Là nợ nhân tình sao? Thì ra là vậy, suýt chút nữa cậu đã nghĩ A Dũng là người của Hàn Diệp Triết rồi, thế nhưng cậu vẫn không hiểu nổi được ánh mắt hôm qua của A Dũng khi nhìn mình và chuyện này. Vân Hề thu lại gợn sóng nơi đáy lòng, cười nhàn nhạt, nhưng vẫn đưa tay ra: “Xin chào.” Hàn Diệp Triết chỉ chỉ lên một cái ghế: “Ngồi xuống rồi nói chuyện sau.” Cậu gật đầu, thong thả đi về phía cái ghế, không bởi chân đi lại không tiện mà hiện lên sự chật vật. Đáy mắt Hàn Diệp Triết hiện lên vẻ tán thưởng không thèm che giấu, lập tức đến ngồi bên cái ghế cạnh Vân Hề, nói ngay trọng tâm câu chuyện: “Chúc mừng cậu trúng tuyển đại học M.” Vân Hề cũng không quá ngạc nhiên khi Hàn Diệp Triết biết được chuyện này, chỉ gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn.” Thấy thế tán thưởng trong mắt Hàn Diệp Tu lại càng đậm, hắn dùng hai tay rót trà vào chén, nhẹ giọng hỏi: “Nói cho tôi biết tại sao cậu lại muốn gạt Diệp Tu ra nước ngoài du học?” “Không muốn nói.” “Không muốn nói?” Hàn Diệp Triết hơi cúi đầu, mỉm cười: “Mấy ngày trước thành phố S này bị Diệp Tu quậy đến long trời lở đất, đường đường là một trong bốn bang hội lớn của xã hội đen mà cũng bị nó tiêu diệt trong bốn ngày. Tuy rằng tính tình Diệp Tu, thế nhưng đây là lần đầu tiên nó ra tay độc ác như vâỵ khiến cho cha tôi không khỏi bất ngờ. Vì vậy tôi cũng phái người điều tra qua, bang hội đó chỉ vì mấy ngày trước bắt cóc cậu mà dẫn đến tai họa ngập đầu. Tôi không biết có phải nó đã giấu cậu chuyện này không, nhưng từ khi cậu gặp chuyện không may đến giờ nó rất ân cần quan tâm chăm sóc chứng tỏ nó rất coi trọng cậu. Mà cậu, qua mấy tư liệu tôi thu thập được cũng có vẻ rất coi trọng nó, cho nên tôi cho rằng lần ra nước ngoài du học nay có phải cậu muốn cho nó một kinh hỉ lớn không?” Cậu nhàn nhạt liếc nhìn Hàn Diệp Triết: “Cũng không phải kinh hỉ gì, chỉ là tôi có nguyên nhân riêng, thế nhưng không muốn nói ra thôi.” “Được rồi.” Hàn Diệp Triết thở dài: “Vậy tại sao cậu lại muốn bảo vệ Lê Tích vậy?” Con ngươi Vân Hề không khỏi co cứng lại: “Anh, làm sao lại biết?” Hàn Diệp Triết nhấp một ngụm trà, khẽ cười: “Tôi muốn tra chuyện gì thì không khó để tra được, đương nhiên, tôi muốn ngăn cản ai tra chuyện gì đó cũng không khó.” Vân Hề suy nghĩ một chút liền hiểu được ẩn ý của Hàn Diệp Triết, cậu cố gắng ổn định tâm trí bản thân: “Cho đến bây giờ Lê Tích vẫn không bị điều tra ra là do anh nhúng tay vào có phải không?” Mặc dù là một câu hỏi nhưng ngữ khí của Vân Hề chính là khẳng định. “Cậu rất thông minh.” Hàn Diệp Triết tiếp tục tán thưởng: “Tên nhóc Lê gia kia làm sao sánh được một phần với cậu.” Vân Hề đối với chuyện Hàn Diệp Triết ngăn cản Hàn Diệp Tu điều tra ra Lê Tích cũng không buồn bực, trên thực tế cậu cũng không hy vọng y bị