh đến những nơi có thểgặp người quen. Nhìn quyển sổ ghi chéptrên bàn khoanh tròn ở ngày mười chín, nét chữ màu đỏ này lại gợi cho cô mộtthắc mắc. Rốt cuộc hắn có việc gì? An An chống cằm, nhìn chằm chằm vào màn hìnhvi tính, thỉnh thoảng liếc cái vòng tròn màu đỏ kia. Kỷ niệm họ quen nhauđược một tháng? Không đúng, cô không nhớ là họ quen nhau được tính bắt đầu làtừ khi nào. Ờ, không phải, loại bỏ khả năng này. Hắn mới có tiền, lươngtâm thức tỉnh nên muốn an ủi cô vì gần đây bị đám người kia bủa vây à? Trướcgiờ thấy hắn đâu có vẻ thiếu tiền, muốn mời thì lúc nào mà chẳng được? Khôngphải rồi. Lẽ nào, là sinh nhậthắn? Phải không chứ? Cô ngồi thẳng người dậy, nhìn vào quyển sổ, ngày mười chíntháng sáu, Song Tử, rất giống tính hắn. Lúc không thích thì lạnh lùng, lúcthích thì rất cố chấp. Hơn nữa, trước giờ không thấy hắn có vẻ tha thiết vớithứ gì cả, có lẽ chính là tính cách hay thay đổi của Song Tử. Không phải, SongTử chẳng phải là rất lăng nhăng sao? Thế mà không hề thấy cô gái nào bên cạnhhắn. Không chừng, có thể là do cô không thấy thôi. Càng nghĩ càng thấy khả năngnày cao, cậu nhóc này, có lẽ đúng là sinh nhật của Vũ Minh thật. Làm sao bâygiờ, nếu đúng vậy thì cũng nên chuẩn bị chút gì đó, cô đâu thể không biết xấuhổ cứ đến ăn không uống không được. Nghĩ một lúc, An An liềnlên mạng tìm xem gần đây thanh niên thường thích những thứ gì. Cô và hắn cáchnhau mấy tuổi, ai mà biết hắn thích gì. Chọn tới chọn lui, cuốicùng cô quyết định tặng hắn chiếc bật lửa hiệu Zippo. Lúc hắn hút thuốc trôngrất đẹp, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc nhìn như một tác phẩm nghệ thuật, vìvậy hắn nên có một chiếc bật lửa họp phong cách. Quyết định xong, cô bắt đầuhành động, nhìn đồng hồ, ca chiều mới bắt đầu, nhẽ ra có một vị khách ghé thăm,đến để thảo luận buổi đào tạo ngoại khóa cho mấy nhân viên của cô và thươnglượng một số việc, nhưng do cấp trên có cuộc họp nên đành phải hoãn lại. Cô cầm điện thoại gọicho bên kia, thật may, họ nói sẽ đợi cô. An An tắt vi tính, xáchtúi lên, đi đến trước bàn làm việc của Tiểu Vân, nhẹ nhàng dặn dò: “Chiều chịđi gặp bên Phương Đỉnh, em lấy tài liệu lần trước gemail của chị một bản, ngàymai chị sẽ nghiên cứu thêm. Chiều nay có thể chị không quay lại công ty, cóviệc gì thì gọi điệncho chị”. Tiểu Vân vâng dạ rồi ghilại cẩn thận. Cô bước vào thang máy,đột nhiên thấy chột dạ, mặt đỏ ửng, chỉ vì hắn mà cô đã mượn việc công làmchuyện riêng. Được rồi, trước hết đi giải quyết chuyện của công ty cái đã. Chương 19: Không hối tiếc Màn đêm đen kịt, trongcăn phòng yên tĩnh, An An mình cuộn tròn trên sô pha, thẫn thờ nhìn vào khoảngtrống tối om ngoài cửa sổ, nó giống như trái tim cô hiện giờ. Cô đang rất buồn, tạisao lại để bản thân mình rơi vào hoàn cảnh này, trong lòng có chút hối hận.Phải chăng trước giờ bản thân mắc sai lầm hay chỉ là do cô cam chịu, cảm thấyyêu một người, nghĩ về người ấy, chăm sóc người ấy thì đối phương nhất định sẽhiểu, nhất định sẽ đáp lại cô, cho dù biết nó chẳng cân bằng, nhưng