Đầu xuân thời tiết vẫn còn chưa rút đi cái lạnh, nhưng mọi nơi cũng đã tràn ngập một cỗ sinh ý dạt dào. Nhìn biệt viện của phụ thân trước mắt, Bạch liệt Dư cước bộ đầu tiên là dừng một chút, sau đó lại tiếp tục nâng chân, chậm rãi tiến vào trong viện. Đi đến trước cửa đang muốn bẩm báo, cũng đã nghe được giọng nói phụ thân từ trong phòng chậm rãi truyền đến: “Vào đi.” Âm điệu bằng phẳng, cũng đã mang đến một mảng ủ dột bất đồng với dĩ vãng. Trong lòng biết này nhất định là do việc mẫu thân chết, Bạch Liệt Dư trong lòng đau xót, lại chỉ có thể cuối đầu đáp lời: “Dạ.” Bàn tay nhỏ bé đẩy ra cửa phòng, vượt qua môn khảm, nghênh hướng phụ thân đang ngồi ngay ngắn trong phòng. “Nhi tử thỉnh an phụ thân.” Khuôn mặt nhỏ nhắn tuân theo lễ tiết đơn giản thốt nên lời, ngữ điệu nhẹ nhàng mà trầm tĩnh làm cho người nghe trong lòng khẽ loạn. Bạch Nghị Kiệt nhìn đứa con ước chừng đã có hơn nửa tháng không gặp, Thân thể tàn nhược nhiễm huyết trong trí nhớ đã khôi phục như bình thường, lại mất đi khả năng của người tập võ. Thủ nhi đại chi*,là một thân quá mức trầm ổn dững dưng, là loại khí chất không nên thuộc về một hài tử cần có. Chỉ là khoảng thời gian không đến một tháng, cũng đã trở thành hai người. Nhớ đến mấy ngày nay đã cố ý lãng tránh cùng với đau đớn khổ sở mà thứ tử phải chịu khi trị thương. Trong lòng Bạch Nghị Kiệt đã là thắt lại. Đều không phải không hiểu hành động của mình với thứ tử là có bao nhiêu tàn nhẫn, nhưng hắn thực không cách nào khống chế chính mình. Vừa thấy hài tử kia, hắn sẽ nghĩ đến cái chết của thê tử. Ngay cả hài tử đó có là vô tội, khả hắn vẫn sợ, sợ chính mình vừa thấy hắn, sẽ không tự chủ được mà hận, hận thứ tử đáng thương này….. Vốn tưởng rằng có thể bạch đầu giai lão, ai lại biết biết ly sẽ đến đột nhiên như vậy? Ái thê mất đi đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ là một đả kích cực kỳ trầm trọng, mà quá mức phức tạp tâm tình càng làm cho hắn biết rõ không nên, lại vẫn là không thể dứt bỏ bi thương khúc mắt mà tiến đến an ủi cái hài tử kia. ── thẳng đến lúc hài tử kia chủ động xuất hiện trước mặt hắn. Nói đến lại buồn cười, hắn thân là phụ thân……Lại không biết như thế nào đối mặt với nhi tử của mình. Dĩ vãng hắn cùng với Liệt nhi cũng đối xử giống cái hài tử thân thiết, không nghĩ tới tình cảm chín năm phụ tử này, nhưng lại trong một tháng mà không còn trọn ven. “…….Thân mình của ngươi đã ổn hẳn chưa?” Nỗi lòng giao tạp, chung quy chính là một câu hỏi như vậy. “Dạ, thương thế đã hoàn toàn khôi phục.” Bạch Liệt Dư vẫn chưa ngẩng đầu lên, mà vẫn cuối đầu lằng lặng đáp. Không khí xấu hổ như vậy khiến lòng khó chịu là không thể nghi ngờ, nhưng hắn phải chính mình đối mặt. Lập tức hít vào một hơi dài, hạ quyết tâm nói rõ ý đồ đến: “Lần này nhi tử đến là để bẩm báo với người: Con đã bái nhập làm môn hạ của y tiên Niếp Đàm, hai ngày sau sẽ rời khỏi sơn trang tiến đến tu luyện.” Bạch Nghị Kiệt nghe vậy kịch chấn. Hắn mặc dù sớm đoán được đứa con này chắc chắn sẽ dùng hết mọi biện pháp để tự tay báo thù, cũng đoán rằng hắn có lẽ sẽ bái Niếp Đàm làm sư phụ, lại không nghĩ rằng khởi hành vào đúng hai ngày sau. Chính là trước kia đã từng hứa với đứa nhỏ này về sau sẽ cho hắn tự hành quyết định mọi việc, trước mắt thực không có lý do gì ngăn trở. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia cuối xuống vẫn như trước thật yên lặng, ánh mắt vốn nhẹ nhàng nhưng giờ lại đầy kiên quyết. Quyết tâm biệt ly hiện ra trong đó rất rõ ràng. Liệt nhi là nhi tử thân sinh của hắn, hắn như thế nào lại không biết rõ tính tình của hài tử này? Liệt nhi có một bộ phận rất giống hắn, tuy có đủ lực lượng để đối mặt với hết thảy thống khổ, nội tâm so với bất luận kẻ nào lại càng thêm trọng…….. Mãnh liệt tình cảm nháy mắt nảy sinh trong tâm khảm. Tưởng tượng đến biệt ly sắp tới, làm sao còn cố được cái khác? Dù sao cũng là phụ tử máu mủ tình thâm a! Hốc mắt nóng lên, mà chết là không thể tiếp tục kiềm chế khẽ mở miệng: “Liệt nhi, ngươi đến đây.” Một câu nói nhẹ nhàng, giọng nói cũng đã có chút run rẩy. Bạch Liệt Dư gật đầu một cái ứng qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên, cách xa đã nhiều ngày rốt cuộc cũng có thể cùng phụ thân ánh mắt tương đối. Bốn mắt cùng tiếp. Đôi mắt kia thâm sầu làm hắn lập tức lại là một trận tự trách nảy sinh. Đó là phụ thân sau? Dĩ vãng hắn chưa bao giờ thấy qua ánh mắt này ở phụ thân. Là bởi vì hắn hại chết mẫu thân, cho nên phụ thân mới…… Nỗi lòng giao tạp, cước bộ dĩ nhiên cũng hướng chỗ phụ thân mà bước đến. Sao biết bước chân hết thảy vẫn là như thường nhưng lúc này vài bước lại bước không xong. Bạch Liệt Dư thân mình nhoáng lên một cái, đương trường đã hướng sàn nhà mà ngã xuống. Lại nghe một tiếng gió chợt qua, ngay sau đó cả thân mình đã bị Bạch Nghị Kiệt dùng hai tay ấm áp  ôm vào trong ngực. “Phụ thân…….” Phụ thân cấp một cái ôm như vậy, Bạch Liệt Dư trong lòng đau xót, đã nhẹ nhàng thốt lên một tiếng, vẫn đầy thật sâu tự trách cùng thống khổ. Cách tay phụ thân vẫn như xưa ấm áp. Nhưng hắn biết rõ, hết thảy đều đã vô pháp trở lại quá khứ, không thể trở về đoạn thời gian tốt đẹp lúc trước….Bàn tay nhỏ bé khó có thể tự kiềm chế mà xiết chặt vạt áo trước ngực phụ thân: “Thực xin