Sống trong di động của tổng tài quý tộc

Chương 14 : Sống trong di động của tổng tài quý tộc

“Mày trừng Như Uyển? Sao mày lại dám trừng Như Uyển?” Hà Văn Thiến cười lạnh nói: “Tao biết, mày còn ghi hận cậu ấy có đúng hay không? Mày ghen ghét Ngụy Văn Kiệt thích cậu ấy không thích mày đúng hay không?” An Nhu cúi đầu, yên lặng, mắt trợn trắng. Cô thích Ngụy Văn Kiệt? Cô ghê tởm anh ta đều không kịp ói có được hay chưa, chỉ nghe thấy cái tên này đã mắc ói rồi. “Không phải cái này, tôi không thích Ngụy Văn Kiệt, tôi không thích Ngụy Văn Kiệt” An Nhu nhỏ giọng nói, cô giống như vẫn còn sợ hãi, lại kiên trì lấn áp nổi sợ, nói: “Tôi, tôi ghét cô! Nhưng tôi càng ghét An Như Uyển, bởi vì cô ta đoạt mất Từ Trình” Hà Văn Thiến một chân đá bay cái ghế bên cạnh: “Mày vừa nói cái gì?” Giọng nói bén nhọn của thiếu nữ vang vọng khắp phòng, trong lớp không có một bóng người, càng có vẻ đáng sợ: “Mày lặp lại lần nữa?” “Vốn dĩ chính là như vậy mà” An Nhu cũng bất chấp tất cả, bỗng nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn thẳng Hà Văn Thiến, cắn môi, hốc mắt đỏ au. Đôi mắt chứa đầy nước nhìn sơ qua giống như bị oan uổng. “Tôi tận mắt nhìn thấy, buổi tối sau khi tan học cô ta ở chung một chỗ với Từ Trình, còn nói nói cười cười rất vui vẻ, ở câu lạc bộ âm nhạc, không tin tự cô đi nhìn đi” Đây đại khái chắc là lần có dũng khí nhất của An Nhu. Ngày thường cô đều là đi bọc vòng bọn Hà Văn Thiến, tránh được cứ tránh. Hôm nay lại dám nói năng như vậy với Hà Văn Thiến, một người đang có tâm trạng không tốt. Thái độ này ngược lại tính tình thường ngày của An Nhu, như vậy cũng đủ làm Hà Văn Thiến tin tưởng. sắc mặt Hà Văn Thiến tái nhợt, nhìn An Nhu. An Nhu đang đỏ mắt trừng cô, hận ý trong mắt không chút nào che dấu, nhìn qua ... Thế nhưng cũng có vài phần khí thế. An Nhu chùi nước mắt, ho khan hai tiếng, giọng lại thấp xuống: “Dù sao lời tôi nói đã nhiều như vậy, tin hay không tùy cô. Nếu muốn đánh thì đánh đi, tôi cũng không muốn phản khán nữa, Từ Trình đều thích An Như Uyển, tôi còn …” “Câm miệng” Hà Văn Thiến đột nhiên lạnh lùng quát lớn, sắc mặt rất khó xem. Cho dù trang điểm nhẹ cũng che dấu không được sắc mặt trắng bệch: “Mày đừng nói bậy, Như Uyển không có khả năng thích Từ Trình. Cậu ấy thích, cậu ấy thích ...” Nói tới đây, Hà Văn Thiến đã nói không được nữa. Rốt cuộc An Như Uyển có thích Từ Trình hay không? Hà Văn Thiến tự hỏi bản thân. Mỗi lần cô đi tìm Từ Trình, An Như Uyển đều ở bên cạnh. An Như Uyển chia tay Ngụy Văn Kiệt cũng là vào thời điểm bọn họ biết Từ Trình không lâu sau đó, tại sao ... Tại sao nhiều manh mối như vậy cô lại không phát hiện ra? An Nhu nhìn cô, bình tĩnh cười, nói: “Hà Văn Thiến, tôi hận cô, nhưng tôi cũng đáng thương cô, Từ Trình không thích tôi, cũng không thích cô.” Nói xong câu