Sống Lại Thành Mục Niệm Từ

Chương 33 : Chuyển tới nhà mới

Edit: Vân Nhi Sau khi mấy huynh đệ họ Dương thuê người dọn dẹp xong, Niệm Từ dẫn mọi người đi tham quan nhà mới. Hai vợ chồng Lý thị giúp việc không tệ, người vừa chân thật lại phúc hậu. Sau khi hỏi ý kiến mọi người, nàng quyết định tiếp tục thuê bọn họ quản lý chăm sóc nhà mới. Năm anh em Dương Thị ở tạm ở gian thứ ba trong sân, trừ Dương Dịch vẫn nằm dưỡng bệnh ở trong phòng, bốn người khác dưới sự chỉ huy của Niệm Từ bắt đầu mua sắm sắp xếp dụng cụ, đồ dùng trong nhà, bận rộn đến tối mắt tối mũi. Niệm Từ cùng Lão Ngoan Đồng ở tại nội viện, trong sân có một hồ nhỏ và vườn hoa. Niệm Từ ở tại phòng chính, Lão Ngoan Đồng ở tại phòng phía Đông. Hắn đối với chỗ ở không có yêu cầu gì, chỉ để ý việc ngày sau có thể dễ dàng chơi đùa cùng cháu cưng mà thôi. “Muội muội, nhà cũng đã dọn rồi, phòng ốc cũng đã sắp đặt xong xuôi, ta nên trở về Chung Nam Sơn xem một chút thôi”- Lão Ngoan Đồng hỏi nàng. “Được rồi, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa, đại ca trở về xem một chút đi. Nhưng huynh chớ vội trở về Chung Nam Sơn. Huynh không nghe nói sao? Người Mông Cổ đang đánh nhau cùng với quân Tống ở Tương Dương! Muội đoán chừng những nhân sĩ trí thức nhất định sẽ đến đó trợ chiến, các sư điệt bảo bối của huynh chắc cũng sẽ không cam chịu để bị rơi về phía sau đâu. Trước tiên huynh cứ nên đến Tương Dương xem thử một chút đã”- Niệm Từ nói. “Thật sao? Vậy ta phải nhanh chân đi đến xem có cái gì tốt chơi không?”- Thời gian này, hắn đã ráng chịu đựng nhàm chán, vừa nghe tới chuyện thú vị thì liền hăng hái lên. “Trước tiên chớ vội chơi đùa. Đại ca, lần này đi huynh phải mang theo chi phiếu đến để ủng hộ tinh thần binh sĩ. Ngân phiếu muội để ở trong phong thư này, huynh cầm theo đi có được không?” “Được. Muội muốn làm gì cũng được. Muội ở đây cũng phải ngoan ngoãn, cẩn thận chăm sóc tốt cho tiểu bảo bảo của ta đó”- Hắn cũng nghiêm mặt dặn dò nàng. “Niệm Từ xin tuân lệnh! Đại ca, muội hy vọng lần này huynh có thể dịch dung đi Tương Dương đưa quân khoản. Ta không nên để cho người khác biết tiền là do ai đưa tới, tốt nhất nên thần bí một chút. Nếu huynh muốn tìm bạn cũ ôn chuyện, thì đưa tiền xong rồi hẵng xuất hiện với hình dáng thật của mình. Bất kể như thế nào cũng không được để cho người ta cảm thấy Chu Bá Thông chính là người bí mật đi đưa tiền là được rồi. Đại ca, ngươi có thể làm được không?”- Nàng hỏi. “Ta biết rồi. Nhưng tại sao phải làm vậy? Muội không muốn để cho người ta sùng bái nghĩa cử của chúng ta sao?”- Hắn tò mò hỏi. “So với những tướng sĩ đổ máu hăng hái chiến đấu thì chúng ta là cái gì chứ. Muội không muốn để cho người khác biết chuyện của muội một chút nào cả. Đại ca, nhất định huynh phải đáp ứng muội, nếu không, muội sẽ không cho huynh và tiểu bảo bảo chơi đùa với nhau đâu!”