Song phi yến

Chương 94

Editor: FuFu Biến cố đến làm cho Tiết Tri Thiển hoàn toàn choáng váng. Tiết phu nhân đỡ nàng dậy, vỗ vỗ tay an ủi nàng: “Không phải mẹ nuốt lời mà là Thánh chỉ đã ban, chúng ta chỉ có thể theo đó mà làm, hơn nữa cha con và ta vốn cũng coi trọng hôn lễ này, như thế xem ra con và Ôn công tử quả thật là do ông trời tác thành.” Trong đầu Tiết Tri Thiển lúc này trống rỗng, nửa ngày trời mới hỏi Tiết thừa tướng: “Cha, con gái có thể không gả được không ạ?” Tiết thừa tướng nói: “Vậy chính là trái lời Thánh chỉ, hậu quả thế nào có lẽ con cũng hiểu.” Tiết Tri Thiển tức giận hỏi Tiết Tri Thâm: “Ngươi biết tâm ý của ta nhất vì sao không biết giúp ta cự tuyệt?” Tiết Tri Thâm nói: “Ta còn chưa kịp cự tuyệt thì Ôn huynh đã tiếp chỉ tạ ơn rồi.” “Ôn Tử Nhiên? Ta và hắn. . . sao hắn có thể đáp ứng được chứ?” Trong mắt Tiết Tri Thiển ngập tràn khó hiểu. Tiết Tri Thâm nghĩ ngợi rồi nói: “Trong tình huống lúc đó hắn cũng không thể nào cự tuyệt được, Hoàng Thượng khi ấy rất vui vẻ tứ hôn, cho dù hắn không muốn đi nữa cũng chẳng dám dội cho Hoàng thượng một gáo nước lạnh.” Tiết thừa tướng liền nghe ra một tầng ý tứ khác, nhíu mày hỏi: “Sao, Ôn Tử Nhiên không phải thành tâm muốn thành thân với Tri Thiển ư?” Lúc vừa hỏi lời này liền nhìn qua Tiết phu nhân. Tiết phu nhân khoát tay nói: “Làm gì có, tôi với Tử Nhiên cũng đã trò chuyện qua một lần, nhìn ra được cậu ta đối với Tri Thiển nhà ta rất dụng tâm.” Tiết thừa tướng hỏi: “Chuyện khi nào, sao ta lại không biết?” Tiết phu nhân nói: “Cũng mới vài ngày trước thôi, Tri Thiển và Tri Thâm đều không ở nhà, tôi thấy đã mấy ngày không có tới phủ nên mới giữ cậu ta lại nói vài câu, vừa lúc Lý phu nhân hẹn tôi đi uống trà, cho nên cả ba người cùng đi, Lý phu nhân luôn khen Tử Nhiên hết lời, rồi còn ngưỡng mộ chúng ta có con rể tốt như thế.” Tiết Tri Thiển đoán chắc đó là ngày Thái tử xuất cung, nhưng những chuyện này cũng không quan trọng, không muốn nhìn khuôn mặt đắc ý như nhặt được vàng của Tiết phu nhân nữa, bình tĩnh nói: “Con mệt rồi, trời cũng không còn sớm nữa, cha mẹ, hai người cũng về nghỉ ngơi đi ạ.” Tiết Tri Thâm muốn ở lại nhưng Tiết Tri Thiển cũng đuổi hắn về, lúc này đầu nàng như muốn nứt ra, chỉ muốn yên lặng một mình. Đợi mọi người đi hết Tiết Tri Thiển mới nằm xụi lơ trên giường, không đứng dậy nổi. Thị Họa cũng không dám quấy rầy nàng nên liền lấy một tấm chăn ra giúp nàng đắp lên, rồi lặng lẽ lui ra ngoài. Tri Thiển đã mệt mỏi đến cực điểm, nhắm mắt lại ngủ, nhưng chỉ có ác mộng liên tục quấy nhiễu, ngủ cực không an, rồi nàng mơ đến mình đội mũ phượng, khi khăn hồng được xốc lên thì thấy người kia không phải là Hoắc Khinh Ly mà là Ôn Tử Nhiên, liền bừng tỉnh. Bao Uyển Dung ngủ không sâu nằm một bên nghe được tiếng kêu sợ hãi của nàng liền loay hoay đứng dậy đi tới, thấy nàng đầu đầy mồ hôi liền lấy khăn tay lau giúp nàng, sau đó đến bên bàn rót nước đưa cho nàng, mới nói: “Gặp ác mộng à?” Tiết Tri Thiển xoa xoa mi tâm gật đầu, “Nhũ nương, bà đi đâu về vậy, cả ngày không thấy bóng dáng đâu.” “Ban đầu là đi phủ Tướng quân nghe ngóng tin tức.” Tiết Tri Thiển liền chen miệng vào: “Khinh Ly đã trở về?” Bao Uyển Dung lắc đầu: “Nếu nàng về nhất định sẽ tới tìm tiểu thư.” Tiết Tri Thiển thất vọng cúi đầu. “Chuyện của tiểu thư ta vừa về nhà đã nghe được.” Bao Uyển Dung thở