Sư đệ! ngươi yêu nhầm người!
Chương 2 : Nổi giận.
Ngay sau đó, một loạt ký ức như giông bão liền ập vào trong não hải của Lục Trường Sinh, khiến đầu óc y đau như muốn nứt ra. Theo bản năng hướng Quân Thường Tiếu phất tay :"Ta mệt rồi, sư tôn ra ngoài trước đi."
"Tốt." Quân Thường Tiếu muốn nói lại thôi, nhưng vẫn làm theo Lục Trường Sinh nói. Trước khi đi, hắn còn không quên thay y kéo chăn :"Vậy ta ra ngoài trước. Ngươi nhớ phải nghỉ ngơi cho tốt."
Nửa khắc sau, Lục Trường Sinh mới có thể tiêu hóa hết ký ức trong đầu mình. Nhất thời, y liền không khỏi cười khổ.
Y xuyên không. Hơn nữa còn xuyên qua đến Thù Đồ, trở thành nhân vật pháo hôi bi thảm bậc nhất trong truyện.
Phụ mẫu nguyên chủ là bằng hữu tri kỉ của Quân Thường Tiếu. Trong lần Chính Ma đại chiến của mười tám năm về trước, bởi vì bảo vệ kết giới cùng Quân Thường Tiếu khỏi sự tấn công của Ma chủ. Cả hai liền song song bỏ mình.
Nguyên chủ lúc này chỉ vừa mới đầy tháng, được người kiểm trắc ra Thiên linh căn. Sau đó liền được Quân Thường Tiếu mang về Vạn Kiếm tông nhận làm nhị đồ đệ. Ban danh tự là Sư Tỷ.
Đúng vậy, ngươi không nhìn lầm, nguyên chủ tên là Sư Tỷ, dù cho hắn kỳ thực là sư huynh.
Lý do?
Bởi vì Quân Thường Tiếu mù đặt tên a. Tỷ như đại đồ đệ của hắn có tự là Sư Ca, mà tam đồ đệ Hàn Thiên bởi vì nhập môn trễ nhất nên liền gọi là Sư Đệ.
Đối với việc này, không chỉ riêng nguyên chủ, mà ngay cả Lục Trường Sinh cũng muốn phỉ nhổ.
Vì sao hết lần này đến lần khác lại gọi Sư Tỷ a? Gọi Sư Huynh, Sư Tổ không tốt sao?
Khụ khụ khụ...Y cũng chỉ nói nói một chút mà thôi. Kêu Sư Huynh còn được, nhưng nếu thật để Quân Thường Tiếu gọi y Sư Tổ, y cũng sẽ không chịu nổi.
Có thể nói, nguyên chủ chính là do Quân Thường Tiếu một tay nuôi lớn.
Thế nhưng, đối với vị sư tôn này, Lục Trường Sinh mặc dù không chán ghét. Nhưng cũng chẳng có hảo cảm gì.
Bởi vì đọc qua nguyên tác, Lục Trường Sinh cảm thấy, thật ra tình thân giữa Quân Thường Tiếu và nguyên chủ cũng không có thâm hậu như đã tưởng. Điển hình là khi nguyên chủ chết, mặc dù không ai bắt hắn phải căm hận Hàn Thiên cả.
Nhưng nếu chỉ nhỏ vài giọt nước mắt, mắng hai câu liền đã tha thứ cho Hàn Thiên thì quả thật là có chút quá phận. Dù sao nguyên chủ cũng là do hắn tự mình nuôi lớn, có hai mươi năm cảm tình a!
Cảm khái qua đi, Lục Trường Sinh lại bắt đầu xem xét tình cảnh hiện giờ của mình.
Theo trí nhớ nguyên chủ để lại, thì cốt truyện chính của Thù Đồ lúc này đã trải qua được gần nửa. Hàn Thiên đã sinh lòng ái mộ Quân Thường Tiếu. Mà nguyên chủ và Hàn Thiên cũng đã bắt đầu ma sát, nảy sinh mâu thuẫn.
