ANH TOD PHẢI QUAY LẠI ĐIỂM DANH vào buổi trưa, nhưng trước ki anh biến mất khỏi phòng khách nhà tôi, anh hứa sẽ quay lại lúc năm giờ chiều và nhờ anh đó trực hộ nửa ca còn lại. Sau đó anh biến mất khỏi hiện thực của tôi, bỏ lại tôi một mìn với những suy nghĩ mông lung về ngườ bố và người bạn trai bị mất tích. … Và điện thoại của chị Sophie. Quá tuyệt! Tôi thờ dài chán nản, cúi xuống nhặt cái điện thoại cùng chùng chìa khóa trên bàn nước lên rồi mặc áo khoác và đi ra cửa. Suốt dọc đường tới nà chị Sophie, tôi đã thử nghĩ ra rất nhiều cách giải thích khác nhau về việc mình đang cầm điện thoại của chị ấy và tại sao chị ấy tỉnh dậy trên sàn phòng khách với một cục u ở sa gáy. Nhưng mọi nỗ lực của tôi xem ra là không cần thiết bởi vì chị ấy vẫn đang bất tỉnh khi tôi tới đó. Hai bác không hề thay ổ khóa nên tôi vẫn có chìa khóa để mở cửaa vào nhà. Vừa bước vào nhà, tôi nhìn thấy Sophie nằm úp mặt trên sàn nhà, mắt nhắm nghiền. Trông chị ấy lúc nàu thật mong manh và dễ vỡ, khác hẳn với nhưng lúc chị ta sừng sộ lên với tôi hoặc nhếch mép cười nhạo cái cuộc sống không-được-đầy-đủ-như-chị-ta của tôi. Như thế này, chị ấy giống với con người hơn và khiến tôi cảm thấy dễ thông cảm với bà chị họ của mình hơn. Rằng cũng như tôi, bản thân chị Sophie cũng đâu được lựac chọn con đường của cuộc đời mình. Và hiển nhiên chị ấy không hề mong muốn bị một thực thể hung ác của Cõi Âm – mà bản thân chị ấy còn không biết là có tồn tại – chiếm lấy cơ thể. Mặc dù chị ấy cũng đáng bị ăn một phát đập vào đầu thật… Tôi quỳ xuống tấm bảng trắng muốt trong phòng khách, bên cạnh cái điều khiển đa năng to đùng, và ấn nhẹ và cục u sau gáy chị Sophie. Chị ấy vẫn chẳng hề có chút phản ứng nào. Chứng tỏ anh Tod đã đập không hề nhẹ. Tôi ngồi xuống mép bàn nước, uể oải móc điện thoại ra và gọi cho bác Brendon. Bác ấy trả lời ngay ở hồi chuông thứ hai. “Kaylee à? Có chuyện gì thế cháu?” Tôi thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu, mà không làm cho bác Brendonhoảng sợ. “Bác Br, cháu có chuyện cần nói với bác, nhưng trước tiên bác phải hứa sẽ không kể lại với cô har. Cháu đã thề với an Tod là không lôi mẹ anh ấy vào chuyện này, bằng bất cứ giá nào,” Từ phía đầu dây bên kia, tiếng nhạc đột nhiên tắt phụt đi, chỉ còn lại tiếng ồn của đường cao tốc và động cơ ô tô. Bác Brendonđang lái xe. Hy vọng là bác ấy đang trên đường về nhà. “Có chuyện gì xảy ra với Nash à?” Tôi thở dài. “Bác hứa đi đã, nếu không cháu sẽ không thể nói ra… cho tới khi mọi chuyện kết thúc.” “Ka, cháu đang làm bác sợ đấy…” “Thế thì bác hứa đi.” Bác Brendonđành thở dài chịu thua. “Bác hứa.” “Cháu cảm ơn bác.” - Tôi hít thở thật sâu rồi tuôn một lèo câu chuyện, cố gắng mạch lạc nhất có thể, đặc biệt là trong tình trạng kiệt sức, căng thẳng và sợ hãi như thế này – “Lão Avari, tà ma của lòng tham, người đang giam giữa anh Nash và bố cháu bên Cõi Âm đã nhập vào người