dài, “Đúng là vừa xong sóng này lại đến sóng khác.” Tiết Tri Thiển sớm đã không còn nghĩ ra cách gì nữa, nắm chặt tay áo của Bao Uyển Dung: “Nhũ nương, bà nói xem ta nên làm gì bây giờ? Ta không muốn gả cho Ôn Tử Nhiên đâu.” Bao Uyển Dung nói: “Ta ban đầu cũng nghĩ lão gia phu nhân thương tiểu thư như vậy, tuy lúc nhất thời không chấp nhận chuyện giữa người và Hoắc đại tiểu thư nhưng qua một khoảng thời gian nhất định có thể thỏa hiệp, nhưng không nghĩ giữa đường lại gặp một đòn chắn ngang này, đúng là tai họa bất ngờ.” Tiết Tri Thiển hối hận: “Đều tại ta, nếu ta không đi trêu chọc cái tên Ôn Tử Nhiên kia thì cũng không có sự việc như ngày hôm nay, lúc đó ta chỉ muốn xem hắn như một tắm bài chắn, nào biết giỡn quá hóa thật, hơn nữa cũng do Hoàng thượng quá nhiều chuyện, công chúa nhiều thế không đi quản mà lại rảnh rỗi đi chỉ hôn cho ta, đây đúng là có tâm hại người mà.” Bao Uyển Dung vội vàng ngăn nàng lại: “Tiểu thư cũng quá không biết lớn nhỏ rồi, chuyện nói xấu Hoàng thượng mà cũng dám nói ra cơ đấy.” Tiết Tri Thiển bĩu môi: “Núi thì cao hoàng đế lại xa, dù gì ông ta cũng chẳng nghe được.” “Hoàng thượng giúp tiểu thư chỉ hôn là do ngài coi trọng lão gia, là vinh quang vô cùng, không biết bao nhiêu người phải ganh tỵ thế mà tiểu thư lại nói thành như vậy.” Tiết Tri Thiển không biết làm sao, quả thật mọi nhà đều có chuyện khó riêng, ngồi thẳng dậy, khuôn mặt u sầu nói: “Thật ra ta cũng đã nghĩ rồi, bản thân phải trải qua mới biết cái khó xử trong đó, chuyện của ta đã khó, huống hồ là chuyện Thái tử phi của Khinh Ly, nếu kháng chỉ thì chỉ có tội chém đầu, thậm chí liên quan đến cửu tộc, cho dù Khinh Ly có bản lĩnh thông thiên đi nữa cũng khó mà xoay chuyển.” “Tiểu thư muốn từ bỏ?” “Đương nhiên không rồi, nhưng ta không thể cứ trơ mắt nhìn Khinh Ly bị mất đầu, chỉ có thể theo đề nghị của Thái tử, hai người họ trước thành hôn rồi sau đó hưu nhau, dù sao so với kháng chỉ vẫn tốt hơn nhiều.” “Vậy còn tiểu thư?” “Ta? Ta cũng không biết, để ta gả cho Ôn Tử Nhiên, ta thà tình nguyện bị mất đầu còn hơn.” Tiết Tri Thiển kiên quyết. “Hoắc đại tiểu thư cũng sẽ có cùng cách nghĩ giống người.” Bao Uyển Dung cũng chắc chắn nói. Tiết Tri Thiển thất vọng: “Lúc này đến mặt nàng ta còn không gặp được.” Rồi lại hoang mang: “Sao lại kỳ lạ như vậy? Nếu Hoắc Khinh Ly đã nói với Hoàng hậu nương nương thì mọi chuyện sớm đã bị bàn tán huyên náo, nhưng nếu chưa nói thì tại sao lại giữ người không thả? Khinh Ly không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Tiết Tri Thiển càng nghĩ càng sợ, kéo kéo Bao Uyển Dung. Bao Uyển Dung suy đoán: “Thái tử phi cần phải học rất nhiều lễ nghi, biết đâu Hoắc đại tiểu thư kéo dài tới giờ mới chịu nhập cung cho nên bận rộn đến không thể ra thì sao?” Tiết Tri Thiển gật đầu, rồi tính nhẩm thời gian, Hoắc Khinh Ly đi cũng chỉ mới ba ngày, nhưng nàng quan tâm đến loạn, mới cảm thấy thời gian dài dằng dặc làm sao. “Tiểu thư, người nói đến chuyện kỳ lạ, hôm nay ta cũng thật sự đụng đến một chuyện lạ.” “Chuyện gì?” Tiết Tri Thiển hỏi vu vơ, lúc này ngoại trừ chuyện Hoắc Khinh Ly thì những chuyện khác nàng đều không thèm quan tâm. Bao Uyển Dung lúc này mới nói: “Tùy tùng tên Liên Châu của Hoắc đại tiểu thư, tiểu thư có biết không?” “Đã gặp qua vài lần, thì sao?” Tiết Tri Thiển khó hiểu sao bà lại thắc mắc vấn đề này. “Hôm