Song Sát
Chương 56
.
Thân thể Quý Thiên Hùng đã không còn quá đáng ngại, nhưng vì để ông được an ổn tịnh dưỡng nên phải lưu lại bệnh viện một tuần.
Không nghỉ ngơi điều chỉnh lại tình trạng chênh lệch múi giờ, Quý Ngật Lăng vừa về đến Luân Đôn liền trực tiếp gọi xe đi thẳng đến bệnh viện. Chỉ sau khi nhìn thấy sắc mặt hồng hào của cha, cậu mới tạm yên tâm.Dù sao cha tuổi vẫn chưa lớn lắm, vì sao lại đột nhiên bị xuất huyết não?
Trên máy bay, nghĩ đến cảm giác sợ hãi ngày càng dữ dội, là loại cảm giác mãnh liệt bị đánh tỉnh nói không nên lời.
Trong phòng bệnh vắng lặng, Quý Thiên Hùng chăm chú nhìn con trai hỏi, “Cậuta bên kia thế nào rồi?” Kể lại chi tiết tình hình của Triển Phi cho cha, dù sao ông muốn biết chuyện này cũng không khó hiểu, nhưng tại thời điểm ông cần cậu nhất, chính mình lại không thể ở bên cạnh, điểm ấy liệu có làm ông thương tâm chút nào hay không?
Cho rằng ông chung quy muốn nói điều gì đó, cuối cùng, người cha già đầu đã điểm vài sợi bạc nhưng vẫn vô cùng cơ trí, chỉ nhìn Quý Ngật Lăng hồi lâu, nhàn nhạt nói, “Con đã trưởng thành rồi.”
Trưởng thành, nên biết bản thân muốn làm gì, đang làm gì, và tự chịu trách nhiệm đối với hành động của chính mình.
Gật gật đầu, Quý Ngật Lăng điềm tĩnh nhìn ông, giữa bọn họ trò chuyện cũng không nhiều, nhưng Quý Ngật Lăng biết, nếu như nói người hiểu Triển Phi nhất là cậu, thì người hiểu cậu nhất, tuyệt đối chính là người cha đã sinh thành dưỡng dục này của cậu.
Tựa như ông chưa từng trách cứ chuyện cậu muốn ở lại bên cạnh Triển Phi, cũng không đối với cậu có bất kỳ ràng buột nào, chỉ cần bản thân cậu muốn, ông sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù trong suốt sáu năm thương tổn sâu sắc nhất, ông cũng chỉ giữ yên lặng, không để cậu phải bối rối khó xử.
Sau đó hai người trò chuyện thêm một chút, không khí cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, Quý Thiên Hùng cười cảm thán, “Huyết mạch của Triển gia xem như đã an toàn rồi.” Quý Ngật Lăng chỉ cong khóe môi không nói gì.Phải nói gì đây? Cho dù huyết mạch này có bị chặt đứt, Triển Phi sẽ tiếp tục tạo lại một cái khác. Có lẽ nên nói, chính mình có thể vì Quý giá lưu lại huyết mạchhay không?
Giả thuyết trước đó không dám chắc, còn giả thuyết sau thì khẳng định không có khả năng thành hiện thực.
Cũng may Quý Thiên Hùng đủ lý giải con người Quý Ngật Lăng, đến cuối cùng vẫn không gây áp lực cho cậu, cũng không yêu cầu cậu nhất định phải vì Quý gia làm chuyện gì, thậm chí không ép cậu phải suy nghĩ quá nhiều, vốn là một người cha tiến bộ, huống chi khi tới Anh, tư tưởng lại càng thêm cởi mở.
Quý gia đời ông bị cưỡng bách, không cách nào tiếp tục tồn tại ở Thượng Hải. Mà huyết mạch của Quý gia cũng vì con trai ông mà vô pháp kế tục. . . . . .
“Con sẽ không rời khỏi Anh nữa.” Quý Ngật Lăng kiên định nhìn cha nằm ở trên giường, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu xuyên qua khung cửa sổ, thật nhẹ nhàng, thậm chí ông còn hơi hơi lộ ra một nụ cười thỏa mãn, trong nháy mắt kia, Quý Ngật Lăng lần đầu tiên nhận ra những áp lực cũng như sự kiên cường của ông.
Cha, quả thật đã rất mệt mỏi.
Thời điểm cùng cha nói chuyện, di động trong túi áo rung lên, nhìn thấy tín hiệu cuộc gọi, Quý Ngật Lăng không tiếp mà đưa tay khóa máy lại. Hết thảy quá trình đều rơi vào mắt Quý Thiên Hùng, nhưng ông vẫn không lên tiếng.
Bởi không muốn tiếp tục quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của ông, chính cậu cũng cần điều chỉnh lại tình trạng lệch múi giờ, tán gẫu chưa được bao lâu, Quý Ngật Lăng liền đứng dậy cáo từ. Khi rời khỏi phòng bệnh, liền bắt gặp Danny đang im lặng ngồi chờ ở bên ngoài, trông dáng vẻ của y không đoán được đã đợi bao lâu.
