Chiều hôm đó có một buổi chụp hình cho trang bìa quảng bá, Chu San San chính là nhân vật chính. Bối cảnh chính của trang bìa chính là nhân vật ở trong nước. Giang Thị chu đáo đã thuê hẳn một hồ bơi cao cấp làm địa điểm chụp hình cho Chu San San. Lại không biết Chu San San lợi dụng thứ này để lên sẵn một màn kế hoạch hãm hại Lệ Du Huyên. Chu San San âm thầm dặn người quản lý của mình hạ nhiệt độ điều hoà trong hồ bơi xuống. Hiện tại đang là cận mùa đông, ngâm nước với nhiệt độ thấp không bệnh cũng chẳng thể nào khoẻ nỗi. Lệ Du Huyên là trợ lý giám sát tiến độ, cùng với phó biên Hạ đến để đốc thúc tiến độ. Vì cái dự án chết tiệt này mà mấy hôm cô không ngủ rồi. Cũng chịu, việc nhiều nhưng được cái lương hưởng cao. Đời này ấy à, Lệ Du Huyên thích nhất chính là cảm giác có nhiều tiền trong tay. Muốn vậy thì phải chăm chỉ làm việc thôi! Trong khi đạo diễn chụp ảnh đang thảo luận phương thức thì Chu San San đi tới, còn giả vờ điệu bộ ốm yếu đáng thương. “Đạo diễn, hôm nay chụp nhiều cảnh quá, sức khoẻ tôi có chút không ổn rồi. Hiện tại cảm thấy cực kì chóng mặt.” Đạo diễn còn đang cuống lê không biết nên làm sao. Buổi chụp hình hôm nay có nhiều phân cảnh, đã hoàn thành được gần hết, tiến độ cũng xem như ổn. Tại lúc này mà dừng lại, không biết sẽ kéo dài đến mấy ngày. Ảnh quảng bá phải sớm nộp lên cho kịp, đột nhiên bảo không khoẻ cũng không biết phải làm thế nào. Người quản lý của Chu San San mau chóng bắt kịp ánh mắt và tín hiệu của cô ta, liền nhào đến nói thêm mấy câu vào. “Đạo diễn, Tiểu Chu mấy hôm nay chạy show rất dữ dội, thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Cả sáng nay sức khoẻ đã không tốt, vẫn luôn im lặng không nói ra. Nhưng ông xem, sắc mặt cũng đã kém đến thế này rồi, hiện tại còn bắt xuống nước thì sẽ gây ra tai nạn đấy.” Đạo diễn nghe thế cũng khó xử. Người ta ít nhiều cũng là đại minh tinh, đã lên tiếng thế rồi còn làm khó thì đám fan đó không biết sẽ ném đá ông thế nào nữa. “Chuyện này… cô xem, cảnh dưới nước cũng chỉ chụp có mấy bức, chắc cũng không lâu. Công việc còn rất nhiều, chậm trễ một cái liền chạy không kịp. Hay là…” Chu San San nhoẻn miệng cười khẩy, chính là đợi đạo diễn nói ra câu này thôi. Cô ta giả vờ ho khan vài tiếng, thần sắc uỷ mị đáng thương, người quản lý liền phối hợp ăn ý ngay lập tức. “Đạo diễn, phân cảnh dưới nước chụp ở vị trí xa, cũng không nhìn rõ mặt lắm, hay là chúng ta cứ tìm một người đóng thế. Hà tất phải làm khó nhau thế?” Đạo diễn nghe đề nghị này cũng không tồi, nghiêm túc cân nhắc qua một chút. Thực sự mà nói, ở trong giới này không thiếu nhất chính là diễn viên đóng thế. Tuy tính chất nếu bị truyền ra bên ngoài cũng không phải chuyện tốt, nhưng những lúc vạn bất đắc dĩ thế này thì đó chính là lựa chọn không tồi rồi. Nhìn qua thần sắc của Chu San San, lại nghĩ tới mấy ngày nữa còn phải chạy tiến độ dự án rất nhiều. Lúc này mà để nhân vật chính ngã bệnh thì đền bù hợp đồng phải là bao nhiêu đây chứ. Vị đạo diễn này một mặt cũng biết rõ xuất thân của Chu San San, ông ta cũng không muốn làm căng sự việc để rồi chuốc cái hoạ vào thân. Đạo diễn cuối cùng cũng bị thuyết phục bởi những lời của viên quản lý, đành gật gù cho qua chuyện. “Cũng được… vậy để tôi tìm xem ai thích hợp…” Còn chưa dứt lời, quản lý của Chu San San đã chỉ tay về phía Lệ Du Huyên, nhanh nhảu đáp: “Cô gái kia đi. Thân hình tương đối giống, đội tóc giả lên, chỉnh sửa một chút là ổn rồi!” Lệ Du Huyên ở một bên còn nghe nháo nhào hết cả lên. Đạo diễn cũng không tiện từ chối, chỉ đành cho người qua hỏi ý cô. Dù sao cái chuyện đóng thế này cũng không thể cưỡng ép. Lệ Du Huyên là nhân viên của công ty, có nói thế nào cũng không phải tài nguyên của chính Chu San San, muốn làm gì cũng phải có sự đồng ý của người ta trước. Một nhân viên đi đến truyền đạt lại toàn bộ quá trình sự việc cho Lệ Du Huyên và phó biên Hạ nghe. Lệ Du Huyên nghe xong liền hiểu ra Chu San San đang có ý muốn chỉnh cô. Mới sáng nay còn hùng hùng hổ hổ, bây giờ nói bệnh, có ma mới tin. Hiện tại thả cọp ra, cô ta chính là người chạy trước tiên thì có. Phó biên hạ nhìn qua một lượt, rồi lắc đầu: “Không được, Tiểu Huyên còn phải phụ trách nhiều việc. Huống hồ cô ấy không phải mẫu ảnh, chưa từng có kinh nghiệm, sao có thể đóng thế được. Làm như vậy, lỡ bị soi ra thì danh tiếng đều không còn, quá nguy hiểm.” Lời của phó biên hạ ngược lại chính là phản bác tốt nhất. Lệ Du Huyên là nhân viên chính thức có kí hợp đồng với công ty, không có lý nào lại có quyền bắt ép cô làm việc nằm ngoài phạm vi hợp đồng được. Lại nói chuyện chụp ảnh này cũng quan trọng, tuỳ tiện như thế còn không sợ bị người khác soi ra hay sao. Chu San San lên kế hoạch lộ liễu như thế là cho rằng cả thế giới này đều ngu ngốc mà cùng diễn kịch với cô ta à?.