Lê Tích tựa hồ nghĩ ra mình đã lỡ lời cho nên vỗ vỗ lên môi mình rồi nói: “Mày nói đi, vừa thấy được mày tao đã kích động thế này rồi, phải rồi, có muốn biết vì sao có người muốn giúp tao bắt mày đến đây không?” Vân Hề mở mắt ra trầm mặc nhìn về phía Lê Tích. “Mặc dù nói ra có chút tốn năng lặng của tao, nhưng tao vẫn nguyện ý chia sẻ bí mật này cùng mày.” Lê Tích nói xong liền xoay người ngồi lên chiếc ghế kê sát bên Vân Hề, một chân vén lên, có vẻ nhàn nhã như đi chơi dã ngoại vậy, y gẩy gẩy mấy lọn tóc: “Tuy rằng mấy tên xã hội đen đều lãnh khốc vô tình, nhưng cũng không thiếu mấy kẻ si tình.” Lê Tích cố ý dừng lại một chút rồi cúi đầu xuống gần cậu: “tao mới dùng chút thủ đoạn nhỏ nhỏ hắn đã náo loạn đòi mang tao ra nước ngoài kết hôn mà chỉ mới quen nhau có một tháng đó, mày thấy có buồn cười không?” Vân Hề thở mạnh phì phò, cũng không thèm phản ứng lại với lời nói của Lê Tích. Y cũng không tức giận, cười sảng khoái một tiếng rồi ngồi thẳng dậy: “Sự thực chứng minh tao cũng có mị lực vô cùng đó chứ, luận về cả ngoại hình lẫn gia thế mày đều không thể sánh ngang tao được, hơn nữa tao có thể dễ dàng tha thứ cho Hàn Diệp Tu có ba bốn tình nhân bên ngoài, mày có thể làm được thế không?” Cậu vẫn nhíu mày không nói gì, mấy lời này của Lê Tích trước đây cậu cũng đã từng chứng kiến, thật đáng buồn cười khi cậu cũng dễ dàng tha thứ cho Hàn Diệp Tu có người bên ngoài… “Luận về mọi thứ mày đều không bằng tao, thế nào dám cướp lấy Hàn Diệp Tu hả?” Mặt Lê Tích vênh hẳn lên trời, tư thế cao ngạo nhìn tư trên cao xuống với Vân Hề: “Mày xem, hiện tại không phải mày đã rơi vào tay tao rồi sao?” Vân Hề nhíu mày trầm giọng xuống: “Mày rốt cuộc muốn thế nào?” Lê Tích nháy mắt mấy cái, rồi nhẹ nhàng nói: “Mày yên tâm, tao chắc chắn sẽ không giết mày, bắt mày đến đây để mày tự tu tâm ngẫm lại vị trí của mình với Hàn Diệp Tu, như vậy cũng thuận lợi cho kế hoạch trong tương lai của tao.” Cậu nghe y nói không đe dọa đến tính mạnh thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, bất kể thế nào, miễn là cậu còn sống thì không lo sau này đòi lại món nợ từ Lê Tích. “A, đúng rồi, tao có chuyện muốn hỏi mày.” Lê Tích ngồi thẳng dậy, ghé sát vào tai Vân Hề thấp giọng hỏi: “Mày có thể nói cho tao biết làm sao có thể thoát khỏi kiểm soát của Hàn Diệp Tu mà kiếm tiền từ thị trường chứng khoán vậy?” Thân thể Vân Hề lập tức cứng đờ, sau đó rất nhanh khôi phục lại vẻ tự nhiên vốn có, thế nhưng biểu hiện của cậu vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Lê Tích. Lê Tích cười cười: “Mày rất kinh ngạc vì sao tao biết phải không? Tao cũng đang tò mò mày đã kiếm được bao nhiêu tiền từ Đường Hạo rồi?” Đáy lòng Vân Hề nổi lên cơn sợ hãi, cậu luôn làm việc rất cẩn thận, khoogn ngờ được Lê Tích lại điều tra ra. Cậu biết rõ không có khả năng Đường Hạo bán đứng cậu, khả năng duy nhất chính là trong công ty chứng khoán có người của Lê Tích, đồng thời người nọ cũng có chút quyền lực, nếu không làm sao có thể tra được ra kĩ thế. Xem ra sau khi thoát khỏi nơi này cậu cần xóa hết mọi dấu vết ở chỗ Đường Hạo nếu không Hàn Diệp Tu tra được. Nhưng nếu Hàn Diệp Tu tra ra được thì cậu cũng tìm được lí do thoái thác mà