Tỷ như hôm qua, nguyên chủ cùng Hàn Thiên cãi nhau. Trong lúc lỡ tay, Hàn Thiên liền đem nguyên chủ đẩy xuống bậc thang đến mức vỡ đầu. Mà Hàn Thiên cũng bị Quân Thường Tiếu mắng một trận, phạt quỳ trước hình đường sám hối.
Theo trong nguyên tác, thì bởi vì nguyên nhân này, Hàn Thiên mới càng thêm ghi hận nguyên chủ. Từ đó dẫn đến hạ tràng thê thảm của hắn.
Nghĩ đến cớ sự này, Lục Trường Sinh không khỏi bi ai. Bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh mình.
Nơi ở của nguyên chủ gọi là Tĩnh Xu viện, nằm trên chủ phong của Vạn Kiếm tông. Diện tích rất lớn, trước sân trồng đầy hoa mận trắng. Tây bắc lại có một hồ nước thả đủ loại long ngư. Khung cảnh thanh tĩnh lại mỹ lệ.
Lục Trường Sinh cố nén đau đớn trên đầu truyền tới, chậm rãi ngồi dậy. Gắng gượng lê thân đến trước gương đồng, thử đánh giá bộ thân thể này.
Trên cơ bản tới nói, ngoại hình của nguyên chủ và y trước kia đều giống nhau đến bảy phần. Dung mạo tinh xảo, tuấn mỹ phong tình. Một đôi mắt hoa đào thiểm sâu, dễ dàng câu hồn nhiếp phách người khác. Đuôi mắt trái còn điểm tô một cái nốt ruồi son. Khiến người ta chỉ cần nhìn vào liền sẽ bật thốt ra hai chữ : Yêu Tinh.
Nhìn thấy chính mình trong gương, Lục Trường Sinh không khỏi có phần ưu thương. Cũng không biết sau khi y chết rồi, con bé Thừa Khê đó có thể sống tốt được hay không.
Về phần trở về? Mặc dù rất muốn, nhưng Lục Trường Sinh biết rõ, đó cũng chỉ là viễn tưởng mà thôi. Nếu thật sự có thể trở về được, thì chín phần mười người xuyên không đều đã trở về thế giới thực hết rồi.
Đánh lên tinh thần, Lục Trường Sinh liền đem hết mọi sầu lo vứt sang một bên. Chuẩn bị thay y phục đi ra ngoài.
Bởi vì có ký ức nguyên chủ để lại, nên việc mặc y phục cổ trang cũng không làm khó được y. Ngoại trừ lúc đầu có chút xốc xếch ra, thì một lát sau, y liền đã chỉnh chu hoàn tất.
Y phục của nguyên chủ đều là dạng cẩm phục có ống tay áo bó sát, tà áo đơn giản, cũng không phiêu dật, tung bay như trường bào. Hơn nữa, chủ yếu là bạch sắc xen lẫn nguyệt sắc và hồ thủy.
( nguyệt sắc : lam nhạt.
hồ thủy : màu xanh lơ.)
Dùng dây vải buộc tóc lỏng lẻo đến ngang vai. Sau khi đem búi tóc để ở trước ngực. Lục Trường Sinh mới vừa lòng, đẩy cửa rời đi.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Đêm đã khuya, minh nguyệt vằng vặc trên cao.
Mỗi một ngỏ ngách trong Vạn Kiếm tông đều đã treo lên đèn lồng. Từng tảng bạch ngọc lót đường tỏa ra hào quang nhàn nhạt, tựa như đom đóm giữa trời đêm, muốn cùng tinh thần tranh đua.
Ánh sáng từ đèn lồng chiếu rọi, hằn lên thân ảnh của một thiếu niên.
Thiếu niên tuổi chừng 18, vận mặc bào, tóc cột cao thành đuôi ngựa. Mày như bảo đao, mắt phượng hẹp dài, con ngươi sâu thẳm tựa hàn đầm cuối thu. Ngũ quan tinh mỹ như điêu khắc mà thành, soái khí bức người.
Lúc này, thiếu niên đang quỳ gối ở trước cửa hình đường. Mi mắt hơi rũ, bóng lưng lộ vẻ cô tịch. Nhưng đôi môi đang mím chặt của hắn, lại cho thấy sự không cam lòng cùng bất khuất.
