Edit: Hừa; Beta: Pate. Rạng sáng hôm sau Trịnh Dụ Chương không đến công ty mà đi thẳng đến căn hộ hắn và An Minh Tri từng ở trước đây, ngoài nơi này ra thì hắn không nghĩ được An Minh Tri còn có thể đi tới nơi nào khác. Sau khi mở khóa cửa phòng, niềm hy vọng của hắn lại bị dập tắt một lần nữa, trong phòng vẫn y nguyên như lúc hai người rời đi, các vật dụng được bọc lại bằng vải trắng, sau một thời gian dài không có người ở trông lạnh lẽo vô cùng. Địa điểm tiếp theo mà Trịnh Dụ Chương tới là căn nhà hắn đã mua cho An Minh Tri, mới biết được cậu đã đem căn nhà này cho thuê từ rất lâu, bây giờ trong căn nhà đó chỉ có khách cho thuê, bọn họ nói rằng lần cuối cùng liên hệ với An Minh Tri để trả tiền thuê nhà là khoảng mấy tháng trước. Cả buổi tối hắn suy nghĩ những nơi An Minh Tri có thể đi, cuối cùng hai nơi có khả năng nhất lại bị loại bỏ. Vừa bước ra khỏi khu nhà, Trịnh Dụ Chương liền nhận được điện thoại của trợ lý, anh ta nói đã có được các đoạn phim trích từ camera trong quán bar và khách sạn ngày hôm ấy, còn tìm ra được tung tích của Lâm Y. Ngày hôm đó Lâm Y không lấy được tiền, cũng không dám tìm Trịnh Dụ Chương đòi, lại càng sợ An Minh Tri sẽ báo cảnh sát. Thế nên cậu ta lập tức tắt nguồn điện thoại rồi lẩn trốn, Trịnh Dụ Chương đã cho người tìm cậu ta suốt mấy ngày nay. Lâm Y biết mình đã chọc phải nơi không nên chọc, bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch: “Trịnh tiên sinh, em sai rồi!” Trịnh Dụ Chương tức giận chỉ thẳng vào mắt cậu ta, mắng: “Ngu xuẩn!” Nếu rằng đây mà là một thủ đoạn thông minh thì Trịnh Dụ Chương không nói, nhưng thủ đoạn của Lâm Y thật sự ngây thơ đến mức ngu xuẩn. Càng ngu xuẩn hơn là, cậu ta nghĩ mình có thể tống tiền An Minh Tri chỉ với một tấm hình. “Tấm hình em đã xóa rồi, em thật sự không dám…” Trịnh Dụ Chương xem lại đoạn ghi hình trong camera của khách sạn, hỏi cậu ta: “Người trong này là ai?” Buổi tối hôm đó hắn uống rượu say khướt ở quán bar, với sức của một mình Lâm Y thì không thể mang hắn đến khách sạn được. Hơn nữa Trịnh Dụ Chương tưởng Lâm Y không có gan làm chuyện này, nhưng sự thật đã chứng minh hắn nhìn lầm người, không ngờ hắn lại có thể nghĩ rằng Lâm Y cũng trong sáng và ngây thơ giống như An Minh Tri của năm đó. Lâm Y liếc nhìn vào trong video do dự nói: “… người môi giới của em.” “Hắn ta cho phép cậu làm như vậy sao?” Lâm Y gật đầu. Giọng nói của cậu ta nghe như sắp khóc: “Giám đốc Trịnh, em thật sự sai rồi! Em ký hợp đồng với một công ty rất nhỏ, vốn đã không có tài nguyên gì mà tiền bồi thường hợp đồng lại rất cao, chưa kể là công ty không cho đi diễn, chỉ thường xuyên bắt chúng em đi bồi rượu, sau đó còn…” Còn phải cố leo lên giường người khác. Trịnh Dụ Chương thâm trầm nói: “Tôi chỉ muốn biết ngày hôm đó đã xảy ra những chuyện gì?” Lâm Y cúi đầu, bỗng nhiên cậu ta đứng lên nắm chặt lấy tay Trịnh Dụ Chương: “Em sẽ nói hết cho ngài, nhưng ngài có thể đồng ý với em một