thôi. Y cười cười, vỗ lên gương mặt Vân Hề: “Mặc kệ mày xuất phát từ mục đích gì, sao lại phải che giấu sự thực với Hàn Diệp Tu, điều này khiến tao có suy nghĩ nếu bị hắn phát hiện thì sẽ như thế nào đấy.” đầu ngón tay y chọc chọc lên trán cậu: “Tính tình của Hàn Diệp Tu mày quá hiểu rồi, mày nhất định sẽ không chịu nổi cơn thịnh nộ từ hắn đâu.” Cậu vẫn mím môi không nói lời nào. “Vân Hê này, chúng ta làm một giao dịch đi! Chỉ cần chuyện hôm nay mày không khai ra tao, thì tao cũng không khai ra chuyện này mày cấu kết kiếm tiền với Đường Hạo nói với Hàn Diệp Tu.” Vân Hề giương mắt nhìn về phía Lê Tích, đáy mắt rõ ràng không có chút tin nào dành cho y. Lê Tích thấy uy hiếp của mình không có tác dụng, lạnh lúng nói: “Nếu như mày đem chuyện hôm nay nói ra, chỉ cần tao gặp chuyện không may, bằng chứng mày kiếm tiền sẽ lập tức rơi vào tay Hàn Diệp Tu. Đúng rồi, còn có cô nhi viện mày đã sống hơn mười năm kia nữa cũng cần phải đóng cửa rồi. Đương nhiên nếu mày dỗ dành được Hàn Diệp Tu, hắn sẽ giúp mày được một phần, thế nhưng một nhà viện trưởng có thể bình an đón ánh mặt trời hay không tao cũng không dám đảm bảo.” Cậu híp mắt lại: “Đã từng có người nào nói mày rất đê tiện chưa?” “Vậy sao?” Lê Tích nhướn mày: “Mặc dù có chút khó chịu nhưng tao vẫn cần cảm ơn lời khen tặng của mày.” Vân Hề trầm mặc nhìn y một hồi lâu, sau đó nói tiếp: “Nhưng tao không thể chắc chắn Hàn Diệp Tu sẽ không tra ra được sự có mặt của mày.” “Điều này không cần mày phải phí tâm!” Lê Tích đứng dậy rồi nói: “Mày chỉ cần giữ được miệng mày là chúng tao sẽ ổn hết, bằng không đừng trách tao ra tay tàn độc!” Vân Hề gật đầu một cái xem như đáp ứng lại y, Lê Tích thấy thế mặt rạng rỡ hẳn lên: “Kì thực đôi khi mày cũng rất biết thức thời nha, nhưng mà nên nhớ kĩ một điều, Hàn Diệp Tu sớm muộn gì cũng là của tao, và cũng sớm muộn tao sẽ thay thế vị trí của mày bây giờ! Tao sẽ cho mày tận mắt nếm cảnh chính tay tao cướp Han Diệp Tu khỏi tay mày thế nào!” Y đang nói thì cửa vang lên vài tiếng “Cốc cốc!”, sau đó mở ra, một giọng nói của đàn ông vang lên: “Bảo bối, anh có thể vào được không?” Lê Tích cảnh cáo trừng mắt liếc nhìn Vân Hề: “Mày nhớ kỹ giao dịch giữa chúng ta đi!”, cuối cùng còn đá cậu thêm hai cái mới bước chân ra khỏi phòng. Do ngược sáng cho nên Vân Hề không thể nhìn rõ bề ngoài của người đàn ông đó thế nào, chỉ nghe được giọng nói thúc giục của Lê Tích: “Có chuyện gì!” Người đàn ông ân cần vuốt ve cánh tay y: “Anh muốn hỏi xem em đã xong việc chưa thôi, tên họ Hàn kia đã phát hiện ra chuyện rồi, cũng phái người bao vây chúng ta, em xem….” Lê Tích lẩm bẩm gì đó, sau đó nhún vai: “Vốn còn muốn tìm vài người đến chơi đùa cùng nó nữa.” Người đại ông nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi: “Bảo bối, không phải chúng ta đã nói trước chỉ bắt về rồi tùy ý giáo huấn hay sao? Nếu để tên kia điều tra ra được…” “Biết rồi.” Lê Tích khoát khoát tay, đẩy người đàn ông ra: “Bảo người đem nó đánh ngất xỉu rồi ném ra ngoài, anh cũng đừng lộ mặt.” “Vâng, vâng, vâng!” Người đàn ông liên tục gật đầu lấy lòng y. Kẻ còn lại trong phòng chần chờ: “Đại ca, trong chân nó vẫn có đạn.” “Thì lập tức lấy ra.” Hắn trừng mắt