lỗi…….Con…….hại chết mẫu thân…..” Âm sắc run rẩy, rồi lại quá mức trầm hoãn. Ngôn từ như thế khiến trong ngực Bạch Nghị Kiệt phát sinh một trận không tha. Đứa nhỏ này đã thống khổ như thế, thân là phụ thân, hắn vốn phải ở bên cạnh bồi bên nhi tử mình mới phải a! Nhưng hắn chẳng những không làm vậy, ngược lại còn cố ý trốn……Miệng thì nói hài tử này không cần phải để ý, nhưng hắn lại đặt nặng trong lòng, chỉ là cố gắng không để lộ ra mình rất chú ý điều đó mà thôi. Lực đạo đang ôm bỗng xiết chặt. Hắn đem Bạch Liệt Dư ôm lấy, nâng nhẹ tay tỉ mỉ nhu từng sợi tóc. “Người nên xin lỗi là phụ thân. Mấy ngày nay ngươi đã nhận đủ loại dày vò, phụ thân lại không thể thoát khỏi mê chướng, chẳng những không ở cùng ngươi, lại còn tổn thương ngươi, là phụ thân không đúng.” “Không, nếu không do con hại chết mẫu thân, người như thế nào lại thống khổ như vậy?” Ngàn sai vạn sai đều bởi do hắn. Phụ thân sao có thể tự trách, hắn phải là người tự trách mới đúng. Gặp thứ tử đối với tự trách vẫn là chưa giảm nửa phần, thẳng đem tính tình của bản thân ra phát dương quang đại, Bạch Nghị Kiệt không khỏi đau lòng cùng bắt đắc dĩ. Mỹ kỳ danh của điều này là dám đảm đương, chỉ khi mở rộng ra tiếp tục, cũng có chút gần như tự ngược. đem hết thảy chuyện tình đều hướng trên mình gánh hết. Mà tính tình Liệt nhi chính là như thế, hơn nữa sau một tháng lại càng trở nên rõ ràng. Dựa theo tính tình hắn, dù có nói nhiều thêm nữa cũng không thay đổi được chuyện hắn đã nhận định. Ôm hắn đến ngồi ở một bên. Bạch Nghị Kiệt chỉ có thể thở dài một tiếng. “Sự tình quả thực không phải do ngươi sai, nhưng là phụ thân có nói vậy cũng vô pháp thay đổi tâm tư ngươi. Trước khi biệt ly đừng nói mấy chuyện như thế này…….Để cho phụ thân hảo hảo nhìn ngươi một chút, được không?” “Ân…….” Một tiếng đáp nhẹ, Bạch Liệt Dư lúc này mới buông tay. Nâng mặt lên nhìn phụ thân. Người sau khẽ giơ tay lên, cực kỳ ôn nhu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng quá mức dửng dưng. “Mấy ngày nay thật khổ ngươi…….Việc ngươi rời nhà, phụ thân sẽ an bài thỏa đáng. Mà còn sót lại hai ngày này tốt nhất là ngươi hảo hảo bồi phụ thân đi!” “Con đã biết.” Nhìn phụ thân vẻ mặt ôn nhu. Bạch Liệt Dư trong lòng ấm áp, mi mắt khẽ nhắm, biểu tình mặc dù vẫn là dững dưng, cũng đã nhiễm thượng một mạt nhu hòa. Cho dù đã có chuẩn bị để phụ thân chán ghét, nhưng vẫn là có khát vọng ấm áp của phụ thân…….Đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi thật sâu vào trong lòng ngực phụ thân, ấm áp ôm ấp càng làm tâm tình vốn phập phồng trở nên ổn định và tĩnh lặng, không hề gợn sóng sợ hãi. Ngày sau nghĩ đến, có lẽ là do phụ thân có sự ấm áp cùng ôn nhu như vậy, mới làm cho hắn không phải chỉ  mặc ngoài bình tĩnh dửng dưng, mà ngay cả trong nội tâm cũng đủ kiên cường. Mà trước mắt hắn, trừ bỏ việc lẳng lặng hưởng thụ tình thương khiến tâm ấm áp của phụ thân, cũng đã bắt đầu tự hỏi hết thảy kế hoạch cho sau này. Mâu quang cùng tâm tư nháy mắt chuyển trầm. Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu trong lòng ngực phụ thân cũng như thế. Là nên hảo hảo lập kế hoạch………Như thế nào để có thể ứng với việc tự tay báo thù rửa hận……. “Liệt nhi.” Suy nghĩ đang dần rời xa, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gọi ôn nhu của phụ thân. “Còn nhớ rõ chuyện phụ thân từng hứa cho ngươi tự tay chọn kiếm không?” “Nhớ rõ…..”, hai chữ “Chọn kiếm” nháy mắt kéo về thần trí, Bạch Liệt Dư ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn phía vẻ mặt ôn nhu của phụ thân: “Nhưng, trước mắt con vẫn là không thể──” “Có cái gì phải vội vàng?” Bạch Nghị Kiệt mỉm cười, vỗ nhẹ lên lưng hắn: “Cho dù là hoàn toàn không có nội lực, cũng không có nghĩa là không thể học được kiếm pháp. Thân mình có suy yếu, nhưng rèn luyện nhiều thì vẫn sẽ có kết quả. Huống chi ngươi từ nhỏ hảo kiếm……Đến đây đi! Coi như là lễ vật chia tay của phụ thân.” “Dạ” Lời nói như thế là tâm tư Bạch Liệt Dư dịu lại. Dù chưa lộ ra tươi cười, khóe môi cũng đã khẽ nhếch. Đang định rời đi khỏi ghế, sao biết Bạch Nghị Kiệt lại ôm trọn cả người hắn đứng dậy nhắm thẳng phòng binh khí bước vào. Hắn tuy chỉ mới chín tuổi, nhưng từ trước đến nay thập phần độc lập, thật lâu cũng không cho phụ thân ôm như vậy, khó tránh khỏi có chút không quen. Nhưng tưởng tượng nghĩ lại, sau này số lần gặp sẽ ít đi, ấm áp như thế chỉ sợ sao này chỉ có thể tồn tại trong trí nhớ. Trong lòng sầu não nổi lên, lập tức nghĩ đến chính mình quá ỷ lại vào phụ thân rồi. Vào phòng binh khí, Bạch Nghị Kiệt lúc này mới chịu buông hắn ra, tiến tới một góc khởi động cơ quan. Một con đường mòn lập tức hiển lộ. Bạch Nghị Kiệt nắm tay hắn đi vào mật đạo. Trải qua một hồi uốn lượn, rốt cuộc cũng đi đến trước một cánh cửa đá nhìn qua thập phần vững chắc. Lập tức nội kình vẫn khởi, một tay đem cửa đá mở ra. Bên trong là một gian thạch thất, tứ phía trên tường đều khảm ba khỏa dạ minh châu, ánh sáng tỏa ra soi rõ cả thạch thất. Trong thất có ước chừng bốn năm mươi kiện binh khí to nhỏ khác nhau. Tâm tình Bạch Liệt Dư tuy khó gợn song, nhưng nhìn xung quanh như thế cũng khó tránh khỏi một phen kinh hỉ tán thưởng. Ánh mắt đơn giản đảo qua, lập tức bị hấp dẫn bởi một thanh kiếm kiểu cổ được treo trên tường. Ánh mắt quay về hướng phụ thân như muốn hỏi, Bạch Nghị Kiệt nhẹ vuốt cằm, ý bảo hắn có thể thử kiếm. Nhận được đồng ý, Bạch Liệt Dư lập tức lấy thang tiến lên gở kiếm xuống. Trên tay chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo, thân kiếm lược trầm, đã đánh mất nội lực nên không thể tự mình kiểm tra được. Nhưng hắn tập sử dụng kiếm cũng đã có ba năm hơn, đối với võ học lại thập phần cần cù, đối với binh khí cũng có một phen hiểu biết. Ánh mắt chuyển hướng đến vỏ kiếm bên tay kia tuy rằng rất đơn giản nhưng không kém phần thanh lịch., mà ở lúc nắm chặt chuôi kiếm, lại cảm thấy rất nhẹ và vô cùng thuận tay. “Khanh” một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ. U quang trên thân kiếm, phảng phất như bao phủ một tầng sắc nhọn, trên mặt kiếm hai bên còn đồng dạng ẩn hiện những hoa văn theo phong cách cổ xưa. Trên chuôi kiếm có khắc hai chữ triện: “Nguyệt Phách” Một khi nhìn đến, ánh mắt liền thật sâu bị kiếm hấp dẫn. Đầu ngón tay xoa lên thân kiếm phiếm u quang, một cổ cảm giác không tầm thường chợt thấu đến, cũng không khiến kẻ khác cảm thấy khó chịu, ngược lại là một trận thư sướng. Cảm thấy có điểm hơi kinh dị, bên tay đã truyền đến giọng nói giải thích của phụ thân: “Năm đó trên giang hồ có hai đại danh nổi tiếng là Phùng Nhị cùng ngụy Vân Sinh. Nghe nói hai người này vừa là kẻ địch vừa là bằng hữu, cùng nhau thưởng thức  cùng nhau cạnh tranh. Hai người này từ trước đến nay thế lực ngang nhau, cùng phân cao thấp chỉ sử dụng một loại binh khí duy nhất là “Kiếm” “Kiếm?” Biết là càng dùng binh khí thông thường càng khó nổi tiếng, ngữ điệu Bạch Liệt Dư có phần gây chú ý, ngữ khí lại không có quá nhiều kinh ngạc. “Vậy ai cao ai thấp?” “Kiếm của Phùng Nhị trong thiên hạ khó người có thể so, cho Dù Ngụy Vân Sinh có tái nghiên cứu như thế nào, lại không thể nào rèn ra một thanh kiếm có thể so sánh với kiếm của Phùng Nhị. Nói đến thật châm chọc, Ngụy Vân Sinh bản thân là cái cao thủ sử dụng kiếm khó có được, lại không thể nào tự thân rèn ra một thanh danh kiếm. Còn Phùng Nhị cả đời rèn được bảy thanh kiếm, lại không có một thanh nào không nằm trong thập đại danh kiếm. Ngụy Vân Sinh tổng cộng có hai mươi mốt thanh kiếm, lại chỉ có mỗi thanh 『 Thiên Không 』là nằm trong thập đại danh kiếm── đây là tất cả những gì người thường biết.” “Theo lời phụ thân nói, thanh kiếm Nguyệt Phách này tuy là do Phùng nhị rèn nên, nhưng cũng không nằm trong bảy thanh kiếm kia?” “Không tồi.” Thứ tử đưa ra phán đoán đúng làm cho Bạch Nghị Kiệt gật đầu xuất ra một ánh mắt tán thưởng, nhưng ánh mắt lại nhanh chuyển thành xa xăm. Nhớ lại chuyện năm đó, cũng mang theo vẻ mặt có một chút bất đắc dĩ. Hắn, nhớ về cái nữ nhân trước đây đã từng xem như muội tử, mà không thể chấp nhận tình ý của nữ tử hiên ngang đó. “Kiếm của Phùng Nhị rất nổi danh, lại cố tình như không biết, đến nỗi đưa sát khí tới thân, táng thân dưới kiếm của chính mình. Mà sau đó Ngụy Vân Sinh đã thoái ẩn, từ đó về sau trên giang hồ bật vô âm tín. Nhưng nhiều năm trước ta cùng với Hành muội ngoài ý muốn tìm được nơi ẩn cư của Ngụy Vân Sinh. Năm đó Ngụy Vân Sinh cũng đã hơn trăm tuổi, hắn ẩn cư nơi đó là vì muốn giữ mộ phần cho Phùng Nhị.” Hai chữ “Hành muội” trong lời nói Bạch Nghị Kiệt chính là chỉ Tử y thần kiếm Đông Phương Hành, là một trong tứ đại thế lực ở phía tây, Bích Phong lâu đương nhiệm lâu chủ. Nguyên nhân do một chữ “Tình”, mà Đông Phương Hành cũng hắn về sau chặt đứt quan hệ, tây lâu đông trang, tuyệt không dính líu. “Phùng Nhị kỳ thật còn hai thanh kiếm cuối cùng. Hai thanh kiếm này chưa từng xuất hiện trên giang hồ, mà ở thời điểm hắn hiểu được chính mình sắp chết liền tự mình đem kiếm giao cho Ngụy Vân Sinh. Hai thanh kiếm này một là Thiên Hồn, một là Nguyệt Phách, đây chính là di chỉ của Phùng Nhị, dù chưa thành đôi, nhưng hình thức cực giống lại khó phân cao thấp, cố lấy nhật nguyệt làm danh xưng nóng lạnh làm bản chất.” “Ngụy Vân Sinh xem hai thanh kiếm này, bất giác nản lòng thoái chí, cho rằng cuộc đời này chỉ sợ là vô vọng không thể tạo ra thần khí nhường này được. Cho đến lúc nhận được tin Phùng Nhị chết, lúc này mới hiểu được dụng ý của Phùng Nhị khi giao kiếm cho hắn lúc sau mới có thể tỉnh ngộ. “Sauk hi Phùng Nhị chết, Ngụy Vân Sinh thay hắn thu thi, táng hắn, thề từ nay thoái ẩn giang hồ, tuyệt không động võ, mà dùng suốt đời tâm lực một phen tạo nên 『 Tĩnh Hàn 』đủ để cùng『 Thiên Hồn 』, 『 Nguyệt Phách 』so sánh hảo kiếm. Hắn đem Tĩnh Hàn hiến cho Phùng Nhị, cũng đem Thiên Hồn, Nguyệt Phách giao cho ta cùng Hành muội. Hắn nói tin tưởng tính tình hai người bọn ta, nhất định có thể thay hắn hảo hảo dùng tốt kiếm này. “Sau khi ly khai tiểu cốc, Thiên Hồn giao cho Hành muội, còn Nguyệt Phách lại để ta cất giữ. Ta không thường sử dụng binh khí, lại không muốn để kiếm này dễ dàng nhiễm huyết, ta đã giữ nó đến tận hôm nay. Không gì hơn  cái này danh khí tự không nên để qua một bên không cần, huống chi kiếm này vốn là do Phùng Nhị rèn để cấp Ngụy Vân Sinh dùng. Lấy tư chất của ngươi, tuyệt đối xứng đáng sử dụng kiếm này.” Lời nói cuối cùng, liền đã đáp ứng để cho thứ tử sở hữu kiếm này. Bạch Liệt Dư thùy hạ mi mắt, đem kiếm cho vào trong vỏ, lực đạo hai tay càng