chị Sophie để liên lạc với cháu và dụ cháu đi qua bên đó để cứu họ. Nhưng cháu biết là lão ta sẽ không đời nào chịu thả bố cháu và anh Nash về đâu. Vì thế anh Tod đã đập vào gáy chị Sophie bằng cái điều khiển TV nhà bác để đuổi lão Avari ra khỏi thân xác của chị. Và nó đã có tác dụng nhưng giờ chị Sophie đang nằm bất tỉnh trong phòng khách với một cục u ở trên đầu. Bác có thể về qua nhà xem chị ý thế nào được không ạ? Và canh cho cháu chợp mắt một chút trên ghế sô-pha nhà bác với ạ…” Một thoáng im lặng từ đầu dây bên kia. Bác Brendondường như cũng đang nín thở theo dõi câu chuyện của tôi. Và rồi bác vội nói rất nhanh. “Bác sẽ về ngay.” Tôi khẽ mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù là anh em, nhưng bác ấy và bố tôi khác hẳn nhau về tính cách và suy nghĩ. Hai mươi lăm phút sau, bác Brendonxuất hiện trước cửa, mặt đầy lo lắng khi nhìn thấy chị Sophie vẫn đang nằm bất tỉnh trên sàn nhưng đồng thời lại có chút nhẹ nhõm khi thấy tôi vẫn có mặt ở đó. “Cháu nghĩ một phần cũng là vì chị ấy quá mệt do bị nhập vào.” - Tôi nói, lúc bác quỳ xuống bên cạnh tôi – “Emma cũng từng ngủ rất nhiều sau đó.” “Emma Marshall?” - Bác nhẹ nhàng lật cô gái lại – “Gã tà ma ấy còn nhập vào cả Emma ý hả?” Tôi gật đầu. ”Anh Tod nói miễn là các nạn nhân đang ngủ thì lão ta có thể nhập vào bất cứ ai có mối liên hệ với Cõi Âm – điều mà cả Emma và chị Sophie đều có, bởi vì về lý thuyết thì cả hai đã từng chết đi một lần.” “Đành là vây, nhưng việc làm đó sẽ tiêu tốn lương năng lượng đáng kể của các tà mà. Hắn ta không thể thực hành thường xuyên hoặc trong một khoảng thời gian dài được.” - Bác vén mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt chị Sophie ra đằng sau và vạch mí mắt chị ý lên để kiểm tra sự co giãn của đồng tử – “Nếu không cháu đã ngày ngày nghe về những tội ác được thực hiện trong "giấc ngủ” rồi.” Tôi nhún vai và ghé mông ngồi lại xuống mép bản. “Lão ta có một người đại diện và anh Tod nghĩ lão ấy đang chích hút năng lượng của bố cháu và anh Nash.” Mặt bác Brendontối sầm lại. “Bác sẽ giết chết hắn.” Chắc bác ấy đang nói về lão Avari, chứ không phải anh Tod. Bởi anh Tod đã chết rồi còn đâu. Nhưng liệu lão Avariari có thực sự sống không? “Được thế thì tốt quá. Có điểu cháu e là bác không thể giết chết một tà ma đâu. Và càng không thể tự đi qua đó một mình.” “Đưa bác đi.” Bác Brendonbế bổng chị Sophie lên như bế một đứa trẻ con. “Không đâu.” - Tôi vội lắc đầu từ chối – “Bác phải ở đâu và canh chừng chị Sophie, để đảm bảo la lão Avariari sẽ không nhập vào chị ây thêm lần nào nữa.” Và bởi vì bác không thể tự phòng vệ hay trốn thoát khỏi Cõi Âm… - “Đừng vì muốn trả thù mà bác bỏ chị ấy lại đây một mình như thế. “Bác không phải chỉ muốn trả thù." - Bác Brendon bế chị Sophie vào trong phòng của chị và tôi đành đứng đậy chạy theo. – “Bác muốn cứu em trai mình về. Và cô Harmony đã chịu nhiều mất mát