Bỗng dưng, một tiếng đinh đang khẽ reo lên. Lập tức liền khiến thiếu niên ngẩng đầu. Chỉ thấy đằng xa, một bóng người mặc bạch y đang chậm rãi đi tới. Trong mắt thiếu niên lập tức hiện ra kinh hỉ. Nhưng là, đợi khi nhìn thấy tà áo viền nguyệt sắc cùng với gương mặt của đối phương. Vui vẻ trong mắt hắn liền dần dần dập tắt, lạnh lùng thu hồi ánh mắt.
"Ta nghe nói sư tôn không cho ngươi ăn cơm. Đây là cháo hành mà ta tự tay làm, ngươi ăn đi cho nóng." Lục Trường Sinh bưng lấy khay gỗ đi tới bên cạnh Hàn Thiên, chậm rãi nói.
"Ta biết lúc trước ta có chút không phân biệt tốt xấu, hay dùng lời lẽ không mấy tốt đẹp đến mắng chửi ngươi. Hiện tại ta đã biết sai rồi, ta sẽ cố gắng sửa chữa, sẽ không như vậy nữa."
Bản ý của Lục Trường Sinh là muốn nhờ việc này đến vãn hồi cục diện giữa Hàn Thiên và y. Chỉ là, y nghĩ thì rất đẹp. Nhưng Hàn Thiên cũng chẳng hề cảm kích.
"Nếu đến đây để chế giễu ta, thì ngươi có thể đi được rồi." Hàn Thiên nhắm mắt lại, đồng thời cũng câu môi châm chọc :"Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi có ý đồ gì. Có phải đợi khi ta nhận lấy bát cháo này rồi, ngươi liền sẽ đem nó quăng ngã, sau đó giễu cợt ta một phen?"
"Hoặc tỷ như bỏ thuốc xổ bên trong cháo chẳng hạn? Mấy cái trò này của ngươi, ta đã sớm nhìn chán rồi.
Biết rõ Hàn Thiên nhất định là đang hiểu lầm. Lục Trường Sinh liền có chút đau đầu, cũng không thể trách hắn đa nghi được. Dù sao trước kia nguyên chủ đã không ít lần dùng mấy trò quái đản này đến chơi khâm hắn.
Nhưng dù vậy, Lục Trường Sinh vẫn không hề bỏ cuộc, đưa khay gỗ đến gần Hàn Thiên một chút, thấp giọng giải thích :"Ta biết ngươi có lẽ sẽ không dễ dàng tin ta. Chỉ là, lần này ta là thật..."
Choang
Chưa để Lục Trường Sinh nói dứt lời, Hàn Thiên đã tức giận phất tay. Bởi vì dùng sức quá mạnh, không may liền va vào trên khay gỗ Lục Trường Sinh đang cầm, đem nó hất tung lên. Bát cháo cũng văng ra, rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.
Biến cố này khiến hai vị đương sự đều sửng sốt. Lục Trường Sinh cúi đầu nhìn vạt áo dính đầy cháo của mình. Trong mắt lướt qua một tia ẩn nhẫn, y liền mím chặt môi, trực tiếp bão nổi :"Sư Đệ! Lão tử mất biết bao nhiêu thời gian nấu cháo cho ngươi. Không ngại đầu bị thương cũng đem tới tận chỗ cho ngươi. Thậm chí còn hạ mình đi xin lỗi ngươi."
"Mặt mũi của ngươi thật lớn a! Đáng đời bị phạt!" Lục Trường Sinh giận mắng một tiếng, liền không chút do dự vứt xuống khay gỗ, xoay lưng rời đi.
"Ta..."
Theo bản năng, Hàn Thiên liền đưa tay muốn gọi y lại. Chỉ là nửa đường, chợt nhận ra bản thân đang làm gì, hắn liền lập tức thu hồi tay, hừ lạnh một tiếng. Ngoảnh mặt không thèm để ý đến y nữa. Dù sao cũng không phải hắn bắt y phải bưng cháo cho mình ăn. Tất cả cũng chỉ là mèo khóc chuột mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
164 chương
21 chương
11 chương
12 chương
32 chương
70 chương
58 chương
113 chương