Song phi yến

Chương 90

Editor: FuFu “Thật ra biện pháp rất đơn giản, cứ lấy rồi hưu.” Thái tử không nhanh không chậm nói. Vừa dứt lời, Hoắc Khinh Ly và Tiết Tri Thiển liền trăm miệng một lời: “Không ổn.” Thái tử nhíu mày: “Tại sao? Sợ ta nuốt lời à?” Thái tử dẫu sao vẫn là Thái tử, xuất uy nghi ra làm hai người vội vàng xin lỗi, không dám. Tiết Tri Thâm vẫn còn tương đối tỉnh táo, nghĩ biện pháp này rất khả thi. Chỉ nghe Hoắc Khinh Ly nói một câu: “Thái tử ngay đến quyền hủy hôn còn không có thì huống hồ là hưu thê.” Thái tử nói: “Nếu Thái tử phi phạm sai thì tự nhiên có thể hưu.” Hoắc Khinh Ly nhẹ nhàng lắc đầu: “Trừ phi phạm vào bảy tội lớn mới có thể hưu thê, nhưng Thái tử phi không phải là người bình thường, nếu phạm vào bảy tội lớn thì chỉ có hai con đường để chọn, một là trực tiếp bị xử tử, hai là bị đày vào lãnh cung, đời này cũng đừng mong nhìn thấy mặt trời, rất hiển nhiên, hai còn đường này ta đều không thích.” Thái tử dĩ nhiên biết rõ, lại nói: “Không, còn một con đường khác, nhưng chỉ sợ Hoắc cô nương cảm thấy ủy khuất thôi.” Hoắc Khinh Ly nói: “Xin điện hạ nói rõ cho.” Thái tử chậm rãi nói: “Mai danh ẩn tích.” Hoắc Khinh Ly liền trầm mặc, nàng hiểu rõ ý của Thái tử, đây quả thật là một biện pháp tốt, nhưng nếu nàng nguyện ý mai danh ẩn tích suốt đời thì Tiết Tri Thiển phải làm sao? Nàng vốn đã không làm được gì nhiều cho Tiết Tri Thiển, nếu để Tri Thiển bỏ hết tất cả để ở cùng nàng thì thật là ủy khuất nàng ấy, đành bác bỏ: “Đề nghị của Thái tử không tệ nhưng đáng tiếc ta không làm được, Khinh Ly vẫn một câu kia, chỉ cần Thái tử không nhúng tay vào đã là sự giúp đỡ lớn nhất cho Khinh Ly.” Thuần thái tử cười nói: “Nếu Hoắc cô nương đã có đối sách thì tốt rồi, cứ coi đề nghị của ta là để phòng cho trường hợp xấu nhất đi vậy.” Tiết Tri Thiển đến lúc này vẫn im lặng, đối với khí lượng của Thái tử vô cùng bội phục, rốt cuộc cũng là vua tương lai của một nước, sẽ không đặt tâm tư trên người một nữ nhân, nếu là một người giống Hoắc Khinh Ly chỉ sợ sẽ không từ thủ đoạn mà chiếm về tay a, nhưng cho dù Thái tử khí độ rộng lượng nhưng nàng vẫn không thể đồng tình cách làm của Thái tử, đừng trách nàng tiểu nhân chi tâm, nếu Thái tử chẳng may đổi ý thì Hoắc Khinh Ly sẽ bị cái danh nghĩa Thái tử phi đè ép, các nàng có muốn ở cùng nhau cũng không thể, hơn nữa nàng cũng không chấp nhận được việc Hoắc Khinh Ly là thê tử của người khác, cho dù chỉ là hư danh, Hoắc Khinh Ly dứt khoát cự tuyệt làm cho nàng như uống được một liều an thần, đồng thời ngầm bực bội, chính mình cái gì cũng làm không được, còn không bằng cả Tri Thâm. Tiết Tri Thâm đối với Thái tử rất có tín nhiệm, đến trường hợp xấu nhất cũng đã nghĩ đến vậy chứng tỏ Thái tử quả thật không có tâm ý với Hoắc Khinh Ly, cũng thành tâm muốn giúp bọn họ, tuy bị Hoắc Khinh Ly nhất quyết cự tuyệt nhưng bất quá có câu lo trước khỏi lo họa, không còn lo lắng nữa, trong tâm lặng lẽ ghi nhớ ân tình này của Thái tử, về sau sẽ đáp lại gấp bội. Tuy ngày vẫn còn