Bên trong vương phủ, Trần Lâm dùng chân đạp mạnh vào bụng Trần Mạc Liên khiến hắn ngã lăn ra đất, vẻ mặt cực kì tức giận quát: "Sao ta lại sinh ra một đứa con ngu dốt như vậy? Đáng nhẽ ngay từ lúc sinh ra ta đã phải giết ngươi đi cho rồi." Trần Mạc Liên ôm lấy bụng, tuy đau nhưng vẫn cười nói: "Cuối cùng phụ vương cũng nói ra câu này, có phải trong lòng người đã muốn ta chết đi từ rất lâu rồi phải không?" "Phải!" Trần Lâm gào lên: "Ta đúng là nên giết ngươi từ sớm, ngươi sống trên đời chỉ khiến ta mất mặt thêm không được tích sự gì. Cứ tưởng hôm trước ngươi vào phòng ta nói chuyện đã thay đổi bản tính, không ngờ lại dám trộm lấy con dấu, tưởng mấy cái trò mèo này mà định qua mắt được ta sao?" Ông vừa nói vừa cầm ấm trà lên như muốn ném thẳng vào người Trần Mạc Liên, hắn không tránh né nhìn chằm chằm lại Trần Lâm, không biết vương phi từ đâu lao đến, cầm chặt lấy tay Trần Lâm khóc lóc nói: "Vương gia, ông làm cái gì vậy? Đó là con trai ông đấy, ông định giết chết nó thật sao?" "Xem con trai tốt của bà làm ra chuyện tốt đẹp gì đi? Đến Mạc Nhiên nó cũng muốn giết, thật là gan to bằng trời!" Trần Mạc Liên gào lên: "Người chết dưới tay phụ vương không chín trăm cũng một vạn, con giết một người thì đã sao? Mạc Nhiên còn chưa bị làm sao người đã muốn giết con, trong mắt cha rốt cuộc con có phải là con người không? Có coi con bằng một nửa của Mạc Nhiên?" "Ngươi một nửa của một nửa cũng không bằng, ngu dốt đến mức bị một ả đàn bà lừa suýt nữa làm hỏng chuyện tốt của ta. Ta không trực tiếp giết ngươi không phải vì còn coi ngươi là con, bằng không..." Vương phi bên cạnh đã không thể nghe thêm được nữa, ném mạnh bình trà từ trên tay vừa mới giật được xuống, nói lớn: "Nếu không thì làm sao? Ông thực sự dám giết nó?" Bà chỉ tay vào thẳng mặt Trần Lâm: "Năm xưa ông vì ả Nhan Nhược kia mà không coi ta ra gì ta nhịn, ả chết bao năm ông vẫn luôn nhớ thương không nguôi ta nhịn! Nay lại định vì con của ả mà muốn đánh muốn giết con ta, muốn giết phải không? Được rồi..." Vương phi vừa nói vừa lao đến rút thanh kiếm được treo bên cạnh ra, đưa thẳng kiếm đến trước mặt vương gia: "Muốn giết thì ông giết cả ta luôn đi!" Trần Lâm nhìn thấy vương phi cầm kiếm, không những không hạ giọng còn hung hăng hơn, giật lấy thanh kiếm đẩy mạnh vương phi ngã xuống bên Trần Mạc Liên, chĩa kiếm vào hai người nói: "Muốn chết chứ gì được rồi ta tác thành cho hai người!" Trần Mạc Liên thấy Trần Lâm giơ kiếm lên như muốn ra tay thật, vội ôm lấy vương phi vào lòng nói trong nước mắt: "Đừng có động vào mẹ ta! Ta sai rồi được chưa? Ông muốn làm gì ta cũng được, đừng có động vào mẹ ta!" Vương phi cũng ôm chặt lấy con mình khóc lớn, dù sao cũng là người chung chăn gối bao nhiêu năm không ngờ lại vô tình như vậy. Trần Lâm cũng chỉ muốn dọa vốn không định ra tay, nhìn Trần Mạc Liên nói: "Ngươi sắp xếp đồ rồi đến chỗ đại ca ngươi nhập quân ngũ đi. Làm từ chức vụ thấp nhất, nếu không tự mình đi lên được chức thống lĩnh thì đừng trở về kinh thành!" "Cái gì? Làm từ chức vụ thấp nhất khác gì bắt nó đi làm sai dịch?" Vương phi nghe xong như muốn ngất đi: "Ông bắt con ta đi hầu hạ cho cái đám người dơ bẩn đó?" "Mẹ bỏ đi, con ở lại đây thì cũng không được coi ra gì, đi là được chứ gì!" Trần Mạc Liên vừa giữ lại tay vương phi, vừa quay qua nhìn Trần Lâm bằng ánh mắt căm thù. Vương phi lau đi giọt nước mắt, lấy tay sờ lên trên mặt Trần Mạc Liên đau xót nói: "Nếu đã vậy ta đi cùng con..." "Mẹ nơi đó không phải là nơi người nên đến!" "Được ở cùng với con của ta, thì đi đâu cũng được." Thấy Trần Lâm