rổi. Chúng ta không thể để cô ấy mất nốt cả Nash.” “Chúng cháu cũng muốn cứu hai người đó về lắm chứ." – Tôi khoanh tay lại trước ngực và ngồi xuống mép bàn học của chị Sophie – “Và tối nay cháu sẽ làm chuyện đó. Nhưng bác phải ở lại đây cùng với chị Sophie; và đừng quên là bác đã hứa sẽ không nói gì với cô Harmony rối đấy. Nếu biết, cô ấy sẽ chạy đi tìm anh Nash ngay và có thể sẽ mất mạng. Hoặc thậm chí còn tệ hơn. Và đó sẽ là lỗi tại bác.” Bác Brendon cau mày nhìn tôi như như thể tôi đã mất trí. Một lần nữa. “Điều tương tự cũng có thể xảy ra với cháu mà, Kaylee. Thử hỏi bác sẽ phải ăn nói với bố cháu như thế nào?” Tôi mỉm cười buồn bã, lúc bác đặt chị Sophie xuống giường. "Nếu cháu không thể quay trở lại, thì bác cũng chẳng còn được gặp bố cháu nữa đâu để mà nói.” Ông bác tôi thở ra mạnh đến nỗi tôi cứ ngỡ toàn thân bác ấy sắp xẹp đến nơi rồi. ”Một tiếng.” - Bác quay sang nghiêm nghị nhìn tôi. Và tôi biết đó là sự nhượng bộ cuối cùng mà bác có thể cho anh Tod và tôi, bởi vì chúng tôi đã kông để bác có sự lựa chọn nào khác - "Cháu và Tod sẽ có một tiếng ở Cõi Âm, sau đó cô Harmony và bác sẽ qua bên đó tìm hai đứa. Cháu hiểu chứ?” Tôi gật đầu. "Nhưng bọn cháu không thể đi qua bên đó trước năm giờ. Cháu có thể chợp mắt ở đây cho tới lúc đó được không ạ?" Bác Brendon kéo cái ghế ra sát cạnh giường và ngồi xuống nắm lấy bàn tay mềm oặt của cô con gái. “Cháu biết là cháu luôn được chào đón ở đây mà Kaylee." Vâng, nhưng chỉ khi chị Sophie đang bất tỉnh thôi. ”Lại giống như ngày xưa bác nhỉ.” Ngoại trừ việc một con quỷ ở Cõi Âm đang nhập vào cơ thể của chị họ tôi và tìm kiếm linh hồn tôi. CÓ CÁI GÌ ÐÓ CHỌC RẤT MẠNH VÀO KHUỶU TAY TÔI, và tôi phải đấu tranh mãi mới mở được mắt ra, sau một giấc ngủ ngon và yên bình nhất trong nhiều ngày qua... Cú chọc tiếp theo mạnh đến nỗi tôi có cảm tưởng muốn làm bục cả vết thương trên tay của mình. ”Tại sao lại ngủ ở đây? Đây đâu phải ghế đá ngoài công viên mà ai thích nằm thì nằm?" Mụ Sophie. Mắt chị ta quắc lên, hai tay chống nạnh hằm hè nhìn tôi, với khuôn mặt đã được trang điểm kĩ càng và cẩn thận. Nỗi vui mừng của tôi khi thấy chị Sophie vẫn còn sống và khỏe mạnh phần nào bị nhạt đi bởi sự khinh miệt trong ánh mắt và giọng nói của chị ta. “Cuối cùng thì bố em cũng đã đuổi em ra khỏi nhà rồi à?” - Chị ta cười khẩy hỏi, nhưng rồi đột nhiên sa sầm mặt mày như sực nớ ra điều gì – “Em không định dọn lại về đây đấy chứ hả?” Tôi chống cái tay lành lặn ngồi dậy và xoay cổ một vòng để đỡ mỏi. Tôi cũng chẳng ngu đến độ chờ đợi một lời cám ơn từ chị Sophie vì đã cứu chị ấy khỏi bị quỷ nhập vào và gọi cho bố chị ấy lúc chị bị thương. Nhưng ít ra thì chị Sophie nên tỏ ra lịch sự hoặc nhỏ tiếng một chút trong lúc tôi đang ngủ mới phải. Tôi cúng không biết bác Brendon đã nói gì với chị ý nhưng chắc chắn không phải là sự thật về những chuyện đang xảy ra. “Em chỉ chợp mắt nhờ một chút