Sr, Người Tớ Yêu Là Cậu Ấy
Chương 11
Bãi đất trống sau trường, cảnh tượng hoang tàn. Núi cát bị xốc tung lên, mấy bao xi măng bị đục thủng, trên sân thì đầy những vệt màu đỏ – giống như là màu của máu. Thầy sinh hoảng hốt chạy tới gần để coi cho rõ…
Vì quá chú tâm vào những vệt dài màu đỏ trên đất mà “vị nhà giáo” đã bị sập bẫy… Ko chú ý dưới chân mình nên thầy sinh bị hụt chân lún xuống hố cát. Hoảng hốt, “vị nhà giáo” biết mình mắc lừa con nhóc học trò kia phá phách kia liền tìm cách kéo chân lên. Đang loay hoay thì bỗng đâu những bịch bùn hòa lẫn với cát bay vèo vèo tới khiến từ đầu gối trở xuống của thầy bị… tô một màu nâu.
Nó hiểu rằng nếu ném cho toàn thân thầy giáo bị nhuộm màu đất thì nhất định sẽ bị kỉ luật đuổi học, nên chỉ ném xuống đất cho cái bịch vỡ ra, hỗn hợp bên trong văng tung tóe làm ướt phần dưới thôi… nó nghĩ thầm chắc ông thầy cũng chẳng nỡ lòng nào báo cáo nhà trường kỉ luật nó đâu…
“Vị nhà giáo” giận tới tím tái mặt mũi. Ông biết trò này nhất định là nó bày ra chứ ko ai khác.
Nhưng nó đã lỉnh đi đâu mất rồi, thầy nhìn quanh mà chẳng thấy nó đâu cả. Con này hình như càng lúc càng quá đáng thì phải.
Cùng lúc đó ở trên lớp…
Giờ này là tiết của cô giáo toán. Cả lớp cứ nhao nhao lên như cái chợ vỡ vì câu đố tiếp theo sau câu “con lừa” của nó.
Câu đó tiếp theo của nó như sau
“Một con rắn chạy đua với một con rồng, hỏi con nào thắng!!”.
Hình như nó hết chuyện làm rồi sao mà cứ suốt ngày nghĩ ra mấy câu đố hại não đó. Thật ra thì lời giải ở đây rất đơn giản, nhưng vì cả lớp ko ai chú ý tới tình tiết quan trọng nhất đó nên ko thể giải ra được.
Nó ngồi cười ha hả khi nhìn cái mặt bà cô mếu máo như sắp khóc vì cái lớp bất trị của nó. Duy thì ôm đầu bất lực, ko hiểu sao cậu có thể chơi thân với một con nhóc ko giống mình ở một điểm nào… lại còn hay bắt nạt cậu nữa chứ.
_Mày khùng quá rồi nha Linh!! – một nhân lên tiếng – rồng làm gì có thật chứ???
_Đúng rồi đó. Ko có thì làm sao mà chạy đua với nhau được!! – thêm một nhân nữa phản đối.
_Đúng đúng… câu đố này ko tính!!! – lại một nhân nữa.
_Tụi bay đúng là đồ… con lừa mà!! Câu đố đơn giản vậy mà ko nghĩ ra thì xuống mẫu giáo học đi. Thế này, con rắn ko thể chạy đua được với con rồng vì nó ko có chân => ko có con nào thắng cả. Kekeke…
Cả lớp ngã bổ chửng vì lời giải đáp và giọng cười man rợ của nó… Lời giải đơn giản vậy mà lại chẳng có ai nghĩ ra, đúng là ko xứng đáng làm học sinh lớp 12, az.
RẦM…
Mọi người đang cười đùa vui vẻ thì cánh cửa lớp bật mở, nguyên nhân chính là cánh tay của thầy sinh.
Sau 2s thinh lặng, cả lớp phá ra cười khi nhìn bộ dạng của “vị nhà giáo”. Áo thì xộc xệch, đầu tóc rồi bù xù, quần thì ống ngắn ống dài, còn ko mang cả giày nữa, chân thì dính đầy bùn đất.
“Vị nhà giáo đáng kính” lớn tiếng quát
_TRẦN THÁI LINH!! EM CÓ CÒN LÀ MỘT HỌC SINH NỮA KO VẬY??? TẠI SAO EM DÁM VÔ LỄ QUÁ ĐÁNG VỚI TÔI NHƯ THẾ??
Nó ngơ ngác đứng dậy ko hiểu chuyện gì (giả nai đếy)
_Thưa thầy…
_EM MAU LÊN VĂN PHÒNG GẶP TÔI NGAY!!
_Thưa thầy, em Linh đã làm chuyện gì mà thầy lại giận dữ như thế?? – cô toán lên tiếng hỏi.
_Àk, cô xem con học trò đó đi. Học trò gì chứ??? Quỷ con thì có… cô xem nó đã làm gì tôi đây này!!
_Xin hỏi em Linh đã trêu chọc thầy lúc nào ạh???
_Vừa mới đây thôi!! Khi chuông hết tiết tôi ra khỏi lớp thì em ấy hốt hoảng chạy tới chỗ tôi báo là ở bãi đất trống sau trường có đánh nhau. Tôi chạy đi xem thì kết quả là bị lún xuống hố cát, còn em ấy thì ko biết đứng ở đâu ném bịch bùn về phía tôi túi bụi.