sớm nhưng Thái tử xuất cung đã lâu, liền không dám ở lâu nên vội vàng rời đi, Tiết Tri Thâm dĩ nhiên đi theo. Tiểu nha đầu mới theo Hoắc Khinh Ly liền tới dọn dẹp phần trà dư sau đó giúp các nàng pha trà mới, đưa điểm tâm lên. Tiết Tri Thiển lúc này đã không còn hứng thú du hồ nữa, trên mặt đầy vẻ ưu sầu. Hoắc Khinh Ly cảm nhận được sự mất mác của nàng, ôm nàng vào ngực, bên tai thủ thỉ an ủi: “Cách của Thái tử không được thì chúng ta cùng nghĩ ra cách khác, nhìn mặt của nàng này, đều nhăn như trái khổ qua rồi, rất xấu đó.” Tiết Tri Thiển bất mãn nhìn nàng: “Tâm tình ta đã không tốt rồi mà nàng còn giễu cợt ta nữa.” “Ta biết chứ, nhưng buồn bực cũng không giải quyết được vấn đề mà còn tăng thêm phiền não thì cần gì phải như vậy? Nàng xem, nơi này phong cảnh đẹp đẽ biết bao lại không có người quấy rầy chúng ta, chúng ta phải tranh thủ hưởng thụ mới phải.” Tiết Tri Thiển đảo mắt nhìn xung quanh, tầm mắt khoáng đạt, cảnh sắc mê người, rồi còn được Hoắc Khinh Ly ôm trong ngực, tâm tình quả nhiên liền tốt lên, cọ cọ lên cổ nàng, nói: “Ta còn chưa hỏi nàng, chủ nhân của trang viên xinh đẹp này là ai? Có thể cho nàng mượn dùng một nơi xinh đẹp thế này ắt hẳn nàng cùng người kia rất đỗi quen thuộc?” Bởi vì sợ phố phường đông đúc dễ làm bại lộ thân phận của Thái tử nên Hoắc Khinh Ly mới chọn cái trang viên tĩnh lặng này, hơn nữa nơi này cách không xa hoàng cung, nếu không gặp tình huống ngoài ý muốn thì Thái tử khi hồi cung cũng rất tiện. Lúc Hoắc Khinh Ly dẫn bọn họ tới đây, Tiết Tri Thiển sau khi nhìn cánh cổng không mấy đẹp đẽ kia còn sợ giảm thân phận của Thái tử, không ngờ tới vừa đẩy cửa vào thì đúng là nơi bồng lai, mặc dù không xa hoa bằng phủ Tướng quân nhưng các lầu đều được điêu khắc rất đẹp, đến những bông hoa cọng cỏ nhỏ nhất đi nữa cũng được trang trí rất tinh xảo, có thể thấy được chủ nhân nơi này rất có mắt nhìn. Hoắc Khinh Ly không trả lời, mà chỉ hỏi lại: “Tri Thiển, nàng có từng nghĩ đến cuộc sống sau này của chúng ta không?” “Đương nhiên là có.” Nàng đã nhiều lần tưởng tượng đến nỗi không muốn trở về thực tế nữa, thực tế chính là lúc sau khi cãi nhau với Hoắc Khinh Ly, đối lập mãnh liệt làm cho trái tim như bị đào rỗng, chỉ khi mất đi thứ gì đó mới hiểu được nó quý trọng nhường nào, cho nên nàng sẽ không dễ dàng buông tay Hoắc Khinh Ly thêm lần nào nữa, cái cảm giác đau đớn ấy nàng lại càng không muốn trải qua. Hoắc Khinh Ly tràn ngập kỳ vọng nói: “Ta muốn nghe.” Chỉ cần Tiết Tri Thiển miêu tả, nàng sẽ cố gắng biến tất cả thành sự thật. Trong mắt Tiết Tri Thiển đều là mong ước, nhìn chằm chằm vào Hoắc Khinh Ly, thong thả nói: “Thật ra ta chỉ muốn một cuộc sống đơn giản, có nàng có ta là đủ rồi.” Hoắc Khinh Ly hơi ngạc nhiên, quả thật đúng là đơn giản, đây có thể nói là một chút yêu cầu cũng không có, bất quá lập tức hiểu được, trong mắt Tiết Tri Thiển thì nàng chính là tất cả, xúc động ôm chặt lấy nàng ấy, không nói gì liền hôn lên đôi môi nàng, dùng sự im lặng để hứa hẹn với nàng. Thị Họa