Beta:Devil Sáng ngày thứ hai, Vương Tĩnh Kỳ sớm đã rời giường, làm cho ba mẹ chút điểm tâm, có cháo nóng với hai cái bánh bao, bỏ trong bình giữ nhiệt, mang theo về từ tối hôm trước, thu thập xong đồ đạc, cô liền mở cửa đi xuống dưới lầu. Cô muốn bắt chuyến xe bus sớm nhất tới bệnh viện, sau đó còn phải đi xe bus tới trường học. Cô mang theo nhiều đồ đạc này nọ, vừa vất vả đi tới vừa phải chào hỏi, giải thích tình hình với hàng xóm, rốt cục cũng đi tới cổng lớn của khu nhà, liếc mắt liền nhìn thấy một chiếc xe có chút quen thuộc đang đậu phía trước. Cô nhìn vài lần, đó là chiếc Land Rover, cái biển số xe kia cũng rất giống. Cô theo bản năng nhìn xung quanh, xác định không có người, trong xe cũng không có động tĩnh, cô liền chạy tới trạm chờ xe bus, trong lòng thầm nhủ, chắc là hắn tới nơi này để làm việc thôi. Đây rõ ràng là cô đang an ủi mình, nhà cô thuộc tiểu khu thuộc loại cũ trong nội thành, phía trước cũng không có tiến hành cải tạo, di dời, nơi này chỉ có một cái tòa nhà cũ, các cơ quan đơn vị gì đó đều không có. Vương Tĩnh Kỳ vừa đi vừa nghĩ, cũng không có kiên định là hắn tới đây để làm việc nữa, nhịn không được quay đầu lại xem, kết quả giật mình khi thấy chiếc Land Rover không có tiếng động nào đã đi theo phía sau cô. Ngay từ đầu Chu Cẩn Du đã thấy Vương Tĩnh Kỳ nhìn dáo dác xung quanh rồi, cố tình xem cô muốn làm gì, cho nên cũng không lên tiếng, liền lái xe đi phía sau cô, xem khi nào cô mới phát hiện ra hắn. Khi thấy cô quay đầu, hắn cũng không chơi nữa, phụng phịu, mở kính cửa tay bên ghế tay lái phụ xuống, nói với cô gái mang theo bao lớn bao nhỏ: “Lên xe.”( anh này đáng yêu quá ^_^) Bước chân Vương Tĩnh Kỳ cũng không có dừng một chút nào, không quay đầu liền trực tiếp trả lời: “Không làm phiền ngài, phía trước là trạm dừng, tôi đi xe bus được rồi.” Chu Cẩn Du thấy thái độ này của cô, liền nghiêm túc nói: “Em muốn anh dừng xe lại, bắt em lên xe hay em tự mình lên xe đây, em tự chọn đi.” Vương Tĩnh Kỳ nghe thấy vậy không thể không dừng lại, đây không phải là cho cô lựa chọn, đây là ép cô phải lên xe. Chiếc xe này mà đứng lâu ở cửa tiểu khu, cô sợ bị người khác nhìn thấy, nếu hắn đi ra dây dưa với mình, không cẩn thận bị nhìn thấy, cô đúng là gặp phải phiền toái lớn rồi. Xem xét thiệt hơn một chút, lại nhìn tới mình mang theo túi lớn, túi bé, cuối cùng không suy nghĩ nữa, mở cửa tay lái phụ, ngồi lên. “Tôi muốn tới bệnh viện thứ hai, cám ơn.” Vương Tĩnh Kỳ lên xe cũng không nhìn sang phía Chu Cẩn Du nói. Chu Cẩn Du cũng không so đo thái độ của cô, trực tiếp lái xe. Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, không ai nói chuyện, cho đến khi Chu Cẩn Du dừng xe ở một chỗ hẻo lánh bên đường thì Vương Tĩnh Kỳ mới mở miệng nói. “Tại sao anh dừng xe ở đây?” Cô thấy xe dừng, nhưng không phải nơi cô muốn tới, mới quay đầu sang nhìn Chu Cẩn Du, thấy người nọ nhíu mày gắt gao nhìn mình chằm chằm, cô thật không có cốt khí, liền nhẹ giọng nói: “Không sao. Chỗ này cũng rất gần bệnh viện rồi, tôi xuống bắt xe đi thêm một chút nữa là được rồi, hôm nay cám ơn anh.” Cô nói xong, liền mang balo lên lưng, cầm theo hộp giữ ấm, mở của xe đi ra. Nhưng cô có đẩy thế nào, cửa xe cũng không mở ra được. “Đừng phí sức nữa, anh không mở cửa xe, em cũng đừng nghĩ xuống xe.” Chu Cẩn Du lạnh lùng nói. Vương Tĩnh Kỳ cũng không có tiết khí, cũng không có ý đồ chạy trốn, thành thật ngồi ở bên ghế tay lái phụ, giống như làm sai đang chờ lãnh đạo phê bình vậy. Cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy, bây giờ khi cô nhìn Chu Cẩn Du có chút cảm giác chột dạ. “Sao lại đánh nhau?” Chu Cẩn Du thấy bộ dáng của cô, đột nhiên có chút cảm giác vô lực. “A?” Vương Tĩnh Kỳ sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp hắn nói cái gì. “Sao lại thất thần như vậy, đêm qua không phải rất dũng mãnh, phi thường sao? Đem một người đàn ông đánh thành như vậy. Sao vậy, ngủ một đêm, lá gan biến thành gan chuột rồi sao?” Chu Cẩn Du nhắc tới chuyện ngày hôm qua, không thoải mái trong tròng cũng phát ra, làm thanh âm cũng cao lên. Đêm qua, khi hắn đang họp trên tỉnh, chợt nghe thư ký Lý nói