lúc càng xiết chặt. Một đoạn chuyện xưa gắt gao quấn quanh trong lòng. Nghĩ đến hết thảy có một chút buồn bực, lại do tuổi còn quá nhỏ mà không hiểu thấu được toàn bộ câu chuyện, không thể hiểu được cái vẻ thản nhiên u sầu đó đến tột cùng là đến từ nơi nào. Bất quá phụ thân một phen thuyết minh chuyện xưa lại làm cho hắn trình độ yêu thích kiếm này càng thêm sâu sắc. Xem thứ tử yêu thích kiếm này như vậy, Bạch Nghị Kiệt tâm tư vừa chậm, ôn nhu nói: “Tốt lắm, đi ra ngoài thôi! Như thế này nương ngươi cũng sẽ không mắng ta nuốt lời.” “Ân………” Nghe đến mẫu thân trong lòng vẫn là đau, Bạch Liệt Dư một tiếng đáp nhẹ chủ động tiến lên nắm lấy bàn tay dày rộng của phụ thân, tâm tư nháy mắt đã là ngũ vị tạp trần. Bạch Nghị Kiệt làm sao mà không như thế? Hai người lúc sau rời đi cũng không tái nhiều lời chuyện khác, chính là lẳng lặng một đạo rời khỏi phòng binh khí. ——- ——– ——- Ngày biệt ly nháy mắt đã tới. Ở dưới tay Bạch Nghị Kiệt an bài, việc khởi hành đã được chuẩn bị trong tình huống cực kỳ ẩn mật── nguyên nhân do hắn: Việc Bạch Liệt Dư xuất ngoại học nghệ, đã trở thành bí mật lớn nhất của Kình Vân sơn trang. Mà hết thảy điều này, tất cả đều xuất phát từ quyết định của bản thân Bạch Liệt Dư. Việc cân nhắc qua đi, hắn rốt cuộc cũng đã có kế hoạch. Bất luận võ công có khôi phục hay không, hắn đều làm cho “Bạch Liệt Dư” trên giang hồ phải nổi tiếng là một cái nhược giả, một cái kẻ yếu có thể làm cho Thanh Long buông lỏng cảnh giác, một cái kẻ yếu được tất cả các địch nhân xem như nhược điểm chí mạng của Kình Vân sơn trang. Kể từ đó, một khi công thành, hắn sẽ trở thành kì binh, một cái kì binh làm cho người ta không tưởng tượng được. Lúc sau, sẽ tái tìm kiếm các tin tình báo để có thể thực hiện kế hoạch, ngày có thể báo được đại cừu sẽ không còn xa. Phụ thân đã đáp ứng cho hắn tự mình báo thù. Đương nhiên, Kình Vân sơn trang sẽ không thực sự để cho Thanh Long một đường tiêu dao, Kình Vân sơn trang hội lạt mềm buột chặt, để cho Thanh Long tâm sinh may mắn, để cho hắn đắc ý vênh váo mất đi cảnh giác, thẳng đến lúc Bạch Liệt Dư có thể tự tay hoàn thành báo thù đại nghiệp. Vì mẫu thân, vì phụ thân, vì huynh đệ, cũng vì chính mình. Hắn, nhất định phải tự tay báo thù này. Đây là tâm tư của cái hài đồng chin tuổi. Một cái vào đêm kia mẫu thân bị ngộ hại mà bắt đầu, cái hài tử đã chọn mục đích vì báo thù mà sống. Trước khi khởi hành, Bạch Nghị Kiệt đã triệu tập các nhi tử cùng Bát đại hộ vệ đến chính thức tuyên bố chuyện này. Mỗi một người khi  đi vào đại sảnh cũng là lúc nhìn thấy cái thân ảnh đã lâu không gặp, đều bị một thân hơi thở lãnh liệt hàn triệt làm cho vô cùng khiếp sợ. Hài tử ngày xưa động lòng người, như thế nào lại có cái hơi thở lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi? Đối mặt phần đông kinh ngạc, Bạch Liệt Dư đứng ở một bên sư phụ lẳng lặng không nói dù chỉ một từ. Để hiện ra hơi thở như thế này là do hắn cố ý như một cái thí nghiệm. Hắn muốn nhìn một chút, nếu đã bắt đầu diễn thì đến tột cùng mình có thễ diễn đến cái dạng gì nông nổi. Cho nên hắn biểu hiện lãnh, một loại cự nhân vu ngàn dậm ở ngoài (cự tuyệt người ngoài ngàn dậm. ý nói không muốn có người gần gũi, khó gần ý.), Lãnh nhìn như kiên cường kì thực lại yếu ớt── cho dù người đang đối mặt là huynh trưởng cùng ấu đệ chí thân cũng không là ngoại lệ. Nhìn hắn như vậy, lệnh Bạch Nghị Kiệt một bên thần sắc ủ dột phải là một tiếng thở dài. Một cái hài tử thì không nên có tâm tư như vậy, nhưng hắn đã vô lực thay đổ chuyện này. Lúc này, mọi người đều đến đông đủ không sai biệt lắm. Bạch Nghị Kiệt phải cố gắng thả lỏng tâm tư hướng thứ tử, nói: “Liệt nhi, chính ngươi nói đi.” “Dạ.” Bạch Liệt Dư trước tất cả thản nhiên, ảnh mắt chậm rãi đảo qua mọi người, lấy âm điệu không chút phập phồng mở miệng: “Cừu của mẫu thân, không thể không báo. Mà nay Liệt Dư kinh mạch đứt đoạn, võ công mất hết, vì có thể khôi phục công lực tự tay báo thù, mong sư phụ nâng đỡ, dĩ nhiên bái nhập y tiên Niếp Đàm làm sư phụ. Hy vọng trong lúc Liệt Dư xuất ngoại học nghệ, các vị có thể bảo thủ bí mật ── bất luận là việc thương thế của Liệt Dư, hoặc là việc bái sư. Trên giang hồ nếu có chút đồn đãi khó nghe, cứ để cho bọn họ tự do lưu truyền. Ngoài ra, nếu gặp việc có cùng Nghiêm bách Thọ quan hệ, thỉnh tận lực sưu tập tin tức mà không cần quá mức nhúng tay. Liệt Dư chỉ mong các vị có thể hỗ trợ, trợ Liệt Dư sớm ngày hoàn thành báo thù đại kế.” Giọng nói trong lúc đó đã nhiễm nặng nề hận ý, là giả, cũng là thực. Ngôn từ như vậy, tâm tư như vậy, thần thái như vậy làm cho những người ngồi trong đại sảnh đều kinh hãi cùng đau lòng không thôi. Hãi chính là do hắn biến hóa, đau lòng chính lý do khiến hắn thay đổi thành thế này. Tất cả bọn họ đều không biết rằng, tâm tư Bạch Liệt Dư kỳ thật so với thế này còn sâu thêm một tầng…… Thấy mọi người do thứ tử biến hóa mà đều lâm vào trầm tư, Bạch Nghị Kiệt một bên ho nhẹ lấy một tiếng kéo về sự chú ý của mọi người. “Sự tình là như thế. Hết thảy đều như Liệt nhi nói mà làm. Việc Liệt nhi học nghệ trừ những nhân vật trọng yếu của sơn trang hay những người có thể tín nhiệm được, ai cũng không được tiết lộ. Hi vọng các vị có thể tận lực phối hợp.” Như tổng kết bình