Song sinh tổng tài dùng chung một món ăn
Chương 25 : Về nhà uống rượu!
“anh Hiên, em nhớ Tuyết Tuyết rồi, em có thể đi tìm bạn ấy không?” Long Tịch Bảo làm nũng, cầm lấy ông tay Long Tịch Hiên lắc lắc.
“Bảo Bảo, bây giờ là giờ làm việc.” Long Tịch Hiên dịu dang nhắc nhở.
“Em sẽ đi một mình, dù sao cũng gần đến thời gian ăn trưa mà?” Long Tịch Bảo tranh thủ.
“Bữa trưa này em còn ăn trưa với bọn anh, sau đó Bác đưa em về.”
“Ngày nào chúng ta cũng có thể cùng nhau ăn cơm, nhưng Tuyết Tuyết không giống vậy, em muốn thấy cô ấy.” Long Tịch Bảo chu chu cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu , ủy khuất nói.
“Được rồi, em đừng có lộ cái mặt này nữa được không hả, anh cho em đi, nhưng mà phải về nhà trước bữa ăn tối, biết không? Nếu không Bác sẽ nổi giận mất.” Long Tịch Hiên không thể làm gì khác ngoài việc bẹo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thỏa hiệp nói.
“Em biết anh Hiên là người hiểu em nhất mà, vừa dịu dàng vừa hiền lành, em ngưỡng mộ anh như nước sông chảy cuồn cuộn không bao giờ dừng ····em ···” Long Tịch Bảo vui vẻ nịnh bợ.
“Được rồi, Bảo Bảo, mau đi đi ····” Long Tịch Hiên buồn cười cắt đứt lời nói ai đó.
“Em đi đây, buổi tối gặp lại.” Long Tịch Bảo vội vàng cầm túi xách, vọt ra khỏi phòng làm việc, Long Tịch Hiên nhìn theo bóng lưng của cô, lắc đầu một cái, cô······ lúc nào thì mới có thể····
Trong quán cà phê
“Coi như em nghe lời, đúng hẹn.” Doãn Thiên hài lòng vuốt vuốt tóc dài của Long Tịch Bảo, nhẹ nhàng nói.
“Ha ha, Bảo Bảo, cậu làm sao vậy, đi làm đã quen chưa?” Âu Dương Tuyết cười khẽ hỏi
“Chưa ra hình dáng gì cả, nhàm chán muốn chết, tớ rất nhớ cuộc sống vui vẻ trước đây với bọn cậu” sắc mặt Long Tịch Bảo xịu xuống.
Doãn Thiên dùng ngón tay thon dài của mình búng thẳng vào cái trán trắng noãn kia: “đừng trưng bộ mặt này nữa, anh còn chưa ăn cơm !”
“Hôm nay chúng ta đi đâu chơi?” Long Tịch Bảo vui vẻ hỏi ····· thật vất vả đội trưởng nhà lao mới thả cô ra ngoài, nhất định cô phải chơi cho đủ.
“Bảo Bảo, tớ còn có việc, cậu đi chơi với Thiên nhé.” Âu Dương Tuyết ngượng ngùng nói.
“A  ̄··· ̄··vất vả lắm tớ mới ra ngoài được một lần, cậu bỏ rơi tớ như thế sao?”
“Thật xấu hổ…, lần sau nhất định tớ sẽ đi chơi với cậu, được không?” Âu Dương Tuyết xin lỗi nhìn Long Tịch Bảo.
“Được rồi,  ̄·· con gái lớn không dùng được  ̄··” Long Tịch Bảo dường như buồn bã, thở dài với ông trời một cái.
“Cậu nằm mơ đi, con nhóc này···· tớ đi đây, cậu ngoan ngoãn nhá, chớ ăn quá nhiều, cẩn thận lại đau bụng.”
“Đi đi ···· Bà bảo mẫu ···” Long Tịch Bảo đuổi như đuổi ruồi, giơ móng vuốt nhỏ vẫy vẫy
“Tớ đi đây.” Âu Dương Tuyết vội vàng cầm túi xách rời đi.
“Anh Thiên, anh nghĩ gần đây Tuyết Tuyết có phải yêu rồi không?” vẻ mặt Long Tịch Bảo bà tám hỏi Doãn Thiên.
“Không biết, tại sao hỏi thế?”
“Hì hì, anh không thấy vẻ mặt cậu ấy rực rỡ ư, nói không chừng cô ấy vội đi tìm bạn trai ··· sau đó ··· a ····”
Long Tịch Bảo còn chưa nói hết đã bị Doãn Thiên tặng một cái cốc
“Tuổi còn nhỏ, mà đầu óc nghĩ gì thế  ̄? Hả?”
“Anh ··· Anh và anh Bác đều bạo lực·· em luôn bị gõ đần như thế” Long Tịch Bảo che đầu, kháng nghị.
Nghe vậy, trong mắt phượng tà mị của Doãn Thiên thoáng qua một tia không rõ, nhưng rất nhanh biến mất không thấy
“Bảo Nhi, theo anh đi uống rượu, có được hay không?”
Long Tịch Bảo sửng sốt, ngay sau đó nói: “Tốt, nhưng mà em không thích đến quầy rượu, không bằng chúng ta mua rượu rồi tìm một chỗ an tĩnh từ từ uống, có được không?”
“Sao không hỏi anh vì sao?” Doãn Thiên nhàn nhạt nhìn Long Tịch Bảo.
“Tại sao phải hỏi? Nếu anh muốn nói thì tự nhiên sẽ nói cho em biết.” Long Tịch Bảo nhìn ánh mắt sâu không thấy đáy của anh, chân thành mà ấm áp nói.
“Ha ha, về nhà anh đi, có sao không?” Doãn Thiên cúi đầu không nhìn ánh mắt trong vắt không hề có tạp chất của cô nữa.
“Sao gì chứ, đi thôi.” Long Tịch Bảo chủ động nắm bàn tay to của anh đi ra ngoài.
“Đợi chút ··· còn chưa trả tiền, nhóc định quỵt tiền à···” Doãn Thiên để lại tờ tiền 100 nguyên, sau đó nắm chặt bàn tay nhỏ bé ấm áp của Long Tịch Bảo, đi phía sau cô.
“Em biết nhà anh à?” Doãn Thiên nghi hoặc nhìn người trước mặt đang lôi kéo mình đi, chỉ thấy người đó dừng bước, ngơ ngác quay đầu lại: “Không biết ···”
Doãn Thiên cười, lắc lắc đầu, dắt tay của cô trở về nhà mình.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
53 chương
90 chương