- Niệm Từ uy hiếp nói. “Được rồi, được rồi, ta đáp ứng muội. Thật không thú vị chút nào!” “Không phải đâu. Huynh suy nghĩ một chút đi, huynh dịch dung thành một nhân vật thần bí đem tiền đến rồi rời đi, để cho người ở đó buồn bực suy đoán không ra huynh là ai. Có thể những người đó là người mà huynh quen biết, vậy mỗi lần đi, huynh đổi một dáng vẻ khác nhau, làm cho người ta không thể nhận ra thực ra chính là một người, nhiều thú vị biết bao”- Niệm Từ dụ dỗ nói. “Đúng nha, nghe rất hay nha! Muội muội, muội giúp ta làm nhiều mặt nạ chút, ta đổi thành rất nhiều bộ dạng khác nhau, đứa trẻ nè, lão đầu nè, thanh niên nè…” Hắn hưng phấn nói. “Nếu huynh có thể giả bộ giống hệt, muội còn có thể làm cho huynh bộ dáng một cô nương nữa. Có điều, vóc người cùng với thanh âm phải làm sao bây giờ?”- Niệm Từ cũng hăng hái nói. “Đây chính là điểm hữu dụng của võ công cao. Ta sẽ dùng súc cốt đại pháp thay đổi vóc người, ngữ điệu nói chuyện có thể dụng nội công tạm thời thay đổi. Mặc dù không thể kéo dài lâu, nhưng như vậy là đã đủ rồi”- hắn dương dương tự đắc nói. “Đại ca, huynh thật là tài giỏi! Tiểu muội bội phục, bội phục!” -nàng nhân cơ hội vuốt đuôi ngựa. *** Buổi tối hôm đó, nàng tổ chức một buổi ăn mừng nhà mới. Bởi cũng không có bao nhiêu người, Niệm Từ cũng không để ý chuyện chủ tớ khác biệt, cùng mấy huynh đệ Dương thị, hai vợ chồng Lý thị cùng ngồi một bàn, đặt quán cơm bên ngoài một bàn thức ăn thịnh soạn phong phú, cả nhà ngồi chúng ăn uống vui vẻ. “Thật xin lỗi mọi người, tôi đang mang thai không thể uống rượu được. Tôi xin lấy nước thay rượu, cùng đại ca kính mọi người một ly để chúc mừng nhà mới!”- Cả đám người rối rít uống cạn rượu trong chén. “Thứ hai, tôi muốn cảm tạ các vị đã giúp đỡ trong thời gian qua. Các huynh đệ Dương thị thì không cần nói, trên đường chúng ta luôn giúp đỡ lẫn nhau, đi tới ngày hôm nay. Lý đại thúc và Lý đại thẩm mặc dù quen biết không bao lâu, nhưng lại hết sức hợp ý. Vì duyên phận ngàn dặm quen biết, cạn thêm chén nữa”- Niệm Từ lại lên tiếng chủ tọa. “Thứ ba là, đại ca tôi có chuyện phải rời khỏi mấy ngày, chúng ta chúc đại ca tôi thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công!”- sau ba ly rượu, không khí thoải mái hơn, quan hệ giữa mọi người lại tiến thêm một bước. “Không biết Chu công tử muốn đi đâu? Mặc dù công tử võ công cao cường, nhưng nếu cần sự giúp đỡ của chúng tôi thì xin cứ nói thẳng, chúng tôi sẽ hết sức trợ giúp”- Thân thể Dương Dịch càng lúc càng tốt hơn, cũng ngồi trên bàn dùng trà thay rượu. “Nhà chúng tôi ở Đại Tống có chút chuyện, đại ca phải trở về để xử lý công việc. Nếu như có cần giúp đỡ, chúng tôi nhất định sẽ lên tiếng!”- Lão Ngoan Đồng đối với đề tài này không có hứng thú, chỉ lo vùi đầu vào ăn, Niệm Từ đành phải nói thay. “Nhị cô nương, tôi còn phải cảm ơn cô nương và công tử. Chúng tôi đã già cả, không có tài nghệ đặc biệt gì, lại không có con cái. Hiện tại binh mã loạn lạc, nếu không phải được cô nương thuê, thì chúng tôi ngay cả cơm cũng không có mà ăn ấy chứ.”