đầy ác í: “Loại chuyện này cần tao phải dạy cho mày nữa sao? Động tác nhanh lên một chút!” Người nọ cùng tên còn lại vội vàng đeo khẩu trang rồi đi vào trong phòng kia, không bao lâu sau vang lên một tiếng hét đầy đau đớn rồi im bặt không có động tĩnh gì nữa, rất nhanh hai tên thuộc hạ đã kéo Vân Hề đang hôn mê ra ngoài, vết thương trên chân đã được băng bó. Lê Tích bĩu môi chán ghét rồi kéo tay người đàn ông rời đi, chỉ để lại hai người trong phòng xóa sạch dấu vết. ************** Chiếc xe đang chạy trên đường về vùng nông thôn, Hàn Diệp Tu trầm mặt ngồi ở ghế sau, Vân Hề đã bị bắt cóc năm giờ, tuy rằng không phải quá dài nhưng mỗi giây mỗi phút đều khiến một người được tôi luyện nhiều như hắn cảm thấy dày vò bất an vô cùng. Hắn tự trách mình không chỉ một vài lần rồi, nếu như hắn không mở hội nghị, nếu như hắn tự mình đến đón Vân Hề, có lẽ hắn đã đưa thẳng Vân Hề đến công ty rồi, như vậy sẽ không khiến cậu bị thương, càng không thể bị bắt cóc. Hắn còn không dám nghĩ đến chuyện Vân Hề sẽ gặp chuyện không may nữa, từ lần đầu tiên phát hiện cậu chết trong nhà vệ sinh đã khiến hắn hiểu cảm giác đau đớn kia không nên bị nếm lại thêm lần nào nữa, hắn thậm chí đã suy nghĩ đến chuyện nếu cậu chuyện bất trắc gì thì hắn có thể sống lại lần nữa để tạ lỗi với cậu không. Mặc cho Dịch Dương đã liên tục khẳng định hung thủ chắc chắn không cố ý lấy mạng Vân Hề, có lẽ chúng bắt cậu chỉ để răn dạy uy hiếp hắn mà thôi. Thế nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy sao vẫn chưa có tin tức nào, thậm chí ngay cả điện thoại đến để uy hiếp cũng không có, điều này không khỏi khiến hắn miên man suy nghĩ? Áp lực không khí trong buồng xe rất lớn, không người nào dám mở miệng nói chuyện, bởi bọn họ đều không muốn chọc giận đến hắn rồi trở thành đối tượng xấu số để hắn phát tiết. Đến cả Dịch Dương cũng không chịu nổi loại áp lực cường đại như vậy, cho nên khi nhận được thông tin của Vân Hề lập tức báo ngay cho Hàn Diệp Tu, khi đó vừa vặn thấy được hắn đang bóp cổ một tên cấp dưới, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. Khi anh hỏi A Dũng mới biết đươc nguyên nhân là do tên vệ sĩ kia lỡ miệng nói “Đã lâu vậy không lẽ nào Vân tiên sinh đã…” câu tiếp theo chưa kịp thốt ra đã bị hắn xông lên bóp chặt cổ, nếu không phải anh đến không nghi ngờ gì tên vệ sĩ kia đã đi gặp chầu diêm vương rồi. Dịch Dương phiền muộn kéo kéo tóc: “Tôi nói này Diệp Tu, cậu đừng biến thành như vậy nữa? Tôi đã nói rồi Vân Hề sẽ khi xảy ra bất cứ chuyện gì hết!” Hàn Diệp Tu âm trầm liếc nhìn Dịch Dương, đáy mắt không có bất kì ánh sáng nào, đột nhiên hắn nắm chặt lấy bắp tay Dịch Dương, khí lực lớn đến kinh người: “Cậu nói cái gì?’ Anh ta đau đớn mức mặt cũng méo xẹo, nhưng mãi vẫn không giãy ra nổi, chỉ có thể khẽ cắn môi: “ Tôi nói Vân Hề tuyệt đối không xảy ra chuyện gì hết!” “Đúng vậy, không có chuyện gì, nhất định là như thế!” Hàn Diệp Tu thả lỏng cánh tay, thều thào nói: “Em ấy nhất định sẽ không có chuyện gì, trong trí nhớ của tôi em ấy không có chuyện gì, nhất định là thế.” Dịch Dương xoa xoa lấy cánh tay, nghi hoặc hỏi lại: “Cái gì trong trí nhớ?” Thế nhưng Hàn Diệp Tu lại không thèm đáp lại câu hỏi của Dịch