Song Sát

Chương 40

. Không quá kịch liệt, chẳng qua là càng không thể khống chế. Giống như đang nhấm nháp miếng bánh ngọt yêu thích, quyến luyến không muốn buông tay, chỉ ước được một ngụm nuốt xuống, nhưng lại không nỡ ăn hết một lượt, mà cứ như vậy từng muỗng từng muỗng chậm rãi nhấm nháp, hưởng thụ mỗi một khoảng khắc ngọt ngào này. Nụ hôn chứa đựng nhiệt độ, vuốt ve mang đến kích tình mãnh liệt, lại cố gắng khống chế tốc độ, không để cho bản thân bị mất kiểm soát, không thật sự nhấm nuốt mà khao khát có được nhiều hơn những phút giây rung động, muốn nắm bắt từng nét biểu tình, lắng nghe mỗi một tiếng rên rỉ. Sau khi vào cửa không ai nói câu nào, cứ như vậy ngay cả đèn cũng không bật, hai người vừa kích động vừa cố gắng tự chủ, thẳng đến khi leo được lên giường mới bắt đầu tiến thêm một bước chiếm hữu. Động tác xâm nhập ôn nhu đến ngay cả xương cốt cũng phải mềm nhũn. Giống như chỉ cần chuyển động một chút đều có thể cảm nhận được vô vàng yêu thích. Triển Phi híp mắt, đôi gò má hồng nhuận, tiếng rên rỉ không bị tận lực đè nén khiến Quý Ngật Lăng khó có thể nhẫn nại. Cậu hận không thể lập tứckhai túc mã lực[tung hết sức lực]triệt để chiếm hữu, nhưng vẫn không đủ, như thế nào cũng không đủ . . . . . . Cuối cùng vẫn không mặc sức buông thả mà chỉ làm một lúc. Triển Phi sau khi tắm rửa sạch sẽ thì lăn ra giường ngủ say như chết, chờ đến lúc Quý Ngật Lăng tắm xong đi ra thì hắn đã bắt đầu cùng Chu Công chơi cờ. Nhìn gương mặt mỏi mệt của hắn, Quý Ngật Lăng khe khẽ thở dài, không thể hiểu nỗi nguyên nhân của hành vi tùy hứng kia. Triển Phi rõ ràng vốn không phải là một người sống theo cảm tính, lại làm ra chuyện thiếu suy nghĩ không hợp lẽ thường như vậy. Giúp hắn đắp chăn cẩn thận, Quý Ngật Lăng cũng không lập tức đi ngủ mà đi đến quầy rượu nhỏ trong phòng khách, lấy chai rượu brandy rót ra một ly. Khi chất lỏng màu hổ phách chảy vào yết hầu, mang theo một chút kích thích nho nhỏ mới làm cậu thoáng thanh tỉnh trở lại. Giống như Triển Phi đã nói, hắn đã đến đây rồi, còn so đo nguyên nhân mà làm gì? Quan hệ giữa bọn họ một lần nữa rơi vào tình trạng không rõ ràng, lại đi lo lắng về nguồn gốc tạo thành căn bản là chuyện vô bổ. Điều bản thân mong muốn là gì? Về sau phải làm thế nào? Còn hiện tại phải làm sao? Phải làm gì thì mới đúng đây? Ha ha. . . . . . Lắc lắc đầu, nở một nụ cười bất đắc dĩ, Quý Ngật Lăng phát hiện thân thể của chính mình phản ứng nhanh hơn so với não bộ, giống như đã hình thành thói quen cùng Triển Phi quan hệ xác thịt. Chờ sau khi uống hết ly rượu, Quý Ngật Lăng trở về phòng thì di động của Triển Phi đang kêu réo, âm thanh rất lớn, đã thế còn rung lên chấn động kịch liệt. Mặc dù vậy Triển Phi cũng không có dấu hiệu tỉnh giấc, vẫn tiếp tục ngủ say như chết. Cầm lấy chiếc di động đang kiên trì kêu gào, đưa mắt nhìn biểu thị cuộc gọi trên màn hình rồi lại liếc mắt sang Triển Phi không có chút phản ứng, Quý Ngật Lăng tự động nhận điện thoại. “Lão Đại, anh ngày mai mấy giờ bay đi Tokyo? Tôi ngày mai trước 12 giờ cho kỹ sư sắp xếp mấy trang thiết bị thì có kịp hay không?” Nếu không phải do đối với tính cách của Triển Phi tập mãi thành quen, chỉ sợ Bành Bằng đã có thể trực tiếp tức hộc máu. Nào có chuyện