Sự Dịu Dàng Chết Tiệt - Chương 18 Cô cảm thấy mệt mỏi,thật sự rất mệt. Nếu như có thể ích kỷ hơn thì đã tốt, không cần nghĩ xem MinhMinh có còn tình cảm gì với cô không. Từ khi yêu nhau đến nay, anh đã để lạicho cô không ít tổn thương, mệt mỏi, cô lúc nào cũng tự an ủi bản thân rằng chỉcần nỗ lực yêu thương, quan tâm anh, rồi một ngày nào đấy Minh Minh sẽ học đượccách yêu cô hơn. Nhưng lúc này cảm giác đó ngày càng xa vời vợi. Có lẽ buôngtay nhau mới là cái kết cuối cùng cho họ. Đội nhiên cô không muốnnghe thêm lời quở trách nào của người ngồi đối diện mình nữa: “Dì à, nếu như dìcảm thấy Minh Minh vì ở với cháu mà trở nên như vậy thì cháu rất xin lỗi. Cháukhông thể trả dì một người con ngoan, nhưng có thể cho dì một đáp án mà dì mongmuốn, đó là có lẽ chúng cháu không họp để sống chung với nhau”, nói xong, khôngđợi mẹ anh có phản ứng gì, cô đã cầm bát đổ phần mì thừa rồi đi rửa. Mẹ anh dường như bị câunói của An An làm cho chết sững, hồi lâu sau vẫn chưa định thần lại, nét mặtnhư có đám mây mù che phủ, bà ta đột ngột đứng dậy, đi đến cửabếp: “Cô đã biếtlà không họp rồi thì sao còn chưa rời khỏi Minh Minh? Lẽ nào muốn dính chặt lấyngôi nhà này?”. An An khẽ nhắm mắt lại, để mặc bà ta muốn nói gì thì nói. “Tôi nói cho cô biết,căn phòng này do chúng tôi mua, số tiền cô trả kia tôi sẽ bảo Minh Minh đưa lạicô.” Bà ta vẫn tiếp tục không buông tha, cười nhạt nói: “Lần này đến đây là đểgiới thiệu cho Minh Minh một người phù hợp hơn, hai ngày trước còn dẫn nó đixem mắt, hai đứa nó đều rất vừa ý. Nếu cô cảm thấy không họp sao không nhân lúcnày đi sớm đi, tài giỏi như thế mà cũng sợ không kiếm được thằng đàn ông nàosao?”. An An nắm chặt chiếcbát, trong lòng đau đớn, cố kìm nước mắt, tuyệt đối không thể khóc, chẳng phảicô đã biết trước kết quả như vậy rồi sao? Sẽ có một ngày Minh Minh tìm được mộtngười tốt hơn cô, sáu năm có là cái quái gì, mày đúng là con ngu, anh ta đã đixem mắt rồi đấy. An An hít một hơi dài,từ từ quay người lại nhìn người đàn bà tao nhã đang dùng những lời lẽ ác ý đểép mình rời khỏi đây. Cô nở nụ cười: “Vậy sao? Nếu như cảm thấy hợp thì tốt quárồi, cuối cùng anh ta cũng làm mấy vị hài lòng”, nói xong, cô lau khô chiếc bátrồi cất lên tủ, lách qua người bà ta đi vào phòng tắm đóng cửa lại. An An ngồi lên bồn vệsinh, tự ôm lấy mình, tại sao lạilạnh thế này chứ? Bản thân mình ngu ngốc, lúcnào cũng ray rứt mâu thuẫn, còn Minh Minh đã sớm có lựa chọn mới rồi. Sáu nămư, sáu năm thì sao chứ? Mắt cô khô cạn, đã khôngcòn khóc được nữa, cũng không biết khóc vì điều gì? Vì sự ngu ngốc của mình,hay vì những điều mình đã cho đi, tất cả là do cô tự chuốc lấy, nhưng sao tronglòng đau đớn như vậy. An An rất hy vọng Minh Minh sẽ chửi mắng căm thù cô vì sựphản bội đó, nhưng không phải là những lời tàn khốc như lúc này, khoảng thờigian có với cô, thì ra đã từ lâu con người này không còn quan tâm đến nó nữa. Mẹ anh tức giận nói: “Đãnói rồi, không được lấy tiền của cô, chúng tôi không phải không có tiền cho nó.