im lặng có nghĩa là cũng không phản đối. Vương phi bám vào tay Trần Mạc Liên gượng đứng dậy nói: "Đi chuẩn bị thôi con." Trần Mạc Liên cắn chặt môi gật gật đầu, vì thấy thương cho mẹ của mình mà nước mắt cứ rơi xuống, hắn một tay đỡ vương phi đi ra ngoài vừa lau đi giọt nước mắt để bà không nhìn thấy. Trần Lâm ném thanh kiếm xuống đất thở dài nhìn hai người dần đi xa. *** "Đừng... đừng chạm vào người ta!" Mạc Nhiên hoảng hốt bật dậy, khoảnh khắc bị đám người dơ bẩn đó động vào người làm y thực sự thấy sợ hãi. Nhận ra chỉ là mơ khẽ thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm áo. "Tỉnh rồi?" Mạc Nhiên không để ý trong phòng còn có người, đột nhiên nghe tiếng có chút giật mình, một lúc sau mới trả lời: "Cố Thương sao huynh lại ở đây?" Cố Thương mỉm cười ngồi xuống bên cạnh, nhìn bộ dạng trên người toàn vết thương của y không khỏi đau lòng nói: "Không phải là đến thăm đệ sao?" "À..." Mạc Nhiên hụt hẫng trả lời, không biết vì sao y lại cứ nghĩ khi mình tỉnh dậy, người đầu tiên gặp sẽ là hắn. Cố Thương hỏi: "Đệ có đói không?" Mặc Nhiên mệt mỏi lắc đầu, vì y không muốn nói chuyện nên hai người chìm vào trong im lặng, Cố Thương muốn phá vỡ không khí ngột ngạt này nên mở lời nói trước: "Đệ ở bên cạnh Tần Lăng lúc nào cũng gặp nguy hiểm." Mạc Nhiên: "Cũng đều là chuyện không lường trước được..." "Lúc trước đệ từng nói với ta muốn đến một nơi không ai biết, sống một cuộc sống yên bình đệ còn nhớ không?" Cố Thương ngập ngừng vừa hỏi vừa chăm chú quan sát nét mặt của Mạc Nhiên. "Ừm..." Mạc Nhiên gật đầu: "Đúng là ta từng nói, nhưng đột nhiên sao huynh lại nhắc lại?" Cố Thương hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nói: "Nếu như ta nói... ta có thể đưa đệ đi thì đệ có nguyện ý đi cùng ta không?" "Hả?" Mạc Nhiên vì câu nói của Cố Thương mà ngạc nhiên mở to hai mắt, được một lúc mới cười gượng nói: "Huynh đừng có đùa... sao huynh có thể đưa ta đi được cơ chứ cha ta..." "Ta đã nói với vương gia, ông ấy không phải không thể đồng ý." Cố Thương ngắt lời Mạc Nhiên, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay y, Mạc Nhiên giật mình nhưng cũng không thu tay lại, Cố Thương nói tiếp: "Ta có thể cho đệ cuộc sống mà đệ muốn, yên bình không phải lo nghĩ chuyện gì, chỉ cần vui vẻ mà sống qua ngày, ta sẽ chăm sóc tốt cho đệ không để đệ phải chịu một chút uất ức nào, đi cùng ta có được không?" "Ta..." Mạc Nhiên hai mắt rũ xuống, những điều mà Cố Thương nói là những thứ mà dù trong mơ y cũng muốn. Thế nhưng y vẫn còn nghi ngờ, vương gia sao có thể dễ dàng buông tha cho y như vậy. Cố Thương vẫn cầm chặt tay Mạc Nhiên khẽ nhìn ra phía ngoài cửa, có một bóng đen vừa lặng lẽ rời khỏi, hắn mỉm cười nói tiếp: "Đệ cứ từ từ suy nghĩ trả lời ta sau cũng được." Mạc Nhiên mím môi gật nhẹ đầu, Cố Thương ở lại nhìn y dùng bữa xong mới ung dung đi ra ngoài, lần này không trèo qua cửa sổ như mọi lần nữa. Hắn cố tình đi ra phía sau cách viện y một đoạn, nơi có hòn đá giả sơn. Tần Lăng sắc mặt âm trầm hai tay khoanh trước ngực tựa lưng vào tường, nhìn thấy Cố Thương đến sắc mặt càng đen hơn. "Tần công tử đang đợi ta sao?" "Không phải ngươi cũng cố tình đi đường này để gặp ta?" Tần Lăng cười nửa miệng đáp. Cố Thương nhìn hắn tiến lên thêm một bước nói: "Có lẽ lúc nãy ngươi cũng nghe thấy ta và Mặc Nhiên nói chuyện rồi?" Tần Lăng không đáp, hắn vừa rời khỏi Mạc Nhiên nửa bước liền có người khác đến bên cạnh y thật là phiền phức, đúng là lúc nãy hắn vừa đến thì nghe thấy hai người nói chuyện. Theo tính cách thường ngày của hắn sẽ không ngại ngùng mà