và Liên Châu cũng chưa đi xa vì sợ các nàng có việc muốn gọi, đang ngồi bên bụi cỏ nói chuyện, vừa lúc ngẩng đầu lên thì chứng kiến hình ảnh ân ái của hai người kia, Thị Họa dù sao cũng đã thấy nhiều nên đã tập thành thói quen, nhưng Liên Châu lại tưởng mình bị hoa mắt, dụi dụi mắt mấy cái, hóa ra không hề nhìn nhầm, hai nàng thật sự đang hôn nhau, hai tay liền bưng kín miệng để ngăn tiếng phát ra, không tưởng tượng nổi nhìn Thị Họa, muốn từ trên mặt nàng ta biết được đáp án. Thị Họa nhún vai: “Thì giống như những gì ngươi vừa thấy đó.” Liên Châu nhớ tới cái cảnh buổi sáng hôm đó tới phục vụ các nàng rửa mặt, khó trách cảm giác có chút không được tự nhiên, nhưng lại không thể nói không được tự nhiên ở chỗ nào, thì ra mọi chuyện là như vậy, cho nên ánh mắt lúc đó của các nàng nhìn nhau căn bản chính là tình ý! “Thế nhưng các nàng đều là. . . nữ tử, tiểu thư nhà ta còn là Thái tử phi đấy.” Liên Châu hoảng sợ nói. Thị Họa dù sao cũng đã ở phủ Tướng quân một thời gian dài, lại cùng Tiết Tri Thiển chứng kiến nhiều mặt của thế gian, nên kiến thức dĩ nhiên nhiều hơn Liên Châu, liền lên mặt nói: “Thái tử phi thì đã sao, chỉ có những nữ nhân muốn một bước thành Phượng hoàng mới tha thiết ước mơ, Hoắc đại tiểu thư vốn đã là Phượng hoàng nên căn bản đều chướng mắt mấy thứ đó, đều là nữ nhân thì sao, tình cảm của tiểu thư nhà ta và tiểu thư nhà ngươi vốn đã có từ thuở ấu thơ, còn là cảm tình vô cùng sâu sắc.” Liên Châu hiển nhiên vẫn chưa khôi phục lại được, vẻ mặt ngốc trệ. Thi Họa có chút đắc ý về kiến thức rộng rãi của mình, dứt khoát một lần nói ra toàn bộ: “Ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, ngươi có biết vị công tử mặc hoàng y vừa rồi chuyện trò cùng hai tiểu thư nhà chúng ta là ai không?” Liên Châu hỏi: “Là ai cơ?” Thi Họa tỏ vẻ cao thâm cười khẽ, sau đó nói: “Ngài ấy chính là Thái tử.” Liên Châu bị dọa đến cứng người, lúc nãy nàng châm trà thiếu chút nữa đã đổ nước trà lên người vị Thái tử kia, một lúc sau mới hỏi: “Thái tử tới đây làm gì vậy?” Cái này thì Thị Họa cũng không biết, nhưng không thể đánh mất mặt mũi trước mặt Liên Châu nên liền đoán lung tung: “Nói cho Thái tử là Hoắc đại tiểu thư không muốn gả cho hắn chứ sao.” Liên Châu “À” một tiếng. “Nhưng những chuyện này đều là chuyện của chủ tử, không liên quan đến chúng ta, làm nô tài thì cứ an phận việc của mình là được rồi.” Thị Họa ra vẻ người từng trải nói. Liên Châu vội vàng cảm kích: “Đa tạ Thị Họa tỷ tỷ chỉ điểm, Liên Châu xin thụ giáo.” Xong một màn giải thích này thì thấy hai người trên thuyền vẫn còn đang tiếp tục, nên hai người bên dưới cũng ý tứ không nhìn nữa, tìm nơi khác mà đi. “Khinh Ly, ta có thể làm gì cho nàng đây?” Tiết Tri Thiển vuốt ve đôi môi có chút sưng đỏ của Hoắc Khinh Ly vừa bị nàng hôn xong, nhịn không được hôn thêm mấy cái nữa rồi mới hỏi. Hoắc Khinh Ly đang suy nghĩ sao lần nào cũng bị Tiết Tri Thiển nắm quyền chủ động, quả nhiên sủng ái nàng quá cũng không phải chuyện tốt, thậm chí bắt đầu hiềm nghi