người ra quyết định ngay tại thời điểm cuối cùng lại đùng một cái biệt tăm biệt tích, sau khi nói xong câu “Giao hết cho cậu.” thì sống chết mặc bây chạy nửa vòng Trái Đất đến Anh Quốc để đuổi theo một gã đàn ông chứ! “Chúng tôi ngày mai ước chừng nửa đêm sẽ đến nơi. Bành Bằng, để kỹ sư bọn họ sau 10 giờ bắt đầu chuẩn bị, làm qua 12 giờ đêm cũng không sao, nói chung chỉ cần càng ít người biết càng tốt.” “A. . . . . . Cậu là Quý Ngật Lăng?” Tuy chuyện này cũng hợp tình hợp lý, cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn, nhưng trong nháy mắt nghe thấy giọng nói của Quý Ngật Lăng, Bằng Bành vẫn không thể không thừa nhận bản thân vẫn bị chấn kinh một chút. “Triển Phi đang ngủ.” “Tốt, tôi biết rồi, cậu yên tâm, bên này hết thảy đều OK.” Đóng điện thoại, Triển Phi vẫn không tỉnh, thậm chí từ đầu chí cuối chỉ duy trì một động tác không hề thay đổi, xem ra thật sự đã kiệt sức lắm rồi. Cẩn thận đặt di động của hắn xuống, Quý Ngật Lăng điều chỉnh đồng hồ báo thức, nhấc góc chăn ở phía bên kia lên rồi tắt đèn đi ngủ. Ngày hôm sau, thời điểm bọn họ ra tới phi trường thì Danny đã chờ sẵn. Lúc cùng sóng vai rảo bước, Quý Ngật Lăng nhẹ nhàng nói một câu, “Tiểu tử nhà cậu cư nhiên học theo người ta gạt tôi.” Nhún vai, Danny đưa mắt nhìn người đàn ông phía sau kéo theo một cái va li lớn rõ ràng không phải của hắn thì cúi đầu khẽ mĩm cười, cũng không mở miệng biện hộ. Trên máy bay, Triển Phi ngồi sát cửa sổ, Quý Ngật Lăng ở giữa, còn Danny ngồi ngoài cùng. Cơ hồ ngay sau khi phi cơ cất cánh, Quý Ngật Lăng liền ra hiệu cho tiếp viên mang đến một chiếc chăn rồi nhẹ nhàng đắp lên người Triển Phi lúc này đã ngủ trở lại. Trộm nhìn Triển Phi đang say ngủ tựa vào cửa sổ cùng Quý Ngật Lăng đang thay hắn đắp chăn, Danny xoay đầu, cố gắng đem lực chú ý chuyển lên màn hình máy tính, không cho phép bản thân lộ ra vẻ thống khổ để người bên cạnh phát hiện. Vì lúc trên máy bay đã ngủ được vài tiếng, nên khi đến Tokyo dù bị lệch múi giờ nhưng Triển Phi cũng gần như đã khôi phục vẻ tỉnh táo, hoàn toàn khác với bộ dáng mệt mỏi của Quý Ngật Lăng và Danny do đã ngồi thảo luận mấy giờ đồng hồ trên máy bay. Không đi vào khách sạn, Triển Phi sau khi chuyển hành lý cho Quý Ngật Lăng thì trực tiếp gọi xe đến khu vực hội chợ để chuẩn bị khảo sát lần cuối máy móc thiết bị có vận hành ổn định hay không, tránh phát sinh vấn đề bất ngờ trở tay không kịp. Quý Ngật Lăng và Danny vốn định chuẩn bị về khách sạn tắm rửa rồi sẽ cùng đến hiện trường hội chợ triển lãm. Nhưng sau khi về phòng thì cả hai nhận được điện thoại của Triển phi, nói bọn họ bên này không có vấn đề gì lớn, các cậu không cần qua đây, ngủ một giấc để thích nghi với giờ giấc sau chuyến bay. Nếu Triển Phi đã nói vậy, Quý Ngật Lăng đương nhiên cũng không chạy qua đó làm gì, dù sao trận này Triển Phi cũng là người cầm trịch chỉ huy, cậu chỉ đến để phụ trợ lại còn phải giữ sức để chuẩn bị cho trận đánh ác liệt tiếp theo. Sau khi cùng ban chấp hành của công ty bên Anh xác nhận lại lần nữa hành động vào tối mai, Quý Ngật Lăng vọt đi tắm. Cậu xem giờ, không điều chỉnh đồng hồ mà cứ để vậy rồi đi ngủ luôn. Bởi thời gian còn sớm, cho rằng vô luận thế nào cũng sẽ không ngủ đến hai mươi mấy