Sr, Người Tớ Yêu Là Cậu Ấy
Chương 9
11h tối, nó vẫn còn thức để chơi games. Kiểu này rồi thế nào ngày mai cũng đi trễ nữa cho coi.
E e è é e è… âm báo tin nhắn đến.
Nó ko để ý lắm, đang cày gun mừ.
E e è é e è… lại thêm một tin nhắn nữa.
Nó nghe, nhưng ko thèm mở đt ra để coi tên khùng gửi tin nhắn ình vào lúc nửa đêm là ai.
“Con kiến đen nằm trên hòn đá đen mà trời lại tối đen…”
Đó là chuông đt, tiếng chuông cứ vang lên liên tục. Nó vẫn ko thèm nghe máy.
Tiếng chuông tắt đi một lát rồi lại vang lên…
Bực mình, nó quơ vội chiếc đt xem thử tên nào gọi ình vào lúc nửa đêm thế này.
Là số lạ, nó bắt máy
_Alo???
Tút… tút… tút…
????
Tên điên nào nhá máy nó lúc đêm khuya vậy nè trời?? Tính dọa ma nó sao hả??
Nó lục đục tắt máy tính rồi dở tin nhắn ra xem.
Tin thứ nhất
“Ey ngủ chưa??” từ số của tên điên vừa nhá nó.
“Ey, khinh người à?? Sao ko tl!!” từ số của tên điên vừa nhá nó lun.
Hai từ “khinh người” kia sao nghe quen quen ta??? Hình như nó đã nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải.
_AAAAAAAAAAAA… Hoàng Vĩnh Kì!! – nó thốt lên khe khẽ.
“Con kiến đen, nằm trên hòn đá đen mà trời thì lại tối đen…”
Chuông đt nó lại vang lên.
Nó bắt máy nhưng ko “alo” mà xổ một tràng
_Số thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang đánh cờ với Diêm Vương Lão Gia, xin quý khách vui lòng gọi lại sau hoặc nếu ko chờ được thì gọi vào số 15001005 để được tài trợ một chuyến đi xuống địa ngục gặp trực tiếp đương sự!! Xin chân thành cảm ơn quý khách.
Xong, nó đóng cụp máy lại rồi cười hí hí như con… khỉ.
Còn ở bên kia đầu dây, Hoàng Vĩnh Kì há hốc mồm kinh ngạc.
Hắn đang định phá giấc ngủ của nó cho nó tức chơi, ai ngờ lại bị nó lấy ra làm trò đùa lúc nửa đêm… tức quá đi mất thôi…
Đêm ấy, Hoàng Vĩnh Kì mất ngủ vì mải lo nghĩ cách trừng trị con nhóc nghịch ngợm bất trị kia…
…
Một buổi sáng như mọi buổi sáng khác của nó… Sau khi vung tay đập nát hai chiếc đồng hồ tội nghiệp thì nó tức giận bò dậy tắt hết 5 chiếc đồng hồ còn lại rồi phi vô nhà tắm.
VSCN vừa xong là nó đã nghe tiếng mẹ réo rắt dưới nhà
_Linh!! Có chịu dậy chưa thì bảo!!!!
_Con dậy rồi mà mẹ!! – nó chải vội mái tóc bù xù rồi buộc lên gọn gàng. Nhìn nó ko ai biết là nó chỉ vừa mới thức dậy cách đây 5p.
Lò dò bước xuống nhà, nó toan chuồn thẳng vì ngán bữa sáng kinh dị của mẹ lắm rồi. Nhưng chưa kịp chuồn thì nó đã bị mẹ gọi giật ngược lại
_Ăn sáng xong rồi đi học con!!
_Ba đâu mẹ??? Lại đi làm nữa rồi sao?? – nó xịu mặt bước lại bàn.
_Ukm!! – mẹ nó đáp buồn bã.
_Tại sao chứ?? Hôm nay là thứ 7 mà, đáng lẽ ba phải được nghỉ chứ??
_Ba nói là có cuộc họp quan trọng nên phải đi!! Con thông cảm cho ba đi!! – giọng mẹ nó như có gì đó nghẹn ở cổ họng làm bà phát âm ko rõ.
