Bát Đạt ném áo của mình sang một bên, ra lệnh cho thuộc hạ lật người Mạc Nhiên lại, nhìn vẻ mặt thèm thuồng chảy nước dãi của hắn, Mạc Nhiên cảm thấy kinh tởm liên tục lắc đầu, tay chân bị nắm chặt vẫn không ngừng khua loạn xạ. Mấy tên đứng cạnh nhìn phản ứng của y cười khanh khách, một tên trong số đó nói: "Bát Đạt ca, sau huynh liệu chúng ta có thể..." Bát Đạt đang cởi nốt cái áo cuối cùng, hắn hướng xuống cởi thắt lưng bên dưới, không ngẩng đầu lên cười lớn trả lời: "Được, đều được, anh em đều có phần!" Mấy tên thuộc hạ nghe vậy phấn khích hò reo, có người còn đưa tay sờ soạn lên người y, Mạc Nhiên hai mắt đỏ lên y không muốn phải chịu nhục thế này. Mạc Nhiên gào lên: "Đừng có động vào người ta... Cút!!!" Hai tay Mạc Nhiên bị kéo sang hai bên, Bát Đạt đưa mắt cho hai người đang giữ chân lui ra, tự mình ngồi lên trên người y. Hắn cúi xuống sát lại gần tai Mạc Nhiên, mở miệng châm chọc: "Ngoan... Ta sẽ giúp ngươi sướng muốn điên lên." Nói xong hắn cúi xuống hôn vào cổ y, Mạc Nhiên thấy người cúi sát lại gần, y quay ra cắn mạnh vào tai hắn. Bát Đạt bị đau gào lớn, hắn muốn giật ra nhưng y cắn chặt không buông, Bát Đạt tức giận đấm liên tiếp vào bụng Mạc Nhiên, y không chịu nổi cơn đau mới buông ra. "Chết tiệt!" Bát Đạt sờ lên tai đầy máu bị y cắn như muốn đứt làm đôi, hắn tức giận giật lấy tóc y kéo lại gần, đưa tay lên tát liên tiếp vào mặt. "Dám cắn ta... Ta cho ngươi cắn! Này thì cắn!" Từng lời hắn nói ra là từng cái tát giáng xuống, hai má y bị hắn đánh đến sưng vù, bàn tay Bát Đạt vừa to vừa khỏe, bị đánh liên tiếp làm đầu óc Mạc Nhiên ong ong lên như muốn ngất lịm đi. Khóe môi chảy ra một dòng máu, thấy y đã không còn khả năng kháng cự người cũng mềm nhũn, Bát Đạt mới ngừng tay không đánh nữa. Hắn hung hăng xé nát áo trên người y xuống: "Hầu hạ tốt ta còn cho ngươi chết toàn thây!" Mạc Nhiên cảm nhận được y phục bị trút bỏ, y muốn chạy muốn rời xa khỏi nơi bẩn thỉu này, nhưng một chút sức phản kháng yếu ớt chẳng thấm vào đâu, không lẽ cứ nằm im bị người ta chà đạp như vậy. Khóe mắt đột nhiên cảm thấy cay cay, y không muốn khóc nhưng nước mắt cứ vậy mà rơi xuống, môi khẽ thì thầm: "Tần Lăng... Cứu ta..." Mạc Nhiên nói rất nhỏ, chính bản thân cũng giật mình không biết vì sao lúc này lại nghĩ đến Tần Lăng. Giờ phút này chỉ muốn gặp hắn, muốn hắn đến bên cạnh, chỉ khi nghĩ đến hắn y mới thấy mình còn một chút tia hy vọng. Bàn tay của Bát Đạt sờ xuống phía dưới đùi, hắn chưa kịp đưa tay vào trong thì bên ngoài truyền đến tiếng đao kiếm. Bị mất hứng, hắn nhíu mày ra lệnh cho người bên cạnh: "Ra ngoài xem thử." Tên thuộc hạ nghe lệnh bước ra ngoài, nhưng chưa đến cửa thì cánh cửa đã bị một lực lớn hung hăng đạp mạnh mở toang ra, một người đứng sững ở đó. Thấy là người quen biết, tên thổ phỉ cao giọng: "A Tam ngươi làm cái trò gì thế còn tưởng là ai, bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào vậy?" Người được gọi là A Tam đó đứng yên không nhúc nhích, nghe hỏi cũng không trả lời khuôn mặt nhăn nhó lại. Tên kia cảm thấy có điều bất thường, nhưng vì ánh sáng hơi tối nhìn không rõ, muốn tiến lên một bước quan sát thì đột nhiên A Tam ngã xuống,miệng trào ra một ngụm máu. Lúc này hắn mới thấy thì ra trên bụng A Tam có một lỗ thủng, có vẻ là đã bị đâm từ trước. Ngay lúc A Tam ngã xuống, đằng sau liền xuất hiện một phi tiêu lao thẳng về phía Bát Đạt. Bát Đạt cũng đang quan sát tình hình phía ngoài cửa từ nãy, nhưng có ám khí bay đến vẫn trở tay không kịp xoay một vòng đứng dậy khỏi người Mạc Nhiên, hắn bị phi tiêu đó cứa một đường lên vai, Bát Đạt tức giận khoác lại áo lên người nhìn ra phía ngoài quát lớn: "Kẻ nào!" Lúc này phía ngoài cửa có một nam nhân mặc y phục đen tiến vào, vì trời tối cùng y phục cùng màu nên khi hắn tiến lên vài bước, người bên trong mới nhìn rõ. Tần Lăng bước vào sắc mặt hắn đằng đằng sát khí trên mặt còn vương vết máu, cả thanh kiếm bị máu nhuốm đỏ vẫn liên tục chảy ròng ròng rơi từng giọt xuống dưới đất. Tần Lăng quan sát một lượt, thấy Mạc Nhiên y phục không chỉnh tề nằm trên đất, hai mắt hắn đỏ lên vung kiếm chém luôn tên gần nhất vẫn ngơ ngác đứng đó. Thấy hắn tiến lại gần mấy gã đang đứng cạnh y hoảng sợ lùi ra sau, Tần Lăng cởi áo ngoài của mình ra choàng lên che kín người Mạc Nhiên rồi ôm y vào lòng. Nhìn người đến là Tần Lăng, Mạc Nhiên không nhịn được vùi vào trong lòng hắn khóc nức nở, nước mắt không nhịn được cứ thi nhau chảy ra. Tần Lăng lần đầu thấy y khóc như một đứa trẻ, hắn thấy tim mình nhói lên, bàn tay đang ôm lấy vỗ vai y nhẹ giọng: "Mạc Nhiên đừng sợ ta đến rồi. Ta ở đây rồi không ai dám động vào ngươi, đừng khóc." Dường như nghe thấy lời hắn an ủi, y không những không ngừng mà còn khóc to hơn trước, Tần Lăng luống cuống không biết làm thế nào mắt cũng cay cay nói: "Ta ở đây rồi, đừng khóc... Đừng khóc nữa." "Hóa ra là tình nhân, đến thật đúng lúc ta tác thành cho các ngươi xuống âm phủ cùng nhau mà tình tứ." Bát Đạt sau khi bình tĩnh, lấy lại vẻ oai hùng ngày thường chĩa đao về phía Tần Lăng lớn tiếng. Tần Lăng vẫn còn ôm y trong lòng liếc nhìn đám người đó bằng nửa con mắt, hắn dùng áo của mình cẩn thận che chắn cho Mạc Nhiên lại một lần nữa rồi đặt y xuống sàn. Thấy Tần Lăng buông mình ra, Mạc Nhiên cầm chặt lấy bàn tay của hắn, giọng đã lạc đi nói: "Đừng đi..." Hắn nhẹ nhàng lau giọt nước trên khóe mắt y an ủi: "Nhắm mắt lại đợi ta một chút, đừng để đám người này làm bẩn mắt của ngươi, có ta đây rồi sẽ không có chuyện gì đâu." Tần Lăng đẩy nhẹ tay y ra, vừa dời khỏi y ánh mắt hắn lạnh lùng đến đáng sợ. Tần Lăng cầm thanh kiếm đã dính đầy máu lên, lao thẳng về đám người Bát Đạt đang đứng đó. Mạc Nhiên làm theo lời hắn nhắm chặt hai mắt lại, y nghe thấy tiếng đao kiếm chạm vào nhau, tiếng hét cùng tiếng người ngã xuống. Không biết vì sao y lại rất tin tưởng Tần Lăng, hắn nói không sao thì y tin rằng mọi chuyện đều sẽ ổn. Qua hơn hai nén hương mấy tên thổ phỉ đã bị Tần Lăng hạ gục nằm la liệt dưới đất, trên người hắn cũng xuất hiện vài vết thương nhưng vì mặc áo đen nên không nhìn rõ. Bát Đạt khổ sở nằm lăn lộn dưới đất, chỉ còn lại một người cuối cùng. "Dám động đến người của ta, nói xem ta nên làm gì ngươi?" Tần Lăng vừa nói vừa đặt mũi kiếm lên mặt Bát Đạt. "Ta nên móc mắt... Cắt lưỡi..." Tần Lăng nói đến đâu, lưỡi kiếm lại theo đó mà chỉ dọc xuống. "Hay là ta nên thiến luôn ngươi?" Bát Đạt hoảng sợ biết mình không đánh lại, khác với vẻ mặt hung dữ ban đầu, hắn giở giọng khóc lóc cầu xin: "Thiếu hiệp tha mạng, thiếu hiệp tha mạng, ta cũng chỉ là làm theo lệnh, xin người đại ân đại đức tha cho tiểu nhân một mạng." "Tha cho ngươi?" Tần Lăng tức giận dùng chân đá thẳng vào hạ thân hắn. Bát Đạt thét lên một tiếng như lợn bị thiến, khổ sở ôm lấy hạ bộ của mình. "Dám dùng bàn tay dơ bẩn này động vào người y mà muốn ta tha?" Hắn vừa nói vừa đá liên tiếp vào cùng một chỗ bên dưới, hạ bộ bị hắn đá như muốn nát Bát Đạt đau đớn hai mắt trợn trừng lên. Tần Lăng nhìn Mạc Nhiên vẫn nằm đó, không muốn tốn thời gian vung kiếm lên chém một đường ngang cổ Bát Đạt, trước khi đi còn đá hắn ra xa như sợ bẩn. Nếu không phải hôm nay Tần Lăng dẫn theo ít người, nhất định sẽ lôi tên này về hành hạ từng chút từng chút một mới hả được cơn giận trong lòng, chết như thế này quả thật quá dễ dàng cho gã.