thường mà hạ đạt mệnh lệnh. Rồi sau đó, ánh mắt dời về phía chính đang khoanh tay đứng ở một bên “Y tiên” Niếp Đàm. “Niếp tiền bối……Liệt nhi, liền giao cho ngài.” “Trang chủ xin yên tâm. Lão phu chắc chắn sẽ cố hết khả năng của mình bồi dưỡng Liệt Dư thành một vị cao thủ vượt qua phụ thân của minh.” (cái này ta chém a) Niếp Đàm đáp lại trong lời nói vô cùng khách sáo, nhưng ngữ điệu lại chứng minh vừa rồi hắn nói đều là xuất phát từ trong tâm mà ra. Nhìn bộ dáng của đồ nhi làm sao hắn không đau lòng? Chín tuổi, vốn là cái tuổi vô ưu vô lự, nhưng Bạch Liệt Dư dưới tình huống như vậy lại bị ép trưởng thành mau hơn, trước thời gian đã đối mặt với phiền muộn, có chút đau lòng nhịn không được mà vỗ vỗ hai vai đứa nhỏ bên cạnh. Mà bên trong sảnh mọi người trừ bỏ trầm mạc ra nhất thời cũng không ai cso phản ứng. Trong một tháng nay đã có quá nhiều biến hóa, đả kích một cái tiếp thêm một cái, quả thực gọi người không biết theo ai── hơn nữa trước mắt. Nhìn không khí như thế, vừa rồi sự tình cũng đã tuyên bố xong. Bạch Nghị Kiệt lập tức tạm thời  đánh vỡ không khí trầm mặc làm cho mọi người cùng hướng nhà ăn dùng bữa. Khả trong sảnh đã là yên tĩnh rồi nhưng cho đến khi dùng cơm cũng không khá hơn là bao. Mọi người ăn cùng bàn vẫn cứ yên lặng. Ngay cả vẫn đang còn nhỏ, để Bạch Táp Dư ôm vào trong ngực tứ đệ Bạch Hố Dư cũng không khóc không nháo, vẻ mặt tựa hồ cũng lộ ra một mạt bi thương. Sau khi dùng bữa xong, mọi người tiễn hai thầy trò đến cửa. Lúc này Bạch Sí Dư  cùng Bạch Hố Dư rốt cuộc nhẫn nại không được, hai cái nhỏ nhỏ thân mình chạy vụt qua ôm lấy Bạch Liệt Dư. Bốn cánh tay nhỏ bé nắm chặt kia một thân đồ tang, nước mắt không chảy ra, cũng không khóc thành tiếng nhưng tình tự lại thập phần rõ ràng. Thấy hai cái đệ đệ như thế, lại xem xem phụ thân, xem xem đại ca, xem xem mọi người trong sơn trang…….Nỗi buồn ly biệt, cảm xúc ly biệt nảy sinh trong lòng, làm cho hắn rốt cuộc cũng dịu đi biểu tình lưu tiết lộ ra một chút sầu não. Nhưng là, lần này, hắn đã quyết ý phải đi. “Cáo từ.” Cuối cùng một cái chắp tay, hắn tự trong tay phụ than tiếp nhận Nguyệt Phách, cuối cùng không xoay đầu lại đi theo Niếp Đàm xoay người rời đi. ——  —–  —– Ly khai phụ thân, ly khai huynh đệ, ly khai sơn trang thân thuộc, ly khai Tô Châu ấm áp mềm mại, ly khai thủy cừ tung hoành, giao ánh nước từ trên núi chảy xuống, GiangNamyên ba mênh mông. Cuối cùng xuống thuyền rời khỏi Hoài Âm. Ra Hoài Âm, xem như đã ra khỏi phạm vi thế lực của Kình Vân sơn trang. Bạch Liệt Dư đứng ở bến đò nhìn thấy từng chiếc thuyền hướng về phía nam mà đi, trong lòng không khỏi phát nên một chút sầu não. Kình Vân sơn trang nắm giữ hơn phân nữa vận tải đường thủy trên sông Trường Giang, cho đến Hoài Âm  mới xem như tới phạm vi phân giới cùng Lưu Ảnh cốc. Con thuyền của Kình Vân sơn trang đã dừng lại ở Hoài Âm, mà lúc này hắn cũng đã chuyển sang đi đường bộ. Xem như chính thức cùng với cuộc sống ngày xưa hoàn toàn nói lời từ biệt. Trước mắt, nước sông cuồn cuộn, trời triều mặt nước gợn sóng giống như GiangNamliễm diễm hồng mị. Bất đồng chính là cảnh sắc dọc hai bên bờ sông liễu rũ cùng những ngôi nhà trượng cao không có tồn tại ở đây. “Nhớ nhà sao?” Giọng nói ôn hòa hiền hậu dừng bên lỗ tai, kế đến là bàn tay dày rộng của lão giả nhẹ nhàng đăt lên vai hắn. Bạch Liệt Dư vô tình cậy mạnh, nhẹ nhàng mà gật gật đầu: “Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên rời nhà xa thế này.” “Ngươi nếu nhớ nhà, ngẫu nhiên trở về cũng không quan hệ,” Niếp Đàm ôn nhu sờ sờ đầu hắn. Truyền thuyết trên giang hồ âm lãnh con ngươi lúc này lại lấy mâu quang đau xót mà dừng lại trên thân mình bé nhỏ kia. Cùng hài đồng cá tính kiên định khác người, ở sau đầu đơn giản trát lên những sợi tóc đen tuyền thập phần mềm mại …… Mà Bạch Liệt Dư chính là lắc đầu “Đồ nhi quyết tâm đã định, học mà chưa thành, quyết không hồi hương.” “Ai……” Quyết tâm như vậy cố nhiên không tồi, nhưng từ trong miệng đứa nhỏ này nói ra, lại không biết như thế nào phá lệ khiến kẻ khác đau lòng chua xót. Niếp Đàm một tiếng thở dài, ngược lại nói: “Đông bắc cùng GiangNamthời tiết khác nhau, trên Trường Bạch Sơn lại càng lạnh lẽo. Đợi vào thành, để sư phụ mua cho ngươi thêm kiện áo choàng. Ngươi nếu có cần thêm cái gì khác, cứ việc nói cho sư phụ, hiểu?” “Đồ nhi không dám làm phiền sư tôn. Nhưng nếu sư phụ có việc, thỉnh cứ tự nhiên phân phó đệ tử.? Nộn nhuyễn đồng âm nói lên những lời cực kỳ cung kính mà lại tuân thủ tôn ti lễ nghi, quá mức khéo léo, mà lại làm Niếp Đàm không khỏi thở dài thành tiếng. Mang theo cảm khái, cũng mang theo một chút……Bất đắc dĩ. Cử chỉ quá mức khéo léo, mang đến cảm giác ngăn cách khó gần……Hắn luôn quá mức độc lập, ngay cả một tia ỷ lại cũng không nguyện bảo tồn Đồng dạng thở dài hắn đã nghe qua nhiều lắm. Dung nhan mẫu thân khi qua đời hiện lên trong tâm, dường như làm hắn lĩnh ngộ được điều gì mà thùy hạ mi mắt. Sư phụ không thể nghi ngờ đã đem hắn trở thành thân nhân mới có thể dối hắn như thế ôn nhu yêu thương. Nếu hắn vẫn cố ý phân chia giai cấp tôn ti tăng thêm ngăn cách, chỉ sợ sẽ làm sư phụ khó chịu đi…….Vì thế, tay nhỏ bé chủ động kéo lại lão giả, con ngươi linh động nâng lên, mang theo xin lỗi cũng cảm động: “Sư phụ……..” Niếp Đàm thấy thế chấn động mạnh, trong mắt hiện lên một mạt kinh hỉ, vô tình đã là ba chữ “Hảo” liên tục thoát ra, làm như thập phần cảm động. Ước chừng qua hảo một trận, mới hơi bình phục cảm xúc quay về cầm lấy cánh tay mềm mại nhỏ nhắn, ôn nhu nói: “Tốt lắm, đi vào thành thôi.” “Dạ” Nộn nhuyễn đồng âm nhu thuận đáp lời, lập tức liền được lão giả nắm tay đi vào thành. Hoài Âm không hổ là Đại Thành nơi nam bắc thủy lộ giao nhau, mọi thứ vật phẩm đều có đủ. Đi non nửa dãy phố. Trong tay Niếp Đàm đã có thêm hai kiện áo khoác ── tự nhiên là cấp Bạch Liệt Dư. Chính là người đi trên đường tấp nập không thôi. Bạch Liệt Dư từ trước đến nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một nơi nhiều người như vậy, mãi nhìn đã có lúc suýt ngã. Lúc này phía trước có một cái đại hán nghênh diện đi đến. Bạch Liệt Dư mâu quang nhìn thấy phía trước mình có cái đại hán đang đi tới, trong đầu mặc dù hiểu được phải né như thế nào, nhưng bước chân lại di chuyển khá chậm. Lúc này Niếp Đàm đã đi vào trong tiệm thuốc bắc, để cho hắn đứng chờ ngoài này vô tình để cho hắn cô độc đứng giữa biển người. Đại hán kia đi đứng lung tung, làm sao chú ý đằng trước còn có cái hài tử? Lập tức liền một phen đưa hắn đụng ngã đến trên mặt đất. Đám người nháy mắt tản ra, Niếp Đàm lúc này đã đến gần ôm lấy Bạch Liệt Dư. Nhìn thấy tay áo hắn dính đầy là bụi, tay phải nắm chặt kiếm bị trầy da mà còn chảy ra mấy đường tơ máu. Ngực không khỏi tê rần, mâu quang chuyển lạnh nhìn tới tên Đại Hán đang không chút sợ hãi đứng kia: “Giải thích.” “Nói, nói cái gì chứ? Là tiểu quỷ thối này đi đường không có mắt!” Đại hán kia bị một cái lão giả trừng mắt có chút kinh động, lại vẫn là cố gắng kéo to lá gan ra mà quát, “Hắn mới nên hướng ta giải thích, có phải hay không a, tiểu tạp── a!” Giọng nói dơ bẩn còn chưa nói xong câu đã chuyển qua kêu lên thảm thiết. Chỉ thấy lão giả hai hàng lông mày khẽ dựng, một tay khóa trụ cổ họng đại hán. Hảo hảo một chuyện không nghĩ tới lại có người cố ý hướng hắn gây hấn? Một cái phun kình đang muốn lấy tánh mạng đại hán, tại cổ tay hắn đã có thêm hai cánh tay muốn ngăn trở hành động. Một chính là cánh tay mềm mại nhỏ bé của Bạch Liệt Dư, cái còn lại là cánh tay thon dài của một trung niên nam tử. “Không phải đã tính toán muốn thoải ẩn sao, sư huynh?” Trung niên nam tử hướng lão giả nhếch miệng cười: “Thật muốn động thủ, để cho tat hay ngươi rat ay đí! Thiên không của ta cũng đã lâu rồi không nhiễm huyết!” Niếp Đàm nghe vậy sửng sốt, lập tức nhớ tới cái gì mà buông lỏng tay ra. Hắn cuối đầu, nhìn thấy Bạch Liệt Dư trong lòng ngực đang khó hiểu mang con ngươi trong trẻo nhìn mình, thở dài một cái. “Ta ở khách điếm đầu phố chờ ngươi.” Ngữ thanh sơ lạc, dĩ nhiên đã vận khởi khinh công ôm Bạch Liệt Dư phi thân như bay rời đi. Namtử nhìn đầu tiên là ngẩn ngơ, lập tức vươn tay nắm lại đại hán đang định chạy trốn, kiếm cầm trong tay hướng lên bụng hắn cho một kích. Đại hán chỉ cảm thấy một trận đau nhức truyền đến, ngay sau đó liền ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự. Gặp sự tình đã xong, nam tử giống như bình thường cái gì cũng chưa phát sinh, ba bước cũng chỉ tốn hai hướng tửu lâu chạy đi. —–  —–  —– Niếp Đàm vừa thuê một căn phòng, liền nghe được một trận tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến. Lập tức trước ý bảo Bạch Liệt Dư nhập tọa, sau đó mới đưa ánh mắt dời sang cái trung niên nam tử vẻ mặt vui mừng đang đứng cạnh cửa. Bạch Liệt Dư cũng theo ánh mắt sư phụ nhìn lại, chỉ thấy nam tử trước hướng lão giả cười cười, đi nhanh vào cửa rồi vung tay áo vấy lên chưởng phong đem cửa phòng đóng lại. Cước bộ của hắn thập phần trầm ổn lưu sướng, đôi con ngươi sáng như sao, tuy là quần áo thập phần đơn sơ, lại có thể nhìn ra đây là cao thủ. Hơn nữa kiếm trong tay hắn chợt xem chỉ thấy bình thường lại ẩn ẩn lộ ra một cổ hơi thở không tầm thường. Y lời hắn nói vừa rồi, hay đây chính là kiếm của Ngụy Vân Sinh “Thiên không”? Người này rốt cuộc là…… Đã thấy nam tử đột nhiên đem ánh mắt hướng trên người mình. Hắn từ trên xuống dưới không chút khách khí đem Bạch Liệt Dư đánh giá một trận. Vui sướng gặp lại cố tri ở nháy mắt chuyển thành vui mừng như điên, lập tức một cái bước xa tiến tới liền đem Bạch Liệt Dư kéo đứng lên, dường như trông thấy cái gì trân bảo mà hai mắt tỏa sáng, hô: “Sư huynh thối! làm sao tìm được hài tử này! Gân cốt tốt như vậy chính là trăm năm…….Không, nói không chừng ngàn năm đều khó gặp! Oa! Cánh tay nhỏ bé thật khá! Tiểu tử, làm đồ đệ của ta đi! Hai tay này của ngươi thật rất thích hợp học kiếm!.” Namtử một bên nói một bên lại sờ sờ gtay hắn chân hắn. Thần sắc càng lúc càng hưng phấn. Những lời nói như thế Bạch Liệt Dư không phải là không hiểu, nhưng bộ dáng nam tử hưng phấn như thế làm cho hắn không biết phải phản ứng như thế nào. Thế nên con ngươi vô thố nhìn nhìn nam tử trước mắt, lại nhìn nhìn sư phụ. Người hắn cầu cứu mâu trung hiện lên một mạt bất đắc dĩ, giọng nói nhẹ nhàng dĩ nhiên bật thốt lên: “Buông hắn ra đi, sư đệ. Đây là đồ đệ Liệt nhi của ta. Liệt nhi, đây là sư thúc của ngươi Niếp Dương, một cái kiếm sĩ, kiếm thuật của hắn cũng bất phàm. Vi sư lần này tìm hắn đến, là muốn cho hắn