Tiết Tri Thiển có chút giả trư ăn lão hổ. . . “Khinh Ly.” Tiết Tri Thiển gọi lại lần nữa. “Hả?” Hoắc Khinh Ly lúc này mới hoàn hồn: “Nàng vừa nói gì?” Tiết Tri Thiển giả bộ giận dỗi: “Đang nghĩ gì vậy? Ta ở trước mặt mà nàng còn thất thần được à.” Hoắc Khinh Ly dĩ nhiên không nói ra chuyện nàng đang suy nghĩ biện pháp phản công với Tiết Tri Thiển, liền cười trừ chuyển đề tài. Tiết Tri Thiển hỏi lại một lần nữa: “Tình cảnh của nàng bây giờ rất khó xử, ta có thể làm gì cho nàng đây? Ta không muốn mình không biết gì cả.” Hoắc Khinh Ly cũng không cự tuyệt hảo ý của nàng, trịnh trọng nói: “Ta muốn sự tín nhiệm của nàng.” Đó chính là điều giữa các nàng còn thiếu. Tiết Tri Thiển hiểu rõ, cũng trịnh trọng đáp lại: “Được.” Hai người sau khi lên bờ không thấy Thị Họa và Liên Châu đâu, nhưng cũng không vội trở về nên ở trong trang viên đi dạo, chim hót hoa nở, vui vẻ tứ phía, Tiết Tri Thiển càng xem càng thích, chỉ kỳ quái là cả ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng của chủ nhà đâu, mà Hoắc Khinh Ly lại không nói cho nàng biết chủ nhân của trang viên này là ai, thẳng cho tới lúc phải trở về, Hoắc Khinh Ly mới nói: “Ta với chủ nhân trang viên này chẳng những rất quen thuộc, hơn nữa quan hệ cũng không bình thường.” Tiết Tri Thiển hơi nhíu mày, nhưng đã hứa với Hoắc Khinh Ly phải tin tưởng nàng, nên liền nhịn cơn ghen tuông xuống, tuy nàng yêu Hoắc Khinh Ly nhưng cũng không thể ngăn cản nàng ấy kết bạn, nói không chừng là tiền bối nhiều tuổi thì sao? Dù sao muốn xây được một trang viên thế này, hơn nữa còn là nơi tấc đất tấc vàng gần chân thiên tử, không phải là ngưới tài lực nhất định sẽ không thể có được, Tiết gia ngoại trừ phủ Thừa tướng hoàng thượng ban thưởng thì cũng chỉ có vài trang viên tư nhân, nhưng tất cả đều không sánh được với nơi đây, không thể đoán được chủ nhân nơi này là nam hay nữ, rồi lại suy nghĩ đến chuyện lúc về phải thương lượng với cha mẹ chuyện của hồi môn . . .vì dù là Phủ Thừa tướng hay Phủ Tướng quân đi chăng nữa thì hai nàng khó sẽ sống cả đời ở đó. “Vốn muốn đợi tới sinh nhật nàng rồi sẽ tặng cho nàng, nhưng lúc này nàng đã biết, cũng không còn cái cảm giác kinh hỷ nữa rồi, khi chúng ta quay về sẽ có món lễ vật tốt hơn.” Hoắc Khinh Ly đưa một cái gói nhỏ cho Tiết Tri Thiển, bên trong có khế ước buôn bán nhà và một chiếc chìa khóa, rồi nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Tiết Tri Thiển, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ. “Là ta sao?” Tiết Tri Thiển không dám tin tưởng. Thị Họa và Liên Châu ở bên cạnh cũng ngây người, Thị Họa cảm thán: “Tiểu thư nhà ngươi thật là xa xỉ.” Hoắc Khinh Ly nói: “Yên tâm đi, cái trang viên này không phải là mượn hoa hiến Phật, không có chút quan hệ gì đến cha ta đâu.” Tiết Tri Thiển biết nàng ấy có thể kiếm tiền, nhưng chuyện này cũng quá khoa trương rồi a, kéo Hoắc Khinh Ly qua một bên, lo lắng hỏi: “Khinh Ly này, có phải nàng làm nghề gì không đứng đắn không?” Hoắc Khinh Ly: “. . .Nàng lại cả nghĩ rồi.”