chuyện được không?” Trịnh Dụ Chương hất tay cậu ta ra: “Cậu là ai mà muốn bàn điều kiện với tôi?” Lâm Y khóc trong tuyệt vọng. Qua một lúc sau, cậu ta nói: “Ngày hôm đó, sau khi ngài uống say thì em không biết phải làm làm thế nào nên đã gọi điện thoại cho người môi giới, rồi anh ta chạy đến khách sạn đối diện đặt phòng, muốn để em cùng ngài… cùng ngài “dựng” lên quan hệ. Nhưng lúc đó ngài say đến mức gần như bất tỉnh nhân sự, chẳng thể làm được gì cả, thế là anh ta bắt em cởi quần áo của ngài rồi cùng chụp mấy tấm hình, làm bộ như em với ngài đã làm chuyện đó, vì dù sao thì hôm sau ngài cũng sẽ không nhớ nổi.” Trịnh Dụ Chương không nói gì, Lâm Y đành nói tiếp: “Biết em muốn xóa bỏ hợp đồng nhưng mà không có tiền, nên anh ta bảo có thể cầm bức hình này đi đòi tiền, vì ngài không muốn bức ảnh này bị tiết lộ ra ngoài cho nên nhất định sẽ đưa tiền cho em, như thế thì em có thể xóa bỏ được hợp đồng.” “Vậy còn cuộc điện thoại kia là xảy ra chuyện gì?” Lâm Y không nhớ: “Cuộc điện thoại nào ạ?” Trịnh Dụ Chương nói: “Là cuộc gọi đến mà cậu tự ý bắt máy của tôi.” Suy nghĩ mất vài giây Lâm Y mới nhớ ra: “Cái đó là do người môi giới bắt em nhận, lúc đang nói chuyện thì đột nhiên anh ta lại tới sờ người em, em không dám phản kháng… em biết như vậy là không nên. Nhưng anh ta bảo nếu người ở đầu dây bên kia nghe được thì có thể nói là do ngài làm làm.” “Cho nên tôi không hề chạm vào người cậu, có đúng không?” Lâm Y gật đầu: “Ngài đã say đến mức như vậy thì có thể làm được gì chứ? Nếu không thì cũng không cần phải bày ra cái bẫy này.” Chờ mãi không thấy Trịnh Dụ Chương nói gì, cậu ta bắt đầu hoảng loạn: “Tất cả những gì em nói đều là sự thật, em cũng đã xóa tấm hình rồi! Em chỉ cần tiền để xóa bỏ hợp đồng thôi, nên làm ơn đừng báo cảnh sát…” Sau khi nghe được những tâm tư của Trịnh Dụ Chương trong đêm đó, Lâm Y liền biết được rằng: cho dù mình có thực sự ngủ cùng với Trịnh Dụ Chương thì cũng không thể để kiếm được một vị trí ở bên hắn. Bởi vì trong lòng Trịnh Dụ Chương đã có hình bóng của một người, bất kể người đó là danh chính ngôn thuận hay là lén lút bao dưỡng thì cậu ta cũng không hề có cơ hội cạnh tranh. Thậm chí cậu ta còn thấy Trịnh Dụ Chương có chút đáng thương, một người ưu tú như thế, có tiền có quyền, muốn loại bạn giường nào mà chẳng được. Nhưng một người như vậy cũng sẽ phiền muộn về chuyện tuổi tác, cũng sẽ vì bị người yêu lạnh nhạt mà đi uống rượu giải sầu. Lâm Y cũng rất yêu thích hắn, cậu ta không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của Trịnh Dụ Chương, cũng giống như An Minh Tri của tám năm trước, vừa yêu vừa ngưỡng mộ hắn. Tuy rằng họ chỉ gặp qua hai lần, nhưng khi đứng trước người đàn ông trưởng thành và ưu tú này không có ai có thể ngăn cản hay chối bỏ sự rung động của họ, kể cả cậu, dẫu cậu ta biết rằng thực chất gã trước mặt mình chỉ là một tên độc tài, đào hoa và không từ mọi thủ đoạn. Nếu Trịnh Dụ Chương không gọi