Đườngđường là một thằng đàn ông, sao lại lấy tiền của phụ nữ tiêu được chứ?”.An An nghe xong trong lòng khó chịu, người nhà Minh Minh luôn là vậy, mãi mãixem cô như người dưng. Dường bà ta vẫn chưachịu bỏ qua, tiếp tục bực tức nói: “Còn nữa, tháng này ngân hàng gọi điện thoạiđến nhà giục, vì nó chưa trả tiền nhà, làm tôi và cha nó bẽ mặt chết đi được”. An An chán nản, MinhMinh sao lại thế này chứ. Mỗi tháng ba bốn ngàn tiền lương vẫn không đủ cho anhchơi bời sao, thường đến ngày trả tiền phòng đều gọi điện bảo cô ứng trước. Côbiết mình đi công tác không thể đến ngân hàng trả được, nên trước đó còn nhắcanh đừng quên hạn người ta thu tiền. Nhưng cuối cùng An Anvẫn đỡ lời cho anh: “Có lẽ mấy ngày nay anh ấy bận công tác nên quên”. Mẹ Minh Minh càng nóicàng tỏ ra tức giận: “Sớm nghe lời tôi thì tôi đã mua nhà cho ở. Giờ ngay cảtiền phòng cũng không lo nổi, không biết nó chơi bời kiểu gì?”. An An khôngbiết nên an ủi bà ta thế nào đành im lặng. “Minh Minh vốn đâu cónhư vậy, giờ nó không giống con trai tôi rồi, càng ngày càng không nghe lời”,nói xong, ánh mắt có phần ác cảm nhìn cô. Lòng An An chùng xuống, ý của mẹ anhđã quá rõ ràng, trước giờ bà ta vẫn không tán thành cho họ sống chung, thậm chíngay cả chuyện anh ham chơi cũng đổ lên đầu cô. Chương 56: Giày vò Một hồi chuông quenthuộc len qua cửa truyền vào, điện thoại! An An định thần lại, cô vỗ vỗ mặt,giữ bình tĩnh, mở cửa đi ra. Lúc ngang qua phòng khách vẫn thấy mẹ Minh Minhngồi đó xem tivi, dường như còn bực mình vì thái độ lúc nãy của cô. Tiếng nhạc kiên trì vanglên, càng đến gần càng to, như thể chờ đợi. An An lục tìm trong túi xách, tronglòng mỗi lúc một sốt ruột hơn, liệu Tiểu Vũ bực mình không? Nhưng càng hấp tấplại càng không tìm được, đầu óc cô bắt đầu hỗn loạn, cuối cùng nhìn thấy chỗánh sáng hắt lên, cô vội vồ lấy, đúng là của Tiểu Vũ. Tay run run cầm điệnthoại, cảm giác ngay cả giọng của cô cũng vậy. Không thể để cho Tiểu Vũ biết,tuyệt đối không thể! Liếm đôi môi khô rang, ấn nút nghe, cô ra ngoài ban côngnép mình sau cánh cửa. Lúc giọng nói quen thuộc đó vang lên, trái tim An An nhưmềm nhũn, cô nhớ hắn, thật sự rất nhớ. “Sao lâu thế mới nghe máy, ngủ à?” Đúnglà hắn có chút bực mình, nhưng may là chưa cúp máy. “Vừa rồi tôi đang tắm”,trong bóng tối nụ cười cứng nhắc hiện ra, nhất định phải cười, nhất định phảivui bởi Tiểu Vũ luôn mong cô vui vẻ. “Ý tôi là, sao gọi baolâu thế mới bắt máy, lẽ nào vừa về nhà đã không nhớ tôi nữa?”, Tiểu Vũ tráchmóc. “Định tắm xong, chuẩn bịđi ngủ sẽ gọi điện nói chuyện thật lâu với cậu, cho