với hắn chuyện này, làm hắn họp xong, liền vội vã lái xe trở về, trong lòng luôn lo lắng cho cô, sợ cô chịu thiệt, sợ cô bị thương. Hắn lo lắng cho cô như vậy, mà cô thấy hắn còn làm như không phát hiện ra, lương tâm của cô có phải bị cún ăn rồi không? “Sao anh biết?” Vương Tĩnh Kỳ kinh ngạc nhìn Chu Cẩn Du, chuyện này truyền đi nhanh như vậy ư, ngay cả thị trưởng đại nhân cũng biết, như vậy lãnh đạo trường học cũng đã biết đi, có khi nào hôm nay sẽ tìm mình nói chuyện không đay. Cô là một giáo viên, mặc kệ ở chỗ nào, đều phải làm gương tốt , phải làm gương cho học trò của mình. Cô ở bên ngoài đánh nhau với người ta, mặc kệ là ai đúng ai sai, nếu lãnh đạo trường học biết được, nhất định sẽ tìm cô nói chuyện. “Hừ, chuyện tốt này của em còn muốn giấu anh, lại đây, anh xem một chút, bị thương thế nào?” Hắn tuy rằng thông qua thư ký đã biết là cô đánh người ta, cơ bản sẽ không bị thương. Nhưng là không thể có chuyện hoàn toàn không bị thương được, vẫn phải có chỗ bị thương một chút đi, không cho hắn tận mắt thấy, trong lòng hắn cũng không yên tâm. “Tôi không có bị thương.” Vương Tĩnh Kỳ nhanh chóng dựa vào phía cửa, sợ Chu Cẩn Du đột nhiên nhào qua. Chu Cẩn Du thấy bộ dạng cô né tránh hắn như tránh rắn rết cũng không để cô tùy ý, liền đưa tay, kéo cô vào ngồi trong lòng mình. Không gian trong xe vốn có hạn, cho nên khi Vương Tĩnh Kỳ ngồi ở trên đùi hắn, cả người liền cứng ngắc, không dám có chút của động nào. Chu Cẩn Du cũng không có ý gì khác, sau khi kéo cô vào ngồi trong lòng mình, bắt đầu kiểm tra xem cô có bị thương không. “Bị thương thế nào?” Mới đầu Vương Tĩnh Kỳ còn không dám cử động, nhưng là khi tay hắn bắt đầu đụng đến ngực cô, muốn vói vào trong áo kiểm tra, cô liền lấy tay đè ên trước ngực mình, nói: “Không có, trong này không có bị thương, bị thương ở đây.” Hôm qua Vương Tĩnh Kỳ cũng không có bị đánh nhiều lắm. Hôm qua, sau khi về nhà cô đã kiểm tra nghiêm túc xem mình có bị thương không, tìm thấy nơi gáy của mình có một chỗ nhô lên, trên mu bàn tay cũng có mấy vết cào. Trên người cũng chỉ có hai chỗ này bị thương, chính là sáng nay khi thức dậy, cả người liên đau nhức, phỏng chừng là do ngày hôm qua vận động quá nhiều. Chu Cẩn Du thấy vết thương sau gáy Vương Tĩnh Kỳ, mày liền nhíu lại, tưởng chừng như có thể kẹp được cả ruồi. “Em có phải bị ngốc không, một cô gái lại cùng người ta đánh nhau làm cái gì, chính mình dù có tức giận thế nào đi nữa trước cũng phải nhịn xuống, sau đó quay lại thu thập người ta sao, tại sao cứ phải động tay động chân đánh nhau với người ta, cánh tay em nhỏ, lực cũng không có bao nhiêu, có thể đánh lại mấy người họ sao chứ? Bây giờ mới bị thương như vậy nè, đây coi như là một bài học, để xem sau này em có coi mình như làm bằng sắt nữa không?” Tuy miệng hắn thì nói khó nghe như vậy nhưng tay hắn khi bôi thuốc cho cô lại hết sức dịu dàng. Hai chỗ bị thương ngày hôm qua vốn không có cảm giác gì lắm, nhưng đến sáng hôm nay, cô đã cảm giác miệng vết thương sưng lên, có chút sưng. Sau khi Chu Cẩn Du bôi thuốc cho cô xong, cô cảm thấy miệng vết thương lành lạnh, thực thoải mái. “Tôi không phải khó chịu sao chứ, người ta chạy tới giương oai giễu võ, tôi có thể chịu được cũng phải người, lại nói, cũng là do bọn họ ra tay trước, túm lấy tóc tôi, làm rụng mất rất nhiều tóc của tôi, tôi còn không giật trở về, không phải là tự chịu thiệt. Nói đi nói lại, anh cũng đừng xem thường tôi, tại anh không biết, hôm qua Trương Dương bị tôi đánh…… A, anh nhẹ tay một chút.” Vương Tĩnh Kỳ nói chuyện giọng điệu không tự giác như có chút làm nũng. Chu Cẩn Du nguy hiểm nheo mắt lại, sờ sờ tóc của cô, “Mấy người đó còn túm tóc của em?” Hắn có chút nghiến răng nghiến lợi nói. “Đương nhiên, anh không thấy được em gái của Trương Dương kiêu ngạo như thế nào đâu, nếu không phải có anh tôi bảo vệ, đoán chừng cô ta có thể đã ăn tôi luôn rồi.” Nghĩ tới bộ dạng của anh trai mình, trong lòng cô liền hận, nếu lúc đó mình có phép giống như Tôn Ngộ Không, có thể phân thân thì tốt rồi, cô có thể đem toàn bộ người Trương gia đều thu thập hết. “Được rồi, việc này anh đã biết, anh sẽ xử lý.”