điện tới tìm, cậu ta sẽ thấy thất vọng, từng ngày từng giờ chỉ chờ đợi một cuộc gọi, cho đến ngày Trịnh Dụ Chương gọi cậu đến quán bar, cậu ta phấn khích chọn lựa quần áo hết nửa ngày. Tình yêu của Lâm Y đơn thuần mà rẻ mạt, giống như An Minh Tri khi ấy không có gì trong tay, đem cả bản thân mình dâng tặng cho Trịnh Dụ Chương. Cậu ta nóng lòng muốn chiếm lấy Trịnh Dụ Chương, bởi lẽ trong tất cả các kim chủ mà Lâm Y từng gặp qua, Trịnh Dụ Chương là người có điều kiện tốt nhất, dù đã bốn mươi tuổi nhưng hắn vẫn duy trì vóc người hoàn mỹ, nhìn không khác mấy so với lúc còn trẻ, bỏ xa các kim chủ khác mấy trăm con phố. Lâm Y từng gặp qua rất nhiều người đàn ông chỉ mới trên bốn mươi đã đầu hói bụng phệ, những lời nói ra chỉ toàn là là dối trá, khi bị bọn họ đụng chạm lên người cậu còn phải trưng ra khuôn mặt tươi cười để đón tiếp.  Chỉ cần một ngày chưa xóa bỏ hợp đồng này thì cậu vẫn phải nhịn xuống sự uất ức và tiếp tục chịu đựng những điều ghê tởm từ đồng tiền và giai cấp địa vị mang lại. “Với cả những lời ngài nói với em ngày hôm đó, em sẽ không hé răng nửa lời, chỉ cần ngài tha thứ cho em thôi, em thật sự biết sai rồi!”  Hôm đó say rượu nên Trịnh Dụ Chương không nhớ rõ lắm: “Tôi đã nói những gì?” Lâm Y hé mắt nhìn hắn, nơm nớp lo sợ trả lời: “Ngài nói là An tiên sinh không quan tâm ngài, trước đây anh ấy luôn chống đối ngài, nhưng bây giờ đến chống đối ngài cũng không thèm nữa…” “Được rồi.” Trịnh Dụ Chương ngắt lời cậu ta, “Xem như cậu chưa nghe thấy gì hết.” Lâm Y không dám nói tiếp nữa. Có video trích từ camera cộng thêm lời nói của Lâm Y, Trịnh Dụ Chương có thể mơ hồ nhìn ra được chân tướng ngày hôm đó. “Trình độ của cậu không tệ, nhưng đáng tiếc cậu không thích hợp với nghề này.” Trịnh Dụ Chương nói, “Đừng diễn nữa.” Cậu ngồi sụp xuống đất, Lâm Y thất thanh khóc to, mấy ngày qua cậu ta ngủ không yên, không chỉ có mỗi Trịnh Dụ Chương mà còn có công ty đang lùng sục tung tích của cậu ta, thậm chí bên phía công ty còn chuẩn bị một công hàm luật sư tố cáo cậu ta vi phạm hợp đồng nữa. Lâm Y vừa mới vào đại học chưa được bao lâu, thấy có công ty muốn ký hợp đồng với mình làm cậu ta tưởng sẽ có thể vững bước trên con đường diễn xuất, mơ mơ hồ hồ ký vào hợp đồng, ai mà ngờ được bên trong chỉ toàn là cạm bẫy. Bây giờ không có cơ hội đóng phim nên Lâm Y chỉ có thể nhận một số quảng cáo nhỏ trong thời gian chờ hợp đồng hết hạn. Thấy cậu ta khóc quá thương tâm, tên trợ lý của Trịnh Dụ Chương đứng bên cạnh cũng chịu không nổi. Trịnh Dụ Chương liếc anh ta một cái: “Làm sao? Cậu muốn giúp cậu ta?” Lâm Y nắm lấy cánh tay của hắn: “Làm ơn ngài hãy giúp em lần này thôi! Chỉ cần giúp em xóa bỏ hợp đồng thì ngài muốn em làm gì cũng được.” Trợ lý không nhịn được, hỏi: “Tại sao cậu không báo cảnh sát?” “Vô ích thôi, trong công ty có rất nhiều nghệ sĩ hạng nhất nhì, những diễn viên ít tên tuổi như chúng tôi không hề được quan tâm họ để mắt đến, có thể bị chặn bất cứ lúc nào.” Lâm Y tuyệt vọng,”Hơn nữa những chuyện như vậy, không ai muốn nói ra cho người ta biết cả.” “Cậu thuộc công ty nào?” “Truyền thông Đông Kỳ.”  “Đông Kỳ?”  Trịnh Dụ Chương liếc mắt nhìn cậu ta. Lâm Y nói vâng. Trợ lý không hiểu lắm, hỏi hắn có chuyện gì, Trịnh Dụ Chương nói: “Công ty cũ trước đây của Minh Tri cũng là Truyền thông Đông Kỳ.” Trợ lý chưa kịp đáp lời, hắn lại nói tiếp: “Điều tra cho tôi hiện tại pháp nhân của Truyền Thông Đông Kỳ là ai, cả người nắm cổ phần thực tế nữa.” Nghe vậy Lâm Y thấy mình có một tia hy vọng mong manh, vừa định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Trịnh Dụ Chương: “Tôi sẽ không giúp cậu, chính cậu là người gây họa thì phải tự nhận lấy hậu quả.” … Sáng sớm hơn chín giờ An Minh Tri mới tỉnh ngủ. Cậu chậm rãi xoay người, kéo rèm cửa sổ để rọi sáng căn phòng, ánh nắng chạm lên làn da cậu, lay động qua từng nhịp của lá cây. Tuy rằng cậu dọn đi chỉ mang theo cho một chiếc vali đựng đồ, nhưng việc dọn dẹp căn phòng lại tốn không ít sức lực của cậu. Từ trong ra ngoài toàn bộ đều được An Minh Tri quét dọn qua một lần, đây là căn nhà của một đôi vợ chồng trẻ, cách trang trí hiện đại tối giản, rộng rãi đón ánh nắng rất tốt. Hai người họ phải đi ra nước ngoài công tác một năm nên tạm thời cho thuê căn nhà này, đúng lúc An Minh Tri nhìn thấy nên thuê luôn. Căn nhà không quá lớn nhưng một mình cậu ở thì vừa đủ. An Minh Tri mở mắt ra, cảm thấy hơi không quen thuộc với cuộc sống này, bao năm qua sống cùng Trịnh Dụ Chương nên có lẽ cậu đã có thói quen ỷ lại hắn. Cậu để điện thoại di động sang chế độ im lặng, rồi vứt lên sofa từ tối hôm qua đến tận sáng, giờ thì đã hết pin sập nguồn. Tối hôm qua An Minh Tri đi ngủ sớm, sau khi dọn dẹp phòng xong đã tốn rất nhiều sức lực nên tắm xong là cậu lên giường ngủ luôn, mãi đến tận sáng mới tỉnh dậy. Chính cậu cũng thấy lo lắng cho tình trạng sức khỏe hiện tại của mình, cả ngày luôn cảm thấy mệt rã rời, ngủ rất nhiều và ngủ sâu mãi không tỉnh, hơn nữa chỉ cần làm việc một chút thôi cũng khiến cậu mệt bở hơi tai. Tuy cậu không biết rằng thân thể của mình có vấn đề gì, nhưng ở trong tình trạng này mà đi đóng phim thì rất nguy hiểm, từ sự cố lần trước cậu đã rút ra một bài học đắt giá rồi. Chờ khi nào có thời gian cậu sẽ đi bệnh viện kiểm tra một chuyến, nếu không cơ thể này sẽ sớm ngày bị suy sụp.  An Minh Tri tìm dây sạc điện thoại, điện thoại vừa mở nguồn thì ngay lập tức có rất nhiều thông báo hiện ra, là các cuộc gọi nhỡ cùng với tin nhắn của Trịnh Dụ Chương, anh Ngụy, Hạng Tuyết, còn có hai tin nhắn từ Nghê Hồng Diệu, nhắc cậu nhớ tham dự buổi lễ trao giải vào tối ngày hai mươi chín. Thông thường các vấn đề liên quan đến công việc sẽ liên lạc qua Ngụy Minh để xác nhận, nhưng có lẽ Ngụy Minh cũng không liên lạc được với cậu nên đạo diễn Nghê mới đích thân nhắn tin như vậy. Đoàn phim《Tổ chim》đã được đề cử lên tranh giải Nam chính Xuất sắc nhất