Song Sinh

Chương 25

Sơ yếu lí lịch đưa đi hơn mười ngày, có mấy công ty lục tục gọi điện tới báo tôi đi phỏng vấn. “Cô Lý, cô đã nộp đơn vào công việc thư ký đúng không?” “Vâng.” Phỏng vấn là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, ăn mặc hết sức già dặn, tôi cúi đầu nhìn váy mặc trên người, váy voan eo cao màu vàng nhạt, không tay, nhìn thoáng qua có chút mơ mộng. “Chức vị này chúng tôi cần người làm việc thực tế một chút, cô có biết không?” “Vâng! Tôi cảm thấy tôi sẽ làm tốt!” Tôi cố gắng làm ra dáng vẻ rất chân thành. Chị ấy quan sát tôi từ trên xuống dưới một hồi, sau đó nhíu mày. “Cô Lý, cô biết phần công việc này lương một tháng là bao nhiêu tiền không?” “Lương tháng?” Tôi nhớ trên bản tuyển dụng hình như không viết, dù tôi không biết là bao nhiêu, nhưng chắc là cũng không nhiều.” “Cô Lý, chiếc váy trên người cô là kiểu mới nhất của mùa đúng không?” “A… Vâng?” Không phải chúng ta đang thảo luận vấn đề lương tháng sao? Như thế nào lại chuyển chủ đề tới chiếc váy trên người tôi rồi? “Cô nộp đơn phần công việc này, một tháng lương chỉ có thể mua nửa cái váy trên người cô.” Tay chị ấy vẽ một vòng trong không khí. “A.” Cái váy này là mấy ngày trước anh đi mua cho tôi, lúc ấy tôi có hỏi bao nhiêu tiền nhưng anh chỉ nói là không đắt. “Như vậy đi, chờ chúng tôi suy nghĩ một chút sẽ thông báo với cô.” Chị ấy khép hồ sơ trong tay lại ngẩng đầu lên. “Cám ơn!” Tôi cúi đầu một cái, sau đó xách túi xoay người đi ra khỏi cửa chính phòng làm việc. Tôi ra khỏi văn phòng sau đó đi dạo lung tung trên đường, thời gian vẫn còn sớm, trong nhà lại không có người nên tôi cũng không muốn về lắm. Tôi lấy di động muốn tìm người nói chuyện mới phát hiện số liên lạc trong di động của tôi ít đến đáng thương. Từ Tiểu Nhã có quan hệ tốt duy nhất thì gần đây đã tìm được việc làm, lúc này cũng đang là thời gian làm việc nên không tiện quấy rầy cô ấy. Tôi theo thói quen bấm dãy số đầu tiên trên điện thoại, điện thoại vang lên hai tiếng liền được nhận. “Uyển Uyển, giờ em đang ở đâu?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc của anh. “Em mới phỏng vấn xong, đang đi dạo phố.” Tôi cũng không biết tại sao mình lại gọi vào số anh. “Bây giờ gần trưa rồi, em có muốn đến trường Đại học A ăn trưa với anh không?” Giọng anh nghe rất vui vẻ. “Vâng, được!” Hai người cùng ăn sẽ ngon miệng hơn là ăn một mình. “Vậy khi nào em đến cổng trường Đại học A thì gọi cho anh, anh sẽ ra đón em.” “Thôi để em đến thẳng phòng học tìm anh đi, em biết phòng học anh ở đâu!” Anh cứ coi tôi như trẻ con vậy, cái gì cũng không yên tâm.” “Được, vậy anh ở phòng học đợi em, có chuyện gì thì gọi cho anh.” “Ừm!” Cúp điện thoại, tôi đi tới ven đường bắt taxi, chạy tới Đại học A. “Anh…” Đi vào lớp học trường Đại học A mà tôi không đến qua mấy lần, trong phòng trống không chẳng thấy ai, chắc mọi người đều đã đi ăn trưa cả rồi, anh trai và Từ Tiểu Trí, An Đằng, Triệu Dật Hiên thì ngồi vây quanh một góc. “Uyển Uyển!” Anh vươn tay vẫy tôi. Tôi đi qua nở nụ cười với họ sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh anh. ”Phỏng vấn thế nào?” Anh vươn tay khoác vai tôi. “Hy vọng không lớn!” Mặc dù người phụ nữ kia nói sẽ suy nghĩ, nhưng nghĩ thế nào cũng biết là không có hy vọng. “Không sao, cứ từ từ không cần vội, trong nhà cũng không đợi em kiếm tiền nuôi!” Anh vỗ vỗ đầu an ủi tôi. “Tìm việc gì chứ, chờ anh cậu mở công ty rồi cho cậu trực tiếp vào là được!” An Đằng nhìn vẻ mặt mất mát của tôi nói một câu. “Sao cơ?” Tôi có chút không hiểu nhìn anh. “Anh dự định sẽ hợp tác với An Đằng, Từ Tiểu Trí, Triệu Dật Hiên mở công ty kinh doanh!” “Ồ!” Tôi không hỏi nhiều, anh là loại người làm việc luôn có kế hoạch, nếu anh chịu nói ra thì khẳng định anh đã có kế hoạch rõ ràng, hơn nữa còn sẵn sàng bắt tay vào làm. “Đi ăn thôi, Uyển Uyển đói bụng chưa?” Anh đứng lên kéo tôi theo. “Ừm!” Thật ra trước khi ra khỏi nhà thì tôi đã ăn sáng, sau khi phỏng vấn xong lại mua bánh bao ăn thêm cho nên bây giờ tuyệt đối không đói. Chúng tôi đi tới quán ăn nhỏ cách Đại học A không xa, gọi bảy tám món lên bắt đầu ăn. Trên bàn cơm bọn họ bàn bạc về kế hoạch và phương hướng phát triển, tôi nghe chỉ hiểu được chút ít nên không tiện chen vào. Trong chớp mắt tôi cảm thấy thế giới của anh cách tôi thật xa, mặc dù anh đang ngồi sát bên cạnh tôi nhưng trước giờ tôi chỉ quen thuộc người anh trai chiều chuộng, yêu tôi, che chở tôi, còn những thứ khác tôi đều không biết. Hoặc ít nhất hiện giờ tôi không hiểu rõ anh. Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt anh, trên đó là vẻ mặt tôi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, giống như lúc anh lên nhận giải trong cuộc thi đàn dương cầm, hay như khi anh đạt được giải nhất cuộc thi vật lý cả nước, vẻ mặt lúc quay về trường diễn thuyết cảm ơn, vẻ mặt giống như người trên cao nhìn xuống chúng sinh, có chút kiêu ngạo không tự chủ. “Tiểu Uyển, cậu ăn no rồi à?” Giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên cạnh, một chiếc khăn sạch sẽ được đưa tới. “Ừm!” Tôi nhận khăn giấy, ngẩng đầu lên, thì ra là Triệu Dật Hiên. “Mình thấy cậu không ăn được bao nhiêu, còn đang phiền não chuyện công việc à?” Tiếp đó ly trà ấm áp được đưa tới. Tôi nhận lấy uống hai ngụm, không thừa nhận cũng không phủ nhận. “Nếu không để mình nói chuyện với cha mình, để ông ấy xem có công việc nhẹ nhàng nào không rồi giới thiệu cho cậu.” Nói xong cậu ấy lấy điện thoại trong túi muốn gọi đi. Nghe nói cha Triệu Dật Hiên là lãnh đạo thành phố A, quyền cao chức trọng. Nhưng tôi lại không muốn dùng loại quan hệ này để tìm được công việc. “Không cần đâu, chờ thêm một thời gian rồi hẵng tính! Dù sao Uyển Uyển cũng không vội tìm việc gấp!” “Cũng được, chờ qua đoạn thời gian này tìm một công ty nhà nước rồi sắp xếp cho Tiểu Uyển công việc văn phòng, vừa nhẹ nhàng lại đơn thuần, cậu cũng có thể yên tâm.” Triệu Dật Hiên ném điện thoại lên bàn, tiếp tục ăn cơm. Cơm nước xong, tôi thấy cũng đã đến lúc, anh và bọn họ còn có việc cần làm, tôi tìm cớ có chút khốn đốn muốn về nhà nghỉ ngơi, rời Đại học A. Ra khỏi Đại học A, tôi lại không muốn về, đưa tay sờ sờ váy nghĩ tới lời người phụ nữ kia nói: “Tiền lương công việc tôi nộp đơn chỉ đủ mua nửa cái váy.” Tôi xoay người đi tới khu thương mại gần đây, đột nhiên muốn xem cái váy trên người bao nhiêu tiền. Lên tầng bán đồ nữ, đi dạo không bao lâu liền thấy quầy chuyên doanh bán chiếc váy của mình, thiết bị lắp đặt của quầy chuyên doanh cũng giống những quầy khác nhưng nhìn tao nhã hơn nhiều, rất không tầm thường. Ánh đèn xanh nhạt trên trần chiếu lên hàng quần áo có chút cảm giác mông lung. Tôi có chút do dự đẩy cửa kính quầy hàng, cô bán hàng lập tức nhiệt tình tiến lên giới thiệu cho tôi quần áo mới của mùa. Tôi nhìn bốn phía các loại quần áo, muốn tìm chiếc váy giống trên người mình nhưng không thấy, có phải tôi nghĩ sai rồi không? “Xin hỏi chiếc váy trên người tôi còn không?” Tôi chỉ cái váy trên người. “Cái này ạ, đã hết hàng rồi ạ, phải mấy ngày nữa mới có. Quý khách muốn mua cái nữa sao?” Cô bán hàng mang chút nghi hoặc nhìn tôi. “Tôi có một người bạn rất thích, cũng muốn mua một cái.” Tôi viện cớ. “Mấy ngày nữa sẽ có.” Có lẽ nghe thấy tôi còn muốn mua nữa nên cô bán hàng ân cần bảo tôi để lại số điện thoại, chờ váy đến sẽ báo cho tôi. “Không biết lần sau có được giảm giá hay không?” Tôi cầm lấy một cái áo khoác lên xem. Vẻ mặt cô bán hàng nhìn tôi như nhìn thấy người ngoài hành tinh. “Quần áo nhãn hiệu của chúng tôi cho tới giờ chưa từng giảm giá, hơn nữa cái váy này cũng không phải quá đắt, chỉ có 2.480 đồng thôi.” “Vậy khi nào váy đến liên lạc với tôi.” Tôi buông áo khoác trong tay tìm lý do rời đi. Tôi vẫn luôn cho rằng cái váy trên người này chỉ tối đa mấy trăm đồng. Tôi có chút buồn cười nghĩ, mặc cái váy hơn hai ba ngàn đi tìm công việc tiền lương có hơn một ngàn, nếu tôi là người phụ nữ kia thì cũng không muốn tuyển mình.