Sống thêm một kiếp vẫn phụ tấm chân tình
Chương 111
Sau một nụ hôn sâu hắn mới buông Mạc Nhiên ra, y đã ngừng khóc nhưng hai má đỏ ửng, vì thiếu khí lâu nên vừa tách ra cả hai đã thở dồn dập. Trong đêm khuya tĩnh lặng, dưới ánh đèn mập mờ cùng gương mặt dụ người kia bảo hắn kiềm chế làm sao nổi, ở bên cạnh người mình ngày đêm khao khát, hắn hôn thôi vẫn chưa đủ muốn càng muốn thêm. Tần Lăng cả người nóng như lửa đốt, trên trán nổi lên một tầng mồ hôi, hơi thở càng ngày càng nặng nề.
Tần Lăng bế Mạc Nhiên lên trên tay tiến về phía giường đặt y nằm xuống, hắn lại tiếp tục hạ xuống một nụ hôn, nhưng lần này tay không ở yên mà liên tục mần mò để trút bỏ từng lớp y phục. Mạc Nhiên khẽ đẩy hắn ra nói: "Ngươi vừa mới tỉnh chưa bao lâu, làm chuyện này..."
Không để y kịp nói hết Tần Lăng lại tiếp tục hôn xuống bờ môi mỏng, một lúc sau mới buông ra nói: "Yên tâm chuyện này thì ta vẫn thừa sức."
Dù không nhìn thấy rõ mặt y nhưng hắn cũng cảm nhận được nó đang đỏ lên, Tần Lăng vui vẻ động tác có hơi gấp gáp cởi bỏ y phục của Mạc Nhiên xong trực tiếp lột hết đồ trên người mình xuống, phút chốc cả hai người đã không còn một mảnh vải. Cảm nhận được da thịt của hắn chạm lên người mình, cùng thứ nóng bỏng dưới thân cả người y run lên, bàn tay siết chặt lại.
Tần Lăng cắn nhẹ lên xương quay xanh của y, sau khi để lại nhiều dấu vết phong tình của hắn trên người, Tần Lăng mới mở rộng chân y sang hai bên, cầm lấy tính khí đã không chịu ở yên từ lúc nãy của mình từ từ đặt trên *** *****. Mạc Nhiên nhắm mắt lại cả người gồng cứng đến cực độ, bờ môi cũng bị y cắn chặt.
Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán dịu dàng nói, giọng nói ấm áp trấn an: "Mạc Nhiên đừng sợ..."
Mạc Nhiên không trả lời, hắn mỉm cười đưa tay cầm lấy bàn tay đang siết chặt của y mở ra mười ngón đan qua nhau, tiếp tục nói: "Đừng sợ... thả lỏng người ra được không?"
Một tay được hắn giữ chặt, tâm y cũng thấy bình ổn hơn nghe theo lời hắn mà khẽ thả lỏng người, Tần Lăng nhân lúc này lập tức đưa tính khí của mình vào. Lần trước hắn đã dùng tay làm quen trước nên khi vào cũng không quá khó khăn nhưng vì tính khí của hắn quá cỡ, vừa đưa vào một nửa cũng đủ làm y đau đớn khẽ ưỡn người lên.
"A..." Mạc Nhiên thở dốc siết chặt lấy tay hắn, trong ánh sáng lờ mờ hơi thở dồn dập cùng vùng cổ khẽ nhấp nhô, da thịt trắng mịn mềm mại dưới thân hắn càng dụ người. Tần Lăng tiếp tục đưa nốt cả căn đẩy sâu vào, Mạc Nhiên đau tưởng chừng như muốn hét lên, vội vàng buông tay hắn ra đưa lên miệng bịt chặt lại.
Trong người y ấm áp làm hắn cực kỳ thoải mái, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình dục vọng cao trào đến vậy, chỉ muốn liên tục thực hiện những động tác dồn dập, thế nhưng như vậy sẽ làm y đau nên hắn cố kìm nén thú tính của mình lại.
Hắn khẽ rút tính khí của mình ra, nơi đó của y bám thật chặt theo động tác của hắn mà ôm lấy, hắn di chuyển làm Mạc Nhiên khẽ rên lên, hai mắt dâng lên một tầng nước.
"Có đau không?" Tần Lăng cố tình hỏi để lấy đi sự chú ý của y, chưa kịp trả lời tính khí mới đưa ra được một nửa lại đột nhiên đâm sâu vào.
"Đau..." Mạc Nhiên cào mạnh vào tay hắn, cơn đau dưới hạ thân làm cả người y cũng căng cứng như bị xé làm đôi. Tần Lăng trừu sáp nhẹ vài cái đầu, động tác từ từ nhẹ nhàng hết mức có thể để giúp hậu huyệt của y dần làm quen với tính khí của hắn.
Sau khi thấy hậu huyệt đã dần quen, ra vào cũng dễ dàng hơn hắn bắt đầu nhanh dần động tác.
"A..." Hắn đột nhiên dùng mạnh sức Mạc Nhiên không nhịn được mà kêu lên một tiếng lớn.
"Kêu bé thôi bên ngoài sẽ nghe thấy."
Mạc Nhiên đã đau đến phát khóc, hắn nói câu đấy còn làm y muốn khóc hơn. Hai má nóng lên, y quên mất ngoài kia còn đám người Sở Tiêu, để họ nghe được thì ngày mai y không biết nên giấu mặt vào đâu. Nghĩ vậy y liền liều mạng mà cắn chặt môi mình lại, Tần Lăng sợ y tự mình làm bị thương nên đưa tay lên miệng để cho y cắn.
Y đang thực sự muốn mắng chửi hắn vì làm chuyện này ở đây nên thấy tay hắn đưa vào miệng mình, cũng không khách khí mà dùng hết sức mình cắn mạnh.
Hắn tiếp tục đưa đẩy hông động tác ngày càng nhanh, Mạc Nhiên bị trừu sáp *** ***** như bị xé rách không cảm nhận được gì chỉ thấy đau. Nội bích bị hắn liên tục thúc mạnh vào từng tràng thịt như muốn trôi hết ra ngoài, ruột gan như muốn đảo lộn.
Nhưng dù có đau nhưng làm chuyện này với người mình yêu vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Tần lăng trên người đã đẫm mồ hôi, trong phòng hai thân thể liên tục dính chặt lấy nhau, chiếc giường đã lâu năm còn trong một căn nhà hoang cũng kêu lên những tiếng kẽo kẹt.
Những âm thanh này trong đêm khuya lại càng nghe rõ, Mạc Nhiên sợ bị người khác nghe thấy nên dù đau cũng không dám kêu thêm, bao nhiêu đau đớn đều hướng xuống tay hắn mà cắn mạnh, có lẽ bàn tay của hắn đã bị cắn sâu vào đến tận xương, vì y cũng cảm thấy có một dòng máu tanh theo đó mà len lỏi vào trong miệng mình.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
176 chương
107 chương
62 chương
6 chương