thôi?” Tôi cúi xuống xỏ giầy vào chân. “Thế thì tìm chỗ khác mà chợp mắt. Chị còn phải chuẩn bị cho buổi lễ hội tối nay nữa. Đừng có ở đây làm vướng chân người khác." Lễ hội Carnival Mùa Đông. Ôi, không! Chị Sophie quay lưng, õng ẹo đi vào trong phòng. "Laura chúng ta nên huỷ bỏ lễ hội năm nay, sau chuyện xảy ra với anh Doug nhưng chị nghĩ rằng anh Doug ở trên trời cũng sẽ không muốn cái chết bi thảm của của mình là nguyên nhân khiến nhiều trẻ em nghèo bị mất miếng ăn kề sát miệng, em có thấy thế không? Hơn nữa; mở đầu buổi lễ sẽ có một phút mặc niệm dành cho anh ấy rồi. Và tuần tới anh ấy sẽ được trường tổ chức riêng ột lễ truy điệu sau.” Tôi nghi ngờ một người như anh Doug Fuller lại suy nghĩ được sâu sắc và có tấm lòng bao la như thế đối với trẻ em nghèo đói. Nhưng nếu chị Sophie muốn kiếm cớ để hợp lý hóa bữa tiệc tối nay thì tùy chị ý thôi, bở vì giờ tôi có nói gì cũng không thể thay đổi suy nghĩ của chị. Nếu không có Lễ hội Cacnival Mùa Đông, sẽ chẳng còn lý do để người Cõi Âm tụ tập và chúng tôi sẽ mất đi cơ hội cứu anh Nash và bố tôi. Tôi vừa xỏ nốt giày vào chân còn lại vừa nhảy lò cò vào trong bếp. Đồng hồ trên tường chỉ 4h55 phút. Tôi đã bị muộn. "Bác Brendan đâu ạ?" Tôi xỏ vội vào cái áo khoác và chạy ra cửa. “Thử đàn Giáng sinh trong gara." - Chị Sophie vuốt lại cái váy dạ hội treo trên tường của phòng ngủ, mắt không buồn nhìn về phía tôi - "Chị bị đau đầu khủng khiếp, giờ mà phải nhìn vào mấy cái đèn nhấp nháy chắc chết luôn quá." Tôi nhướn một bên lông mày và cố nhịn cười. "Chị cảm thấy thế nào?" "Bố đã kể cho em nghe vụ chị bị ngã hả?" - Chị Sophie mím chặt môi lại, hai má đỏ bừng lên vì xẩu hổ- "Kaylee, chị thề là nếu em dám nói cho ai biết chuyện chị bị mộng du, chị sẽ sẽ khiến cho..." "Mộng du ả?" - Đến lúc ấy thì tôi không thể nhịn được nữa liền bật cười phá lên. Có biết bao nhiêu lý do để chọn vậy mà bác Brendon lại nghĩ ra cái lý do kỳ cục này - "Chị bị mộng du ý hả?" Mặt chị Sophie tối sầm lại. “Trước giờ chị đã bao giờ bị mộng du đâu. Đây là lần đầu tiên.” - Chị ta eo mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ - “Có điều... cứ nơi nào có chuyện không bình thường xảy ra là y như rằng thấy mặt em ở đó là sao hả Kaylee? Như thế nên gọi em là kẻ gieo rắc xui xẻo ấy?” "Chúc đi chơi vui vẻ, chị Sophie." - Tôi đẩy cửa đi ra ngoài – “Chắc chắn chị sẽ đoạt vương miện của Bà Chú tuyết năm nay à xem.” Nói rồi tôi đóng của cái rầm trước khi chị ta kịp trả lời. Tôi vừa ra đến sân thì gặp anh Tod trong chiếc quần bò rộng thùng thình và cái áo phông đen thường ngày. “Em không sao chứ?” “Em ngủ quên. À, và chị Sophie vẫn ổn." Anh chàng thần chết nhún vai tỏ vẻ bất cần. "Nghĩ gì mà anh chịu bỏ lỡ cơ hội dạy cho bà chị họ em một bài học được…” Tôi nhe răng cười với anh Tod, và một phần trong tôi hy vọng rằng nếu còn sau thì tôi sẽ là người được vinh hạnh làm điều đó. "Anh sẵn sàng