Editor: Du Bình. Đợi cho đến lúc em nằm yêu, tôi mới ôm chặt lấy em, vùi mặt vào hõm vai em, thủ thỉ: “Dật Thần à… từ hôm nay nghỉ làm đi…” “Hả? Anh nói gì thế?” Em tựa hồ không kịp phản ứng, hỏi lại. “Anh nói là nghỉ làm đi…” “Vì sao?” Người này… Tôi im lặng nhìn em… Đầu óc em thật sự là thiếu nơron thần kinh hay là giả bộ không hiểu đây? “Anh không muốn cho ai chạm vào em cả! Nam hay nữ đều không được! Thân thể em chỉ thuộc về mình anh!” Đây là mục đích của tôi. Dật Thần đột nhiên nở nụ cười: “Thế lấy đâu ra cơm mà ăn đây? Hiện nay tìm việc khó lắm đó Hạo Vũ à!” Bộ dạng của em đáng thương quá! Tôi buộc chặt em lại bên mình, để cả người em dựa vào ngực mình rồi ghé xuống thì thầm: “Anh sẽ nuôi em!” “Cút! Ai cần anh bao dưỡng?” Em đẩy tôi, nhưng không thể thoát khỏi gọng kiềm của tôi, liền an phận nép vào ngực tôi: “Mà anh cũng đâu có công việc chính thống để mà nuôi được em chứ? Em đâu có quý giá đến vậy?” “Nếu không đáng giá thì anh không yêu đâu!” Tôi phủ nhận lời em nói, nhếch miệng: “Yên tâm đi! Tạm thời anh sẽ làm MB rồi từ từ tìm công việc mới!” “Đồ ngốc!” Em đánh tôi: “Anh không cho người khác động vào em thì anh nghĩ em chịu được cảnh người ta sờ mó anh sao?” “Bảo bối~ Em đáng yêu quá!” Tôi cực hài lòng, trực tiếp hôn hôn đôi môi hồng nhuận kia: “Anh sẽ coi như đây là em đang tỏ tình với anh!” Dật Thần không khách khí trừng mắt với tôi, tôi biết rõ trong lòng em đang mắng chửi tôi thậm tệ lắm! May mà em không nói ra! “Phiền Hạo Vũ! Vì trong khoảng thời gian này tiền bạc rất quan trọng nên anh không được xin thôi việc và em cũng thế!” “Anh đã nói là anh nuôi được em mà!” “Ai cần chứ?” Em thoáng dừng: “Căn bản là anh rất là trăng hoa, lăng nhăng! Ném anh ở ngoài một mình thật không yên tâm!” “A!” Tôi hiểu ý em, gật đầu: “Là muốn đi giám sát anh nha!” “Còn không đúng?” “Nhưng Dật Thần…” Tôi vuốt đôi má mềm mại của em: “Anh vẫn không muốn để ai tiếp xúc da thịt với em. Cho nên chúng ta cùng nhau đặt ra luật đi!” “Là cái gì?” Tôi cười hắc hắc, cố ý ho nhẹ rồi nghiêm trang: “Đồng tính không thích dị tính!” Lời còn chưa dứt, tôi liền bị em gõ mạnh: “Phiền Hạo Vũ! Làm gì có ai làm cái trò này đâu?” Tôi cực vô tội: “Anime [1] có đó!” “Đó là Anime a!!” “Anime lấy cảm hứng từ đời sống hàng ngày mà…” “Cái rắm!” Tôi cùng Dật Thần lại làm công việc kia. Nhưng khác với trước đây tôi với em có chút mập mờ, ngẫu nhiên đi ra cướp khách của đối phương nhưng cũng không quá lắm. Đôi khi bề bộn còn có thể kéo nhau ra một góc ôm hôn thắm thiết tăng năng lượng. Tôi thật sự muốn hét lên với tất cả mọi người ở cái club này rằng: “Dật Thần là của Phiền Hạo Vũ!”. Cũng không chỉ một lần em hạ giọng cảnh cảo tôi: Phiền hạo Vũ! Nếu anh không an phận thì em sẽ tố với ông chủ vì tội quấy rối tình dục! Tôi phất tay nói không sao cả, em muốn mách thì cứ mách đi! Sự thật đã chứng minh, Dật Thần chỉ nói được thôi! Và cũng có chuyện tôi chưa nói cho em biết… Tôi muốn khua chiêng gõ trống như vậy không chỉ là muốn dán quyền sở hữu lên người em mà còn muốn cho cả thế giới biết rằng tôi thực kiêu ngạo khi có được tình yêu của em! Hôm đấy tôi còn đề nghị muốn về nhà em với lý do cái giường