nên dĩ nhiên phải làm xongcác việc khác”, trái tim cô dấy lên những cơn đau, nhưng nó lại bị đè xuống bởitiếng cười gượng gạo. “Còn nữa, hôm nay vừa vềđến phòng, hai tên điên kia đã bám lấy tôi, bắt phải bảo cô giới thiệu cho họvài người đẹp. Haizz, đúng là mấy tên sói, kệ họ đi.” Bên đó còn vọng lại mấytiếng chê trách, hắn liền đi vào phòng tắm để nói chuyện với cô. Cô khẽ cười,im lặng nuốt từng từ từng chữ của hắn phát ra. “Hôm nay mệt rồi, ngủsớm đi, ngày mai tôi gọi cô dậy. Vừa mới về chắc vẫn chưa cân bằng được.” Tráitim cô có thể cảm nhận được sự ấm áp từ giọng nói của hắn trong đêm đầy gió này.An An khó khăn ừ một tiếng, không biết nên nói gì, chỉ muốn níu giữ sự dịu dàngcủa hắn. “Nhớ đi vào giấc mơ của tôi để báo cáo, phải nhớ tôi”, giọng hắn ngangngược. “Em nhớ anh”, âm thanhnhẹ nhàng đó cuối cùng cũng thốt ra, vẫn nhớ cảm giác ấm áp được hắn ôm vàolòng. Tình yêu của tôi, sao anh không ở bên cạnh tôi lúc này, trong đêm lạnhgiá này, tôi nhớ anh, phải làm thế nào đây? Tiểu Vũ khẽ cười:“Ngoan, anh cũng rất nhớ em, muốn hôn em.” Từ trong điện thoại truyền lại âmthanh “muah”. Cô cũng hôn một cái vào trong điện thoại, Tiểu Vũ, nếu như khôngcó anh, em phải làm sao? Chầm chậm cúp máy, An Anim lặng đứng trước ban công, nhìn ánh đèn nhấp nháy từ những căn nhà, cảm nhậncơn lạnh dưới bàn chân, đây đã không còn là nhà của mình nữa. Cô quay người bước vàophòng, thấy mẹ Minh Minh đang ngồi trên giường. An An đứng trước bàn trangđiểm, định nghe xem bà ta còn muốn nói những lời khó nghe nào nữa không? “Phòngnhỏ tôi ngủ không quen, tôi ngủ ở đây, ga giường tôi đã thay cho cô rồi”. An Angật đầu, không nói câu nào, lấy mấy bộ quần áo trong ngăn tủ, rồi đi thẳng rakhỏi phòng. Nơi đây đã không còn là nhà, ngủ ở đâu có quan trọng gì? An An mấtngủ, nằm trong căn phòng quen thuộc mà sao thấy xa lạ, những hồi ức sáu năm yêuđương như thước phim quay chậm, cãi vã, bao dung, và cả những lời chỉ trích củangười nhà anh ta. Nhưng hình ảnh cuối cùng lóe lên trong đầu cô lại là gươngmặt ngang ngược đầy ấm áp của Tiểu Vũ, trái tim bị bóp nghẹt. Nếu không gặphắn, thì liệu cô có đi đến bước đường ngày hôm nay không? Kết cục này có phảiđã sớm được xác định rồi không. Những lời khuyên và lo lắng của gia đình đềuhiện lại trong đầu cô. Đúng thế, mọi mong ước ban đầu khi tới đây đều đã trởthành hư vô. Còn Tiểu Vũ, một sự bắt đầu bất ổn, liệu có kết cục tốt đẹp? Từngkhung cảnh như dấu chấm hỏi lớn giày vò trái tim cô. Vũ Minh ở Đại Liên xaxôi cũng bị tra tấn đến không ngủ được. Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng suốt đêm cứgặng hỏi chuyện hắn và An An quen nhau ra sao. Hai người này rất tinh ý, chỉnhìn qua đã biết An An trưởng thành hơn hắn, mặc dù trông còn rất trẻ, nhưngqua đôi mắt và lời nói họ mau chóng nhận ra sự chững chạc của cô, không giốngnhững cô gái bình thường hay gặp. Tiểu Vũ bị dồn ép không còn cách nào khácđành từ tốn kể lại chuyện họ gặp nhau, dĩ nhiên là lược bỏ chuyện hắn ở cùng AnAn trong cái đêm đó. Vệ Tử Minh chăm chú nghe, Mần Nhất Hàng nheo mắt cười, haingười đều lộ rõ sự hiếu kỳ, không ngờrằng Tiểu Vũ bình thường lạnh lùng là vậymà tán gái chẳng thua kém ai. Mần Nhất Hàng mãi lâusau mới hỏi một câu mà Vệ Tử Minh cũng rất muốn biết: “An An và cậu hơn kémnhau bao nhiêu tuổi, cô ấy sao chấp nhận cậu được?”. Tiểu Vũ biết anh ta muốnhỏi tuổi tác, miệng nhả ra một bụm khói: “Tuổi tác là cái quái gì, mấy cô emnhỏ hơn các cậu ngoài việc đòi tiền, làm nũng, còn gì nữa không?”. Vệ Tử Minh nghe xong gậtđầu đồng ý, mấy cô em đó đúng là được nuông chiều quá, không vừa ý là khóc lócrồi la hét ầm ĩ thậm chí còn đòi tự tử, thật quá mệt mỏi: “Nhưng phụ nữ thườnggià nhanh hơn đàn ông, cậu dám đảm bảo là đến lúc đó sẽ không chán chứ?”. “Ai biết được có thểsống bao lâu, sống đến bốn năm mươi tuổi là đủ rồi”, Tiểu Vũ nhìn ra ngoài cửasổ, “Tôi chỉ biết lúc này mình muốn có cô ấy. An An chính là người sẽ đi cùngtôi đến lúc già”. Câu nói chắc nịch của hắn khiến hai người bạn sửng sốt, đưamắt nhìn nhau, tên tiểu tử này đã quyết thì tuyệt đối không bỏ cuộc. Họ vỗ vào vai Tiểu Vũ,ngoài việc nên chúc phúc, họ còn có thể nói gì nữa? Có lẽ, chỉ những người yêunhau thực sự mới có thể hiểu được cảm giác mong muốn cháy bỏng này. Chương 57: Tin đồn Một đêm không ngủ, ainhìn vào gương cũng phải giật vì khuôn mặt của An An, hai mắt thâm quầng, côvội lấy mấy viên đá trong tủ lạnh chườm lên. Hôm nay xem như là ngày đầu tiêntrở lại sau chuyến công tác, đến c nhất định không thể xuất hiện trong bộ dạngquá xấu xí, An An trang điểm kỹ càng, nhìn vào gương thấy vừa ý mới đi tớiphòng chính lấy túi xách, mẹ Minh Minh vẫn đang ngủ, không dám kinh động bà ta,chỉ sợ con người đó mà tỉnh dậy lại nhiếc móc cô. Vừa bước vào cổng côngty, nhìn thấy đồng nghiệp, An An liền tươi cười chào. Họ cũng chào lại nhưng côthấy có gì đó không ổn, mấy cô nàng này sao hôm nay không hào hứng đến đòi quà?Mặc kệ, cô bước vào phòng, Nhạc Vân đã có mặt, cô liền mỉm cười nói: “Chào buổisáng, Tiểu Vân”. Nhạc Vân ngẩng đầu lên, vẻ mặt kỳ cục nhưng cười đáp lại: “ChịAn về rồi à?”. “Gần đây chắc em bận lắmhả?” Cô ngồi vào bàn, sau đómở túi ra gọi Tiểu Vân lại: “Tiểu Vân, đây là quàĐại Liên, em mang đi chia cho mọi người nhé, chị chỉ mua về một chút đồ ăn vặtthôi”. Tiểu Vân bước tới nhậnquà, cười gượng: “Đến trưa em mang chia cho mọi người ăn nhé, sắp giờ làm rồi”.An An gật đầu: “Vậy đi”. Tiểu Vân cầm túi đứng bên cạnh khẽ nói: “Chị An, phógiám đốc có dặn khi nào chị về thì bảo đến phòng bà một chút”. An An nghi ngờ,hơi lo lắng, phó giám đốc Phương à? Bà ấy rất hiếm khi tìm cô, có chuyện gìđây? Cô thuận miệng hỏi: “Giám đốc không ở văn phòng à?”