Editor: Du Bình Khi về nhà, vừa bước chân vào cửa tôi đã nhìn thấy Dật Thần ngồi trên ghế tức giận trừng mắt với tôi. Nói thật ra, trông thấy cậu ấy ở thời điểm này làm tôi có chút hoảng sợ. Đây là cái nhân chi thường tình, đang an an lành lành mở cửa, tự dưng có người đó trừng mắt thật lớn với mình. Cho dù là người thân thiết thì cũng không thể tránh khỏi chấn kinh. “Anh đi đâu vậy? Gọi điện anh cũng không thèm nghe!” Cậu ấy xồ tới, vồn vập hỏi tôi. Tôi mang vẻ mặt không sao mà nhún vai, cởi áo khoác: “Tôi cũng không chú ý nữa, chỉ là đi ra ngoài một tí. Cậu thế nào hôm nay về sớm vậy?” “Ai bảo nhà của tôi đang chứa chấp một ‘đào phạm’ đây?” Tôi cười, nói, chúng ta bây giờ là đồng phạm nha! Cậu ấy nhìn tôi, nhẹ gật đầu, nói, đúng! Cho nên anh hãy nghĩ cho đồng bọn của anh nha, đừng có mà đi linh tinh để lộ thân phận nữa! Tôi đứng tại chỗ ngốc mất vài giây. Sau đó đi đến chỗ cậu ấy, ôm Dật Thần rất chặt chẽ. Kỳ thật tôi muốn nói với cậu ấy, cậu đừng phạm tội với tôi, tôi chỉ muốn hứng chịu một mình để đổi lấy sự an bình cho cậu! “Anh làm sao vậy?” Dật Thần giơ tay lên vỗ vai tôi thăm hỏi. “Không có gì!” Tôi buông cậu ra, sau đó dùng ngữ điệu một tấc lại muốn tiến một thước mà làm nũng cậu ấy: “Tôi đói quá!”. “Cho nên?” “Nhanh đi nấu cơm đi~ người máy nấu cơm của tôi!” Tôi không mang hảo ý tốt đẹp, cười cười. Dật Thần hung hăng ném cho tôi một ánh mắt sắc như đao. Nhưng cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn đi vào bếp. Tôi ngồi trên ghế salon, nhìn qua hình ảnh cậu bận rộn trong bếp. Nói thật, Dật Thần là một người đàn ông đảm đang (?!), cậu ấy nấu ăn rất ngon! Tôi đột nhiên có suy nghĩ, không biết cô gái nào có phúc khí được làm vợ cậu ấy đây. Tôi muốn cậu ấy có một gia đình thật hạnh phúc, một người vợ ôn nhu hiền lành, cùng với cậu ấy sinh ra một đứa con đáng yêu, sau đó cả gia đình sẽ chung sống với nhau thật yên bình ấm áp. Dật Thần đã từng nửa giỡn nửa thật nói với tôi: Hạo Vũ anh biết không? Nếu tương lai tôi mà kết hôn, một ngày ba bữa thì nhất định sẽ có một bữa do tôi tự tay xuống bếp! Kỳ thật chúng tôi đều đang đợi, chờ một ngày nào đó sẽ có một người xuất hiện. Cho những kẻ tâm hồn luôn lang thang vô định như chúng tôi một nơi có thể an định. Nhất định Dật Thần sẽ có một tương lai tốt đẹp như thế! Tôi làm sao có thể cho cậu ấy đi theo mình vào nơi mạo hiểm được đây? Buổi tối lúc ngủ, tôi nằm trên giường nghĩ đến chuyện ngày mai. Hiện tại nội tâm tôi rất bình tĩnh. Thật ra lẽ thường đều là như vậy, con người sau khi nghĩ kỹ tính sâu đi làm một việc thật nguy hiểm thì lại không có một chút gì sợ hãi. Giống như giác ngộ sống chết đều có số ấy! Tối hôm đó tôi ngủ rất ngon, khi tỉnh lại thì đã gần giữa