Nó lắc đầu và nhẹ thở ra.
Từ khi bước vô lớp 12, chưa lần nào nó được ngồi ăn cùng với ba bất kể là bữa sáng hay bữa tối… ba lúc nào cũng nói là bận đi công việc, nhưng nó biết thực ra ba ko đi công việc như ba nói.
_Oa… bữa nay mẹ làm nhiều món hơn mọi hôm!! – nó thốt lên, cố tỏ ra vui vẻ để phá tan bầu ko khí u ám buổi sớm.
Mẹ nó cười, một nụ cười buồn rười rượi.
Nó rời khỏi nhà trễ hơn mọi hôm nên cũng ko ghé nhà sách nữa mà đi thẳng tới trường.
Từ nhà nó tới trường mất khoảng 15p đi bộ. Nó rời nhà lúc 7h15 và thong thả tới trường. Giờ này học sinh đã đi đầy đường rồi. Ko thể tưởng tượng được trong khi nó đang ở nhà sách thì học sinh đã tung tăng dắt díu nhau tới trường.
Đi ngang cổng trường, nó che mặt lại cố né ông thầy giám thị đáng ghét. Nhưng hình như nó ngốc quá thì phải, càng che lại thì càng làm ổng chú ý thêm.
_Em kia đứng lại!!
Nó nhăn mặt đứng lại. Bỏ mũ trùm đầu ra, nó cố gắng vui vẻ
_Em chào thầy!! Hờ hờ…
_Ủa?? Thái Linh??? Em muốn phá bỏ danh hiệu “nữ hoàng đến trễ” hay sao mà lại đi học giờ này?? Mà sao hôm qua em ko đi học??
_Thầy, em có chuyện mà!!
Thầy giám thị gật đầu, rồi cho nó qua. Az, mới sáng sớm mà đã bị ổng ám rồi… xui xẻo quá. Nó thở dài đi nhanh vào trong trường. Thật đáng kinh ngạc, nó vào lớp mà ko có lấy một bóng người. Az, 7h30 rồi mà lớp nó ko có ai là sao???? Kỉ lục guiness mới của đây sao??
Sau khi nó bước vào lớp khoảng 6s thì Duy cũng vào.
Thoạt tiên Duy tưởng có nhỏ nào đi nhầm lớp, nhưng nhìn kĩ lại thì…
_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA trời sập bà con ơi!!! – Duy hét lên.
Nó nhăn mặt, quay lại khi nghe thằng Duy khùng đã la hét. Đôi lúc nó tự hỏi “Đây là lớp trưởng của lớp 12 sao trời???”, Duy thật quá giống con nít.
_Mày điên?? Mày khùng?? Mày mát?? Mày đao?? Mày thần kinh???
_AAAAAAAAAA – Duy lại hét lên, nhưng rồi ngay sau đó lại nói nhỏ – là mày hả Linh??? Kỉ lục guiness mới của đây hả?? “Nữ hoàng đi trễ” lại tới sớm nhất???
_Tao cũng còn ko tin nổi nè mày!!! Nghĩ gì mà 7h30 rồi chưa có mạng nào tới lớp là sao???
_À, do mày đi học trễ hoài nên ko biết!! Lớp mình khoảng 7h40 mới đông lên. – Duy giải thích.
Nó nhún vai, lôi đt từ trong cặp ra rồi nhét headphone vào tai. Quăng cặp qua cho Duy, nó hất mặt, ý muốn bảo chép bài zùm cho nó… ngủ!!
Duy khổ sở chụp lấy cái cặp của nó.
8:00 A.M tại lớp 12A1
Cô chủ nhiệm vừa bước vào là lôi sổ điểm ra điểm danh luôn. Như thường lệ, cô điểm danh tới người đứng trước nó là nhảy liền sang người đứng sau mà bỏ qua tên nó. Lấy làm lạ, nó đứng lên hỏi
_Sao cô ko điểm danh em ạh??
Cô ngước lên, và lại thêm một người nữa ngạc nhiên vì sự xuất hiện của nó ở trong lớp.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
79 chương
18 chương
15 chương
10 chương
57 chương
83 chương