. “Giám đốc Kiều maimới về, đã đi Thượng Hải rồi”. An An khẽ gật đầu, rồicầm theo máy tính xách tay đi ra, xung quanh mọi người đều im lặng, không ồn àogiống như mọi khi, công ty đang xảy ra chuyện gì sao? Sao người nào người nấycũng ngoan ngoãn thế? Cô nghi ngờ bước vào phòng của phó giám đốc Phương. Khẽ gõ cửa, nghe thấy cóngười đáp lại cô mới đẩy cửa vào. Phó giám đốc đang nghe điện thoại, đây là mộtphụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, bình thường chỉ quản lý công việc kinh doanh, rấtít khi hỏi tình hình công việc trong phòng An An. Nhưng về rồi cũng phải chàohỏi một tiếng, An An yên lặng đứng trước bàn. Phó giám đốc Phương giơ tay rahiệu cô ngồi xuống. “An An, lần công tác nàycó thu hoạch được gì không?”, bằng giọng khàn khàn, phó giám đốc Phương hỏi. AnAn ngẩn ra, thu hoạch gì? “À, việc quản lý của đối tác bên đó rất tốt, chỉ cầnđiều chỉnh một chút để hoàn thiện hơn”. Cô tường thuật lại cặn kẽ cảm nhận vềchuyến công tác Đại Liên lần này. Bà Phương nhìn chằm chằmcô: “An An, tôi biết giám đốc Kiều luôn đánh giá cao cô. Tôi tin cô cũng là mộtngười thông minh, hơn nữa làm việc gì cũng khiến mọi người rất an tâm”. An Ancó chút bồn chồn, sao tự nhiên bà ấy lại khen ngợi cô, chỉ có điều giọng điệugiống như đang mỉa mai. Cô không lên tiếng, đợi phó giám đốc Phương nói tiếp. “An An, gần đây chuyệnbạn trai cô thế nào rồi? Dự định khi nào uống rượu mừng đây? Bà ta chuyển chủđề hỏi đến chuyện riêng của cô, cuối cùng là bà ta muốn gì? An An phấp phỏng:“Chuyện đó vẫn tốt, chúng tôi đang lên kế hoạch”. Cô không muốn để bà ta biếtquá nhiều, cảm thấy đây là chuyện riêng đâu nhất thiết phải báo cáo. “Có dự định kết hôn rồi?Vậy.Phó giám đốc bưng tách trà lên, nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn cô. An An cảmthấy chuyện hôm nay đến gặp người này là một việc không sáng suốt. “Gần đây saonghe nói, cô còn đi lại vớimột người đàn ông khác?”, quả nhiên bà ta không phảitìm cô để nói chuyện về công việc. Phương Hoa! Tên tiểu nhân bỉ ổi này, nhấtđịnh là anh ta đã nói xấu sau lưng cô. An An khẽ nhắm mắt lạirồi mở ra nhìn phó giám đốc Phương: “Phó giám đốc Phương, tôi nghĩ hôm nay chịgọi tôi đến để tìm hiểu tình hình tiến độ công tác ở Đại Liên. Chuyện riêng củatôi với những vấn đề này chẳng liên quan gì”, giọng nói có phần bực mình. “Vu An An, tôi chỉ quantâm đến cô một chút. Nhìn cô cũng đâu còn ít tuổi nữa, sắp kết hôn rồi thì đừngđể bên ngoài có những lời đồn thổi không hay”, bà ta vẫn không chịu buông tha. “Lời đồn thổi nào?”, AnAn nhíu mày, cô muốn biết xem cái tên tiểu nhân Phương Hoa đã đặt điều nhữnggì. “Cũng không có gì, chỉlà gần đây trong công ty rỉ tai