Diệp Tu nhanh chóng bắt được như vậy, dù sao cậu cũng cần Lê Tích làm thêm một chuyện nữa. Đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt lên mép chén, cậu thản nhiên nói: “Nói nhiều như vậy rồi cũng nên nói cho tôi biết mục đích chính của anh? Tôi không tin anh gọi tôi đến đây chỉ để nói mấy chuyện này đâu.” “Tính cách của cậu rất hợp với khẩu vị của tôi.” Hàn Diệp Triết cười sảng khoái: “Vậy tôi sẽ nói thẳng luôn, mục đích của tôi là xác nhận xem có phải cậu muốn rời khỏi Diệp Tu không?” “Đúng vậy.” Vân Hề nhìn thẳng vào mắt Hàn Diệp Triết, vẻ mặt rất kiên định. “Nếu để cho Diệp Tu biết nó làm nhiều chuyện như vậy mà cậu lại muốn nỏ nó đi, không biết sẽ có bao nhiêu khó chịu đây.” Hàn Diệp Triết bật cười lắc đầu: “Vốn nghĩ hôm nay sẽ mất nhiều nước bọt thuyết phục lắm, còn chuẩn bị cả kịch bản nháp nữa, xem ra phải tống thung rác rồi. Mục đích của tôi đơn giản lắm, tôi sẽ giúp cậu rời đi, mà cậu chỉ cần cam đoan cắt đứt mọi quan hệ với Diệp Tu là được.” Cậu nhíu mày, dường như đang suy nghĩ đến tính khả thi của chuyện này. Ngón tay Hàn Diệp Triết đặt trên bàn gõ gõ theo quy luật, tràn đầy tự tin nói: “Hiện tại đối với cậu mà nói vấn đề vi sa thực sự rất quan trọng, hộ khẩu của cậu trên danh nghĩa phải theo cha nuôi của mình, không có thứ này cậu không thể làm nổi vi sa đâu. Nếu như tôi đứng ra, không chỉ trong khoảng thời gian ngắn giúp cậu lo xong mà còn không khiến Diệp Tu phát hiện ra, ngày cậu rời đi tôi cũng có thể đi theo hộ tống, sinh hoạt phí cùng học phí mấy năm du học tôi có thể giúp cậu. Sao? Điều kiện giao dịch này cũng không khiến cậu chịu thiệt nha.” Đối mặt với lợi ích mê người như vậy nhưng Vân Hề cũng không lộ ra nét vui mừng gì, bình tĩnh nhìn Hàn Diệp Triết: “Vì sao lại giúp tôi?” “Chuyện này…” Hàn Diệp Triết hơi nhíu mày, tựa đang suy tư gì đó, sau đó lập tức giãn ra cười cười: “Tôi cùng cậu nói nhiều như vậy rồi cũng không muốn lừa cậu làm gì, nếu như từ góc độ cá nhân tôi đương nhiên không cân giúp đỡ nó làm gì, tôi cũng không thích nhúng tay vào chuyện của em trai mình. Nhưng mà chuyện của cậu và Diệp Tu khiến cha tôi hết sức bất mãn, hơn nữa trước khi xảy ra chuyện ở thành phố S tôi có vừa vặn đi công tác mấy ngày ở đây, vì vậy cha muốn tôi tìm cách khiến trị được Diệp Tu, khả năng lớn nhất chính là khiến cậu rời đi, chỉ đơn giản như vậy thôi.” Vân Hề mỉm cười trào phúng, “Anh nói những lời này không sợ tôi sẽ oán hận sao?” “Không cần phải nói như vậy.” Hàn Diệp Triết không thèm để ý: “Chỉ cần đạt được mục đích của tôi là được.” Cậu trầm mặc nhìn Hàn Diệp Triết hồi lâu, cũng không tìm thấy trên mặt hắn nửa vẻ khinh miệt nào, nói chuyện hồi lâu hắn cũng không đặt ra điều gì quá đáng với cậu. Trên mặt hắn vẫn chỉ là vẻ thản nhiên, mà ngay cả ý nguyện