chỉ dạy kiếm thuật cho ngươi.” Đơn giản đem thân phận hai người giới thiệu cho đối phương, đối với Bạch Liệt Dư cũng lấy hai chữ “Liệt nhi” gọi thay, hiển nhiên là băn khoăn vì báo thù đại nghiệp của hắn mà nói lời ấy. Chợt nghe tên “Niếp Dương”, Bạch Liệt Dư vốn là đã đoán được một chút, trong đầu lập tức hiện lên cái nhân vật cực kỳ nổi danh trên giang hồ Niếp Dương danh hiệu là “Hoàng Tuyền kiếm.”, kiếm thuật siêu phàm nhập thánh, tính tình hỉ nộ bất thường, dưới tay vong hồn vô số, vũ khí sử dụng là một trong thập đại danh kiếm “Thiên Không”, còn có tên gọi là”Hoàng Tuyền kiếm.” Niếp Đàm và niếp Dương mặc dù cùng họ, nhưng một lấy kiếm nổi danh, người còn lại thì lấy y thuật nổi tiếng, người bên ngoài rất ít đưa hai người nghĩ chung một chỗ, không nghĩ tới hai người lại là sư huynh đệ. Khả trên giang hồ tuy nói Niếp Dương hỉ nộ vô thường, hiện nay xem ra cũng là người có tâm tư đơn thuần. Người này nếu là sư thúc, tính tình lại là như thế, gia dĩ  có lừa cũng không phải chuyện tốt. Bạch Liệt Dư lập tức y lễ cuối thân chấp tay: “Bạch Liệt Dư bái kiến sưu thúc.” “Bé ngoan, bé ngoan.” (Gọi hảo hài tử cũng được nhưng ta thích bé ngoan cơ, phải nói Niếp Dương rất là “xì tai”…….+_+) Vừa nghe Bạch Liệt Dư gọi hắn tiếng sư thúc, Niếp Dương lập tức mừng rỡ cười đến loan mắt. Nhìn hài tử này trí tuệ đáng yêu như thế lại cực có lễ phép, lạp tức lại luyến tiếc không muốn buông tay. Hai tay đặt lên vai Bạch Liệt Dư, nhịn không được lại hướng Niếp Đàm nói: “Sư huynh! Đem đồ đệ này tặng cho ta đi!” Thấy hắn bộ dáng chỉ cần hưng phấn lên thì cái gì cũng đều quên hết, Niếp Đàm không khỏi một trận thở dài. Ánh mắt ngưng hướng đồ nhi đang bị sư đệ nhìn một cách nóng bỏng, chỉ thấy mâu trung kia chỉ hiện lên một mạt đau xót, nộn nhuyễn đồng âm đơn giản vang lên: “Liệt Dư nếu bái sư thúc là sư phụ, chỉ sợ sẽ làm cho người thất vọng.” “Thất vọng? Vì sao hội thất──” Niếp Dương nghe vậy đang định hỏi ra tiếng, cũng đã kịp chú ý đến mạch tượng dị thường của hài đồng mà hiểu được. Sắc mặt vui tươi ban đầu nháy mắt đã trở thành nghiêm trọng. Hắn một lần nữa đánh giá Bạch Liệt Dư, sau đó dường như nghĩ tới cái gì mà hỏi: “Ngươi gọi Bạch Liệt Dư?” “Dạ.” Bạch Liệt Dư nhẹ nhàng ứng đáp, mi mắt sâu kín khép lại, bởi vậy Niếp Dương cũng đã rõ ràng hiểu được thân phận của hắn. Kỳ thật dọc trên đường đi cũng có nghe tới không ít chuyện có quan hệ tới buổi tối kia. Nghe đồn Lan Thiếu Hoa đã chết, Bạch Liệt Dư chịu đại thương, tren giang hồ mọi người đều biết việc. Niếp Dương hiển nhiên với sự kiện kia có điều nghe thấy, buông hai vay hắn ra có chút xấu hổ mà vò vò đầu. Ánh mắt vô thố hướng tới sư huynh cùng tiểu sư điệp rồi lại giao động, hảo sau một lúc lâu mới lúng ta lúng túng mở miệng: “Sư phụ ngươi y thuật trong thiên hạ có một không hai. Có hắn trợ giúp, ngươi chắc chắn sẽ tìm được biện pháp thuận lợi khôi phục lại võ công. Tuy nói ngươi không phải đồ nhi của ta, nhưng dù sao cũng đã theo lời sư huynh tìm đến Hoài Âm, không bằng trong khoảng thời gian này ta liền cùng các ngươi đi đến đông bắc, trên đường đi có rảnh lúc nào ta liền dạy ngươi mấy chiêu kiếm thuật kiếm quyết. Ngươi trước mắt dù không có nội lực, nhưng cùng học kiếm cũng không có xung đột── ngươi có kiếm không?” “Liệt Dư có một thanh kiếm gọi là Nguyệt Phách.” Bạch Liệt Dư đơn giản đáp, cũng tự giải khai phúc trụ đang bao quanh thanh kiếm, đem Nguyệt Phách đưa đến trước Niếp Dương. Niếp Dương hai mắt nhìn kiếm sáng ngời: “Kiếm này,kiếm này thật sự không tồi! Tiểu sư điệp, để sư thúc dùng một chút được không? Ngươi yên tâm, sư thúc chính là muốn xem thử, tuyệt không nhân cơ hội nuốt kiếm của ngươi.” “Liệt Dư tự nhiên tin tưởng sư thúc. Thỉnh.” Nho nhỏ thân mình tiến lên phía trước, đem “Nguyệt Phách” đặt vào trong tay Niếp Dương. Niếp Dương tiếp kiếm, rút kiếm, lại xoay quanh đánh giá, hai  con mắt mở càng lúc càng lớn. Chỉ thấy hắn đi tới một khoảng không tương đối trống trải nhẹ nhàng vũ khởi mấy kiếm chiêu. Mũi nhọn màu ngân của trường kiếm chớp động, xem đến xinh đẹp. Bạch Liệt Dư từ nhỏ tập kiếm yêu kiếm, tâm tư mặc dù đạm, giờ phút này thấy Niếp Dương kiếm chiêu tinh diệu vô cùng cũng không khỏi nhìn đến xuất thần. Thẳng đến khi đã múa xong một bản kiếm pháp, Niếp Dương mới thu kiếm, nhưng vẫn chưa cho kiếm vào vỏ mà đem trả lại Bạch Liệt Dư. “Tiểu sư điệp, kiếm này của ngươi tốt lắm a…….Đến, múa mẫy chiêu cho sư thúc nhìn xem.” “Dạ” Biết hắn trước mắt có ý muốn chỉ dạy chính mình, Bạch Liệt Dư tiếp kiếm chậm rãi đi đến khoảng trống, rút kiếm. Kiếm chiêu phụ thân sở giáo không có chỗ nào là không khắc trong tâm. Cho dù là trong lúc bệnh nặng, ba năm qua cũng không dám khinh thường. Cầm kiếm trong tay, tĩnh ý ngưng thần. kiếm quyết từ từ hiện ra trong tâm, rồi lại nhanh chóng hóa thành tróng rỗng. Thần tới ý tới, ý tới kiếm tới. Kiếm chiêu từng thức triển lộ, toàn bộ không định hình, thu phát từ tâm. Giờ phút này Bạch Liệt Dư tay cầm Nguyệt Phách dương kiếm múa kiếm, tất cả thương đau tích lại đã sớm rời xa, chỉ còn lại một mảnh tâm tình trong sáng vô ba. Đem sở học chiêu thức dừng lại, Bạch Liệt Dư thu kiếm, liền nghe được một bên tiếng vỗ tay vang lên. Chỉ thấy Niếp Dương thần tình lại là hưng