Edit: qinghu Beta: Rùa Tuki Chu Cẩn Du để điện thoại di động xuống, đứng dậy cầm chìa khóa xe của mình đi ra cửa. Từ hôm đến trường Nhất Trung dự giờ, thư ký Lý đã đem số điện thoại của Vương Tĩnh Kỳ để trên bàn làm việc của anh, anh nghĩ cô đã kết hôn, buổi tối gọi điện thoại cho cô sẽ không hay, nhưng là đã qua vài ngày, Chu Cẩn Du có chút nhịn không được. Hôm nay là chủ nhật, nghĩ một lý do, anh liền thử gọi điện thoại cho cô. Ai ngờ, tám giờ tối anh gọi cho cô, lại không có người nghe máy, anh có chút sốt ruột, nghĩ sẽ không có chuyện gì chứ. Gọi tới hơn mười một giờ mới có người nghe máy. Ai biết cô gái Vương Tĩnh Kỳ kia còn không thừa nhận mình là Vương Tĩnh Kỳ, còn tắt máy của anh mấy lần, sau đó anh mới nghiệm ra, cô gái nhỏ kia đã uống quá nhiều. Nhưng như vậy anh càng lo lắng hơn, lớn như vậy rồi sao còn bắt chước người khác uống rượu đến mất trí, hơn nữa anh cũng nghe ra nơi cô đang ở, không giống như ở nhà, điều này càng khiến anh thấp thỏm lo sợ. Sau đó lại có hai cô gái khác nghe điện thoại, nhưng lại cũng là con ma men, làm cho anh thiếu chút nữa đã gọi cho thư ký Lý, kêu anh ta gọi cho người ở cục cảnh sát tìm vị trí điện thoại, chẳng qua cuối cùng cũng có một người còn tỉnh táo để nhận điện thoại. Anh một giây cũng không chậm trễ chạy ra khỏi nhà, chuẩn bị sau khi đón được Vương Tĩnh Kỳ phải dạy dỗ cô một chút, cho cô biết rượu không phải cứ muốn uống là uống, cô chỉ là một cô gái, không ở nhà lại chạy ra ngoài uống rượu làm gì, còn uống nhiều như vậy. Chu Cẩn Du lái xe rất nhanh, tới chỗ KTV nói trong điện thoại, xem xét hoàn cảnh nơi này, Chu Cẩn Du lại nhíu mày, một nơi không an toàn lại chẳng có nề nếp, ngư long hỗn tạp, không phải nơi con gái nhà lành nên đến. Anh đi nhanh lên lầu hai, tìm được số phòng liền đẩy cửa đi vào. Nhìn một vòng quanh phòng, sau đó bước thẳng tới chỗ Vương Tĩnh Kỳ đang nằm. Từ Mộc Nghiên đang dỗ Tưởng Hi Văn uống nước, liền thấy một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt anh tuấn đẩy cửa đi vào, sau đó bước thẳng đến chỗ Tĩnh Kỳ. Cô cũng mặc kệ Tưởng Hi Văn, đem nước để trên bàn, chạy lại chỗ Tĩnh Kỳ. “Này, anh là ai?” Mấy ngày trước Chu Cẩn Du tới trường Nhất Trung dự giờ, không tiếp xúc nhiều với giáo viên trong trường, cũng chỉ nghe Ngô Mật Nhi và Vương Tĩnh Kỳ giảng bài, lúc ăn cơm cũng ở trong một gian phòng riêng, cho nên tất cả mọi người đều mới chỉ nhìn trộm anh từ xa, cho nên cũng không rõ mặt mũi. Hơn nữa, lúc đó anh mặc tây trang thẳng thớm, lại cao lớn, vừa nhìn là biết không phải người bình thường, mà bây giờ anh mặc thường phục thoải mái, tuy nhìn vẫn anh tuấn nhưng lại không đem lại cảm giác áp bức. Vì vậy Từ Mộc Nghiên mới không nhận ra người đàn ông trước mặt cô chính là vị thị trưởng kia. “Tôi là bạn của Kỳ Kỳ.” Chu Cẩn Du giúp Vương Tĩnh Kỳ đứng lên, thấy cô ngủ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thân thể bị nâng lên, cái miệng nhỏ còn chẹp chẹp. “Hình như tôi chưa từng gặp anh, anh họ gì?” Từ Mộc Nghiên tuy rằng không phải rất thông minh, nhưng với một người xa lạ, cô cũng biết không thể trực tiếp đem Tĩnh Kỳ giao cho anh ta, quá nguy hiểm. Nhưng người này gọi Tĩnh Kỳ là “Kỳ Kỳ”, còn biết số điện thoại của cô ấy, sau khi vào phòng liền trực tiếp tới chỗ Tĩnh Kỳ, rõ ràng không phải là người không quen biết. “Tôi họ Chu, thật sự là bạn của Kỳ Kỳ, điểm này cô không cần nghi ngờ. Trước hết chúng ta nghĩ cách đưa các cô ấy về đã.” Chu Cẩn Du nhìn cô gái say bất tỉnh nhân sự trong lòng, cảm thấy mất hứng, trong giọng nói không tự giác mang theo một tia nghiêm khắc. Từ Mộc Nghiên bị khí thế của Chu Cẩn Du dọa sợ, cảm thấy mấy người họ đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, không dám dị nghị gì, vội vàng chạy lại lôi Tưởng Hi Văn đang ngồi ngây ngốc đứng lên, sau đó kéo theo Vương Dĩnh vẫn còn đang lảm nhảm. Chu Cẩn Du nhìn cô gái nhỏ đang dựa vào mình, cũng không nhiều lời, đem người bế lên, sau đó đi nhanh xuống lầu.