mềm mềm của em thực lâu không được nằm a! Em hung hăng tặng tôi ánh mắt sắc như dao nhưng lại có chút bất đắc dĩ: “Em thấy anh yêu nó còn hơn cả em!” Tôi vội vã xua tay: “Em là quan trọng nhất!” Về nhà em, tôi quen thuộc nhảy lên giường, nằm dang cánh như sao, đầu lộn ngược xuống đất. Dật Thần nhìn tôi cười đểu, cuối cùng không nói gì cả. Tôi biết em từ hỏ đã ưa sạch sẽ, tuy nhiên chỉ có tôi mới được đặc ân mà thôi! Nằm một lát, tôi muốn đi vệ sinh liền bật dậy chạy ngay đến toilet.  Vừa mới mở hờ cửa ra đã thấy bên trong đèn vàng được bật lên, Dật Thần quay lưng lại, quần áo đã cởi được một nửa, áo sơ mi buông hờ trên vai càng làm đường cong mềm mại hiện ra trước mắt. Tôi đứng ngây người, tay cứng ngắc đặt trên nắm cửa, nhưng cuối cùng lại nén lại, hai bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, móng tay ghim chặt vào da thịt, dứt khoát đóng cửa rời đi. Từ nhà tằm truyền đến tiếng nước ào ào làm tim tôi nhộn nhạo có chút mất trật tự, tôi nằm dài trên giường, kéo chăn phủ toàn người mình. Dật Thần tắm xong mặc quần áo tử tế đi ra, vươn tay kéo chăn của tôi xuống, cằn nhằn: Phiền Hạo Vũ, sao anh lười thế? Không có chuyện gì làm thì đừng có nằm ườn ra đấy chứ! Tôi ngồi dậy: “Đi tắm cũng không nói với anh nữa!” thanh âm có chút khó chịu. Dật Thần hình như có chút buồn cười: “Sao vậy? Còn báo cáo cái này nữa á?” “Ít nhất thì cũng phải khóa cửa chứ?” “Bình thường em toàn cởi áo xong rồi mới khóa…” “Nếu là trước kia anh sẽ nghĩ em là một mỹ nữ nóng bỏng…” Tôi thì thào, tự bản thân thấy nói rất nhỏ rồi, nhưng thế nào lại bị Dật Thần nghe đến không sót một chữ, ý cười trên mặt em càng đậm hơn: “Anh nhìn thấy rõ hả?” “Đúng vậy…” “Quả là kỳ lạ nha~ Với tính tình của anh phải lập tức phá cửa xông vào hô ‘Dật Thần! Dật Thần! Cùng nhau tắm đi!” hoặc là ‘Dật Thần! Để anh xoa bóp cho em!’ mới đúng!” Trước kia tôi với em đúng là có nhiều hành vi mập mờ hô to gọi nhỏ, nhưng đến đúng thời khắc lại ngu quá đi mất! Tôi đành bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, không nói được gì. Dật Thần! Đừng có dùng mấy biện pháp đơn thuần dụ dỗ anh! Nếu em còn chưa sẵn sàng, chưa chính miệng nói muốn với anh thì anh sẽ không làm gì em! Không phải là anh không dám… chỉ là không nỡ… Nhưng tôi không biết bản thân mình còn có thể chịu được bao lâu… Tôi nghĩ… mình sắp đến cực hạn rồi! … Tắt đèn, nằm trên giường, tôi nắm tay Dật Thần nhẹ nhàng vuốt ve, từ cổ tay cho đến mu bàn tay cùng các ngón thon dài. “Hạo  Vũ, em có chuyện muốn nói…” Yên lặng hồi lâu,Dật Thần đột nhiên mở miệng. “Ừ? Sao thế?” “Mẹ em ngày mai sẽ đến…” “Mẹ của em?” Tôi hốt hoảng trở mình, nhìn em: “Nhưng từ trước đến nay anh đều chưa từng được nghe em nhắc đến cha mẹ mình. Trong nhà này còn có một gian hình như  đã rất lâu rồi không được sử dụng?” Dật Thần cong môi phát ra tiếng cười khẽ nghe không cảm xúc: “Mẹ em? Trong trí nhớ là một mỹ nhân gợi cảm, xinh đẹp. Còn cha… Em không biết nữa…” “Hả?” “Em không biết cha mình là ai…” Thoáng dừng lại, em lại chầm chậm nói tiếp: “Chính xác hơn thì đến chính mẹ cũng không biết người đó là ai…” Tôi giật mình, ngơ ngác nhìn em, như thế nào cũng không nói