đó, cô ngồi xuống nhặt sách vở cùng cặp từ mặt đất lên, cũng không quay đầu lại, chạy một mạch ra khỏi phòng học. Cô gái có dáng người cao gầy, trang điểm nhẹ ở phòng học ngốc một lúc lâu, đột nhiên lập tức hất bay cái bàn ở bên cạnh, sau đó dẫm giày cao gót chạy ra khỏi lớp học. An Nhu nhào ra tới cổng trường học, mới giật mình hoàn hồn, chưa định dừng lại bước chân, xoa xoa hốc mắt còn đỏ bừng, trong lòng lại oán giận cùng Sở Hư Uyên. 【 vừa rồi chắc là ok đi? Tôi cảm thấy mình biểu diễn còn khá tốt, nhưng lại làm tôi sợ muốn chết. Quả nhiên mấy chuyện loại này không thể làm nhiều, tôi sợ đau tim mà chết ...】 Tuy rằng vừa rồi diễn một tuồng kịch trước mặt Hà Văn Thiến, An Nhu lại không cảm thấy có bao nhiêu khó khăn hoặc là sợ hãi. Đổi thành bất luận kẻ nào, vừa đối thoại cùng Hà Văn Thiến vừa nghe chỉ đạo diễn xuất từ đạo diễn Sở Hư Uyên … An Nhu cảm thấy đối diện với người sau càng đáng sợ hơn. 【 dựa theo lời tôi nói mà làm thì sẽ không thành vấn đề 】 Sở Hư Uyên trả lời cô. 【 cô vừa rồi ... Có làm ra bộ dáng muốn khóc hay không? 】 Sở Hư Uyên không tận mắt thấy biểu hiện của An Nhu, nhưng có thể từ những dòng tin nhắn mà An Nhu gửi đến nhìn ra rốt cuộc cô có khóc hay không ... Rõ ràng không có. Cảm xúc của An Nhu quá ổn định. Dọa ngu rồi? Hay là tố chất tâm lý quá tốt nên không khóc? Sở Hư Uyên cau mày, có chút không xác định. Nếu con ngốc này không khóc, kế hoạch này xem như có nguy cơ thất bại ... 【 có có có, đương nhiên là có 】 An Nhu thất thần, nói chuyện cũng tùy ý. 【 việc này vô cùng dễ làm, chỉ cần tưởng tượng đến mỗi ngày tôi đều không có cơm ăn, không có quần áo xinh đẹp mặc, tôi đặc biệt muốn khóc 】 Cô nói rất chân thành, còn mang theo bi thống. Sở Hư Uyên: ... 【 cô vui vẻ thì tốt 】 Sở Hư Uyên im lặng gõ đoạn lời nói này, cảm thấy ... Không biết nói cái gì tốt hơn. Tổng cảm thấy bản thân vừa rồi lo lắng cho cô, giống như là hốt phân chó. 【 Nè, nói cho anh biết một tin rất hay nha, hồi nãy khi cãi nhau với cô ta tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa 】 An Nhu còn chìm trong tình huống xảy ra vừa nãy. Cô thật là anh dũng nha, tim đập thình thịch vì hưng phấn. 【rõ ràng trước kia mỗi khi nhìn thấy cô ta tôi rất sợ hãi, hiện tại còn dám chống đối lại 】 Hà Văn Thiến chính là bóng ma tâm lý của An Nhu, cô nhìn đến Hà Văn Thiến chân đã mềm, đối với bất luận hành động nào của Hà Văn Thiến, đều chỉ biết không rên một tiếng mà thừa nhận, nhưng hiện tại không phải như vậy. Trong căn phòng to rộng sáng ngời, Sở Hư Uyên nhìn tin nhắn An Nhu gửi lại đây, cười khẽ ra tiếng. 【 bởi vì đây cũng không phải là lần đầu tiên cô chống đối cô ta 】 Sở Hư Uyên chậm rì rì nhắc nhở cô, khóe miệng mỉm cười. 【 cô quên bản thân từng khiêu khích cô ta bao nhiêu lần sao? 