tiếng, nên Quý Ngật Lăng mới không chỉnh đồng hồ báo thức. Sau khi ngủ một giấc đột ngột tỉnh lại thì một ngày đã trôi qua, hai giờ nữa chính là thời điểm khai mạc Hội chợ triển lãm đồ chơi toàn cầu. Trong một khắc ý thức được thời gian cậu liền nhanh chóng khôi phục sự thanh tỉnh, Quý Ngật Lăng nhẹ mắng một tiếng, nghi hoặc tự hỏi bản thân vì sao ngủ nhiều như vậy nhưng lại không bị cơn đói đánh thức. Cậu nhảy xuống giường đi thẳng vào toilet, đánh răng rửa mặt rồi chỉnh sửa trang phục. Sau nửa giờ khi từ trên xuống dưới đã đâu vào đấy cậu mới cầm lấy di động chuẩn bị ra khỏi phòng. Trong di động có vài tin nhắn nhỏ, trong đó có hai tin chưa được nhận. Danny nói, “Elan, tôi đến hội trường trước, bên kia tôi sẽ tự mình chiếu cố, anh cứ nghĩ ngơi cho khỏe đi.” Mà Triển Phi lại càng ngắn gọn súc tích, chỉ nhắn đúng một câu, “Tỉnh dậy thì gọi cho tôi.” Nhờ khách sạn kêu giùm taxi, Quý Ngật Lăng sau khi ổn định chỗ ngồi thì gọi vào di động cho Danny. Thời điểm đuổi tới chỗ Danny hết thảy đều đã được bố trí xong xuôi, trong lúc chờ tuyên bố khai mạc hội chợ thì đột nhiên phát sinh vài sự cố nhỏ. Sau khi cùng mấy phóng viên người Anh có quen biết qua lại chào hỏi, Quý Ngật Lăng nhận phần bữa sáng Danny đã chuẩn bị cho cậu rồi tìm một vị trí yên tĩnh tùy tiện ăn vài miếng. Triển Phi cũng không xuất hiện ở hiện trường, có lẽ đang bận tối mày tối mặt ở nơi khác. Quý Ngật Lăng hầu như không cần cân nhắc mà bỏ qua luôn tin nhắn của hắn, dù sao đã có Danny, bên mình cũng không có xảy ra vấn đề gì. Đúng mười giờ, hội trường đã ồn ào tiếng người cười nói, náo nhiệt phi phàm. Thế nhưng trong nháy mắt khi Trưởng ban chấp hành đại hội đi lên sân khấu tuyên bố Hội chợ đồ chơi toàn cầu lần thứ bảy chính thức khai mạc, tất cả mọi người đều ngừng thở im lặng, trong lòng lẩm nhẩm đếm ngược. 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3──2──1── Trong khoảng khắc những quả cầu vải nhiều màu sắc từ trên không được thả xuống đám đông bên dưới, tâm trạng của mọi người đều HIGH tới cực điểm. Ngay tại giây phút khi cảm xúc của khán giả đang tăng vọt, trung tâm hội trường đột nhiên rơi vào một mảnh hắc ám, toàn bộ thiết bị chiếu sáng đều bị tê liệt không nói, rõ ràng đang là ban ngày, cho dù không có ánh đèn thì ít nhất cũng phải có ánh nắng chứ? Như thế nào lại tối đen như mực thế này? Mọi người hoảng sợ ngẩng đầu, liền nhìn thấy một vật thể to lớn có hình dáng dĩa bay đang du hành giữa không trung cách bọn họ không xa, thậm chí còn oanh oanh phát ra âm thanh xâm lược hoành tráng. “A ──UFO──” “Mẹ ơi mẹ, mau nhìn kìa, là đĩa bay!” “Người ngoài hành tinh xâm lăng Trái Đất?” Có lẽ cần phải cảm ơn những đứa bé Nhật Bản có trí tưởng tượng vô cùng phong phú về phương diện này, hay nói đúng hơn là ngoài Nhật Bản thì không có quốc gia thứ hai tạo được hiệu ứng như mong đợi. Chiếc đĩa bay to lớn kia sau khi thu hút sự chú ý của mọi người thì đột nhiên từ trên cao phóng ra hàng loạt các chùm ánh sáng, tất cả đều đã trãi qua quá trình nghiên cứu cùng tính toán nghiêm ngặt nên mới có thể bắn chuẩn xác theo các quỹ đạo đã được bố trí từ trước. Xạ tuyến ban đầu không kiêng nể bắn tới tấp xuống phía dưới. Khi bị bắn trúng, có không ít tiểu bằng hữu