chưa?" “Rồi cũng sẽ phải sẵn sàng thôi.” Anh đi theo tôi ra xe, tiếng giày thể thao nghe rõ mồn một trên nền xi măng. “Anh nghĩ Alec có tới được đó không?" “Ađy nói sẽ cố gắng hết sức. Bọn chúng sẽ không đời nào để cho cô ấy lại gấn Nash hay bố em đâu, nhưng Addy nói cô ấy sẽ tìm cách tiếp cận Alec. Mặc dù sau đó cô ấy sẽ phải trả giá cho việc làm của mình." - Quai hàm anh Tod bạnh lại và anh đút hai tay vào trong túi quần – “Đáng nhẽ ra chúng ta không nên lôi cô ấy vào chuyện này.” “Đó là lựa chọn của chị Addy, anh Tod ạ. Nếu chị ấy muốn giúp, chị ấy có quyền được giúp. Hơn nữa, kế hoạch của chúng ta sẽ phá sản nếu chị ấy không tìm được Alec.” “Anh hiểu.” Anh mở cửa vào trong xe, mặt buồn rười rượi. Thật không hề dễ dàng gì khi phải lựa chọn giữa người con gái anh yêu và cậu em trai. Cũng giồng việc tôi không thể lựa chọn giữa anh anh Nash và bố. Lúc chúng tôi tới nơi, bãi đỗ xe trong trường đã đầy quá nửa, án hoàng hôn đổ dài trên cửa kính ô tô. Một khi lễ hội bắt đầu, ô tô sẽ xếp thành hàng dài trên phố theo cả hai hướng. Cũng may là công viên đối diện bên đường cẫn đang gần như trống không, và do thời tiết bên ngoài quá lạnh nên chẳng có ai tụ tập trước cái đài phun nước. Trong thế giới hiện thực của chúng tôi. Tôi tìm chỗ đậu xe gần nhất có thể rồi cùng anh Tod tiến về chỗ đài phun nước. Hy vọng rằng đám đông bên Cõi Âm cũng vẫn còn thưa thớt như ở bên này, vì chúng tôi đã có mặt sớm hơn 30 phút. “Em có muốn an qua đó kiểm tra trước không?” Anh Tod hỏi, sau ki nhìn thấy nỗi lo lắng đang xoay tròn trong mắt tôi. “Được thế thì tốt quá." Sẽ còn tốt hơn nữa nếu anh ấy tìm ra được luôn nơi anh Nash và bố tôi đang bị giam cầm để tôi và anh có thể tới thẳng đấy và đưa họ đi, trước khi bị phát hiện. Đáng tiếc có lẽ họ đang bị giữ ở một tòa nhà nào đó bên Cõi Âm mà tôi không thể tìm thấy từ đầu bên này. Đó là lý do tại sao chúng tôi cần Alec. "Anh sẽ quay lại ngay.” - Anh Tod nói – “Và nếu trong trường hợp không thấy anh quay lại, không được đi qua bên đó, nhớ chưa?" Tôi gật đầu nhưng cả anh và tôi đều biết tôi đang nói dối. Nếu anh ấy không quay lại, tôi sẽ đi qua đó một mình, bởi tôi không thể để anh Nash và bổ chết bên Cõi Âm được. Anh Tod nở một nụ cười gượng gạo với tôi rồi vụt biến mất. Tôi ngồi xuống cạnh đài phun nước và định bụng sẽ ngồi chờ đến chừng nào anh ấy quay trở lại thì thôi. Nhưng tôi đã chỉ phải đợi có 15 giây... “Cách này không được rồi.” - Tôi nghe thấy tiếng anh Tod còn trước cả khi anh ấy hiện ra trước mặt tôi – “Bọn chúng ở khắp mọi nơi. Bên đó giờ đang giống y như một lễ hội Halloween lớn, chỉ có điều mặt mũi và và trang phục đều là thật. Và kẻ nào kả nấy trông cũng đói khát.” Tuyệt! Tôi có thể nghe thấy tiếng mạch máu thình thịch trong tai còn trái tim thì như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. “Có ai nhìn thấy anh không?" Anh Tod nhún vai. ”Anh cũng không biết. Nhưng