trưa, Dật Thần đi làm từ lâu lắm rồi! Tôi một mực suy nghĩ vì cái gì chúng tôi ở chỗ đó một ngày 24 giờ đồng hồ đều có khách. Các cô gái đều là nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao? Có lẽ được nghe đàn ông dỗ ngon dỗ ngọt đã khiến mấy cô gái trẻ tuổi này nghiện mất rồi. Các nàng đều tự mình rơi vào tay giặc, không cách nào kiểm chế được! Nhưng mà đem tuổi trẻ quý báu biến thành một đám phế liệu chỉ vì cái thứ tình yêu mờ mịt này là đáng sao? Có đôi khi tôi nghĩ lại, MB luôn nói rằng chúng tôi vì hạnh phúc của phái đẹp mà tồn tại, nhưng thật ra chúng tôi chính là dùng những lời đường mật mà huỷ hoại tương lai của họ. MB cho đến cùng là vì thiếu gái hay là do bọn họ vì chúng tôi làm việc ngu ngốc? Bất tri bất giác cũng đến thời gian tôi phải đi gặp Lisa. Chúng tôi hẹn nhau ở một khách sạn, tôi đã đặt phòng từ trước đó. Lúc ra cửa quần áo của tôi vẫn y xì như hôm trước… Gọi một chiếc taxi, lấy điện thoại di động ra, gửi đi một tin nhắn: “Tôi đã xuất phát!” Hôm nay đường tới khách sạn kia có chút đông đúc, nhưng thời gian trôi qua tôi không gặp chút trở ngại. Tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại từng chút một điểm 4 giờ, tâm cũng theo đó mà sốt ruột. Tôi không muốn Lisa một mình chờ ở khách sạn, vì tôi cảm giác như vậy là rất nguy hiểm! Thời điểm xe đến trước cửa khách sạn đó đã là hơn 4 giờ 15 phút. Tôi trả tiền, nhảy xuống xe, nhanh chóng đến quầy tiếp tân lấy chìa khoá rồi vội vội vàng vàng chạy tới căn phòng mình đặt trước… Cửa mở ra, tôi lập tức sửng sốt. Trong phòng không có một bóng người! Tôi lấy điện thoại ra nhìn, không hề có một cuộc gọi hay một tin nhắn nào từ Lisa! Dự cảm bất hảo liền phun lên trong lòng tôi! “Cậu rốt cuộc đã tới!” Giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên đằng sau. Tôi vội xoay người, liền trông thấy có hai người lạ đứng ngay sau mình từ lúc nào. “Các ông là ai?” “Chúng tôi là ai không quan trọng! Cậu theo chúng tôi đi một chuyến a~ Cô Lisa đang đợi cậu đây này!” Tôi hiểu ý bọn hắn, nhưng cũng không có ý định trốn. Mặc kệ chúng lấy dây thừng trói cứng lại, sau đó mang tôi ra khỏi khách sạn, rồi áp lên một chiếc xe. Về sau tên lái xe còn lấy một cái túi đen chụp lên đầu tôi, khiến tôi có cảm giác mình thật sự là tội phạm rồi! Tôi ngồi trong xe, không nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, cũng không biết bọn hắn muốn mang tôi tới chỗ nào. Chỉ cảm thấy xe vòng đi vòng lại, rồi đó ngừng lại ở một chỗ. Túi đen được lấy ra, trước mắt tôi xuất hiện một gian nhà kho bị bỏ hoang. Còn chưa chờ tôi xác định đây là nơi nào thì đã bị hai người kia lôi ra khỏi xe. Vào đến bên trong, tôi lập tức chứng kiến được Lisa bị trói lên một cây