nhau chuyện cô đang đi lại với một cậu thanhniên. Cô đã hai mươi tám rồi, sao còn học kiểu của mấy cô gái trẻ, mơ tưởngnhững điều không thực tế vậy”, mặt bà ta lộ rõ vẻ khinh thường. An An hít một hơi thậtsâu: “Phó giám đốc Phương, tôi không biết ai ác ý đồn thổi. Nhưng tôi khôngnghĩ là chuyện riêng của mình lại phải cần mọi người xen vào bàn tán. Việc côngviệc tư rõ ràng, tôi không làm ảnh hưởngđến công việc”. “Tuy nhiên cô cũng cầnchú ý đến hình tượng một chút chứ. Một trưởng phòng nhân sự, cả ngày phải nóichuyện với những người khác về văn hóa doanh nghiệp, về cách quản lý. Cô thếnày thì những người kia họ nghĩ ra sao?” Bà ta khẽ liếc mắt nhìn An An, giọngnói cũng nhấn mạnh hơn, “Tôi nghĩ, cô mới về đến nơi chắc mệt rồi, giờ có thểvề nghỉ ngơi, suy nghĩ cho kỹ càng mọi thứ. Cô định để những lời đồn thổi nàycòn lan truyền đến bao giờ nữa?”. An An kinh ngạc nhìnchằm chằm vào bà ta, lại còn đuổi cô về? Ai muốn nói gì cô đâu có quản được, lẽnào cấp trên cũng vì chuyện này mà không ghi nhận đóng góp của cô? Chưa nói đếnchuyện cuộc sống tình cảm của cô phải cần họ bình luận sao? “Phó giám đốc Phương,xin lỗi chị! Chuyện này tôi không làm được, công việc hiện giờ của tôi vẫn đangtiến triển bình thường, chưa nhận được chỉ thị của giám đốc Kiều, tôi sẽ khôngtự ý tùy tiện bỏ vị trí của mình”, An An nghĩ giờ cũng chẳng cần phải tôn trọngbà ta làm gì, chỉ cần công việc của mình hoàn thành tốt là được rồi. “Nếu khôngcòn việc gì khác, tôi xin đi trước thưa phó giám đốc”, nói xong, cô đứng phắtdậy đi ra cửa “Vu An An, cô..bà tachưa kịp nói hết câu thì cánh cửađã đóng lại. An An ôm chắc máy tínhtrong tay, đi ra hành lang, không thèm để ý đến những ánh mắt tò mò xung quanh.Thẳng lưng đi một mạch vào phòng. Thật là phiền phức, saomọi việc cứ dồn đến một lúc. Mẹ Minh Minh, bà phó giám đốc Phương đều như mấy oanhồn, ở bên cạnh gây ra biết bao phiền phức. Cô ngồi trên ghế, giận dữ nghĩ,nhất định là tên tiểu nhân Phương Hoa không biết ở sau lưng cô, anh ta đã nóinhững điều gì. Ngay cả bà phó giám đốc cũng lên tiếng, bình thường bà ta rấtthích Phương Hoa mà, gã miệng lưỡi lươn lẹo thế chắc đã đến đặt điều để trảthù, khiến bà ta mất cảm tình với cô. Nhạc Vân lúc này mớithận trọng bước đến chỗ cô. “Chị An, phó giám đốc Phương tìm chị có việc gìvậy?”, thấy An An không trả lời chỉ lắc lắc đầu cô nàng tiếp tục nói: “Có phảilà tìm chị để nói chuyện đó..An An đột nhiên mở trừng mắt nhìn Tiểu Vân, lẽ nàongười trong công ty đều biết hết? “Mọi người đều đang bàn tán chuyện chị ở ĐạiLiên đi lại với một cậu thanh niên, hơn nữa rất đẹp trai. Có phải chính làngười em gặp hôm đó, mà chị bảo là ‘em họ’ không?”, Tiểu Vân nhìn An An hoàinghi. An An chán nản, “TiểuVân, người trong công ty truyền tai nhau thế nào?”