Sau khi ăn xong bữa sáng, Lệ Du Huyên cùng Giang Niệm Dương đi đến công ty.
Để tránh bị mọi người nhìn thấy, cô quyết định xuống xe ở đoạn cách công ty nửa con đường rồi tự mình đi bộ vào.
Vừa hay sáng nay mở mắt dậy đã nhận được tiền chuyển khoản của Chu San San.
Hơn nữa còn là số tiền gấp đôi số lần trước.
Cũng không hiểu Chu San San này đang nghĩ gì, là nổi lòng tốt lên sao?
Vốn Lệ Du Huyên còn đang thắc mắc không biết vì sao cô ta lại như thế thì hôm nay vào công ty nghe mọi người bàn tán không ít mới biết được đôi chút.
Theo lời của các nhân viên nội bộ thì hôm qua Giang Niệm Dương đã cho nhân viên kĩ thuật đi kiểm tra nhiệt độ nước, bọn họ đều không hiểu việc này có ý nghĩa gì.
Sau đó chỉ biếy Giang Niệm Dương mặt mày hầm đằng đằng sát khí đến tận nơi tìm Chu San San.
Không biết giữa hai bên xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói hình như Chu San San bị giáo huấn cho một trận, đến sáng nay cũng chưa thấy xuất hiện.
Lệ Du Huyên nghe tới đây liền hiểu.
Chẳng trách cô còn tự hỏi Chu San San là mở lòng từ bi hay chạm dây nào mà tốt bụng như thế, hoá ra là do Giang Niệm Dương đã biết chuyện nên đến thu xếp ổn thoả à.
Cảm giác có người đứng ra bênh vực thế này cũng rất tốt!
Nhưng mà Giang Niệm Dương lại chẳng nói lời nào với Lệ Du Huyên, cũng không biết con người này là đang nghĩ gì nữa.
Mà có nói thế nào thì anh cũng đã thật sự giúp cô một việc lớn.
Lệ Du Huyên cảm thấy bản thân nên nghiêm túc cảm ơn anh cho thật tử tế mới được.
Mấy chuyện xảy ra hôm qua cũng xem như đã yên ổn lại, vậy thì nên tiếp tục bắt đầu vào công việc thường ngày thôi!
Buổi trưa lúc Lệ Du Huyên đi đến phòng nhân sự lấy hồ sơ trở về, trên đường lại bắt gặp Vưu Tĩnh Khâm vừa mới từ trường quay trở về.
Chỉ mới có một ngày mà cô cảm thấy sắc khí của Vưu Tĩnh Khâm dường như thay đổi rất lớn.
Cứ có chút… ưu sầu?
“Ghé qua chỗ tôi một chút nhé, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Mặc dù mới sáng nay Giang Niệm Dương đã nhắc nhở Lệ Du Huyên giảm thiểu qua lại với Vưu Tĩnh Khâm, nhưng có nói thế nào thì hai người vẫn là bạn bè, không thể gặp mặt nhau lại tỏ ra không quen biết được.
Cô cũng tính là người phụ trách đốc thúc dự án lần này, trao đổi với người hợp tác một chút chắc cũng không vấn đề.
Vả lại, xem thái độ này của Vưu Tĩnh Khâm thì anh ta có lẽ là có chuyện rất quan trọng, mà Lệ Du Huyên cũng cần có chuyện phải nói với anh ta.
Cô gật đầu, đi theo Vưu Tĩnh Khâm vào phòng làm việc và nghỉ ngơi được sắp xếp tạm thời cho anh ta.
.
Ngôn Tình Sắc
Vưu Tĩnh Khâm bảo quản lý cứ làm việc của mình.
Căn phòng chỉ còn lại mình cô và anh ta.
“Nhìn thần sắc này, có lẽ cô đã khoẻ rồi.
Hôm qua cứ trắng bệch như xác chết, làm tôi lo chết khiếp.”
Lệ Du Huyên nghe nói liền bật cười thành tiếng.
“Vậy sao? Hôm qua đúng thật là cảm thấy rất tệ luôn, nhưng mà bây giờ cũng đỡ rồi.”
Vưu Tĩnh Khâm từ nãy đến giờ cứ ngập ngừng mãi, hình như có chuyện gì muốn nói mà lời đến miệng lại không thể nói ra.
Vẻ mặt lộ rõ nét khó xử, hai tay cứ liên tục xoa vào nhau.
Lệ Du Huyên không ép, cứ kiên nhẫn chờ đợi xem anh ta muốn nói gì.
“Chuyện đó… chuyện cô và Giang Niệm Dương kết hôn, là thật sao?”
Lệ Du Huyên giật mình.
Biết trước anh ta sẽ thắc mắc chuyện này, thật ra chính cô cũng đang định sẽ nói về chuyện đó.
Sáng nay Lệ Du Huyên suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy chuyện kết hôn này sớm muộn cũng sẽ bị người khác biết, có giấu cũng không thể giấu mãi được.
Nhưng mà cô vẫn chưa biết nên giải thích chuyện này ra làm sao.
Vốn dĩ hợp đồng giữa cô và Giang Niệm Dương là bí mật, nên chẳng thế nào đem chuyện đó nói ra ngoài được.
Nếu không nói chuyện đó, vậy chỉ có thể thừa nhận là cô có tình cảm với Giang Niệm Dương nên mới kết hôn cùng anh.
Cảm thấy nói thế nào cũng không hợp lí.
Vưu Tĩnh Khâm là người bạn mà Lệ Du Huyên trân trọng, cô không muốn vì những lí do không đáng mà đánh mất tình bạn giữa hai người.
Huống hồ chuyện kết hôn của cô hiện tại chỉ là tạm thời, sau này kết thúc thì sẽ ly hôn.
Lúc này không nói rõ mọi chuyện một chút thì sau này chắc chắn sẽ phiền phức hơn rất nhiều.
“Là thật.
Nhưng mà tôi là có lý do riêng, cụ thể vẫn chưa thể nói với anh được.”
Vưu Tĩnh Khâm trầm mặc.
Cô đã nói là có lý do riêng thì chắc chắn là như thế.
Theo hiểu biết của Vưu Tĩnh Khâm về Lệ Du Huyên, anh ta biết rõ cô là người yêu thích một cuộc sống tự do hơn là một cuộc sống trong các hào môn thế gia.
Khoảng cách về bối phận vĩnh viễn là thứ rất khó để vượt qua.
Giang gia là gia đình quyền lực thế nào, bọn họ sẽ không dễ gì chấp nhận một người có địa vị xã hội bình thường như Lệ Du Huyên làm con dâu được.
Cá nhân Vưu Tĩnh Khâm không miệt thị hay ghét bỏ về những thứ như địa vị, danh vọng.
Nhưng anh ta vẫn hiểu được, Lệ Du Huyên nếu muốn bước đi trên con đường này thì sẽ khó khăn thế nào.
Xã hội khốc liệt này đâu có cái gọi là nhân nhượng, anh ta chỉ lo Lệ Du Huyên sẽ vì quyết định hôm nay của bản thân mà chịu thiệc..
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
133 chương
23 chương
9 chương
12 chương
75 chương
10 chương
3 chương