- Lý lão đầu cảm kích nói. “Chúng ta là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi. Hiện tại tôi không làm việc nhà được, phải phiền toái các vị để tâm thêm!”- Nàng khách khí nói. “Dương Dịch, đại ca tôi đi, tôi lại có bất tiện, huynh hệ các vị có thể giúp đỡ thêm chút việc nhà được không? Nếu quá bận rộn, tôi sẽ thuê thêm mấy người giúp việc. Nhưng tôi muốn kiếm những người đàng hoàng kín tiếng, nên chắc sẽ chỉ thuê trả công không bao ở” -nàng suy nghĩ một chút nói. “Tôi nghĩ để cho Nhị đệ làm đi. Tâm tư của hắn kỹ lưỡng hơn chúng tôi, trước kia cũng có quản lý công việc trong nhà”- Dương Dịch nói. “Tốt lắm, vậy tạm thời để lão Nhị làm tổng quản đi!”- Niệm Từ cười. “Nhị cô nương có gì phân phó cứ nói, tôi nhất định tuân theo”- Dương Nhị nói. “Ngày mai trước cứ treo tấm hoành phi lên. Viết chữ Chu Trạch đơn giản là được rồi!” Ngày hôm sau, Lão Ngoan Đồng thu xếp thỏa đáng xong thì rời đi, Niệm Từ đem năm vạn lượng ngân phiếu cùng phong thư nhỏ đưa cho hắn, dặn dò: “Đại ca trên đường phải chú ý an toàn, chớ vui chơi mà quên đại sự. Tiền cùng với thư thì tốt nhất là giao cho người chúng ta quen biết, thí dụ như sư phụ muội, Hoàng Dung, Quách Tĩnh, sư điệt của huynh, hay là Hồng Thất Công cũng được. Nếu như những người này đều không có ở đó, thì giao cho tướng quân lớn nhất ở đó. Theo như lời muội nói thứ tự giao cho, không cần làm loạn!” “Làm sao muội biết được có ai ở đó? Nếu như những người muội nói đều không có ở đó thì sao, nếu tên Hoàng Thượng thúi ở đó thì sao bây giờ?” Lão Ngoan Đồng cố ý hỏi. “Huynh quên muội đã học qua bói quẻ tinh tượng cùng sư phụ sao? Mặc dù muội học nghệ không tinh, nhưng cũng có thể bói được nha!” -Nàng thuận miệng nói. “Ta không tin. Vạn nhất muội đoán sai, khi ta trở lại ta sẽ phạt!” “Không thành vấn đề, đừng quên về sớm nha! Cháu của huynh có thể sẽ chào đời trong tháng chạp, huynh không nên về trễ nha!” “Sẽ không .” “Còn có, đại ca phải vận dụng nhãn lực nhìn người của mình nha, trên đường nếu như nhìn thấy ai tài năng hữu dụng thì mang về đây. Bước kế tiếp chúng ta muốn phát triển một chút sự nghiệp, mặc dù còn chưa nghĩ ra, nhưng cần có người có thể tin được mới làm được. Làm phiền đại ca chú ý một chút.”-Niệm Từ đột nhiên nghĩ đến Lão Ngoan Đồng tuy ngây thơ hồn nhiên, nhưng lại có trực giác kinh người, người xấu hay tốt hắn chỉ cần nhìn một lần là biết. Trước giờ hắn chưa bao giờ cùng với người tâm thuật bất chánh lui tới với nhau là có thể thấy được. *** Sau khi Lão Ngoan Đồng đi rồi, Niệm Từ dồn hết tâm tư nuôi dưỡng tiểu bảo bảo của nàng. Nàng nhờ Lý thẩm nấu những món ăn bổ dưỡng cho thai nhi, lại định kỳ mời đại phu tốt nhất tới chẩn mạch, cũng bắt đầu vội vàng cùng Lý thẩm may y phục cho hài tử. Dương Nhị lại rất nghiêm túc làm một quản gia, không tới mấy ngày đã theo ý Niệm Từ tìm về mấy người giúp việc. Một người gác cổng, người làm vườn, làm việc vặt cộng thêm đầu bếp mới, thêm mấy người phụ nữ dọn dẹp giặt dũ nữa. Dương Nhị có ý mua hai nha hoàn về phục vụ Niệm Từ, nhưng bị nàng bác