Vốn dĩ từ nãy tới giờ thư ký Lý ngồi ghi chép không chớp mắt. Nhưng cảm nhận được ánh mắt nóng cháy hừng hực của bộ trưởng Trịnh, anh ta muốn coi nhẹ cũng khó. Ngẩng đầu nhìn bộ trưởng Trịnh bên cạnh, nhận thấy ánh mắt cầu xin giúp đỡ đến đáng thương của ông ta, lại quay sang nhìn Cao Phẩm Nghiêm đang lau mồ hôi, ở phía đằng xa là hiệu phó đang lắp bắp báo cáo. Haiz, thật không hiểu nổi lãnh đạo trường này, có báo cáo thôi mà cũng có thể đạt đến trình độ này. Chẳng qua anh ta đã biết rõ, xuất hiện loại tình huống này, trường học báo cáo không chu đáo chỉ là một mặt, căn bản là do tâm tình thị trưởng Chu không tốt, cho nên xử lý mọi việc càng nghiêm khắc hơn bình thường. Hôm đó sau khi gặp Triệu Vệ Quốc ở nhà hàng, lúc trở về thị trưởng Chu đã sai anh sắp xếp một buổi xuống thanh tra trường học này, hơn nữa còn dặn anh mang tư liệu của các giáo viên tới. Anh lập tức nghĩ tới cách thị trưởng đối xử với Vương Tĩnh Kỳ hơi khác biệt. Vậy nên sau khi cân nhắc, hoặc giả có chuyện gì đó, ngay hôm sau anh ta liền mang tài liệu nhân sự trong trường học đặt lên bàn thị trưởng Chu, hơn nữa anh còn cố tình chuẩn bị tài liệu về cô giáo Vương kĩ hơn, còn đặt nó lên trên cùng. Sau khi thị trưởng Chu xem xong, cái gì cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng lườm anh ta một phát. Vài ngày sau đó, tâm tình của thị trưởng Chu vẫn rất rất xấu, anh ta có chút không rõ, chỉ biết tình trạng này xảy ra là khi vừa xem xong tài liệu nhân sự kia, anh ta vì muốn tháo gỡ nỗi phiền muộn cho lãnh đạo, nên đã thầm lén đem đống tài liệu kia ra nghiên cứu một lần, thì ra đúng là vì cô giáo Vương Tĩnh Kỳ. Thư ký Lý xem lại tập tài liệu đó mới biết vấn đề nằm ở đâu. Không ngờ Vương Tĩnh Kỳ còn trẻ như vậy mà đã kết hôn được hai năm. Bảo sao tâm trạng của thị trưởng Chu xấu như vậy. Cho nên tổng kết lại, đều là vì cô giáo Vương Tĩnh Kỳ kia, mới tại thành cục diện như hiện tại. Nhưng thật lòng anh ta vẫn không rõ, suy cho cùng thị trưởng Chu đối với Vương Tĩnh Kỳ là như thế nào, dù sao cũng là phụ nữ đã kết hôn, thị trưởng Chu muốn kiếm phụ nữ, loại điều kiện này đâu đủ tư cách, mà trước giờ cũng chưa từng nghe qua thị trưởng Chu dây dưa không rõ với phụ nữ đã có chồng. Mà tình huống bây giờ, không phải là đang chữa ngựa lành thành ngựa què sao. Trong lúc phó hiệu trưởng đang lắp bắp báo cáo, anh ta đi đến bên cạnh thị trưởng Chu, nhỏ giọng nói: “Phó thị trưởng, anh xem nếu chúng ta chỉ nghe báo cáo thôi không phải quá phiến diện sao, hay là chúng ta đến thẳng lớp học dự giờ một phen, xem tình hình học tập của học sinh và cách giảng dạy của các giáo viên như thế nào?” Anh ta dè dặt hỏi, chỉ sợ không đoán trúng ý đồ của sếp. Chu Cẩn Du thực sự ngồi nghe có chút mệt mỏi, nghe đề nghị của thư ký Lý liền liếc mắt nhìn anh ta một cái, nể mặt nói: “Được, chúng ta đi xem thử tình hình dạy học thực tế xem.” Một đám lãnh đạo đứng sau phụ họa gật đầu, Cao Phẩm Nghiêm làm việc nhanh lẹ, trựa tiếp đem thời khóa biểu cấp hai cấp ba đưa lên, tỏ ý tùy ý lãnh đạo chọn. Chu Cẩn Du lật lật hai cái, không tự giác dừng lại ở thời khóa biểu cấp ba. Thư ký Lý đứng bên cạnh chú ý tầm mắt của thị trưởng Chu, nhanh chóng hỏi: “Nếu bây giờ chúng tôi đi thì có thể nghe được tiết mấy?” Cao Phẩm Nghiêm nhìn đồng hồ trên tay, sau đó lau mồ hôi nói: “Tiết ba chỉ còn hơn mười phút là hết giờ, chúng ta có thể đến nghe tiết thứ tư.” Vốn tổ thanh tra đã đến muộn, vừa rồi còn ở đây nghe báo cáo một hồi lâu, cho nên thời gian đã ít lại càng ít. “Phó thị trưởng, hay là chúng ta đến nghe một tiết của học sinh cấp ba, cấp ba có thể thể hiện rõ nhất trình độ dạy học của các giáo viên.” Thư ký Lý trông thấy thị trưởng Chu gật đầu, anh mới nói tiếp: “Vậy lớp thứ tư của cấp ba này thế nào?” Chu Cẩn Du đã sớm thấy được tiết của lớp đó là tiết toán, giáo viên đứng lớp là Vương Tĩnh Kỳ. “Được, đi nghe tiết này.” Anh đặt ngón tay lên bàn, gõ nhẹ từng nhịp chờ bên kia thông báo xuống, hiện giờ không thể tập trước được, chỉ nghe thông báo sớm trước mười phút, người giáo viên kia muốn chuẩn bị trước cũng không kịp, bây giờ thông báo sớm chỉ để lớp chuẩn bị sẵn sàng, nhiều người đến dự giờ như vậy, phải chuẩn bị đủ ghế cho lãnh đạo, cũng không thể để cho lãnh đạo đứng nghe suốt một tiết được.