xông thẳng vào phá đám, thế nhưng khi nghe Cố Thương nói sẽ đưa y rời khỏi đây, hắn lại ngập ngừng rồi rời đi. “Nếu đã nghe thấy thì ta cũng không phải nhiều lời nữa, nói thẳng vào chuyện chính luôn.” Cố Thương ngừng lại một lúc rồi nói: “Bây giờ ta đưa Mạc Nhiên đi ngươi có đồng ý không?” Tần Lăng dùng giọng cực kì khó chịu trả lời: “Ngươi nghĩ ngươi muốn đưa là Mạc Nhiên sẽ đi theo ngươi sao?” “Vậy còn Tần Lăng ngươi lấy gì để nghĩ Mạc Nhiên sẽ ở lại?” Tần Lăng bị câu nói của Cố Thương làm cho nghẹn họng, hắn lấy gì để nghĩ y sẽ ở lại cơ chứ? Thấy biểu hiện của hắn Cố Thương nói tiếp: “Chuyện ngày trước ta bảo ngươi hỏi Mạc Nhiên muốn gì nhất, ngươi đã thử hỏi chưa?” Từ ngày hôm đó hắn không nói chuyện với y, xong sau đó lại xảy ra chuyện nên vẫn chưa có thời gian để hỏi, nhưng bây giờ điều y muốn hắn cũng đã lờ mờ đoán ra được, Tần Lăng khẽ nói: “Mạc Nhiên muốn sống một cuộc sống bình thường?” Cố Thương gật đầu nói: “Mạc Nhiên đường đường là một thế tử sống trong nhung lụa từ bé, ngồi ở vị trí mà bao người ngưỡng mộ như vậy, mà mong muốn đơn giản chỉ là sống một cuộc sống như bao người khác, ở một nơi không ai biết đến mình. Phải thấy đệ ấy chán ghét nơi này đến mức nào.” Cố Thương đi gần lại người Tần Lăng nói tiếp: “Lúc đầu ta nghĩ ngươi không có tình cảm gì với Mạc Nhiên, nhưng dạo gần đây có vẻ ngươi thực sự thích đệ ấy rồi. Nếu để Mạc Nhiên ở lại mà phải sống trong cuộc sống ngột ngạt khó chịu, dù vậy đi chăng nữa ngươi vẫn sẽ giữ đệ ấy ở lại cạnh mình sao Tần Lăng?” Tần Lăng khẽ siết tay lại nói: “Ngươi thì có cách gì đưa y rời khỏi đây? Mạc Nhiên là thế tử, muốn đưa phải có được sự đồng ý của vương gia không lẽ ngươi định đưa y trốn chui trốn lủi cả đời?” “Một người vì lợi ích có thể đẩy con mình vào tay người khác, sao lại không thể vì lợi ích mà làm điều này thêm lần nữa?” “Ngươi...” Tần Lăng nhíu mày: “Không lẽ ngươi đồng ý để tất cả thuộc hạ dưới trướng ngươi về phe vương gia?” “Có gì mà không được? Thuộc hạ dưới tay ta đều là võ lâm cao thủ một người có thể đấu với trăm người, có được sự giúp sức của người trong võ lâm ai mà chả khao khát? Ngược lại là ngươi, nếu bây giờ bảo ngươi từ bỏ tất cả đưa Mạc Nhiên rời khỏi đây ngươi làm được không? Hay phải lật đổ vương gia, hoặc là giao tấm binh phù trong tay ra cả hai đối với ngươi đều là rất khó, ngươi chẳng thể làm được có đúng không?” Tần Lăng bị Cố Thương nhìn thấu trong lòng bỗng cảm thấy khẽ run đối với người này, chuyện nhà hắn có binh phù mà Cố Thương cũng đều biết, thật là một người không tầm thường. Thế nhưng Cố Thương nói không sai, hắn không thể đưa Mạc Nhiên rời khỏi đây được, cái gọi là binh phù đấy kiếp trước đến cuối đời hắn cũng không thấy hình dạng nó ra làm sao, lấy gì mà giao ra. Lật đổ vương gia thắng bại còn chưa biết thế nào, cũng không phải ngày một ngày hai là làm được, không lẽ hắn cứ bắt y đợi mãi như vậy? Ngày đó đối với Giai Hy, hắn có thể từ bỏ mọi thứ đưa Giai Hy đi được nhưng Mạc Nhiên lại khác, y là thế tử là dòng dõi hoàng tộc thân phận khác xa, không được sự đồng ý mà tự ý đưa người đi thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt về. Thấy Tần Lăng im lặng Cố Thương lại nói: “Ở bên ngươi Mạc Nhiên lúc nào cũng phải chịu nhiều tổn thương như vậy, chi bằng buông tay đi để đệ ấy có cuộc sống của riêng mình.” "Dù là ngươi không đồng ý đi nữa chỉ cần Mạc Nhiên gật đầu ta vẫn sẽ đưa người đi, ngươi nên suy nghĩ một chút đừng để mọi chuyện phức tạp hơn. Dù là vương gia cũng muốn vẹn cả đôi đường, khi nào suy nghĩ xong thì nói cho ta biết."