nay ta thấy nàng ta cầm một bọc lớn từ phủ Tướng quân đi ra nên có chút tò mò liền đi theo nàng ta một đoạn, tiểu thư, người đoán thử xem nàng ta đi đâu?” “Làm sao ta biết được?” Bao Uyển Dung thần bí nói: “Sòng bài Cát Tường.” Tiết Tri Thiển còn tưởng nàng đi hoàng cung, hứng thú vừa mới khơi lên lại biến mất, “Nàng ta đi sòng bài thì có liên quan gì đến chúng ta, Khinh Ly không có ở nhà nên nàng ta không có chuyện gì làm, đi sòng bài chơi giết thời gian chứ gì.” Bao Uyển Dung nói: “Một ả nha hoàn thì có được bao nhiêu tiền, hơn nữa một cô nương mà lại đi đến một nơi như sòng bài ư.” Tiết Tri Thiển nhướng mày: “Ý của bà là nàng ta trộm đồ trong phủ Tướng quân đi đánh bạc?” Tùy tùng thiếp thân của Hoắc Khinh Ly lại là một người tay chân không sạch sẽ, chuyện này không thể bỏ qua được. “Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng trắng trợn như thế có chút không đúng, hơn nữa ta thấy nàng ta có chút thân thủ, không đơn giản là một nha hoàn bình thường.” Tiết Tri Thiển thấy bà nói nửa đầu giấu nửa sau, liền có chút nóng nảy: “Vậy cuối cùng là bà thấy cái gì? Không phải là chuyện bất lợi cho Khinh Ly chứ?” Bao Uyển Dung không dài dòng nữa: “Thì ra sòng bài chỉ là nơi hẹn gặp mặt, Liên Châu hẹn người ở đó, còn cái người nàng ta hẹn kia, tiểu thư chắc chắn không thể đoán được là ai đâu.” Tiết Tri Thiển theo lời bà hỏi: “Là ai?” Bao Uyển Dung nói: “Là thư đồng của Ôn công tử.” “Ôn công tử, Ôn Tử Nhiên?” Tiết Tri Thiển nhớ Ôn Tử Nhiên thường xuyên đem theo một thư đồng bên người, cả người thanh tú, hình như gọi là Liên Sinh, rất ít nói, “Sao có chuyện trùng hợp như vậy chứ, mà chậm đã, Liên Sinh, Liên Châu, chả lẽ là một đôi huynh muội?” “Cái này thì ta không biết, vì cách xa quá nên không nghe được bọn họ nói gì, nhưng nhìn ra hai người họ rất quen thuộc, Liên Châu đem thứ gì đó giao cho Liên Sinh xong liền quay về phủ Tướng quân.” Tiết Tri Thiển đứng dậy dạo bước, chuyện này rất kỳ quái, tùy tùng Hoắc Khinh Ly lại quen biết người của Ôn Tử Nhiên, cái này cũng thôi đi, nhưng nếu không làm chuyện xấu thì cần gì phải lén lút sau lưng người khác hẹn gặp? Nhìn nha đầu Liên Châu tay chân vụng về, bộ dạng trung hậu nhưng lại có bí mật giấu diếm, không biết Hoắc Khinh Ly có biết chuyện này không nữa, liền phân phó Bao Uyển Dung: “Ta thấy Liên Châu này rất khả nghi, bà tìm người theo dõi nàng ta, nếu nàng ta an phận thì thôi, nhưng nếu làm chuyện gì khác thì nhất định phải bắt nàng ta lại, ta thay Khinh Ly thẩm vấn nàng.” Bao Uyển Dung liền đồng ý. Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm hôm sau Tiết Tri Thiển rửa mặt xong muốn đi ra ngoài thì liền bị bọn gia đinh làm đúng bổn phận ngăn lại, làm Tiết Tri Thiển tức giận đến gọi to Bao Uyển Dung: “Nhũ nương, người nào muốn cản ta thì bà giúp ta đánh hắn!” Bao Uyển Dung và bọn gia đinh đối mặt nhìn nhau. Đang huyên náo thì hạ nhân chạy vào báo, nói Ôn công tử đến cầu kiến tiểu thư. Tiết Tri Thiển khẽ giật mình, “Hắn đến rồi.” Xong liền cả giận: “Hắn đến cũng đúng lúc lắm, ta đang chuẩn bị tìm hắn thuyết pháp đây.” Bao Uyển Dung khuyên nhủ: “Nói chuyện hoà hoãn thôi, đừng làm tổn thương hòa khí, tốt nhất là có thể thương lượng ra một biện pháp.” Tiết Tri Thiển đành nhịn xuống nộ khí, rồi đổi thành một khuôn mặt tươi cười thân thiện giả tạo đi ra nghênh đón Ôn Tử Nhiên.