Mạc Nhiên có chút bực mình cầm lấy tay hắn kéo ra một nơi khuất người, sau khi ngó xung quanh chắc chắn không có ai mới tức giận nói: "Ta đã nói mặc kệ họ đi, sao ngươi phải làm đến mức này? Ngươi cũng biết hai người kia là người của Tống thừa tướng, làm như vậy còn sợ họ không biết là ngươi bày trò?" "Ta vốn là muốn cho hai tên kia biết ta làm, để chúng thấy đắc tội với ta sẽ nhận được kết quả thế nào." Tần Lăng nhìn thấy Mạc Nhiên mải nói, quên không bỏ tay ra khỏi cổ tay mình thì thoáng nở nụ cười. Nhìn thấy Tần Lăng không để tâm đến lời của mình, Mạc Nhiên mới vung tay ra giọng càng tức giận: "Ngươi làm việc gì cũng ngông cuồng như vậy? Nếu hoàng thượng hôm nay nhất quyết điều tra đến cùng, phát hiện ra ngươi làm thì phải làm thế nào?" "Ngươi cũng thấy hoàng thượng không quan tâm rồi." "Đó là do ngươi gặp may!" Mạc Nhiên không giữ nổi bình tĩnh lớn tiếng: "Ngươi động tay với người của Tống Thanh Trì ông ta vốn đã ghét ngươi, cộng thêm chuyện này nhất định sẽ không chịu để yên!" "Ta không quan tâm." Tần Lăng nhìn y tức giận, muốn đặt tay lên bả vai y dỗ dành nhưng nhớ đến lời nói khi nãy, lại thu tay về vẻ mặt có chút gian xảo nói: "Ngươi lo lắng cho ta sao?" "Không lo lắng mà được sao..." Mạc Nhiên không nghĩ ngợi mà thốt ra, lại thấy lời nói hơi quá thân mật liền sửa lại: "Ta không muốn vì ta mà làm liên luỵ đến người khác." Tần Lăng nghe chính miệng y thừa nhận lo lắng cho mình trong lòng dâng lên một tia ấm áp, hắn nhìn y bằng ánh mắt ôn nhu nói: "Chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, ta không cho phép ai khi dễ ngươi hơn nữa..." Tần Lăng ngập ngừng, đột nhiên có cơn gió thổi qua làm trên gương mặt Mạc Nhiên rơi xuống vài sợi tóc, Tần Lăng không nhịn được mà đưa tay lên vén lọn tóc ra sau tai. Y bị hành động của hắn làm giật mình nhưng không phản ứng được, chỉ ngước lên chăm chú nhìn hắn, nghe giọng nói nhẹ nhàng của hắn mà trái tim không nghe lời đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. "Nếu làm như vậy để đổi lại được sự lo lắng của ngươi... dù sau này gặp phải chuyện gì cũng đáng." Nhìn ánh mắt của y bị ánh trăng chiếu vào sáng lấp lánh, hàng lông mi dài rũ xuống, cùng đôi môi hồng ẩm ướt làm hắn khẽ run lên. Ngay giờ phút này hắn muốn ôm chầm lấy y vào trong lòng, hôn lên đôi môi mỏng đó. Tần Lăng suy nghĩ miên man lại không biết mình đã hành động từ lúc nào, hắn khẽ cúi xuống nắm nhẹ lấy cằm y, đặt môi của mình lên đôi môi mỏng. "Ngươi..." Mạc Nhiên bị hắn giữ lấy chỉ kịp thốt ra một tiếng, cả miệng đều bị một đôi môi khác đè lên không thể nói thành lời. Tần Lăng hung hăng đưa lưỡi vào muốn cạy hàm của y ra xâm chiếm vào bên trong, Mạc Nhiên lúc này mới lấy lại ý thức đẩy mạnh hắn ra khỏi người. Y đưa tay lên lau miệng, thở hổn hển giọng có chút run nói: "Ta... ta phải đi gặp phụ thân... Ngươi quay về phủ trước đi." Tần Lăng nhìn theo bóng lưng của y tiếc nuối sờ lên đôi môi mình, dường như cảm giác ấm áp đó vẫn còn đọng lại. Lần đầu tiên trong đời hắn hôn một người mà có cảm giác rạo rực như vậy, hắn chỉ muốn gần y hơn một chút, bên y lâu hơn một chút. Muốn y mãi mãi ở bên cạnh mình, chỉ tiếc là ở kiếp này muốn y mở lòng thực sự rất khó. Hắn không biết ngay khi quay người lại Mạc Nhiên hai mắt đỏ ửng lên, y đưa tay lên sờ gương mặt đã ướt đẫm của mình. Tại sao? Tại sao cứ mỗi lần tiếp xúc thân mật với hắn, y lại có cảm giác đau lòng như vậy? Dù là hắn ôn nhu với y, đối xử tốt với y nhưng trong lòng y như đè một hòn đá lớn không thể gỡ. Chỉ cần ở bên hắn như có thứ gì đó bóp chặt trái tim y lại, là sự đau lòng không thể kiềm chế nổi. Mạc Nhiên thực sự muốn trốn tránh khỏi hắn, dù hắn có đối xử tốt với y như thế nào đi nữa, y cũng thấy thứ tình cảm này như gánh nặng. Mạc Nhiên hít một hơi sâu cố trở về nét mặt thường ngày, đi về hướng hậu hoa viên nơi mà vương gia đã hẹn trước. Chỉ là khi đến không chỉ có Trần Lâm, ở đó còn có thêm một người nữa. Nhìn từ phía sau là một nam nhân cao lớn có bờ vai rộng nhìn dáng người cũng chạc tuổi Tần Lăng, hắn khoác trên mình bộ y phục màu đỏ thẫm, viền tay áo được thêu bằng chỉ vàng. Trên đầu được cố định lại bằng một sợi dây màu đỏ, bên hông treo một cái chuông nhỏ nhắn, khi người kia cử động tiếng chuông cũng theo đó mà kêu nhẹ lên. Nhìn qua khí chất này cũng đã biết là một nhân vật không tầm thường. Nhìn thấy Mạc Nhiên đến, Trần Lâm cười rồi cất tiếng gọi: "Mạc Nhiên đến rồi sao? Lại đây nào." Nam tử nghe thấy Trần Lâm nói cũng xoay người lại nhìn về phía y, lúc này Mạc Nhiên mới nhìn rõ mặt người đó, quả đúng là một gương mặt không tầm thường. Nam nhân có đôi mắt sắc sảo, sống mũi cao cùng đôi mày rậm, mặc dù đẹp nhưng toàn thân đều toát lên vẻ lạnh lùng. Mạc Nhiên cũng cứ nghĩ hắn có lẽ là một người ít nói, khó gần nhưng nhìn thấy y, nam nhân đó lại khẽ nở nụ cười. Mạc Nhiên nhíu mày, tại sao nhìn người này lại có chút quen mắt? Trần Lâm đưa tay vỗ lên vai nam nhân đó nói: "Để ta giới thiệu đây là..." "Bá phụ con đã từng gặp Mạc Nhiên rồi." Chưa để Trần Lâm nói hết, nam nhân đã cất tiếng lên chặn lời, giọng nói quả thật khiến đối phương cảm thấy ấm áp. Lúc này không chỉ Trần Lâm, mà Mạc Nhiên cũng bắt đầu cảm thấy ngạc nhiên cất tiếng hỏi trước: "Ngươi quen ta?" Nam nhân khoanh hai tay trước ngực gật nhẹ đầu: "Đúng vậy đã gặp vài lần, có lẽ đệ đã quên rồi nhưng hồi nhỏ suốt ngày đệ gọi ta là ca ca đó." Mạc Nhiên cố moi lại kí ức trong đầu xem rốt cuộc đây là ai, nhưng chỉ thấy hắn nhìn quen mắt chứ không thể nào nhớ nổi bèn ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, huynh là..." Nam nhân tiến lên một bước, vì hắn cao hơn nên khẽ cúi người xuống nhìn y, sau đó nở một nụ cười tươi làm một bên lộ má lúm đồng tiền nhìn rất ma mị, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi người y, vui vẻ nói: "Ta là Cố Thương."