Lệ Du Huyên mệt mỏi tựa đầu vào kính xe, sắc mặt càng lúc càng tái.
Cô cảm nhận được một cơn đau từ bụng dưới, rất quen thuộc.
Không phải chứ? Đây là thứ gọi là hoạ vô đơn chí hay sao? Tại sao bao nhiêu thứ xui xẻo cứ tập trung đến hết một lần vậy chứ?
“Cô sao thế? Khó chịu ở đâu à? Có cần đến bệnh viện không?”
Giang Niệm Dương quan sát thấy thần sắc cô càng lúc càng tệ, nhìn qua rất đau đớn.
Anh đưa tay sờ lên trán cô, thân nhiệt Lệ Du Huyên đã nóng bừng bừng.
Lệ Du Huyên thở hắt một cái, ôm lấy cái bụng đang quặn lên từng cơn của mình.
Cô xua xua tay, lắc đầu đáp: “Không sao, không cần đến bệnh viện.
Anh đưa tôi về nhà là được rồi.”
Miệng thì nói không sao nhưng sắc mặt nhăn nhó đến thế bảo anh làm sao mà yên tâm được.
Giang Niệm Dương cũng không phải Hoa Đà nhìn một cái liền biết cô bệnh chỗ nào, càng không biết lại càng đâm ra lo lắng.
Anh khẩn trương lau mồ hôi cho cô, còn liên tục hỏi thăm xem cô thấy thế nào.
Lục Thành lái xe cũng bị thu hút sự chú ý mà chốc chốc liếc nhìn qua kính chiếu.
Giang Niệm Dương máu lạnh mà cũng có lúc quan tâm người ta đến thế, còn cái thái độ khẩn trương đó nữa chứ, thật không thể tin nổi mà!
Giang Niệm Dương nhìn thấy tình hình sức khoẻ của cô càng lúc càng tệ thì cũng càng thêm lo lắng.
“Hay là đi bệnh viện xem thử nhé? Cô bây giờ nhìn như xác chết vậy đó.”
Lệ Du Huyên thở dài một hơi, cô cười khổ: “Không sao, chỉ là tôi không khoẻ lại vừa đến kỳ nên thân thể có chút không chịu được.
Anh không cần lo lắng vậy đâu, tháng nào mà tôi chẳng thế.”
Thật ra bình thường có đến kỳ cũng sẽ không đau đến quằn quại như này, có lẽ là do cô sắp đến kỳ còn ngâm ở dưới nước lạnh lâu nên mới thành ra như vậy.
Lúc sáng mãi bận rộn nên Lệ Du Huyên không nhớ bản thân sắp đến kỳ, nếu nhớ nhất định sẽ không xuống nước.
Bây giờ thì thảm rồi, không nghĩ đến lại tệ thế này.
Tình trạng này xem ra lại phải nằm bẹp ở nhà mấy hôm để dưỡng sức rồi.
Đúng là thê thảm quá đi! Chỉ vì chút tiền đó, thật sự là hối hận vô cùng.
Giang Niệm Dương nghe cô nói thế thì cũng yên tâm lại phần nào.
Anh không phải con gái, nên đương nhiên không thể hiểu được mấy cái tới kỳ này.
Nhưng từng nghe nói qua con gái tới kỳ đều rất không dễ chịu, không nghĩ tới sẽ đau như vậy.
Một người chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc con gái như Giang Niệm Dương, nhìn cô đau như thế lại càng lúng túng không biết nên làm gì mới tốt.
“Vậy… vậy tôi có thể làm gì giúp cô được không?”
“Tôi không sao đâu, thật sự không sao hết.
Anh đưa tôi về, để tôi ngủ một giấc tỉnh dậy liền không sao nữa rồi.”
Lệ Du Huyên bật cười, cái dáng vẻ này của anh cũng đáng yêu quá đi mất.
Bình thường thì cao ngạo là thế, xem ra cũng rất biết quan tâm người khác đó chứ.
Cái điệu bộ vụng về tay chân không biết để đâu mới đúng này khác một trời một vực với thường ngày luôn.
Lục Thành lúc này chỉ có thể âm thầm cảm thán.
Cái gì gọi là sức mạnh tình yêu làm thay đổi một người đến không nhận ra cậu ta cuối cùng cũng hiểu rồi.
Tổng tài đại nhân cao ngạo, khi để tâm đến một cô gái lại thành kẻ ngốc mất rồi!
“Lục Thành, cậu chạy nhanh lên một chút đi.”
Giang Niệm Dương khẩn trương ra mặt, cứ chốc chốc lại quay ra giục Lục Thành.
Lục Thành cũng khổ lắm chứ, đã đạp ga ở vận tốc tối đa có thể cho phép rồi, còn nhanh nữa thì sẽ lên đồn công an ngồi mất.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của cô.
Mà Lệ Du Huyên bây giờ tới thở cũng mất sức, lấy sức đâu nghe máy.
Giang Niệm Dương cũng không phải lần đầu nghe máy giúp cô, thôi thì cứ xem là ai gọi đến đã.
Anh lấy điện thoại trong túi cô ra.
Hoá ra là Tiểu Lục gọi đến.
Giang Niệm Dương nhấc máy sau đó nói rõ sự tình mọi chuyện cho Tiểu Lục hiểu.
Thằng bé nghe xong thì gật gù đáp lời: “Mẹ chỉ là đến kỳ thôi, chuyện này rất bình thường.
Chú giúp con đưa mẹ về nhé, con nấu ít canh gừng nóng cho mẹ uống là đỡ ngay.”
Giang Niệm Dương liền gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Đối với việc chăm sóc Lệ Du Huyên, vẫn là Tiểu Lục hiểu rõ hơn, nếu thằng bé đã nói thế thì cứ đưa về nhà vậy.
Xe tăng tốc, đi qua một con đường đã tới khu nhà của Lệ Du Huyên.
Giang Niệm Dương nhẹ nhàng bế cô đi lên đến tận nhà.
Tiểu Lục lúc này vẫn chưa thể bại lộ thân phận, chỉ đành tiếp tục đeo khẩu trang ngồi chờ trước cửa.
Hiện tại còn rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp rõ ràng, không thể để bị lộ thân phận vào lúc này được.
Nhìn thấy anh bế cô đi đến gần, Tiểu Lục hớn hở chào hỏi rồi mở cửa cho Giang Niệm Dương.
Giang Niệm Dương cũng đã quá quen thuộc với cấu trúc nhà của Lệ Du Huyên, cứ thế bế cô vào trong phòng.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi còn cẩn thận đắp chăn.
“Tiểu Lục, mẹ cháu hình như rất khó chịu ấy, thật sự không cần đến bệnh viện khám qua một chút sao?”
“Không sao đâu ạ, tháng nào mẹ cũng thế.
Tháng này chắc là bận rộn nhiều việc nên không chú ý giữ gìn sức khoẻ đó.
Mẹ không sao đâu, chú cứ yên tâm đi.”
Giang Niệm Dương gật đầu, sau đó ánh mắt lại chú ý đến cái khẩu trang của Tiểu Lục.
Chính anh vẫn luôn cảm thấy Tiểu Lục nhìn rất quen mắt, lại không biết đã gặp qua ở đâu hay chưa.
Nhưng thằng bé này lần nào gặp cũng đeo khẩu trang, anh còn chưa nhìn kĩ được khuôn mặt nó thế nào.
Nghĩ lại, cũng thật kì lạ!.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
133 chương
23 chương
9 chương
12 chương
75 chương
10 chương
3 chương