cột, miệng bị băng dính phong bế. Trước mặt nàng là một người đàn ông trung niên đang ngồi vuốt ve khẩu súng, vẻ mặt hài lòng. Nhìn hắn rất vạm vỡ, cũng có thể được xưng tụng là một người rất anh tuấn. Nhìn thấy tôi, Lisa không nhịn nổi mà bắt đầu giãy dụa. Nàng ta tựa hồ như muốn nói gì đó, nhưng miệng bị băng dính bịt chặt nên chỉ có thể phát ra những tiếng ư ư a a vô lực. “Trương Dũng!” Không khách sáo, không dây dưa, người đàn ông kia đơn giản nói ra tên của mình. Rồi sau đó hắn thu hồi vũ khí trên tay, đứng lên, đến trước mặt tôi, hỏi: “Cậu chắc hẳn là Phiền Hạo Vũ?” Tôi không nói gì, trên thực tế cũng không biết nên trả lời thế nào. Tôi không biết là hắn có phải muốn đem tôi đập một chầu, cảnh cáo tôi cách xa Lisa một chút. Hay là sẽ dùng chính thứ vũ khí kia giết tôi luôn. “Tôi tại Hàn Quốc lăn lộn đã nhiều năm như vậy. Thế mà vẫn chưa thấy ai to gan như tiểu tử cậu, muốn cầm tiền cùng với vợ tôi bỏ trốn sao?” Ánh mắt hắn nhìn tôi chợt lạnh xuống. Tôi vốn muốn nói, tôi cùng cái đó không có gì liên quan, tôi chỉ là kẻ ngoài cuộc. Nhưng mà, nhìn Lisa bị trói chặt trên cây cột, những lời tôi dự định nói lại trở thành: “Trước hết ông hãy thả Lisa đi đã!” Người đang ông kia đột nhiên cười lớn: “Tốt! Một đôi người yêu có tình có nghĩa nha!” Hắn đến gần tôi, rồi ngồi xổm xuống: “Tôi đã rất ngạc nhiên vì sao Lisa lại yêu quý cậu đến vậy!” sau đó quay đầu lại hét to hỏi vợ mình: “Em đến cùng là yêu thích điểm gì của tiểu tử này?” Nhưng hiển nhiên hắn không muốn biết câu trả lời của Lisa. Rồi lại quay đầu, nắm lấy cằm của tôi: “Là vì cái mặt này mê hoặc đàn bà sao?” Tôi lạnh nhạt nhìn hắn, rồi sau đó liền chứng kiến hắn từ trong túi áo xuất ra một lưỡi dao nhỏ, dùng nó trên mặt tôi khoa tay múa chân: “Nếu mà tôi mang cái mặt này đi huỷ hoại thì tương lai cậu ra sao đây?” “Tuỳ ông!” Tôi lạnh lùng đáp lại. Người đàn ông này hiển nhiên không biết người phụ nữ sau khi đã làm vợ mình tột cùng là muốn cái gì. Tôi nhớ rằng Lisa không chỉ một lần nói, nàng cùng người đàn ông này chưa bao giờ chiếm được của nhau một tia cảm giác. Hắn đem toàn tâm của mình hao phí cho sự nghiệp, như vậy thì cũng đừng phàn nàn người đàn bà của mình muốn phản chính! Muốn dùng tiền để mà dọn dẹp một cái lòng của phụ nữ thì quả thật quá hão huyền! Trương Dũng là một thằng đàn ông cái gì cũng dám làm, ngay từ lúc chạm mặt tôi đã biết rõ. Cho nên khi tôi lạnh giọng đáp, liền cảm giác trên mặt bị cắt đứt đau đớn, sau đó một thứ chất lỏng sền sệt chảy ra từ miệng vết thương, tong tỏng chảy xuống nền đất thô ráp. Người đàn ông kia tựa hồ đối với “kiệt tác” của mình rất hài lòng. Hắn muốn thưởng thức tác phẩm nghệ thuật đang rỉ máu từ miệng vết thương. Lisa chứng kiến