anh nghĩ điều đó không phải quan trọng. Đối với chúng, thần chết đâu có ngon lành gì đâu. Em mới là người chúng ta cần phải quan tâm.” “Thế theo anh thì em nên làm gì? Hóa trang chăng?” Tôi nghĩ ngay tới cái mặt nạ người sói lông lá dưới đáy tủ quần áo ở nà. Mặt anh Tod nhăn tít lại. ”Chẳng có trang phục nào có thể khiến em giống một con quái vật thực sự cả. Hơn nữa có nhiều con trông không khác gì chúng ta đâu…” - Giọng anh nhỏ dần và tôi chợt thấy mắt anh lóe lên như vừa nghĩ ra được ý tưởng gì đó – “Nhưng bọn chúng ai cũng ăn diện để tới dự tiệc, vì thề nếu em có cái váy dạ hội nào đẹp đẹp có khi lại giả dạng được thành yêu quái hình người cánh chim hay hình người đuôi cá, lẫn vào trong đó. Anh có thể lẻn vào tiệm thời trang nàu đó và kiếm cho em một cái váy.” - Nói rồi anh lùi ra sau, quét một dọc từ đầu xuống chân tôi – “Em mặc cỡ gì thế?” “Không cần…: - Tôi chợt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Nếu không phải từng sống cùng nhau suốt mười mấy năm trời có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể nhận ra bà chị họ Sophie và cô bạn thân Laura Bell. Và nếu chị Sophie đang có mặt ở đây thì bộ váy dạ hội cũng thế. – “Đi nào, em biết chúng ra có thể kiếm được ở đâu rồi.” Đấy là nếu tôi có thể chui vừa cái váy nhỏ xíu của chị ấy. Chúng tôi tìm thấy xe của Laura đậu ở dãy thứ ba, và sau khi đã chắc chắn xung quanh không có ai, anh Tod liền xuyên nửa người qua cánh cửa ô tô, ngồi vào trong ghế lái và tìm nút mở cốp, một chân vẫn thò ra bên ngoài. Tôi lấy ra từ trong cốp xe ra một chiếc hộp dài màu trắng tinh, lòng thầm hi vọng chiếc váy đủ dài để che đi đôi giày thể thao của tôi. Bởi vì ngay cả nếu tôi có nhét được cái váy của chị Sophie, thì tôi cũng không bao giờ có thể đi vừa đôi giày của cao gót cỡ 5 của chị ấy. Và lại càng không thể chạy lăng xăng ở Cõi Âm bằng chân trần được. Nhất là sau vụ suýt chết vì dẫm phải cây leo đỏ lần trước. Sau đó tôi chui ra băng ghế sau xe mìn để thay váy, nhưng rồi vẫn phải nhờ tới sự giúp đỡ anh Tod mới kéo được cái khóa lên. Cuối cùng thì tôi đã hiểu tại sao các hoa hậu có dáng đẹp như vậy: Họ chẳng có sự lựa chọn nào khác. Đến thở tôi còn gần như chẳng thở nổi, huống hồ gì là thõng vai xuống trong cái váy ngu ngốc này. “Uầyyyy…” Anh Tod lùi lại ra phía sau trầm trồ và tôi đã cúi xuống xem anh ấy đang nhìn cái gì mà ngạc nhiên đến vậy. Chiếc váy của chị Sophie quá nhỏ đối với tôi nên vòng một của tôi trông có vẻ đầy đặn hơn, cái eeo trông có vẻ nhỏ hơn, nhất là khi bị siết chặt muốn gẫy sườn như thế này. Phần thân váy được làm phồng lên bởi nhiều lớp voan mỏng thướt tha và cho dù tôi có kéo thế nào thì chân váy cũng chỉ hơ chạm đất. Chị Sophie mặc có lẽ dài hơn, nhưng tôi không thể phàn nàn về chiều dài của cái váy đi ăn trộm được. “Anh nghĩ là em có thể trà trộn vào đó trong bộ váy này ý hả?” Tôi nhìn anh Tod đầy hoài nghi. Nhỡ đâu