trong Liên hoan phim năm nay, An Minh Tri đã góp phần trong quá trình quay phim, tất nhiên có được giải thưởng thì cậu rất vui, chỉ có điều đây không phải là giải thưởng thuộc về cậu, giải Nam chính Xuất sắc nhất chỉ có một, mà nam chính đó chắc chắn là Phong Trì. Tuy rằng trình độ diễn xuất của An Minh Tri với Phong Trì là kẻ tám lạng người nửa cân, bộ phim này cũng miễn cưỡng được coi là có hai nam chính, nhưng lúc đi thử vai thì rõ ràng An Minh Tri đã thử vai nam số hai. Hơn nữa cậu muốn chuẩn bị cho vai diễn mới. Dù chỉ tham gia với tư cách là khách mời đặc biệt, thời gian diễn không quá một tuần nhưng độ khó khá cao. Đây là một bộ phim cổ trang, phải lên núi để lấy cảnh thực tế, còn phải treo dây* thường xuyên, mặc một bộ quần áo dài và nặng trong tiết trời tháng Tám- một thử thách lớn đối với sức bền của thể lực. *Treo dây: là các cảnh bay qua bay lại trong phim cổ trang mà diễn viên được treo trên dây để diễn á:vv Cho nên cậu suy nghĩ một chút rồi cự tuyệt lời mời của Nghê Hồng Diệu. Nhưng không ngờ đến giờ ăn cơm trưa, nghê Hồng Diệu lại tự mình gọi điện thoại đến cho cậu, hỏi tại sao cậu lại không đi. An Minh Tri vuốt vuốt mũi: “Gần đây tôi bị cảm, nên cơ thể không thoải mái cho lắm.”  “Bị cảm à?” Nghe Hồng Diệu quan tâm hỏi. “Vâng.” Có lẽ do tối qua cậu quên đắp chăn lúc ngủ. “Nhưng nếu cậu không đến thì không hay cho lắm, tên cậu có trong danh sách đề cử mà.” An Minh Tri bất ngờ: “Tôi có trong danh sách đề cử ạ?”  “Đúng vậy, đề cử cho giải Nam chính xuất sắc nhất, cậu và Phong Trì đều được lọt vào danh sách.” Nghê Hồng Diệu nói, “Tôi không báo sớm cho cậu vì muốn tạo bất ngờ. Nhưng ngày hôm qua danh sách đề cử đã được công bố rồi, chẳng lẽ cậu lại không biết?” Thật sự thì An Minh Tri không biết chuyện này, cả ngày hôm qua cậu đều bận rộn dọn dẹp đồ đạc, không có thời gian để ý đến điện thoại. Cậu lại suy nghĩ một chút: “ Vâng, tôi biết rồi đạo diễn Nghê, tôi sẽ đến.” “Được, nhớ bảo trọng thân thể. Mấy ngày trước đạo diễn Triệu Ấn hỏi tôi về cậu, ông ta muốn quay bộ phim《Tỏa Thanh Thu》cậu đã biết chưa?” “Vâng, quản lý Ngụy có nói với tôi ạ.” Nghe Hồng Diệu cổ vũ cậu: “Bây giờ độ nổi tiếng của cậu rất cao, nhân lúc còn trẻ thì cứ làm việc nhiệt huyết vào!” An Minh Tri nói: “ Cảm ơn đạo diễn Nghê.” “À đúng rồi, ngày hôm qua Trịnh Dụ Chương có gọi điện cho tôi, hỏi tôi có liên lạc được với cậu hay không, cậu với cậu ta…” Thân làm trưởng bối, Nghê Hồng Diệu không muốn nhiều chuyện, chỉ quan tâm hỏi han. An Minh Tri cười cười: “Không có gì đâu ạ, làm phiền ngài đã để tâm, tôi sẽ xử lý tốt việc riêng của mình.”  “Vậy thì tốt rồi, tôi nghe giọng cậu ta có vẻ gấp gáp lắm nên mới hơi lo cho cậu.” Nghê Hồng Diệu yên tâm, “Không xảy ra chuyện gì là được.” “Cảm ơn đạo diễn Nghê.” An Minh Tri cúp điện thoại, nhìn cuộc gọi nhỡ từ Trịnh Dụ Chương trên màn hình, tâm trạng không khỏi buồn bực. Cậu không biết phải đối mặt thế nào với tình cảm này..