bỏ. Bản thân nàng đối với cuộc sống cổ đại còn chưa hiểu rất rõ, nên muốn tìm người có kinh nghiệm tới giúp một tay, chứ không có kiên nhẫn và sức lực để đi dạy dỗ một tiểu nha đầu. Nhìn Lý thẩm chững chạc thỏa đáng, Niệm Từ muốn để cho nàng từ phòng bếp chuyển về bên cạnh, gần bên chăm sóc mình, cũng tìm một phụ nữ trẻ tuổi sau này có thể chăm sóc cho hài tử của mình. Từ lúc biết đại ca muốn đi, Niệm Từ liền suy nghĩ xem làm thế nào để có thể bảo vệ mình an toàn. Nàng nghĩ tới cách bày trận giống như ở đảo Đào Hoa vậy. Liên tiếp mấy ngày, nàng ngồi xe ngựa đi ra ngoài thành gặp nông dân chuyên trồng hoa, chọn mua các loại hoa mà mình muốn. Chọn lựa một hồi, Niệm Từ mua mấy trăm chậu hoa nhài. Nông dân địa phương trồng loại hoa nhài này, cộng thêm chậu hoa thì có thể cao hơn 1 thước, lá xanh um tươi tốt phía trên còn có mấy chục đóa hoa trắng nõn, mùi thơm thanh khiết trang nhã, hoa nở dài từ đầu mùa hè tới cuối mùa thu mới hết. Hoa nhài là loại hoa mẹ nàng thích nhất, cái tên Lợi Lợi của nàng chính là từ đây mà ra. Ở quê hương trồng loại hoa mà mẹ thích nhất, vô hình Niệm Từ cảm thấy khoảng cách giữa mình và người nhà gần hơn rất nhiều. Bồn hoa mua về, Niệm Từ nhờ mọi người dời tới hậu viện của mình, hướng dẫn anh em Dương thị đặt ở những vị trí mà nàng đã theo như trận pháp mà sư phụ dạy vẽ ra. Đặt xong thì một trận Thái Ất Cửu Cung hoàn mỹ đã hiện ra trước mặt. Vì tiểu viện quá nhỏ nên nàng không thể giống như ở đảo Đào Hoa, trồng cây tạo thành bát trận đồ của Gia Cát Khổng Minh, cũng không cách nào làm giống như ở Quy Vân Sơn Trang tạo nên trận Phục Hy sáu mươi bốn quẻ phương vị, chỉ có thể nhập gia tùy tục thiết kế trận địa này. Ban ngày còn có người lui tới thăm hỏi, nên nàng đem trận tắt đi, buổi tối mới mở ra để bảo vệ mình. Cho dù có người có tâm cố gắng nhớ lại đường đi cũng không ngại, nàng chỉ cần động đậy một hòn đá nhỏ là lối đi vào hậu viện cũng sẽ lại thay đổi, có nhớ cũng không có ích gì. Trận này không có gì nguy hiểm nhiều, chẳng qua là để cho kẻ xông vào ở đâu thì lại trở về nơi đó thôi. “Nhị cô nương, đây là người đang bày một trận pháp phải không?”- Dương Dịch nghe được tiếng ồn ào, nên đi tới xem Niệm Từ làm việc. “Đúng nha, tôi quá ngốc nên không học được tới một thành tuyệt học của sư phụ, cũng chỉ có thể bày ra một tiểu trận như vậy. Tất cả là tôi học được khi ở bên cạnh sư phụ mà thôi”- Niệm Từ thuận miệng nói. “Có phải rất khó xông vào không?”- Hắn lại hỏi tiếp. “Có một chút quy luật thôi, đây cũng không phải là một trận pháp quá phức tạp. Ban ngày tôi sẽ tắt đi, ban đêm mới mở ra. Dù sao thì sau khi người Mông Cổ đến, nơi này cũng không có an toàn, tôi lại là một phụ nữ đi lại bất tiện, nên cũng phải có một chút thủ đoạn để bảo vệ cho mình cùng với hài tử ”- Nàng không muốn tiếp tục nhiều lời. “Từ trận pháp kỳ diệu này có thể thấy được sư phụ của Nhị cô nương hẳn là một thế ngoại cao nhân, không phải một phàm phu tục tử bình thường”- hắn tiếp lời.