đây là một trò đùa khủng khiếp của anh thì sao? Anh mỉm cười trấn an tôi. “Giờ thì anh dám chắc là em sẽ trở thành người nổi bật ở bên đó ngày hôm nay, nhưng mà theo chiều hướng tốt." “Nhưng trông em vẫn giống con người.” Nhất là khi gai ốc đang nổi đầy tay và vai tôi thế này. “Mấy ả người cá cũng thế mà. Mọi người sẽ nghĩ là em đang giấu cái đuôi hay cá chân thứ ba ở trong váy?” "Khiếp, nghe kinh thế..." - Tôi lầm bầm đóng cửa xe ô tô lại, không may sập luôn cả vào cái đuôi váy. Chị Sophie sẽ giết chết tôi mất - "Đi nào, em chỉ muốn mau chóng thúc mấy chuyện thôi.” Nếu may mắn, tôi có thể cứu được hai người đàn ông của mình và trả lại cái váy vào chỗ cũ cho chị Sophie trước khi bị chị ấy phát hiện ra. Còn gì hả hê hơn khi được chứng kiến vẻ mặt thất kinh của nàng ra lúc nhìn thấy vết dầu mỡ dính trên gấu váy trắng muốt. “OK, giờ thì hãy cố đi lại cho bình thường như thể em thuộc về nơi đó, nhưng đừng có nhìn vào mắt bất kì ai.” – An Tod dặn, nắm lấy tay tôi đi sang đường – “Và nếu có chuyện gì không ổn, anh muốn em ngay lập tức trở về bên này. Em sẽ chẳng giúp được gì nếu bị bắt đâu, trái lại càng làm cho tình hình xấu hơn thôi.” “Anh cũng vậy.” Tôi dừng lại trước đài phun nước, co ro trong cái lạnh của trời mùa đông. “Em sẵn sàng chưa?” Nụ cười trên môi anh Tod méo xẹo. “Chưaaa…” Tôi thầm nói lời từ biệt thế giới loài người rồi nhắm chặt mắt lại, lúc tay anh Tod siết chặt lấy tay tôi. Anh ấy sẽ đưa tôi qua đó, để tôi có thể giữ giọng cho lượt về. Chính vì thần chết không phải triệu tập khúc hát tử thần nên họ bước sang Cõi Âm gần như ngay lập tức, nhưng cảm giác cũng chẳng dễ chịu hơn cách của tôi. Mặc dù hai mắt vẫn nhắm nghiền nhưng tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí xung quanh tôi, khi chúng sượt qua cánh tay và đôi vai trần của tôi. Nó cũng lạnh như cái lạnh tháng 12 ở thế giới loài người nhưng có gì đó sắc hơn. Nguy hiểm hơn. Các âm thanh trong thế giứoi hiện thực của tôi nhanh chóng mờ dần đi, không còn tiếng động cơ xe ô tô, tiếng nhạc Giáng sinh vang lên rộn rã từ trong phòng Thể dục. Các ánh đèn trong công viên cùng tiếng lá cây xào xạc cũng từ từ biến mất. Thay vào đó là những tiếng xì xào nói chuyện bắt đầu nổi lên, với các âm vực và cách phát âm vô cùng kỳ quái. Ngay đến cả tiếng nước chảy róc rách của đài phun nước đang bắn tưng tóe lên cái gờ bên trái tôi. Tôi mở mắt ra và há hốc miệng vì kinh ngạc. Tôi đang đứng cạnh cái đài phun nước bằng đá đối diện với trường học, trong bộ váy Nữ hoàng tuyết của chị Sophie. Chỉ có điều là ở phía bên này, thứ chất lỏng được phun ra không phải là nước, mà là những dòng máu đỏ tươi đang bắn vọt lên trong không khí. Đáng ra rôi phải lường trước được điều này mới phải. Nhưng đài phun máu đấy mới chỉ là khúc dạo đầu. Khác với công viên bên thế giới của chúng tôi, trong màn sương mù xám xịt này, anh Tod và tôi không chỉ có một mình.