được lên lời… “Anh có thấy rất đáng sợ không? Bà ngoại nói với em, mẹ em cũng từng kết hôn tồi, nhưng mà bị chồng phải bội, từ đó về sau mẹ không còn tin vào đàn ông, càng không định tái hôn. So với yêu rồi lấy nhau thì bà có khuynh hướng tình một đêm nhiều hơn. Em không biết bà thấy đó là thú vui hay niềm an ủi nữa? Biết nói sao đây nhỉ? Bà cùng vô số đàn ông lên giường, còn em không biết là sản phẩm trong lúc hoan ái với người này nữa. Chắc là bà cũng không cần em đâu, năm em tám tuổi bà không chịu nổi tịch mịch nên đã ra đi. Em từ bé cho đến lớn đều do một tay ông bà ngoại chăm sóc, đôi khi mẹ cũng gọi vài cuộc điện thoại, cũng hay gửi đồ linh tinh cho em nhưng lại không được gặp mặt. Ông bà cũng gửi cho mẹ vài tấm hình của em, phòng trường hợp bà quên mất hình dạng con mình ra sao… Về sau trưởng thành, đủ khả năng tự lo cho bản thân mình em liền thoát ly đến đây ở… Anh có thấy em là đứa vô tổ chức không?” Nói đến đoạn này, em cười khan vài tiếng, tôi mạnh mẽ vươn tay ôm chặt lấy em: “Anh không biết có nên cảm tạ cái vô tổ chức này hay không nữa?” “Haha! Có phải anh muốn nói không có chuyện đó thì chúng ta sẽ không gặp được nhau đúng không? Mà chớ trêu nữa, nếu không phải em thì anh sẽ ôm người khác rồi cùng nhau nói tâm tình hạnh phúc nhỉ?” Tôi không phủ nhận, gật đầu: “Nhưng nếu ông trời không cho chúng ta ở cạnh nhau. Thì anh nhất định sẽ sống chẳng ra sống!” Dật Thần cười haha, tiếp tục nói: “Ấn tượng của em về mẹ chỉ dừng lại khi tám tuổi… Nhưng mà em có thể khẳng định một điều…” “Là gì?” “Bà rất ghét những thứ kỳ quái! Cho nên Hạo Vũ à, trước khi mẹ em đi thì chúng ta nên lấy thân phận bạn bè ở chung để đối phó được không?” Tôi khinh thường nhếch miệng, không để ý đến em nữa, quay lưng ngủ. Ngày hôm sau, mặc kệ Dật Thần liều mạng cự tuyệt đến thế nào, tôi vẫn nghênh ngang cùng em đến sân bay.  Dù sao chân là của tôi! Tôi muốn đi thì đi! Trừ phi em chặt đứt chúng thì may ra mới không đi nữa! Trên đường đến phi trường, Dật Thần không chỉ cảnh cáo một lần tôi phải biết chú ý! Hiện tại đang lấy danh phận là bạn thân, đừng có lòi cái đuôi người yêu ra! Tôi không yên lòng nghe, nhưng vẫn phụ họa gật đầu. Thời điểm được diện kiến mẹ vợ, tôi quả thực kinh ngạc đến không thốt lên lời! Đúng như lời em nói, bà đúng là mỹ nhân xinh đẹp, gu ăn mặc thời thượng đầy đoan trang, cho dù tuổi tác có hơi lớnn nhưng vẫn tỏa ra mị lực khiến đàn ông mê muội. Nhưng mà… Bà một chút không muốn cùng một người ở bên cạnh cả đời sao? Trong đầu tôi cứ xoay đi xoay lại vấn đề này. Vì nhan sắc không phải là mãi mãi… Bà mỉm cười đi tới, ôm lấy Dật Thần, sau đó mới dừng ánh mắt trên người tôi, hiếu kỳ: “Cậu là…” “Để con giới thiệu với mẹ! Đây là Phiền Hạo Vũ, bạn tốt của con!” Dật Thần cố ý nói chậm, tựa hồ không muốn cho tôi cơ hội tiếp xúc với bà. “Chào cậu!” Bà cười thân tình rồi vươn tay, tôi đói với bà lễ phép: “Để cháu sửa lại một chút… Cháu là bạn trai em ấy!” Tôi liền nhìn thấy đáy mắt bà lóe lên kinh ngạc và nếu không phải vì mặt mũi thì bà sẽ giật tay tôi ra ngay! Tôi không dám nhìn Dật Thần nên không biết gương mặt em biểu lộ thế nào. Bất quá  khẳng định rằng không tốt  