sợ hãi trốn vào lòng mẹ. Thế nhưng lúc chúng phát hiện mỗi khi xạ tuyến bắn vào bề mặt các bức tường, mơ hồ nhác thấy các hình thù kỳ lạ thì lập tức quân hết sợ hãi, bắt đầu hưng phấn thảo luận. “Vừa rồi cậu có thấy không?” “Đúng vậy. Đúng vậy. Trong nháy mắt lướt qua tường, tôi hình như cũng nhìn thấy có cái gì đó.” Cơ hồ giống như theo ý nguyện của các bạn nhỏ, mấy chùm xạ tuyến càng tập trung bay lượn nhiều hơn phía trên sân khấu đã được chuẩn bị cẩn thận. Chiếc đĩa bay cũng bắt đầu nổi lên tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương, như đang vô cùng cao hứng vì khiến thần kinh của mọi người trong phút chốc trở nên căng thẳng. Tại trung tâm của chùm ánh sáng hội tụ, từ giữa hiệu ứng quang ảnh xuất hiện một chú chó robot thong thả nhảy xuống. Tại khoảng khắc mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chú chó bất ngờ vẫy đuôi qua lại, nó hưng phấn sủa nhẹ hai tiếng, tựa như muốn nói,lần đầu tiên đến địa cầu, hy vọng mọi người có thể thu nhận ta, yêu thương ta. Cùng lúc đó phi thuyền sử dụng những tia sáng huỳnh quang nhiều màu sắc biểu diễn thành một chữ tiếng Anh, có nghĩa là “Đã xâm nhập địa cầu thành công!” Tiếp theo sau là những chú chó robot có hình dáng giống chú chó ban đầu cũng từ phi thuyền thong thả phóng xuống, rồi theo tiết tấu âm nhạc nhẹ nhàng cùng với hiệu ứng ánh sáng liên tục chuyển động, tựa như có một đàn chó robot từ ngoài vụ trụ ghé thăm Trái Đất rồi cùng người địa cầu vui vẻ nhảy múa. Bọn trẻ hào hứng phấn khởi, các bậc phụ huynh thì vui vẻ mỉm cười, còn tất cả những công ty đối thủ đều bị làm cho kinh ngạc, trong khi đó ánh đèn flash từ đám phóng viên nhà báo không ngừng loang loáng nhấp nháy. Kỳ thật ngay trong khoảng khắc những chú chó robot từ từ được thả xuống, toàn bộ các đài truyền hình Tokyo đều bị tê liệt. Trong lúc mọi người cho rằng đài truyền hình gặp phải sự cố cần được tu sửa thì đột nhiên, sau một loạt hình ảnh nhiễu sóng méo mó, trên màn ảnh liền xuất hiện những chú chó robot từ trên trời rơi xuống, không rõ tung tích, nhưng chắc chắn là một con thú cưng độc đáo. Thân thể chúng giống như đang làm nũng, nhẹ nhàng chuyển động, rồi dần dần tiêu thất. Lúc sau việc phát sóng mới triệt để khôi phục lại bình thường, ước chừng mất khoảng năm giây. Trong năm giây này có lẽ đã gây ấn tượng sâu sắc đến khán giả truyền hình. Ở các khu vực công cộng có trang bị màn hình lớn hiệu quả lan truyền càng thêm rúng động. Lại không nói đến các đài tin tức Nhật Bản, sau một giây liền phát sóng trực tiếp hiện trường hội chợ đồ chơi. Đây tuyệt đối là một tiền lệ xưa nay chưa từng có. Vừa lòng nhìn Hội chợ thành công rực rỡ, đợt tuyên truyền đã giành thắng lợi mỹ mãn, Quý Ngật Lăng khẽ nhếch môi, chuẩn bị yêu cầu Danny trước hết nhanh chóng dặn dò giới truyền thông Anh Quốc mạnh tay quảng bá. Nhưng Danny lúc nãy còn đứng bên cạnh lúc này đã bị tách ra. Hiện tại bên người cậu chỗ nào cũng toàn là những gương mặt xa lạ, tất cả đều là lũ trẻ con đùa giỡn bát nháo, đuổi theo các chùm ánh sáng nhiều màu sắc. Nhẹ hạ mi. Quý Ngật Lăng lấy ra di động thì phát hiện bởi quá sức huyên náo nên cậu đã không chú ý tới dãy số nhấp nháy không ngừng kêu vang, tựa hồ đã gọi được một lúc lâu.