Chu San San khoác lên bộ váy lộng lẫy, trang sức cũng là của những hãng nổi tiếng.
Mệnh danh là ảnh hậu, nhan sắc của Chu San San cũng không phải loại tầm thường.
Tuy rằng tính cách thì không ra làm sao, nhưng với cái nhan sắc và diễn xuất hơn người đó thì cũng đủ để che lấp bản tính của mình rồi.
Nếu không phải Lệ Du Huyên đã chứng kiến qua việc cô ta đối với cô lại buông lời ác nghiệt như vậy thì có lẽ cô cũng đã tin lầm cô ta qua cái vẻ ngoài thánh thiện đó.
Cô ta sải bước trên thảm đỏ, kiêu ngạo đón nhận yêu thích của mọi người và ánh sáng của ống kính.
Lệ Du Huyên nhìn bó hoa trên tay, nghĩ thế nào cũng không nghĩ lại phải tự mình đi tặng hoa cho người đã sỉ vả mình như thế, lại còn phải chào đón nồng hậu, đây không phải việc mà cô có thể chấp nhận được.
Lệ Du Huyên không phải người thù dai, nhưng có những việc quá giới hạn thì không cách nào có thể quên đi để tỏ ra như không có gì xảy ra được.
Niềm nở với Chu San San, nghĩ thôi cũng đã tự thấy sẽ rất giả tạo rồi!
Nhưng đây là công việc của cô, công tư phải phân minh, không nên để lẫn lộn.
Nếu chỉ chút tố chất tâm lý này cũng không chịu được, Lệ Du Huyên đã sớm gục ngã rồi chứ không đi đến ngày hôm nay.
Cô bước lên trước một bước, nở nụ cười rồi đưa bó hoa về phía Chu San San: “Chu tiểu thư, chào mừng cô đến với Giang Thị.”
Chu San San nhìn bó hoa liền hiểu ra Lệ Du Huyên là người được sắp xếp để tặng hoa chào đón cho mình.
Người mà bản thân từng sỉ nhục ở dưới chân, hôm nay lại đứng trước mặt tỏ như không có gì.
Chu San San lúc này trong lòng không biết là đang vui vẻ bao nhiêu.
Cô ta bước tới sát gần với Lệ Du Huyên, cười với điệu bộ ngông nghênh.
“Lệ Du Huyên, không ngờ cô lại là người tặng hoa cho tôi.
Không cảm thấy nực cười lắm sao?”
Chu San San đưa tay đón lấy bó hoa, lại không biết thế nào mà đem hoa ném xuống đất.
Cô ta vội giả vờ hoảng loạn: “Ấy chết, tôi cầm không chắc.
Xin lỗi nhé! Cô có thể giúp tôi nhặt lại được không?”
Rõ ràng là cầm rồi đem ném lại, muốn thị uy với cô sao?
Trước bao con mắt của mọi người, Lệ Du Huyên cũng không thể chống đối.
Vả lại, cô cũng xem như là đại diện công ty tặng hoa cho Chu San San để thể hiện tấm lòng chân thành cho việc hợp tác của hai bên.
Vai trò này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nhưng nếu phạm sai lần không phải sẽ làm mất mặt Giang Thị hay sao.
Chu San San rõ ràng là muốn khiến cô phải cúi đầu trước cô ta.
Lệ Du Huyên nhịn lại cơn tức trong lòng, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Được, để tôi nhặt lại cho Chu tiểu thư.”
Lệ Du Huyên cúi người nhặt hoa lại lần nữa, rồi lại đưa đến tận tay Chu San San.
Chu San San cũng không nhanh không chậm, chạm tay đến hoa rồi lại vứt xuống đất.
Đến lúc này, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn trên người Lệ Du Huyên.
Đương nhiên bọn họ sẽ không nghĩ một thần tượng lớn như Chu San San phạm sai lầm mà sẽ cho rằng là Lệ Du Huyên đang cố tình gây chuyện.
Những lời bàn tán xì xầm bắt đầu vang lên, tất cả mọi người đều cho rằng là Lệ Du Huyên cố tình tỏ vẻ xem thường Chu San San.
Sự tình chỉ có người ở trong hoàn cảnh mới hiểu, Lệ Du Huyên hiện tại ngoài cúi đầu cũng không thể làm gì khác.
Cô đang định nhặt lại lần nữa thì từ đâu một bàn tay vươn đến nhặt lấy bó hoa.
Lệ Du Huyên ngơ ngác ngước mắt nhìn.
Khuôn mặt quen thuộc này cô không thể quên được.
Vưu Tĩnh Khâm cầm lấy bó hoa rồi tấm tắc: “Hoa đẹp thật đấy! Nhưng đáng tiếc là bị làm rơi xuống đất rồi.
Chu ảnh hậu, cô chắc không phải đang tiếc một bó hoa này đấy chứ? Mà lại, có một bó hoa cũng cầm không được.
Tôi là cho rằng Chu ảnh hậu sức khoẻ thật sự không tốt nha!”
Vưu Tĩnh Khâm là khách mời hợp tác thứ hai của Giang Thị, địa vị trong giới không thua kém gì Chu San San.
Anh ta là một ca sĩ đầy tiềm năng ở trong giới, xuất hiện chưa tới ba năm liền chiếm vị trí ca vương trong lòng mọi người, sự nghiệp lên như diều gặp gió.
Người trong giới đều thán phục tài năng của anh ta mà gọi một tiếng Vưu lão sư.
So với Chu San San có gia thế khủng phía sau, Vưu Tĩnh Khâm là từ bàn tay trắng không dựa dẫm vào ai mà đi tới vị trí hôm nay.
Điều này thôi cũng đã chứng minh được thực lực đáng gờm của anh ta là thứ mà mọi người không thể phủ nhận.
Sự xuất hiện của Vưu Tĩnh Khâm đã khiến Chu San San bị bẽ mặt.
Tuy lời anh ta nói nghe qua có vẻ đơn thuần không có ý, nhưng nếu hiểu sâu vào sẽ phát hiện là đang châm biếm Chu San San tiểu thư sống nhung lụa quen thân đến một bó hoa cũng không cầm nổi, cố tình làm khó một nhân viên nhỏ bé.
Sống trong giới showbiz thật giả trắng đen lẫn lộn, sợ nhất là những lời đồn không biết từ đâu ra.
Chu San San vất vả đi tới ngày hôm nay, cũng không muốn để bản thân bị kéo vào vũng bùn.
Cô ta cũng chỉ có thể xua tay, bỏ qua mọi chuyện.
Cô ta nở một nụ cời đầy gượng gạo bước đến nắm lấy tay Lệ Du Huyên.
“Vưu Tĩnh Khâm anh lại nói đùa rồi! Ban nãy thật sự là do tôi cầm không chắc.
Thật xin lỗi, đã làm phiền cô vì chút lỗi nhỏ này của tôi rồi.”
Lệ Du Huyên đúng thâtn là phải vỗ tay khen cho diễn xuất này của Chu San San.
Diễn đến như thật thế, quả không hổ danh ảnh hậu mà!.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
11 chương
4 chương
127 chương