_Theo như thầy nó thì cũng phải mất khoảng 15p đúng ko?? Nhưng em Linh đã ở trong tiết của tôi ngay từ khi mới vào được 5p rồi!!
“Vị nhà giáo đáng kính” – thầy sinh – ngỡ ngàng. Ko hiểu sao nó có thể vừa ném bịch bùn vào người thầy vừa ở trên lớp nhỉ??? Phòng học này cũng đâu có cửa nhìn ra bãi đất trống đâu???
_Có lẽ là thầy nhầm rồi ạh, mời thầy đi cho chúng tôi tiếp tục tiết học!!
“Vị nhà giáo đáng kính” kia đi rồi, cả cô và lớp đều thở phào nhẹ nhõm. Nó hơi nhíu đôi mày lại rồi đứng lên hỏi
_Thưa cô, tại sao cô lại bênh vực em??
_Cô ko bênh vực em. Cô chỉ nói đúng sự thật thôi… Với lại dù gì thì cô cũng chẳng ưa cái lão đầu hói dê xồm ấy. Nhưng em hãy nói thật với cô đi, có đúng là em làm thầy ấy bị như thế ko???
_Dạ… dạ ko ạh!!
_Ukm, vậy thì tốt. Nếu em làm thì cô sẽ mang tội đồng lõa với em đấy. Từ nay thôi chọc phá giáo viên đi, như thế là ko đúng với đạo làm người đâu.
Ko hiểu sao tự dưng nó cảm thấy hối hận về những việc mà mình làm từ đầu năm tới giờ. Cô toán nói đúng, nó ko nên làm như thế. Người ta nói “tôn sự trọng đạo”, còn nó thì sao nào?? Ko tôn kính thầy cô, cũng chẳng coi trọng đạo lí gì hết… quả thật là nó sai lầm rồi, sai thật rồi.
Nó hối hận_đúng!! Từ nay nó sẽ ko như thế nữa_chưa chắc!! Nhưng liệu “vị nhà giáo đáng kính” kia có buông tha cho nó hay ko??? Với lại mặc dù học giỏi nhưng nó cũng làm mất lòng ko ít thầy cô trong trường, liệu họ có hùa lại với nhau để tống cổ nó ra khỏi trường hay ko??? Điều đó ai mà biết chắc được đây?? Hình như sự hối hận của nó đã quá muộn màng thì phải.
Reeng…
Tiếng chuông báo hiệu tan trường cũng đã vang lên. Cả lớp chờ cô kiểm bài xong rồi ùa ra ngoài. Nó thì thu dọn sách vở một cách từ từ, hay nói đúng hơn là một cách chậm rãi_chậm như rùa.
Duy đứng chờ nó. Cậu đã hứa là sẽ cũng nó đi nhà sách mà.
Sau khi nó và Duy ra khỏi lớp thì Hoàng Vĩnh Kì cũng đi theo… rình. Chỉ còn lại mỗi một mình Cát Anh ở trong lớp… cô nàng ngồi yên như tượng phỗng, trong đầu toan tính gì đó mà chỉ có cô và trời đất biết được mà thôi. Sau một hồi lâu rồi Cát cũng đứng dậy ra về.
“Mày cứ đợi đi, hạnh phúc sẽ thuộc về tao!! Mày là con nhỏ ko biết xấu hổ, miệng thì cứ nói là chung thủy với Lâm, vậy mà suốt ngày bám dính lấy Duy, giờ lại thêm thằng Kì nữa… Mày đúng là đồ con gái ko ra gì!”
…
Nó cứ lượn qua lượn lại trong nhà sách bên quầy hàng lưu niệm. Nó cứ liếc nhìn cái hộp nhạc, rồi lại tra xem trong túi mình hiện còn lại bao nhiêu…
Az, ko đủ tiền mua rồi… hiz, sao mà số nó khổ vầy nè trời???
Duy nhìn nó mà phì cười, khuôn mặt nó đa dạng thật.
Cậu cầm chiếc hộp nhạc lên mà ngắm nghía, sau đó kéo tay nó ra quầy tính tiền.
_Chị gói cho em cái này!!
_Tổng cộng 415,50 D em!!
Duy thanh toán xong liền đưa chiếc hộp đã được gói cẩn thận cho nó. Nó ngạc nhiên
_Ai kêu mày mua cho tao???
_Đừng có tưởng bở. Tao ko cho ko mày đâu, sau này có tiền nhất định phải trả đó!! – Duy cười.
Nó gãi đầu gãi tai. Thằng bạn của nó tốt quá, mà sao từ trước tới giờ lúc nào nó cũng bắt nạt Duy cả.
Nó cười, nhận lấy chiếc hộp từ tay Duy. Xong đâu đó, tụi nó kéo nhau vô quán café… ngồi ngâm.
Kì nhìn thấy, hắn tự hỏi ko biết lớp trưởng và con nhóc cá biệt ấy có mối quan hệ như thế nào đây??
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
79 chương
18 chương
15 chương
10 chương
57 chương
83 chương