Sau lần gặp lại, thái độ Phương Đình Việt vẫn luôn là một câu đố —— Lần đầu tiên gặp mặt, thoạt nhìn hoàn toàn không có phản ứng với sự xuất hiện của Lữ Tư Nguy, nhưng trước khi đi lại trao đổi phương thức liên lạc. Lần thứ hai gặp mặt cũng giống như vậy, rõ ràng đã bày ra tư thế không muốn gặp, lại tặng cho cậu một mô hình có giá trị không nhỏ. Lữ Tư Nguy bởi vì không thể phỏng đoán thái độ Phương Đình Việt mà không an ổn, tự biết đuối lý, chỉ có thể im lặng tiếp thu. Người quan tâm nhiều hơn sẽ là người phải trả giá rất cao để duy trì một mối quan hệ, trước đây người này là Phương Đình Việt, hiện tại biến thành Lữ Tư Nguy. ... Hoá ra khi đó cậu dễ dàng nói lời gặp lại sau, là cảm thụ Phương Đình Việt lúc này. Sự hiểu biết của Lữ Tư Nguy về Phương Đình Việt trong quá khứ đã không thích hợp với người trước mặt, mà cũng không ngăn cậu nhìn ra Phương Đình Việt đang giận. Cậu vừa hổ thẹn vừa không biết làm sao, tay không biết đặt nơi đâu, không thể làm gì khác hơn là lừa mình dối người mà nắm chặt, mỉm cười tận lực xoa dịu không khí, "Không phải, tôi không phải có ý đó, còn lại tôi sẽ bù đắp." "Sau đó thì sao?" Phương Đình Việt từng bước ép sát. "Cái gì?" "Sau đó là có thể không cần gặp mặt có đúng không? Tùy tiện bước vào cuộc sống người khác, chơi đủ rồi thì đi ——" giọng nói lạnh lùng dừng một chút, tiếp tục nói: "Lần này hứng thú của cậu sẽ kéo dài bao lâu, Lữ Tư Nguy?" Lữ Tư Nguy lăng lăng đứng tại chỗ, tựa như trong ngực thứ gì sắp nổ tung, một đống đám mây hình nấm nhanh chóng bành trướng đến đỉnh đầu, trong đó bao gồm hổ thẹn, xấu hổ, còn có chua xót khó chịu gấp mấy lần. Phương Đình Việt nói cũng không sai chút nào. Bọn họ trở thành bạn bè, hoàn toàn bắt nguồn từ một ý nghĩ đột nhiên nhảy ra vào sáng sớm, ban đầu thời cơ gặp mặt Lữ Tư Nguy tỉ mỉ sắp xếp. Sau đó cậu bỏ lớp nguỵ trang ngoan ngoãn hiểu chuyện bởi sự săn sóc bao dung của Phương Đình Việt, tự cho mà phán đoán, thất vọng, xa lánh sau đó rời đi. Từ đầu đến cuối, Phương Đình Việt như một vai phụ không quan trọng trên sân khấu, còn cậu là cái vai chính lúc cần thì mới lên sân khấu, khi mệt mỏi rời khỏi sân khấu, không để lại một câu lời kịch, cũng không có lời thoại của diễn viên với khán giả vì cậu biện bạch. Kế hoạch mở màn tỉ mỉ do ý nghĩ yêu thích nhất thời, khiến lòng người quá mệt mỏi trong cả quá trình, cuối cùng khiến người nản lòng thoái chí kết thúc... Tất cả những thứ này chẳng lẽ không đúng như mười mấy năm trước sao? Phương Đình Việt không có lý do gì khoan dung cho một người lần thứ hai tham gia phá hoại thế giới của bản thân. Lữ Tư Nguy nhận ra cậu lại một lần nữa làm hỏng. Phương Đình Việt đã đi đến phía trước, hắn cố tình kéo người trở lại trong mối quan hệ lúc ban đầu làm người mệt mỏi kia. Cậu thừa nhận bản thân vẫn chưa thay đổi ích kỷ, tùy hứng, bướng bỉnh và tự cho là, nhưng lần này thật sự không giống nhau. Ngực phập phồng, bắp thịt trên cánh tay lộ ra ngoài áo trơn nhẵn, dung mạo Lữ Tư Nguy rất trắng, lỗ đỏ lên càng dễ thấy, cậu khó khăn vượt qua bức tường xấu hổ ngăn lại vô số lần, gần như mang theo tâm lý được ăn cả ngã về mà ngẩng đầu lên, nói: "Xin lỗi. Chuyện trước kia đã xảy ra, tôi không có cách nào thay đổi, chỉ có thể nói xin lỗi, nhưng tôi có thể —— " Phương Đình Việt bỗng nhiên giơ tay ấn trán, thân thể