hết thảy cơ hồ là muốn điên rồi. Nàng ta không chịu nổi mà giãy dụa, trong cổ họng phát ra từng tiếng kêu sợ hãi. Trương Dũng hẳn là bị nàng làm cho bực bội ảo não. Hắn đứng lên, ánh mắt hướng về một gã đàn ông, gã hiểu ý, lấy một miếng vải trắng chặt chẽ dí vào mũi Lisa. Lisa giãy dụa thêm chốc lát rồi ngất đi, chắc hẳn là đã bị hít thuốc mê rồi. Đang muốn mở miệng hỏi Trương Dũng tột cùng là muốn làm gì, tôi liền thấy những gã bên cạnh hắn mang bộ mặt hằm hè mà vây xung quanh mình. Bữa này bị đánh bầm dập là không tránh khỏi rồi… Tôi trong lòng cười khổ… Trương Dũng phóng cho bọn hắn ánh mắt “Động thủ đi!”, tôi nhanh chóng cảm giác chân mình nặng nề bị đánh cho một cái, về sau là cái ót đón nhận một trận kịch liệt đau nhức. Tay bị buộc chặt không thể động đậy nổi, chân không có khí lực, cơ hồ muốn đứng dậy cũng không nổi. Không đợi tôi kịp phản ứng, hằng sa số côn gậy liên tiếp hung hăng nện lên người. Tôi cuộn thân thể lại, dốc sức liều mạng mang đầu thấp đến ngực, nhưng cũng không thể bảo hộ nổi chính bản thân. Tôi nghe thấy âm thanh vỡ vụn của xương cốt, huyết dịch sền sệt truyền vào hốc mắt. Tôi trong lòng hung hăng mắng chửi, mình cứ như vậy bị người ta đánh đập thật con mẹ nó uất ức! Rõ ràng từng bộ phận trên cơ thể đều kêu gào vì đau đớn. Nhưng không biết lấy ở đâu ra được khí lực, tôi lảo đảo đứng lên, không vững, nhưng lập tức dùng đầu lao về phía một tên mà đập mạnh vào người hắn. Hắn kêu lên một tiếng, lui về sau một bước. Động tác này của tôi không nghi ngờ là đã chọc giận chúng, chúng ném hết gậy gộc, nhấc cả người tôi lên rồi ném xuống đất. Lúc này thì toàn thân của tôi đã mất tri giác, cho dù có bao nhiêu nắm đấm, cú đá giáng vào người cũng không cảm thấy đau. Cố gắng ngăn không để cổ họng ộc ra máu, tôi tuyệt nhiên không phát ra một âm thanh nào, chỉ cảm thấy đầu mình bị một quyền nện trúng. Tai tôi cũng không còn nghe được bất kỳ thanh âm gì nữa, lỗ tai đều ong ong hết cả rồi… Không biết qua bao lâu, trong ý thức còn mơ mơ hồ hồ, tôi mường tượng nghe được có người hô: “Dừng tay!”. Sau đó có thật nhiều tiếng bước chân nhanh và trật tự ra vào cái nhà này. Lũ người đang vây quanh ầm ầm tản ra. Tôi còn nghe thấy Trương Dũng lớn tiếng chất vấn: “Cậu là ai?!”, rõ ràng trong giọng nói có chút sợ hãi run rẩy. Hiển nhiên, đây hết thảy đều là ngoài phần dự liệu của hắn. Đương nhiê tôi cũng không biết gì cả! Sau đó, một giọng nói đầy quen thuộc với ngữ khí nghiêm khắc lên tiếng: “Trương Dũng tiên sinh! Chuyện ngài sai người bắt cóc Hạo Vũ tôi đã làm bản sao rồi! Hiện tại ngài còn đang ẩu đả cậu ta, tôi khuyên ngài hãy thu vén cho tốt! Cùng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến có được hay không?” Tôi yêu lặng nằm trên đất, máu bám vào mắt nhưng vẫn có thể nhìn được. Mấy kẻ kia cùng với Lisa đang hôn mê bị cảnh sát dẫn đi. Tất cả đi hết, Dật Thần liền chạy đến bên cạnh tôi, theo sau còn có Hạo Hiên… “Anh có sao không?” Dật Thần lo lắng hỏi tôi, tựa hồ muốn khóc nức nở. Trong mắt cậu là đủ loại thần sắc mà tôi chưa từng gặp trước đây. Tôi vô lực cười cười với cậu: “Yên tâm! Không chết được! Nhưng tại sao các cậu lại tới được đây hả?” “Mấy ngày nay Hạo Hiên đến tìm anh, tôi đem chuyện của anh nói cho anh ấy. Còn có…” Dật Thần dừng một chút “Thật có lỗi, tôi đã xem lén tin nhắn của anh…” “Cậu dám xem lén di động của tôi a…” Tôi không tức giận, tôi biết cậu ấy rất lo lắng cho tôi. Nhưng Dật Thần lại mang một bộ dạng nghẹn ngào đến không nói ra lời. Hạo Hiên nhìn nhìn cậu ấy, tiếp lời: “Sau đó Dật Thần đem sự tình cậu đi gặp ả kia nói cho tôi nghe. Tôi sợ sẽ xảy ra chuyện, liền cùng cậu ấy đến cái khách sạn kia thật sớm. Trong phòng lắp đặt một cái camera thật nhỏ, như vậy dù có chuyện gì xảy ra cũng đều có thể lưu lại chứng cứ. Lúc cậu đến khách sạn, bọn này đã trốn ở một chỗ rồi. Thấy cậu bị chúng bắt đi, tôi bảo Dật Thần đi lấy camera rồi báo cảnh sát. Còn bản thân tôi bám theo. Những người kia thật giảo hoạt, tôi nhiều lần thiếu chút nữa thì mất dấu rồi. Vất vả mãi mới tìm được đến đây rồi tôi liền báo cho Dật Thần địa điểm cụ thể” “Ra là vậy…” Tôi cố sức giật giật khoé miệng. Sau đó liền cảm thấy đầu óc trống rỗng, mí mắt nặng trĩu, dần dần không nghe được bọn họ nói nữa, ngất đi… Tôi ở trong bệnh viện hơn hai tuần. Kiên trì không cho Dật Thần đến chiếu cố mình quá thường xuyên. Tôi nói, tôi vẫn ổn, cũng không phải tàn phế! Có thể tự mình chăm sóc bản thân! Cậu ấy không lay chuyển được ý tôi. Đành phải đáp ứng thi thoảng ngẫu nhiên tạt qua xem tình tình. Thể lực của tôi được gán vào loại tốt kinh người. Thời gian trôi qua, thương tổn trên người đã khỏi hẳn rồi. Đối với vết thương trên mặt được xử lý rất cẩn thận. Nhưng vẫn không tránh được để lại một vết sẹo nhàn nhạt, không tiêu được. Bất quá trong lòng tôi không để ý nhiều lắm. Nhớ rõ thời điểm còn làm MB, không ít các cô gái nói với tôi, bởi vì tôi rất đẹp trai nên bọn họ đều thích tôi. Đúng vậy! Nguyên nhân được ưa thích là vì cái gương mặt này. Cho nên lúc bị đánh tôi liền suy nghĩ, nếu một ngày khuôn mặt tôi bị huỷ hoại, hoặc lưu lại một vết sẹo. Các cô gái có còn thích tôi nữa không? Cho nên dựa vào nó, tôi nghĩ rằng mình sẽ tìm được một cô gái làm bạn gái chính thức. Cô ấy sẽ yêu tôi vì con người, tuyệt đối sẽ không gần kề mà nói “Anh rất tuấn tú!”, trình độ nông cạn như những người khác! Cho nên tôi cảm thấy rằng, cái sẹo này không đến mức huỷ được tương lai của tôi!