của cha mình hắn cũng không thèm giấu diếm. Giống như Hàn Diệp Triết đã nói tính tình của hắn rất thẳng thắn, mà trùng hợp Vân Hề lại thích những người có tính cách này. Cậu khẽ cười cười: “Thành giao, thế nhưng chuyện học phí cùng sinh hoạt phí không cần anh phải lo, tôi đã có biện pháp rồi.” Hàn Diệp Triết nghe vậy thở phảo nhẹ nhõm một cái: “Có câu này của cậu tôi không cân lo lắng cha mình càm ràm bên tai nữa. Cảm ơn cậu đã hợp tác cùng, cùng cậu nói chuyện phiếm khiến tôi thấy rất nhẹ nhõm.” “Chính tôi còn cần cảm ơn anh đã giúp đỡ.” “Với tên nhón Lê gia kia cậu có cần tôi giúp đỡ trị tội một chút không? Hay là vẫn thích bản thân mình ra tay hơn?” Vân Hề uống một ngụm trà vào miệng, cười nhưng không nói thêm gì. ******************** Khi Vân Hề quay về nhà thì Hàn Diệp Tu vẫn chưa trở về, đầu tiên cậu đi tắm rửa sau đó thay một bộ quần áo rồi chậm chạp đi đến phòng bếp, hôm nay không chỉ giải quyết được vấn đề vi sa, mà còn có thể sớm rời đi được, điều này đối với cậu là một chuyện tốt. Kế tiếp cậu chỉ cần đỗ qua kì thi cuối kỳ ở trường nữa là được. Tuy rằng cậu biết Hàn Diệp Triết giúp đỡ mình chẳng qua vì muốn dễ ăn nói với cha hắn, thế nhưng không thể phủ nhận hắn đã giúp cậu trong thật nhiều việc. Còn nhà viện trưởng Vân Hề cũng âm thầm tìm hai người vệ sĩ theo dõi bảo vệ, chỉ cần giải quyết xong Lê Tích, nguy hiểm duy nhất của bị loại trừ. Mà mấy hôm nay do chân cậu vẫn chưa khỏi cho nên Hàn Diệp Tu chưa thể chạm vào cậu, tất cả đều mong cậu có thể dưỡng thương tốt, tâm tình của cậu bây giờ phải nói là chưa bao giờ được tốt như vậy. Cậu vừa mở cửa tủ lạnh ra đã nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh đóng cửa, có lẽ là Hàn Diệp Tu đã trở về, cho nên cậu cũng đóng cửa lại chậm rãi ra khỏi phòng bếp. Hàn Diệp Tu đặt đồ ăn bên ngoài lên bàn cơm, đi lên trước đỡ lấy Vân Hề: “Xin lỗi em, hôm nay anh trai anh đến thành phố S, hôm nay anh ấy đến tìm anh nói chuyện nên có chút muộn, em đói bụng không?” Vân Hề nhướn mày, thì ra là bị Hàn Diệp Triết giữ chân, Hàn Diệp Tu đỡ cậu đến ngồi trước bàn ăn, cậu chỉ khẽ lắc đầu: “Em không đói.” Hàn Diệp Tu xoa xoa đầu Vân Hề, sau đó đi vào phòng bếp lấy bát đũa ra. ********************************************* Một tháng tiếp theo trôi qua rất nhanh, dưới sự tận tình chăm sóc của Hàn Diệp Tu thì chân Vân Hề đã bình phục lại như cũ, thành tích thi xuối kì ở trường cũng được thông báo, cũng giống như quá khứ, cậu luôn không khiến giảng viên phải thất vọng, mỗi môn đều thi rất tốt, vì thế Hàn Diệp Tu còn tổ chức tiệc chúc mừng cậu nữa, còn nói chờ mình giải quyết xong chuyện công ty sẽ dẫn cậu di du lịch. Nhưng mà Hàn Diệp Tu lại không biết được đây là lần đầu tiên hắn chúc mừng người yêu mình, có lẽ cũng là lần cuối cùng, lời