Song sinh tổng tài dùng chung một món ăn

Chương 20 : Lễ ra mắt! anh em long gia

“Cái gì? Cậu tốt nghiệp, không đi học nữa?” Âu Dương Tuyết nhìn người trước mắt mình, không dám tin Long Tịch Bảo lại vô tình đến thế. Mấy ngày trước còn thề nói son sắt lắm, muốn ở trường học cho đến chết. Hôm nay lại nói là cô sẽ tốt nghiệp. Về sau không tới trường nữa. “Ừm…. Tuyết Tuyết cậu bảo trọng nha. Anh Thiên, anh cũng bảo trọng nha.” Long Tịch Bảo buồn bã nói. Cô không muốn đi, không muốn thay đổi cách sống của mình, nhưng là… không thể được….. “Bảo Bảo….” Âu Dương Tuyết khổ sở nhìn Long Tịch Bảo, không biết phải nói gì. “Là do vụ việc kia sao?” Doãn Thiên nhàn nhạt nói. Trầm mặt một hồi, Long Tịch Bảo nói: “Đúng….” Phượng mâu(*) Doãn Thiên nhắm lại, hắn biết bọn họ có tình cảm khác thường với Long Tịch Bảo. Nhưng không nghĩ bọn họ tham lam muốn chiếm giữ tới mức này, cô cũng muốn đi sao…….. Thói quen nhìn nàng nghịch ngợm, hoạt bát, thỉnh thoảng lại u buồn. Cô cười thật ngọt ngào, lúc buồn lông mày hơi nhíu, khi tức giận cặp mắt kiều diễm bốc lửa, mỗi một dáng vẻ của cô đều khắc sâu vào lòng anh, cô thật sự muốn đi sao… Không bao giờ gặp mặt nữa sao…. Ba người im lặng không nói chuyện, không khí trở nên căng thẳng, tràn nập sự mất mát. Một lát sau“Ha ha, hai người không nên như vậy nha… khi nào rãnh rỗi, tớ sẽ trở lại tìm các cậu để ăn kem mà.” Long Tịch Bảo cười nói. “Bảo Bảo. Nói lời giữ lời à.” Âu Dương Tuyết gượng cười nhìn Long Tịch Bảo. Cô cũng khẽ cười, nụ cười tươi như đóa hoa chớm nở. “Cách ba ngày tìm bọn tớ một lần, chậm hơn một ngày cũng không được, có nghe không.” Doãn Thiên ôn nhu vuốt ve tóc cô, lời nói như ra lệnh. “Vâng, nhất định thế, nếu các cậu còn cần tớ.” Long Tịch Bảo gật đầu một cái, nước mắt liền rơi. “Bảo Bảo (Tịch nhi), đi thôi.” Từ sau lưng Long Tịch Bảo, Long Tịch Hiên cùng Long Tịch Bác đi tới, ôm vai cô một cách thân mật. Ánh mắt thì nhìn về phía Doãn Thiên.. “Anh Hiên anh Bác.” Long Tịch Bảo hết hồn khẽ gọi ra tiếng. Sao bọn họ lại xuống, không phải nói là ngồi trên xe đợi sao. Doãn Thiên nhìn hai nam nhân xuất sắc trước mắt mình, mày kiếm, Ưng Mâu, sóng mũi sao, môi mỏng, hoàn mỹ như khuôn đúc, không có gì chê được, dáng người lại thon dài, còn có….ánh mắt sắc bén, không che giấu sự phòng bị đối với hắn… cùng tìm tòi nghiên cứu, bọn họ so với tưởng tượng của hắn còn hoàn mỹ hơn rất nhiều. Lại hướng nhìn bọn họ ôm vai Long Tịch Bảo, nhất thời cảm thấy chói mắt, một loại cảm giác bộc phát trong người, giống như bị người khác đoạt đi thứ quan trọng nhất, không cam lòng cùng oán giận. Long Tịch Bác rất nhanh bắt được sự tức giận trong mắt Doãn Thiên, khẽ cười, đưa tay ngắt mũi Long Tịch Bảo ôn nhu quở trách: “Chúng ta chờ em thật lâu.” Long Tịch Bảo nhìn ánh mắt người nọ ôn nhu chảy nước, không tự chủ rùng mình một cái. Hắn…. Hắn thế nào lại… có ánh mắt này… Cho tới bây giờ còn chưa thấy qua. “Đi thôi, Bảo Bảo chúng ta về nhà.” Long Tịch Hiên sờ sờ tóc cô, một bàn tay ôm lấy mông nàng, để cho hai chân nàng tựa trên người hắn. “anh… Hiên… Hiên…” Long Tịch Bảo hoang mang, sợ hãi kêu nhỏ. Sao… thế nào, đây đều là… Mặc dù, bọn họ vẫn luôn bế cô như vậy, nhưng mà đây là trường học nha, trời ơi :(( L [ xấu hổ quá đi mất ]Trong lòng Doãn Thiên rất tức giận, ngoài mặt vẫn mỉm cười, đi tới trước mặt liếc nhìn Long Tịch Hiên. Sau đó khẽ cười nhìn Long Tịch Bảo đang trong trạng thái kinh sợ. Đột nhiên, hôn nhẹ xuống gò má trắng nõn của cô. Nhất thời, hiện trường yên tĩnh, ngay cả cây kim nhỏ rớt xuống cũng có thể nghe được âm thanh….Ánh mắt Long Tịch Hiên tựa như Hắc Diệu Thạch(**) sáng ngời, Ưng Mâu trầm xuống. Còn hai tròng mắt của Long Tịch Bác tựa hồ có thể phun ra lửa, Long Tịch Bảo hóa đá…. Lần này xong rồi, toi rồi.. hức.. “Phải ngoan nha, có rãnh thì trở lại gặp chúng ta.” Doãn Thiên cười đến mặt mày rạng rỡ, ôn nhu nói, nói xong xoay người đi cũng không quay đầu lại… Anh em Long gia, đó là lễ ra mắt giữa chúng ta.