cô nghĩ nókhông hề vô ích. Cô nhớ đến chuyện vừarồi với Minh Minh. Thật ra vấn đề cũng rấtđơn giản, gần đây cha mẹ cô gọi điện tới hỏi về chuyện cưới hỏi của hai đứa.Lúc đó cô không biết nên trả lời cha mẹ ra sao, bởi vì trong thời điểm này thìchưa thể. Nhưng sự quan tâm và lo lắng của cha mẹ lại tạo nên áp lực, cô vốnluôn hy vọng mình sẽ khôngđể cha mẹ không phải lo lắng, lúc này cảm thấy bảnthân thật bất hiếu. Bởi vậy cô mới nói chuyện này với Minh Minh, hỏi xem anh đãcó kế hoạch gì cho hai đứa chưa. Nào ngờ, vừa nghe đến chuyện này Minh Minhliền chuyển đề tài, chỉ buông một câu: “Lúc này đừng nghĩ đến những chuyệnkhông thực tế”. An An nghe xong, bựcmình hỏi lại: “Bây giờ không nghĩ, nhưng chí ít phải có kế hoạch chứ, dù saocũng nên để cha mẹ em biết là không phải chúng ta không suy nghĩ tới, mà chỉ làcần thêm thời gian”. Anh nghe xong nói vẻ mấtkiên nhẫn: “Được rồi, được rồi. Bên anh đang rất bận, tối sẽ gọi cho em”. Địnhgác máy thì nghe cô trách: “Anh lại thế, lần nào anh cũng bảo bận. Quan tâm đếnmẹ một chút đi”. Cô cũng không muốn nhắc lại, bởi nó đâu phải mới xảy ra lầnđầu. Thôi bỏ đi, bây giờ không nghĩ, đến một lúc nào đó nó tới, thì tự nhiên sẽcó kết quả thôi. về phía anh, nếu côkhông gặng hỏi thì cũng không mệt mỏi như thế, “Không thích”, “Gọi gì, nhanhlên nào, ngoan nào, nếu không lúc về không cho em vào nhà đâu, đừng khóc”. Cônghe lời anh dỗ dành bỗng cảm thấy dịu hẳn, nỗi buồn phiền trong lòng nhanhchóng tan đi. “Thật là phiền phức quáđi, chụt”, anh ở đầu dây bên kiahơi cằn nhằn, vẫn không quên hôn cô Đặt điện thoại xuống,niềm vui dần dần bị nỗi lo lắng thay thế. Cô thở dài, nhưng chẳng có cách nàobỏ đi sự chán nản trong lòng. An An thường tự hỏi bảnthân mình, rốt cuộc điều cô muốn là gì? Thật ra cô rất đơn giản, chỉ mong tìmđược một người mình yêu, có thể làm mình hạnh phúc trong cuộc đời này. Nghĩ đếnquãng thời gian sáu năm sống cùng Minh Minh, cô không nén được tiếng thở dài. Anh rất ham chơi, lạinhiều bạn bè. Cô không phải là một cô gái quá xinh đẹp, anh vẫn thường nói côxấu xí đấy thôi. Còn anh thì sao, bây giờ đã phát phì ra, chỉ có điều gương mặtvẫn rất đẹp trai, đặc biệt là hàng mi dài, bạn bè đồng nghiệp còn nghi ngờ:“Lông mi của cậu chắc chắn là đồ giả”. Trong khi anh thì đắc ý: “Cô ấy ghen tỵvới tôi đấy”. Con người anh không xấu,có điều cũng không phải là hình mẫu của một người đàn ông tốt, anh rất dẻomiệng, nhưng lúc im lặng lại tạo cho người khác cảm giác chân thành, vì thếthường khiến các cô gái thấy rất an toàn. Đến khi tiếp xúc lâu mới biết anh kháranh mãnh, là một người hay tự phụ, hay trêu chọc các cô gái. Mồi lúc nhìn thấygái đẹp, mắt anh lại sáng lên. Người đàn ông như thế thậtkhông an toàn chútnào. Nhưng Minh Minh lại nóianh sẽ không làm chuyện xấu bên ngoài. Không phải anh không muốn, cũng khôngphải vì anh hết lòng chung thủy với cô, chẳng qua anh cảm thấy việc chỗ nàocũng có nhân tình hết sức phiền phức. Nếu như vừa phải dỗ dành vợ, vừa đi tántỉnh thêm cô gái khác nữa thì quả là