thoắt một cái, chống tay trên ghế sô pha. Lữ Tư Nguy không nói nữa, vội đi tới đỡ lấy hắn, "Phương Đình Việt, anh làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao?" "... Không có chuyện gì." Hô hấp nóng rực rơi xuống cánh tay Lữ Tư Nguy, mu bàn tay cậu đặt lên trán Phương Đình Việt xem nhiệt độ, sắc mặt biến đổi —— "Anh phát sốt rồi! Tôi đưa anh đi bệnh viện?" Phương Đình Việt chỉ choáng váng một lúc, rất nhanh đã đứng vững, đẩy Lữ Tư Nguy ra, nói: "Tôi không sao." "Gì mà không sao, anh biết trán anh nóng thế nào không? Khi nào bắt đầu? Anh đã đo nhiệt độ chưa mà nói? Hay đã uống thuốc rồi?" "Cậu đi đi." Nghĩ đến khả năng Phương Đình Việt vì hắn cậu nên mới không phối hợp, Lữ Tư Nguy nói: "Tôi có thể đi, vậy thì gọi Lạc Văn Văn sang đây trông anh." Phương Đình Việt nhíu mày, nhìn về phía Lữ Tư Nguy, nói: "Cô ấy chỉ là bạn bè bình thường." Khó giải thích được, Lữ Tư Nguy sinh ra một loại ảo giác —— Phương Đình Việt hình như cũng không đơn thuần đang nói chuyện, còn đang giải thích cho suy nghĩ nhiều năm của cậu, mà không có cách nào xác định, là mẫu thuân cắt ngang giữa bọn họ. Mâu thuẫn nghe tới thì nhỏ bé, buồn cười, Lữ Tư Nguy không thể không thấy bản thân mình mẫn cảm quá phận, bướng bỉnh, không biết đạo lý, dục vọng độc chiếm. Nghe rất giống một câu trào phúng. Lữ Tư Nguy tránh né tầm mắt Phương Đình Việt, cương quyết đỡ lấy hắn, nói: "Vậy cũng chỉ có thể để tôi ở lại." Cậu đỡ Phương Đình Việt đi vào phòng ngủ, sau đó đi ra ngoài tìm nhiệt kế, thuốc hạ sốt và túi chườm nước đá, trước tiên đo nhiệt độ, tiếp đến dùng khăn mặt thấm ướt vắt khô và đặt túi chườm nước đá lên trán Phương Đình Việt, sau đó dựa theo sách hướng dẫn lấy thuốc, cuối cùng đến nhà bếp lấy một cốc nước. "Uống thuốc rồi ngủ một giấc, còn không hạ sốt thì đến bệnh viện." Lữ Tư Nguy đưa cốc nước tới, Phương Đình Việt nhìn cậu từ dưới lên, cánh tay trắng nõn cầm cốc nước, tay từ trong chăn đưa ra. Lữ Tư Nguy đặt cốc nước vào tay hắn, nhưng ngón tay thon dài kia không cầm vào cốc nước, mà là một phát bắt được cánh tay của cậu, không có phản kháng. Nước trong cốc văng toàn bộ lên chăn, trong nháy mắt đều đã hút vào trong bông. "Anh sao vậy?" Bàn tay mất lực mà buông ra, cốc rơi xuống chăn, phát ra âm thanh nhỏ. Lữ Tư Nguy muốn rút tay về, Phương Đình Việt lại gia tăng lực đạo, nắm cổ tay cậu không thể rút ra, sau đó dụng lực kéo một cái, làm cậu ngã xuống giường. Chăn mềm mại chặn mũi miệng cậu lại, khí tức thuộc về Phương Đình Việt trong nháy mắt bao vây lấy cậu, cậu không kịp bò lên, lại bị người vươn mình đè lại. "Phương Đình Việt..." Lữ Tư Nguy mờ mịt kêu. "Tại sao không đi?" Phương Đình Việt đè hai tay Lữ Tư Nguy, nhìn cậu, hỏi: "Không phải lúc cậu đi rất tiêu sái sao?" Lực đạo từ những ngón tay nói cho Lữ Tư Nguy biết, Phương Đình Việt chẳng hề coi thường đoạn thời gian qua lại trước kia như thái độ của hắn. Mấy tiếng trước Lữ Tư Nguy còn có thể bởi vậy mừng thầm, bây giờ chỉ cảm thấy hổ thẹn khó làm. Lúc ngã xuống giường, vạt áo bị nâng lên, chiếc chăn ẩm ướt kề sát trên da, thập phần khó chịu. ... Đúng rồi, Phương Đình Việt còn chưa uống thuốc hạ sổ, chăn ướt cũng phải thay. Lữ Tư Nguy hơi tránh né một chút, Phương Đình Việt lập tức thả tay ôm sát cậu, trán đặt bên gáy của cậu, âm thanh khàn khàn mà nói: "Đừng đi."