. Nhạc Vân đưa mắt ra phíangoài, ánhmắt né tránh: “Là việc có người nhìn thấy chị với cậu trai kia ở ĐạiLiên đi ngoài phố ôm ôm ấp ấp. Còn nói chị vì mải yêu đương mà công việc đàotạo không tốt, đối tác cũng có kiến nghị đến giám đốc”. An An sắp tức muốnchết, Phương Hoa, anh ta quả là thừa bỉ ổi, rõ ràng là tung tin đồn nhảm bêuxấu cô. Cô kìm chế cơn tức giận, khẽ cười: “Tiểu Vân, nếu như thật sự có việcnày thì người bị triệu về trước, không phải là người nào khác mà phải là chịmới đúng”. An An đứng dậy, khẽ vỗvào vai Tiểu Vân: “Chị ra ngoài một chút, em cứ an tâm làm việc. Việc của chị,chị sẽ tự đi giải quyết”. Cô quyết định phải đi tìm tên thối tha bỉ ổi kia đểnói cho ra nhẽ. Chương 58: Nói chuyện An An vào quán cà phêđối diện công ty rồi mới lấy điện thoại ra gọi. Tên tiểu nhân này, cô muốn xemcuối cùng thì anh ta muốn gì? Cô gọi một ly cà phê,nhìn qua lớp kính thấp thoáng thấy bóng Phương Hoa đang vội vàng băng qua từbên kia đường. An An lạnh lùng nhìn tên đó bước vào, tìm kiếm xung quanh mộtlúc rồi cũng thấy cô, liền đi thẳng đến. Anh ta bước đến cười đắcý, ngồi xuống đối diện An An: “An An, sao rảnh rồi mời anh ra đây uống cà phêthế?”. Nhìn cái vẻ tự đắc của anh ta cô chỉ muốn tạt ly vào phê vào mặt đốiphương. Tuy nhiên, An An vẫn kìmnén lại, nhìn gã thản nhiênPhương Hoa, sao anh đi bịa chuyện?”. Anh ta vờ tỏ ra ngạcnhiên nhìn cô: “Bịa chuyện gì? An An, em đang nói gì thế?”. “Đừng giả vờ, mọi ngườiđều nói rõ ra rồi. Mục đích củaanh là gì?”, An An không thèm để ý đến cách giảvờ của Phương Hoa. Anh ta thấy vẻ mặt lạnhlùng của cô đành bỏ cái mặt nạ kia đi, nhìn chằm chằm vào cô: “An An, em biếtlà anh muốn cái gì mà”. “Phương Hoa, tôi khônghứng thú chơi cái trò này với anh. Anh nghĩ là tất cả phụ nữ đều cúi đầu sùngbái anh à, đáng tiếc tôi không trong số đó”, An An nhìn anh ta khinh thường. “Vậy thằng nhóc mặt búngra sữa kia có gì hay ho chứ? Tuổi thì ít, dường như ngay cả công việc ổn địnhcũng không có, ngoài cái vẻ trẻ trung ra thì nó còn có thể cho em điều gì?”,Phương Hoa châm chọc, “Lẽ nào em trâu già thích gặm cỏ non”. Ánh mắt hắn cònquét qua ngực cô, An An cắn răng, đây đúng là tên bỉ ổi hạ lưu. Nhưng anh tadường như còn chưa nói đủ, tay bám chặt bàn, chồm người sang, hạ giọng nói:“Anh tin là thể lực của mình tuyệt đối không thua gì thằng oắt đó”. An An cảm thấy răng lợimình đang đánh vào nhau vì tức giận. Được, Phương Hoa, đừng trách tôi, đều làdo anh ép tôi thôi. Cô khẽ nói vào tai anhta: “Không biết sau khi về anh đã liên lạc với Ngô Công chưa?”, cô cười nhạt.