】 【 Hả, hả ? Hình như là như vậy nha 】 An Nhu trừng lớn đôi mắt, đứng ở đầu ngõ ngẩn người. 【mấy ngày hôm trước, tôi vẫn luôn đang kéo giá trị cừu hận, kéo riết cũng thành thói quen ... Không còn sợ nữa … 】 Còn có thể làm như vậy?! An Nhu khiếp sợ, cảm giác sợ hãi Hà Văn Thiến đã biến mất trong lúc cô đang tìm đường chết? 【 biểu hiện không tồi, sau này cô ta sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến cô được nữa 】 Sở Hư Uyên nhẹ nhàng bâng quơ nói. 【cuộc sống cô mong muốn đã bắt đầu bước đầu tiên. 】 Lần này An Nhu là thật sự ngây người. Cô ngu người đứng ở tại chỗ, giọng nói của Sở Hư Uyên vẫn rất đạm bạc, rất bình tĩnh, lại nói với cô. Cô có năng lực, cũng có thể xoay chuyển cục diện hiện tại. 【Chủ tịch Sở, anh ... Cố ý, đúng không? 】 An Nhu đột nhiên hiểu ý đồ của Sở Hư Uyên. 【 anh cố ý để tôi lần lượt khiêu khích cô ta, chính là vì rèn luyện tố chất tâm lý của tôi, đúng không? 】 【 không hẵn là vậy 】 Sở Hư Uyên nhướng mày, nhìn tin nhắn An Nhu gửi tới, cũng may không đến nổi ngu không có thuốc chữa. 【 chỉ là một cục đá diệt ba con chim thôi, không có đạo lý không làm. 】 Tuy Sở Hư Uyên không tốn nhiều tâm trí giải quyết mấy chuyện thường ngày ở xóm của An Nhu. Nhưng cũng lựa chọn phương pháp có lợi nhất đối với An Nhu. Nếu đã đáp ứng cô bé kia, Sở Hư Uyên sẽ không đổi ý lật lọng với cô bé. 【Chủ tịch Sở ... Anh thật là một người tốt! Anh đã cứu vớt cuộc đời tôi. Thật sự rất cảm ơn anh, Chủ tịch Sở, tôi yêu anh lắm lắm lắm luôn á. Tôi phải vì anh làm trâu làm ngựa hu hu hu ( ≧﹏≦ ) ( oa một tiếng khóc ra tới.jpg)】 Sở Hư Uyên nhìn màn hình di động tràn ngập emoji, còn kèm theo lời cảm ơn lộn xộn của cô bé đó gửi tới. Anh có thể mơ hồ tưởng tượng cảnh người phía đầu bên kia đang cảm động khóc lóc thảm thiết, bộ dáng vô cùng chật vật. Không cảm thấy chán ghét, cho dù bị phát thẻ người tốt. Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên được người khen như vậy. Sở Hư Uyên cũng chỉ là cảm thấy thú vị, cười cười. Dù anh kháng cự phái nữ, nhưng thời điểm không tận mắt nhìn thấy, chỉ nhờ vào trí tưởng tượng cũng cảm thấy có vài phần đáng yêu. 【 cảm ơn thì không cần 】 Sở Hư Uyên chậm rì rì gõ chữ trả lời, nói thiệt tình. 【cô có thể dựa theo lời tôi nói làm, đã không kéo chân sau rồi 】 Anh không có đánh giá trí thông minh của An Nhu cao như vậy, hành động của đối phương lại ngoài dự kiến của anh, đây mới là chuyện có ý tứ. Nghị lại, bản thân lần đầu tiên nghe An Nhu nói ghét bỏ ai đó. Sở Hư Uyên nhếch nhếch khóe miệng. Đại khái là phía trước ôm rất thấp kỳ vọng, hiện tại chứng kiến đối phương thành công bước vào con đường chỉ số thông minh của người bình thường, anh cảm thấy rất vừa lòng. Không, nói như vậy cũng quá vũ nhục anh. “Hừ, vẫn là một con nhóc ngu ngốc” Khẽ cười một tiếng, Sở Hư Uyên không chút nào áy náy một lần nữa dán nhãn ‘ ngu ’ lên người An Nhu, tiếp tục xử lý văn kiện trên bàn. Hiện tại anh cảm thấy vừa xử lý văn kiện vừa nói chuyện phiếm thông qua một khoảng cách không gian cũng là một chuyện không tồi. Cho dù đối phương có ngu một chút. An Nhu không biết hình tượng của cô ở trong lòng Sở Hư Uyên đã là một ‘ con nhóc vừa ngu lại vừa khờ ’, cô còn vui rạo rực vì lời khích lệ hiếm thấy của Sở Hư Uyên, thậm chí cảm giác đói cùng sự bi thương đều giảm bớt vài phần. Cô chỉ là một người qua đường Giáp, được nam chủ thế giới này khích lệ. Đây chẳng lẽ không phải là một chuyện đáng giá vui vẻ sao? Trong khoảng thời gian này, bị Sở Hư Uyên sỉ vả cả ngày, An Nhu cảm thấy bản thân không sai biệt lắm đã sắp quên cảm giác được khích lệ nó như thế nào. Vẫn duy trì tâm trạng tốt cho đến khi về nhà, An Nhu mới vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy mẹ con An Như Uyển đang ngồi ăn cơm ở trong nhà mình. Nét mặt khó được tươi cười giờ đã cứng đơ. Sau khi An Nhu nhìn thấy bọn họ lập tức khôi phục nét mặt không cảm xúc, mắt nhìn thịt cá trong chén để trước mặt An Như Uyển cùng Tào Lâm Tú. An Nhu không rên một tiếng đi vào trong phòng ngủ. Còn tưởng rằng An Như Uyển có thể nhẫn bao lâu đâu, kết quả lại tới nữa. Đóng mạnh cửa phòng, An Nhu nghe một loạt quan tâm các loại của Từ Tuệ Văn đối với An Như Uyển từ trong phòng khách truyền vào, trong lòng phiền muộn. An Nhu không sợ bản thân mỗi ngày đều ăn không no, nhưng mẹ con An Như Uyển tới, thì ngay cả cơm cũng không có mà ăn mới là thảm nhất, cắn môi, An Nhu ngồi ở trước bàn học, im lặng mở ra bài tập toán học. 【Chủ tịch Sở, làm cách nào mới có thể đối phó với cô chị họ của tôi đây? 】 Nghĩ lại, hiện tại bản thân đã không còn sợ hãi Hà Văn Thiến, lại vẫn vô lực chống đỡ thủ đoạn của An Như Uyển. Tâm trạng An Nhu hạ xuống, hỏi Sở Hư Uyên. Sở Hư Uyên còn ở trong phòng vội vàng sửa chữa văn kiện. Buổi sáng anh mở hai cuộc họp, cuối tuần còn phải bay đến nước Mỹ, mọi chuyện trong tay đều cần phải xử lý xong hết. Không phải không có ai chưa từng nói Sở Hư Uyên là công tác cuồng, nhưng Sở Hư Uyên không chút nào để ý. Cơm trưa cũng vẫn là ăn trễ. Sở Hư Uyên uống hai hớp cà phê, cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện, một phần báo cáo quý còn chưa có xem xong. Di động Sở Hư Uyên đặt ở trên bàn lại chấn động một chút. Cùng lúc đó, màn hình máy tính cũng sáng lên. Dựa theo quy tắc suy đoán của Sở Hư Uyên, mấy lúc giống như lúc này, đại biểu cho cảm xúc của người nào đó đang rơi vào trạng thái rất không ổn định. Lại làm sao vậy? Ngẩng đầu nhìn màn hình to trước mắt, Sở Hư Uyên nhìn thấy mấy vấn đề An Nhu đưa ra, nhíu nhíu mày. 【 Giờ này cô hẳn là đang ăn cơm mới đúng chứ? 】 Ngón tay Sở Hư Uyên bay múa ở trên bàn phím. 【 tại sao lại hỏi tôi mấy vấn đề này? 】 Hết chương 14