hẹn ước cùng nhau đi du lịch cũng bị dời đi theo, hắn toàn tâm toàn ý muốn làm một người bạn trai thật tốt thế nhưng mọi chuyện lại càng dạt ra xa. Vân Hề đem toàn bộ cổ phiếu trong tay mình bán đi, vừa lấy di động bấm số gọi cho Hàn Diệp Triết, chỉ cần vang lên hai tiếng điện thoại đã được nhấc. Cậu hít một hơi thật sâu: “Tôi đã chuẩn bị xong.” Hàn Diệp Triết ở đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, sau đó mới nói: “Chờ điện thoại của tôi.” Vân Hề cúp điện thoại, có chút thất thần, từ khi sống lại cậu luôn muốn nhanh chóng rời khỏi Hàn Diệp Tu, nhưng đến khi chuẩn bị được giải thoát cậu lại thấy tâm trạng của mình thật rối ren, có chua xót cũng có chút không nỡ. Hơn năm tháng này cậu luôn nhận được sợ quan tâm chăm sóc của Hàn Diệp Tu, cơ hồ là được nuông chiều đến tận trời, hắn rất ôn nhu, rất cẩn thận tỉ mỉ, giọng nói ấm áp hiền hòa, tất cả đều giống như phim điện ảnh, từng cảnh từng cảnh hiện ra trước mắt cậu. Vân Hề lắc đầu, không muốn nghĩ nữa chỉ chậm rãi đứng dậy thu dọn hành lí chuẩn bị đi.Thực ra thứ cậu muốn đưa đi cũng không nhiều lắm, ngoại trừ quần áo để thay còn có mấy loại giấy tờ mà thôi, một chiếc va ly bé tẹo đã đủ để nhét hết vào. Đêm nay Hàn Diệp Tu sẽ không trở về, đây là lần đầu tiên cậu không cần đối mặt với hắn cả ngày lẫn đêm, nhưng không phải là ngày cuối cùng, ngày mai cậu sẽ triệt để rời khỏi nơi vừa tốt đẹp lại vừa bi thương này. Quả nhiên đêm nay Hàn Diệp Tu không trở về, cũng là một đêm Vân Hề không ngủ, chỉ lẳng lặng ngồi trong phòng khách tối tăm, trên sàn nhà đã đặt sẵn một chiếc va ly kéo nhỏ, có chút cô đơn lạc lõng. Thời khắc ánh sáng bình minh soi rọi vào căn phòng, Vân Hề nhẹ nhàng mở mắt ra, cậu chưa từng nghĩ một đêm cũng không quá dài, phảng phất như chỉ trong một cái chớp mắt đã trôi đi. Khi sắc trời sáng hẳn đã là bảy giờ sáng, chuông điện thoại của Vân Hề vang lên, hiển thị trên ấy là ba chữ Hàn Diệp Triết, cậu cúi đầu cười to một tiếng rồi nhận điện. “Bây giờ cậu có thể gọi điện cho nó.” Vân Hề không đáp lại một lời với Hàn Diệp Triết liền cúp máy, cậu mở danh bạ tìm đến một cái tên là “Hàn Diệp Tu”, đầu ngón tay muốn bấm xuống rồi lại ngừng, tim cũng đập ngày càng nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, đầu ngón tay cũng run lên nhè nhẹ. Cậu hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng ấn xuống nút gọi. Điện thoại phải thật lâu mới được nhận, nhưng đầu dây bên kia không phải là giọng nói của Hàn Diệp Tu. “Có phải chờ hắn một đêm không về đã tức giận rồi không? Muốn biết bọn tao đang ở đâu không?” Vân Hề mím môi, sắc mặt tái nhợt: “Ở đâu?” Người bên đầu dây khẽ cười lên một tiếng rồi lập tức nói ra một cái tên, nụ cười là để chế nhạo Vân Hề cũng là muốn khẳng định thắng lợi của bản thân y.