“Cô...”, bộ mặt của Phương Hoa quả là đặc biệt, lúc đầu thì tươi cười đắc ýphút chốc đã xám ngoét, trong lòng An An như đang reo hò. “Vu An An, ý cô làgì?”, Phương Hoa tỏ ra lo lắng. “Chẳng ý gì cả, chỉ làĐồng chủ nhiệm nhắn tôi gửi lời hỏi thăm anh, nói Ngô Công gần đây có nhắc đếnanh.” An An phớt lờ ánh mắt đầy vẻ đe dọa của hắn. Phương Hoa bực bội uốngmột ngụm cà phê, mặt nhăn lại khổ sở vì quên chưa cho đường. An An cầm ly lên,nhấp một chút, khuôn mặt chầm chậm hiện lên nụ cười đắc thắng. Anh ta lần nàynhất định sợ rồi. “Cô muốn thế nào?”,Phương Hoa sốt ruột hỏi lại. Anh ta không ngờ lại bị người đàn bà này nắm đằngchuôi. “Tôi chẳng muốn sao cả,chỉ muốn tất cả sóng yên biển lặng”, cô bình tĩnh khẽ cười, “Tôi nghĩ phó giámđốc Phương chắc không biết chuyện anh thông đồng lấy tiền của công ty khác saulưng sếp và đối tác. Không biết sau khi nghe được những điều này chị ta còngiúp anh chống đỡ không?”. Phương Hoa thấy tránmình toát mồ hôi, việc này phó giám đốc Phương biết hay không cũng chẳng đángngại, vì anh ta đã có biện pháp để lấp liếm, nhưng nếu như bị giám đốc Kiều -người cực kỳ tín nhiệm Vu An An biết thì chắcsẽ bị tống cổ sớm. Anh ta thậtkhông ngờ đã khiêu khích nhầm người, chẳng khác gì tự châm lửa thiê chính mình.Đúng là sai lầm! Nhưng Phương Hoa vẫn cốlàm ra vẻ cứng rắn: “Cô nghĩ là giám đốc Kiều sẽ tin cô sao?”. “Giám đốc Kiều không tintôi, nhưng có lẽ sẽ tin Đồng chủ nhiệm.” An An không tin là tên này không biếtsợ, kẻ tiểu nhân thường sợ người khác biết được điểm yếu của mình, nắm đượcđiểm đó thì anh ta chỉ có thể cúi đầu xin hàng. “Vu An An, cô đúng làgian xảo”, Phương Hoa cầm ly cà phê uống cạn một hơi, “Cô muốn tôi phải làmgì?”. “Anh nên đi dàn xếp vớiphó giám đốc Phương để bịt miệng mấy người cấp dưới.” Cô mỉm cười nói điều kiệncủa mình: “Còn nữa, chúng ta về sau nước sông không phạm nước giếng. Tôi hyvọng ngoài công việc ra thì chúng ta không còn bất kỳ mối quan hệ nào khác”. Anh ta nhìn cô: “Cô đúnglà con đàn bà thâm độc, có cho tôi cũng không thèm”, nói xong bực mình đứng dậybỏ đi. An An ngồi trên sô pha,nhìn theo dáng Phương Hoa đang hầm hầm bước ra khỏi quán, chợt thấy mệt mỏi.Cuối cùng cũng dàn xếp xong. Mặc dù biết sau này anh ta sẽ khôngdám gây phiềnphức gì nữa nhưng những lời xì xào bàn tán trong công ty chắc chắn không thểchặn được, thôi thì để mặc cho họ tự hiểu, không cần giải thích. Cô bóp nhẹtrán, thật chẳng ngờ rằng khi trở về, phiền phức cứ liên tiếp ập đến, ngay cảcơ hội để nói chuyện với Minh Minh cũng không có. Tiếu Vũ, anh ở đỏ cókhỏe không? Nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu đó, trái tim cô mới cảm thấy có chút anủi. Dù sao vẫn còn một người ở nơi xa kia nhớ mong cô, chẳng phải đã nói rồisao, vì anh, nhất định cô phải mạnh mẽ. Tất cả những điều này mới chỉ bắt đầu,cuộc chiến thực sự chính là với Minh Minh, nhất định phải chơi bài ngửa với anhta thôi. Cho mình và cũng coi nhưcho đối phương một lối thoát. Đã đi đến nước này rồi thì chỉ có cách phải dũngcảm đối mặt.