mệt, do đó vấn đề của anh chỉ là sợ phiềntoái mới không đi vụng trộm. Cô tin anh, bởi vì anh là người biết kiềm chế bảnthân, cũng như cảm thấy việc ôm đồm quá nhiều người thật sự rắc rối. Bạn bè quanh Minh Minhđều là những anh chàng điển trai, hơn nữa đều rất biết cách chơi, mấy cô emliên tục chủ động đến với họ. Mà mấy người đó thích bắt cá hai tay, thậm chí là“n” tay. Nhưng khi xảy ra chuyện, hai cô gái chạm mặt nhau “động thủ”, bọn họmới cảm thấy trò chơi này thật là phiền phức. Cô thường đi cùng Minh Minh nênchứng kiến tất cả, An An từng nghi ngờ, nhưng luôn chọn cách tin tưởng, anhkhông vậy. Cô cũng không biết tại sao mình có thể thản nhiên đến vậy, cô chỉcảm thấy nếu tin tưởng anh thì anh sẽ có chừng mực, mà thực tế cho thấy MinhMinh đã không làm cô thất vọng. Trong công việc, cô làngười rất có đầu óc, cực kỳ lý trí. Nhưng trong chuyện tình cảm, An An là mộtcô gái rất đơn giản. Luôn cảm thấy yêu một người thì phải thật tốt vàchân thànhvới người đó, cho dù tình cảm của người kia không bằng mình. Nhưng nếu thỉnhthoảng nghĩ về người ấy có thể khiến mình vui vẻ thì đó cũng là một loại hạnhphúc. Ai nói tình yêu nhấtđịnh rất ngọt ngào? Trước khi gặp Minh Minh, thậm chí cô còn ch tình yêu chínhlà từ đồng nghĩa của “đau khổ”, tình yêu phải trải qua đau khổ mới khiến ngườita nhớ càng lâu, khắc càng sâu. Cho nên lúc anh xuất hiện, có thể khiến cô vui,vậy là cô đã thấy thỏa mãn lắm rồi. Mỗi lần một mình trongđêm, nghĩ tới việc anh không ở bên cạnh, cô liền lục lọi tìm trong ký ức khoảngthời gian hạnh phúc của hai người để tìm lại hơi ấm. Cô không bật cười, bởitrong tình yêu cô đã có quá nhiều hạnh phúc không mong đợi, vậy tại sao còntính toán xem ai là người cho đi nhiều hơn. Nhưng An An thấy đồngnghiệp rất khác mình, chồng họ biết quan tâm gia đình, ân cần với vợ. Cô cũngnảy sinh nghi ngờ, tự hỏi, tại sao hai người họ không như vậy? Lúc nào cô cũngđóng vai trò người mẹ, phải ân cần, quan tâm anh. Sự mâu thuẫn này thường khiếncô chìm đắm trong phiền muộn, để rồi cuối cùng chỉ biết tự an ủi bản thân choqua. Nếu có thể tìm được một người yêu thương mình, cùng sống bên nhau năm, sáunăm, còn có thể nhìn thấy những lúc anh làm nũng, nghe anh nựng yêu mình: “Woa,thật là xấu xí”, thì đấy cũng là một điều tuyệt vời. Đúng thế, lấy đâu ra sựhoàn hảo như vậy, nếu để cô đi tìm một người khác, không chừng sẽ có một cuộchôn nhân hoàn hảo, nhưng chưa chắc đã vui vẻ thế này. Bởi vậy, cô tình nguyệnchờ đợi, tận hưởng niềm hạnh phúc mong mỏi này. Đó chính là tình yêu,không phải người nào cũng có may mắn nắm giữ tất cả. Ông trời rất công bằng,chủ yếu xem bạn làm thế nào để học được cái gọi là “thấy đủ”. Nghĩ tới đây, tâm trạngAn An cũng dần dần tốt lên. Đúng thế, bản thân mình đã chọn người đàn ông nhưthế, chọn đi con đường này thì đừng hối hận, chẳng phải bản thân sớm đã nghĩđến những điều tồi tệ nhất, mới từ bỏ tất cả để đến bên cạnh anh? Đã yêu thìđừng hối tiếc. Tuy nhiên gần đây cónhiều thứ xảy ra vượt xa dự đoán của cô. An An chưa từng nghĩ đến việc bên cạnhmình tự nhiên lại xuất hiện một cậu nhóc vô cùng điển trai Tiểu Vũ. Cô khôngdám tin, cũng không dám mơ tưởng. Cô chỉ cảm thấy điều này chẳng qua là một sựmê muội nhất thời, đợi hắn tỉnh lại tự nhiên sẽ quay trở về cuộc sống quenthuộccủa hắn. Mà cuộc đời của cô đã được định trước là sẽ đi cùng Minh Minh. Chương 20: Đến hẹn Cả đêm suy nghĩ vẩn vơ,quả thật là phải “trả giá”. Hai quầng mắt đen sì lồ lộ trên gương mặt. Ôi,không xong rồi, cả ngày phải đi cùng Tiểu Vũ, phải vui vẻ lên, đẹp hơn mộtchút. Hôm nay là Chủ nhật, hắnkhông cần phải gọi điện đánh thức cô dậy. Sau khi rửa mặt đánh răng xong xuôi,cô cầm điện thoại gọi cho hắn. “Alô..hắn biếng nhác trảlời. “Cậu còn chưa dậy à?Chẳng phải nói Chủ nhật đi cùng cậu à?” Đột nhiên cô có cảm giác như bị đùagiỡn, bản thân mình dậy sớm như vậy, còn trang điểm kỹ càng, kết quả là đạithiếu gia này lại như quên béng việc đã hẹn với cô, vẫn ngủ ngon lành. Tronglòng có chút bực bội, An An hăm dọa: “Cho cậu mười lăm phút, nếu không hôm naysẽ hủy”. “Chín giờ, gặp ởBasara.” Hắn không thèm để ý tới lời dọa dẫm của cô, nói xong liền cúp máy. Côchán nản, rầu rĩ vỗvỗ vào mặt, không được giận, hắn chỉ là một tên tiểu quỷ,không nên tính toán với hắn. Basara là một quán trànằm ở trung tâm thành phố. Cô vừa bước tới cửa đãtrông thấy Vũ Minh ngồi đằng xa. Ảnh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, bao quanhhắn như một vầng hào quang. Hắn ngồi yên lặng, cứ thế nhìn ra ngoài cửa sổ. An An đi đến ngồi xuốngphía đối diện. Tim cô chấn động, hắn định làm cái gì, sao hôm nay nhìn chảgiống hắn chút nào. Hôm nay hắn rất đẹp, mặc chiếc áo sơ mi đen MarkFairwhale(4) được cắt tinh tế, cổ áo đơn giản nhưng tạo sự tương phản mạnh mẽlàm nền cho làn da của hắn. Mái tóc mới được cắt tỉa, tóc ở hai bên tai ốp sátmặt, phần mái trước trán cũng vô cùng mềm mượt. Gió thổi nhè nhẹ bay sang mùihương sữa tắm hắn dùng, cô không kiềm chế hít một hơi thật sâu, thật tronglành, sảng khoái, giống như lần đầu tiên nhìn thấy vẻ đẹp rạng rỡ của hắn, vẻđẹp của một thiên sứ bị đày xuống trần gian, quả thật không giống người phàm. Có phải là mình đã quáđa sầu đa cảm rồi chăng. An An mỉm cười, vẻ đẹp của hắn, bản thân cô đáng lẽphải quen từ lâu rồi. “Đợi lâu không?” trấntĩnh lại nhịp tim, cuối cùng cô cũngcó thể bình thản hỏi hắn. “Cũng vừa đến, chẳngphải phụ nữ đều muốn đàn ông đợi sao?”, hắn mỉa mai. “Haha, còn nhỏ mà có vẻrất am hiểu đấy nhỉ? Nhưng chỉ có hai người yêu nhau mới đùa như vậy, tôi khôngmuốn nghĩ trắng trợn như thế.” Tên nhóc này không thể bớt đùa giỡn đi được sao. “À, hôm nay định làm gì?Không phải ngồi ở đây hết buổi sáng chứ”, cô hỏi vẻ nghi ngờ. “Ăn sáng đi cái đã, nhìnquầng thâm trên mắt cô, chắc tối qua không ngủ được hả?”, Vũ Minh đã nhìn thấusự che đậy của cô. Cô cười ngượng không trảlời, vội nói: “Đói quá”, để chuyển qua đề tài khác. Hai người gọi hai đĩacơm chiên và đồ uống. Nhìn hắn cẩn thận dặn dò người phục vụ là đừng bỏ nhiềugia vị, ít ớt, nhiều rau, lòng cô bồng thấy nhẹ nhàng. Từ trước đến nay An Anđều chỉ xem hắn như một đứa trẻ cần người yêu thương, quen được chăm sóc, thếnên lúc này nhìn thấy sự quan tâm của hắn, cô có chút bất ngờ. Cô không ngừngnhắc nhở mình, đừng sự dịu dàng của hắn đánh lừa, cậu nhóc này chỉ thỉnh thoảngmới có lòng vậy thôi, giả làm người lớn ấy mà. Ăn xong, vừa định hỏitiếp theo sẽ đi đâu, thì hắn đã đứng dậy đi thẳng ra ngoài cửa. Cô hoang mang,không biết rốt cuộc cậu nhóc này muốn làm gì, vội vàng xách túi đuổi theo. Hai người không nói gìđứng bên lề đường đón xe. Cô đang nghĩ, lúc này có nên lấy quà ra tặng hắnkhông, nhưng sau đó quyết định cứ giữ để đến cuối cho thêm phần ngạc nhiên. Khẽnghiêng đầu liếc trộm hắn mới phát hiện thì ra Tiểu Vũ cao hơn cô rất nhiều. Mộtmét bảy tám, cao hơn cô gần một cái đầu, cô còn chưa tới đứng vai hắn. Khôngkìm được cô so sánh hắn với Minh Minh, Minh Minh cao một mét bảy nhăm, nhưnglại rất vừa vặn với cô. Thích nhất là mỗi lần dựa đầu lên vai anh, không cầnkiễng chân vẫn có thể dựa vào thoải mái. Còn cậu nhóc này, có lẽ chỉ có thể dựatới ngực hắn thôi, ừ, đúng là không thích hợp. Nét mặt An An hiện lên vẻ đồngtình. Cô nhớ lại lời của mộtngười bạn thời đại học, người hợp với cô nhất định phải cao trong khoảng từ mộtmét bảy ba đến một mét bảy nhăm, cao hơn nữa thì mệt lắm, có muốn “kiss” mộtcái cũng phải khom người để gần cô, thật không thoải mái. Hơn nữa, cao quá lạicó cảm giác thiếu an toàn. Thực sự chiều cao một mét bảy nhăm của Minh Minh vẫnhợp với cô hơn. Nghĩ tới đây, cô không nhịn được cười thành tiếng. Vũ Minh thật không chịunổi An An, đứng ngoài đường mà để tâm trí đi đâu, đã vậy còn bật cười thànhtiếng thật ngớ ngẩn. May là hắn không biết cô nghĩ gì, nếu không chắc chắn hắnsẽ giận dỗi ngay. Rõ ràng là đang đi cùng hắn mà trong lòng lại nghĩ về mộtngười đàn ông khác. Nhưng cô lại không biết,bản thân mình bất giác đã có thói quen đem hắn và Minh Minh ra so sánh. “Muốn nhìn tôi thì cứnói thẳng đi.” Hắn chỉ thấy cô cứ suy nghĩ vẩn vơ không để ý nên trêu chọc. An An bĩu môi phản đối,cố ý không nhìn hắn: “Đẹp trai thì có gì ghê gớm? Những anh chàng đẹp trai đềumang lại cảm giác không an toàn, con gái cùng lắm cũng chỉ si mê thoáng chốc,mối quan hệ kiểu này có mấy ai tin tưởng đâu”, cô thực thà, nói thẳng. Nếu cứ phảilo lắng người đàn ông của mình một ngày nào đó bị một cô gái khác cướp đi,chẳng thà tìm một người không có chút nguy cơ nào thì hơn. “Cô cũng nghĩ vậy à?”,Vũ Minh ngước lên, nheo mắt nhìn cô. Làm sao mà An An có thểđánh hơi được mối đe dọa ấy, “Chậc”, cô trả lời một cách cẩn trọng: “Tôi khôngcó duyên với mấy anh chàng điển trai, cũng không hiểu lắm”. Hắn không chấp cô, đúnglúc có một chiếc taxi đi tới, hai người vào xe mới thấy hắn nói với tài xế: “Đinúi Văn Bút”. Cô nhìn hắn khó hiểu, nhưng dường như Vũ Minh không có ý địnhgiải thíchật phiền quá, tên nhóc này lúc nào cũng tự mình quyết định mà khôngthèm hỏi cô có thích hay không. “Này, cậu định để tôi tò mò đến chết hả?”, côkhông chịu được nữa đành mở miệng hỏi.