phấn, cười nói: “Sư điệp căn cơ vô cùng tốt, đối kiếm lĩnh ngộ cũng rất sâu! Kiếm chiêu này, là cha ngươi dạy sao?” “Dạ” Bạch Liệt Dư vừa lên tiếng, trước mắt lại đột nhiên tối sầm, lập tức đã là một trận hoa mắt. Hiểu được cơ thể chính mình không chịu nổi từng đó động tác, đang muốn tạm thời nghỉ ngơi một chút, sao biết Niếp Dương đã là mở miệng bắn hàng loạt pháo: “Bạch Nghị Kiệt không hổ danh là Bạch Nghị Kiệt, Ta『 Hoàng Tuyền kiếm 』mà có gặp gỡ hắn, chỉ sợ chiếm không được nhiều tiện nghi. Đúng rồi, tiểu sư điệp, ngươi là ở đâu có kiếm này? Làm sao lấy được? Kiếm tốt như vậy ta cũng thật muốn thấy một phen…….” “Tiểu Dương.” Gặp sư đệ hưng phấn nổi lên liền quấn quýt đồ nhi hỏi hoài không dứt, Niếp Đàm cuối cùng đành phải quát lên một tiếng ngăn lại hắn, cũng tiến lên ôn nhu ôm lấy bạch Liệt Dư. “Đến, đem viên thuốc này uống vào…..Đó là tính tình của sư thúc ngươi, thân mình ngươi nếu không chịu nổi, lần tới trực tiếp cự tuyệt cùng hắn không quan hệ, chớ đê mệt chính mình.” “Đồ nhi đã hiểu.” Bạch Liệt Dư nghe lời cùng nước nuốt vào viên thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn thở hổn hển mấy hơi. Tâm tư chuyên chú lúc trước lúc này đã muốn tan, nhìn chính chình chỉ múa mấy chiêu kiếm liền mệt thành cái dạng này, cảm thấy không khỏi dâng lên vài phần cảm khái. Niếp Dương đại khái cũng là chú ý đến thân mình hắn không tốt, trên mặt vẻ áy náy lập tức hiện lên, thở dài: “Tiểu sư điệp, sư thúc nhất thời hồ đồ mệt ngươi, ngươi cũng, cũng đừng đối sư thúc sinh khí nha. Ai! Êm đẹp là một khối mĩ ngọc nhưng lại bị người ta làm hại như thế, ngày nào đó nếu là gặp được Thanh Long kia, ta nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn.” “……….Về việc báo thù này Liệt Dư đã lập kế hoạch, thỉnh sư thúc vạn lần đừng nhúng tay.” Vừa nghe sư thúc nhắc tới Thanh Long, Bạch Liệt Dư tâm tư lập tức trầm xuống. lúc trước cảm khái đã phao đến thật xa. Con ngươi nháy mắt trở nên thâm sâu khó đoán, làm cho Niếp Dương xem mà cả kinh. Mà, chợt chuyển thành cười khổ. Cái gọi là tài hoa ngút trời, cùng lắm cũng chỉ là như thế này thôichính…….”Tiểu sư điệp không cần lo lắng……Tốt lắm, sư thúc thay các ngươi đi mua ngựa thôi! Sắp tới là phải đi đường bộ rồi, chọn mấy con ngựa tốt một chút chính là chuyện rất trọng yếu. ta đi đây!” Lời nói vừa dứt, Bạch Liệt Dư chỉ cảm thấy một trận gió thoáng qua, ngay sau đó người trước mắt đã không thấy bóng dáng, khinh công này cũng thật là quá cao minh đi. Lại nhớ tới lời nói sư thúc phải đi mua ngựa, mâu quang dẫn theo điểm hoang mang ngưng hướng sư phụ, được đến hắn là ôn hòa cười. “Vi sư lúc trước gọi hắn đến cùng đi, cũng là vì muốn hắn chỉ ngươi điểm kiếm thuật với lại mua và chăm sóc ngựa trên đường đi. Ngươi sống lâu ở GiangNam, nên cũng biết cởi ngựa chút ít đi. Tốt lắm, nhỉ hão nghỉ ngơi thêm một lát đi! Trước hết ngủ một chút, sau lại thức dậy dùng bữa.” “Dạ” Hiểu được sư phụ đối thân mình lo lắng, Bạch Liệt Dư gật đầu ứng qua, lập tưc ly khai sư phụ mà lên giường nghỉ tạm. Xem hắn hành động không có cố ý bảo trì khoảng cách nhiều như trước, ngay cả khi biết đứa nhỏ này chỉ muốn chu toàn tâm nguyện của hắn, trong lòng Niếp Đàm vẫn không nhịn được mà vui vẻ. Ấm áp dương xuân tà tà chiếu đến. Nhìn bộ dáng hài đồng đang ngủ trên tháp hồi lâu, Niếp Đàm mới đứng dậy xuất môn an bài công việc dùng bữa. * Thủ nhi đại chi Truyện thành ngữ: “Thủ nhi đại chi”. Tức người hoặc sự vật nào đó thay thế người hoặc sự vật khác. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký – Hạng Vũ bản kỷ”. Hạng Vũ còn gọi là Hạng Tịch, là một vị lãnh tụ nông dân khởi nghĩa nổi tiếng trong những năm cuối triều nhà Tần. Hồi còn nhỏ không thích học hành và cũng không thích luyện tập võ nghệ, nên thường bị ông chú là hạng lương trách mắng, nhưng điều hết sức bất ngờ là Hạng Vũ trả lời rằng: “Học hành thì chỉ cần biết viết tên mình là đủ rồi, còn luyện võ thì bất quá cũng chỉ chống lại được một hai kẻ thù, chẳng bỏ chút nào. Bãn lĩnh mà cháu muốn học là có thể chống đỡ với hàng vạn kẻ thù.” Hạng Lương thấy Hạng Vũ có chí lớn như vậy mới khuyên cháu theo học binh pháp. Hạng Vũ nhận lời, nhưng chỉ học một thời gian thì bỏ không học nữa. Về sau, Hạng Lương phạm tội giết người, để tránh bị quan phủ bắt liền dắt theo Hạng Vũ chạy trốn sang Hội Khế. Năm 210 công nguyên, Tần Thủy Hoàng đến tuần du ở Hội Khế, xa giá rầm rộ kéo dài đến mười dặm, khí thế oai nghiêm hùng dũng. Bấy giờ, hai chú cháu Hạng Lương cũng đến xem náo nhiệt. Hạng Vũ trong khi xem nghi trượng xa giá phô trương thanh thế của Tần Thủy Hoàng, liền ngang nhiên chỉ vào đoàn người ngựa của Tần Thủy Hoàng nói với Hạn Lương rằng: “Chú cũng có thể thay thế địa vị của ông ta.” Hạng Lương nghe vậy cuống cuồng vội lấy tay bịt miệng Hạng Vũ, không để anh ta nói thêm nữa mà chuốc vạ vào thân. Nhưng Hạng Vũ quả thật không phải là hạng người tầm thường. Một năm sau, Hạng Vũ và Hạng Lương cùng khởi binh ở Nhô Địa. Sau khi Hạng Lương chết trận, Hạng Vũ thống lĩnh quân đội nước Sở, ngang dọc chinh chiến và trở thành Tây Sở bá Vương tiếng tăm lừng lẫy. Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ “Thủ nhi đại chi” để chỉ người hoặc sự vật nào đó thay thế người hoặc sự vật khác.