một chút nào! Nhưng tôi tin “giấy không gói được lửa”! Mặc kệ có giấu bao lâu thì sự thật cũng sẽ bại lộ vào một ngày không xa. Mà cùng em đợi đến ngày đấy, cứ luống cuống chân tay tì đối sách thì chi bằng nói thẳng với mẹ em là tốt nhất! Tóm lại tôi không quan tâm đến kết quả thế nào, chỉ cần biết bây giờ mình đang ở trong thế chủ động, mà thường tự chủ động thì sẽ giành phần thắng nhiều hơn bị động! Dật Thần hình như rất bực, từ sau  khi tôi nói với mẹ như thế em không để ý đến tôi nữa. Tôi cũng thức thời ngâm miệng, dù sao mẹ con lâu ngày không gặp có nhiều điều muốn nói, tuy là người mẹ này không xứng đáng cho lắm! Tôi thấy bà không để ý đến mình nhiều. Tôi thừa hiểu bà đang ngấm ngầm chuẩn bị công tác tư tưởng cho con trai! Đúng như tôi sở liệu, vừa trở lại nhà Dật Thần không lâu, bà đã nghĩ ra cách gọi em ra khỏi nhà. Dật Thần trước khi đi có hơi do dự, tôi biết em đang bất an. Nhưng hiển nhiên em còn chưa hết giận, không thèm nhìn qua tôi, trực tiếp cất bước. Tôi nhếch miệng! Thật là… Tôi còn chờ ánh mắt an ủi từ em mà… Khi Dật Thần đi khỏi, bà trực tiếp đi vào ý chính, Hạo Vũ à… cô từ trước đến nay không thích quanh co lòng vòng! Tôi gật đầu: “Vâng xin cô cứ nói ạ…” “Cô không ủng hộ hai đứa!” “Cháu biết! Cô không thể nhìn nhận được những chuyện trái với luân lý!” “Cho nên cô mong cháu hãy tránh xa con trai cô!” “Cho cháu xin lỗi! Nhưng riêng chuyện này thì cháu không thể nhượng bộ được!” Bà giật giật khóe miệng: “Cháu cho rằng bản thân đấu lại được cô sao?” “Tại sao cháu lại không thể có được sự tự tin nhỉ?” Cuối cùng thì tia kiên nhẫn duy nhất của bà cũng bị tôi đánh gãy, bà tức giận: “Đừng có đùa cợt con trai tôi!” Cô cũng biết đó là con trai mình?! Trong lòng tôi cười trào phúng, nhưng lại không nói ra khỏi miệng, căn bản là tôi không muốn cho lần nói chuyện này thành cãi lộn. Huống hồ tôi cũng biết bà tại sao lại trở thành người như hiện tại, bản thân lại không bao giờ làm chuyện cười trên nỗi đau của người khác. Đâm vào điểm yếu của đối thủ, chà đạp tự trọng của họ để giành thắng lợi càng không phải phong cách của mình. Hơn nữa làm như thế sẽ bị kẻ khác chê cười! “Cô… tại sao cô lại không tin cháu?” “Tôi sẽ không để cho nó ở cùng một chỗ với cậu!” “Cô hãy để cho em ấy tự quyết được không? Hãy để cho em ấy làm chủ cuộc đời của mình!” “Cuộc đời của các cậu?” Bà cười lạnh: “Hạo Vũ này, cậu biết không? Cuộc đời của cậu không phải thuộc về bản thân cậu đâu!” “Dạ?” “Cậu biết cuộc đời cá nhân là gì không? Nếu muốn làm chủ nó thì phải chặt đứt quan hệ với tất cả những người xung quanh đi! Bởi vì cho dù cậu có đồng ý hay không thì bọn họ cũng tùy ý lựa chọn thay rồi đảo lộn thôi! Đương nhiên, Dật Thần cũng không ngoại lệ đâu!” Tôi lại gật đầu, não bộ tức tốc viết ra kế sách khác: “Cô nói không sai, nhưng chẳng qua nếu là vì Dật Thần… thì cháu nguyện ý để cuộc sống của mình bị tước đi!” “Cậu!” “Mặc kệ dì có nói gì đi chăng nữa! Cháu cũng chỉ muốn nói rõ rằng, Dật Thần đã tự  khắc tên mình lên bia mộ tình yêu  rồi! Kể cả cô có là mẹ của em ấy hay bất kỳ một ai đi chăng nữa cũng đừng mong lôi em ấy ra được!” [1] Anime: thể loại phim hoạt hình của Nhật Bản.