Dương, mà vẫn quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nếu không phải tay phải hắn đang gắt gao nắm chặt quần âu thì anh ta cho rằng hắn đã thực sự tỉnh táo lại rồi. Lúc này A Dũng đang ngồi một bên đột nhiên hô lớn, khiến tài xế cũng phải dừng hẳn xe: “Ông chủ, tôi nhìn thấy Vân tiên sinh!” “Ở đâu?” Hàn Diệp Tu theo bản năng lập tức đứng lên, hắn đã quên mất mình còn ngồi trong xe ô tô, bởi vì động tác quá mạnh cho nên tạo thành một tiếng “Cốp!” thật lớn, nhưng hắn vẫn không phát hiện ra, hai tay dựa vào ghế da: “Vân Hề ở đâu?” A Dũng đưa tay ra ngoài cửa sổ chỉ chỉ: “Ở phía trước!” Vừa dứt lời Hàn Diệp Tu đã mở cửa xe phóng ra ngoài, theo sát hắn là Dịch Dương, mà A Dũng cũng gần như ngay lập tức cầm lấy súng chạy theo hai người, mặc dù bây giờ đang ở trên đường lớn nhưng bọn họ cũng không thể chắc chắn không có kẻ nào mai phục ở đây. Cách đầu xe chỉ năm thước (gần một mét thì phải) Vân Hề đang lẳng lặng nằm trong bụi cỏ dại ven đường, nếu như không nhìn kĩ rất khó có thể thấy được vị tri cậu đang nằm. Áo sơ mi trên người cậu dường như đã không thể thấy được màu lúc đầu, vết máu cùng với bụi bẩn loang lổ, trên đầu gối còn bị băng lại một cách sơ sài, máu đỏ thấm ướt đẫm. Cậu vẫn nằm úp sấp trong bụi cỏ, hai mắt nhắm nghiền, không có bất kì động tĩnh nào, thậm chí còn không thấy được hô hấp của cậu, trên khuôn mặt trắng bệch có vài vết sưng đỏ, đôi môi đã hoàn toàn mất đi huyết sắc, môi dưới đọng vết máu đã đông lại. Hai chân Han Diệp Tu mềm nhũn suýt chút nữa thì ngã xuống đất, khi không tìm được Vân Hề hắn luôn ước ao có thể tận mắt nhìn thấy cậu lần nữa, song khi thây cậu nằm sấp trong bụi cỏ cách mình mấy mét, hắn lại chùn bước lùi lại, thậm chí không dám bước tiếp nữa, hắn sợ Vân Hề giống như kiếp trước bất động trong nhà vệ sinh, hắn sợ đụng đến thân thể lạnh lẽo không còn độ ấm. Dịch Dương thấy Hàn Diệp Tu giật mình đứng nguyên tại chỗ liền huých nhẹ hắn một cái để dẹp đường, không ngờ rằng một động tác rất nhỏ lại khiến hắn ngã thẳng xuống đường. Dịch Dương ngẩn người sau đó lập tức nổi giận túm lấy cổ Hàn Diệp Tu mà rống lên: “Cậu con mẹ nó phát ngốc cái gì? Lúc này còn không mau đem Vân Hề đi bệnh viện, cậu còn muốn con mẹ nó nhìn cậu ấy chết ven đường hay sao?” Hàn Diệp Tu quay đầu lại, khuôn mặt vì hoảng loạn mà mất hết huyết sắc, hắn muốn nói nhưng không thể thốt nổi một chữ ra khỏi miệng. “Không lại nhìn cho kĩ còn ở đây mà đoán mò, nếu Vân Hề còn sống mà bởi sự chậm trễ của cậu khiến cậu ấy chết đi, đến lúc đó có tự mổ bụng tự sát cũng không đền nổi tội đâu!” Dịch Dương nói một câu đã khiến Hàn Diệp Tu giật mình tỉnh lại, hắn vung tay Dịch Dương ra, khẩn cấp chạy đến bên bụi cỏ kia. Dịch Dương nhẹ nhàng lắc đầu ngăn cản A Dũng đang đứng phía sau muốn chạy lên giúp đỡ. Hàn Diệp Tu dừng lại bên bụi cỏ, hắn cúi người chạm nhẹ lên Vân Hề, một cảm giác lạnh lẽo khiến hắn trợn trừng mắt, ngay lúc chuẩn bị nhắm lại hắn chạm phải động mạch chủ của cậu, nhịp đập yếu ớt khiến hắn biết được cậu vẫn còn sống, trái tim dâng lên cuống họng cuối cùng cũng có thể trở lại vị trí của nó. Hắn vui mừng như điên ôm chầm lấy Vân Hề chạy đến bên xe hơi: “Nhanh đến bệnh viện!”