Thấy Quý Ngật Lăng đi ra, Danny cười đứng lên, giúp cậu giữ valy hành lý đơn giản, “Công ty không gặp vấn đề gì, trước tiên nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ nấu cho anh vài món. . . . . .”
Nhìn thấy Danny tâm tình đang phi thường vui vẻ, Quý Ngật Lăng rốt cuộc vẫn gật đầu đồng ý, ngồi lên xe chạy đến nhà y.
Quả nhiên đều là những món Quý Ngật Lăng yêu thích, mang mùi vị gia đình bình dị không phức tạp, tựa hồ vừa làm xong lúc sáng sớm rồi hâm nóng lại một chút, sau khi luộc ít rau dưa là có thể dùng được ngay.
Nói không đói bụng, không muốn làm phiền y là gạt người, khả năng thích ứng của Quý Ngật Lăng không tốt như người nào đó, bay đi bay về mười mấy tiếng tập mãi thành quen, thậm chí không cần điều chỉnh sai lệch múi giờ.
Bữa cơm trôi qua thật nhanh, Quý Ngật Lăng vì đang đói bụng nên thoáng cái đã ăn xong, mà Danny tựa hồ không có tâm trí dùng cơm, chỉ tùy tiện ăn mấy miếng, dáng vẻ lo lắng không yên.
“Anh ăn no chắc đã mệt lắm rồi? Tôi đi chuẩn bị nước ấm giúp anh tẩy rửa. . . . .”
“Dan!” Bắt lấy cổ tay Danny sắp rời đi, Quý Ngật Lăng ngắt lời y.
Không lập tức nhìn Quý Ngật Lăng, Danny chỉ dừng bước cúi đầu, cuối cùng mới chậm rãi ngẩng lên, đáp lại ánh nhìn nghiêm khắc của Quý Ngật Lăng, không sợ hãi hay lùi bước.
“Elan, tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm, chính là hy vọng có thể tiếp tục chiếu cố anh. . . . . . Dù vẫn muốn lên giường với anh, cũng không phải ước được bên anh cả đời, chẳng qua đó là hy vọng ích kỷ của riêng tôi, là yêu cầu xa xỉ quá đáng, nếu anh chấp nhận, tôi sẽ rất cảm kích, sẽ không dây dưa dông dài. . . . . .” Danny nói rất chậm, nhưng không ậm ờ úp mở, mặc dù ở những chữ cuối cùng ý đã phải cắn môi, buộc chính mình run rẩy nói hết câu.
Đôi mắt kia xanh thẳm, trong suốt vô cùng, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu, đôi mắt đó nói rằng đây chỉ là tình yêu đơn phương do bản thân y cam tâm tình nguyện mà thôi.
Khoảng khắc buông tay ra, Quý Ngật Lăng cảm thấy có chút tâm phiền ý loạn, mà phần lớn chính là cảm giác bóp nghẹt càng lúc càng tỉnh táo, giống như một luồng ánh sáng trắng ngày càng mở rộng khuếch tán, rồi bao trùm hủy diệt toàn bộ những rối loạn lộn xộn, những tăm tối không chân thật.
Thời điểm hay tin cha ngã bệnh, lỗ hổng trong lòng cậu nháy mắt bị đâm thủng nứt toác.
Có chút hồ đồ mê muội, chút hỗn loạn, lại có chút mất phương hướng.
Bản thân bị Triển Phi dồn ép, dần dần mất đi không gian riêng tư để bình tĩnh suy xét, hết thẩy đều là phản ứng bản năng của cơ thể, không còn chỗ cho đầu óc hoạt động.
Nói trắng ra, vấn đề kia vẫn là sự thật khách quan nhất, chính cậu không thể rời khỏi Anh, không thể vì một người đàn ông mà từ bỏ tất cả, mặc kệ sự sống chết của gia tộc. Mà Triển Phi vì muốn cấp bách chứng minh bản thân với cậu, lại không xem khoảng cách mười mấy giờ bay ra gì, đi đi về về, nhưng đến tột cùng, hắn có thể rời bỏ Thượng Hải hay sao?
Hắn cũng có trách nhiệm của riêng mình.
Bọn họ có thể làm gì? Dù trong lòng có yêu kẻ kia thì đã làm sao? Đúng vậy, Quý Ngật Lăng có thể thừa nhận bản thân vẫn luôn để ý đến Triển Phi, hơn nữa trên đời này, người cậu để ý nhất chính là hắn. Thế nên nếu Triển Phi gặp chuyện, thời điểm điên cuồng nghĩ đến hắn không chịu nỗi, khoảng cách có xa như thế nào cũng không thể ngăn cậu bay qua, ở bên cạnh gắt gao ôm hắn.
Nhưng, cũng chỉ đến thế mà thôi.
“Không cần chuẩn bị nước ấm, tôi tự mình tắm là được rồi.” Mệt mỏi nhìn Danny, môi Quý Ngật Lăng nhẹ cong lên, lộ ra nụ cười gượng gạo.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
73 chương
29 chương
46 chương
72 chương
29 chương