Vương Tĩnh Kỳ để tay trên cái bụng bự hơn bảy tháng của mình, ngồi trên ghế sofa, nhẹ nhàng vuốt ve, trấn an cảm xúc xao động của bọn nhỏ, cũng làm cảm xúc của cô bình tĩnh hơn. "Sao rồi, em bé lại đá em à?" Chu Cẩn Du tan việc về nhà liền nhìn thấy vợ anh ngồi trên ghế sofa vuốt ve bụng mình. "Không có, anh xong việc rồi sao." Vương Tĩnh Kỳ lúc này mới phản ứng được, thời gian đã muộn rồi, thì ra là buổi chiều mẹ nói chuyện điện thoại với cô rất lâu...... "Ừ, hôm nay cũng không có nhiều việc, bảo bối nhỏ của anh hôm nay có ngoan không!" Chu Cẩn Du cởi áo khoác ngoài, chạm tay lên mặt mình, cảm thấy độ ấm vừa đủ, mới đưa tay sờ bụng vợ, chào hỏi bảo bối của anh.  Cái bụng của Vương Tĩnh Kỳ cũng rất nể mặt anh, bàn tay Chu Cẩn Du  vừa mới để lên, bụng cô cũng giống như hưởng ứng kêu gọi, chỗ nào anh sờ tới là chỗ đó lại lồi lên. "Ôi chao, các con thật là thiên vị cho ba, còn thân thiết với ba hơn mẹ nhiều." Chu Cẩn Du rất vui mừng khi thấy em bé động đậy trong bụng cô, kéo Vương Tĩnh Kỳ lại gần không cho cô đi, nhất định phải chơi với con cho đủ rồi mới chịu thả người. "Đừng sờ loạn, tay anh lạnh." Vương Tĩnh Kỳ bị nhiệt độ từ tay anh làm cả người run rẩy. Bây giờ đã là tháng mười một rồi, mặc dù tuyết còn chưa rơi, nhưng ban đêm nhiệt độ đã hạ xuống âm độ, bên ngoài rất lạnh. "Ha ha, làm sao mà lạnh, anh thử nhiệt độ lên mặt rồi." Chu Cẩn Du không để ý tới cô, trực tiếp cọ mặt mình lên bụng cô. "Thôi đi, mặt anh còn lạnh hơn tay anh nữa, mau ngồi dậy đi, lát nữa con gái anh không vui bây giờ." Vương Tĩnh Kỳ buồn cười đẩy cái đầu to của anh ra. Kể từ sau khi có kết quả siêu âm B xác định chính xác trong bụng cô mang thai long phượng, Chu Cẩn Du chưa từng nhắc tới con trai mình, mà ngày nào cũng con gái con gái, thật giống như lúc trước người mong muốn một đứa con trai không phải là anh. Bắt đầu từ lúc cô mang thai đến giờ, mỗi ngày Chu Cẩn Du về nhà chuyện thứ nhất anh làm chính là chào hỏi cùng bọn nhỏ, ngay cả người làm mẹ như cô mà cũng phải đứng sang một bên. "Hừ hừ. Đừng cho là anh không biết, không phải con gái không vui, mà là mẹ của con gái anh không vui thôi. Anh biết ngay em sẽ ghen mà." Cuối cùng Chu Cẩn Du cũng chịu ngồi dậy, sau đó ôm mặt cô, hung hăng hôn một cái lên cái miệng nhỏ của cô. Vương Tĩnh Kỳ cũng hết cách với bộ dạng vô lại của anh, chỉ có thể hời hợt cho qua. Chu Cẩn Du cũng không coi chuyện này là quan trọng, đứng dậy đi về phía phòng tắm: "Chờ một lát nha con gái, đợi ba rửa tay xong, ba sẽ làm thức ăn cho mẹ con." Vương Tĩnh Kỳ nhìn người đàn ông bận rộn trong phòng bếp, trong lòng cô cảm thấy ấm áp. Cô hy vọng cuộc sống gia đình của cô cứ mãi kéo dài như vậy, có một người chồng thương yêu cô và các con, còn có hai bé trai bé gái đáng yêu, cả gia đình sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi...... Haiz, nếu chỉ có những thứ này thì tốt biết bao. Nghĩ đến những người ở nhà mẹ đẻ của mình, nghĩ tới hôm nay trong điện thoại có tiếng khóc của mẹ cùng với tiếng  chửi mắng vọng lại từ xa của ba, cô thật là nhức đầu, vốn cho là sống ở xa nhà mẹ đẻ là được rồi, nhưng mà do ích lợi trước mắt quá lớn, hiển nhiên mơ ước của cô còn ở rất xa. Cô phải làm gì đây...... Sau khi ăn cơm xong, Chu Cẩn Du dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, sau đó kéo vợ qua ngồi trên ghế sofa, bộ dạng như chuẩn bị nói chuyện gì rất quan trọng. "Được rồi, có chuyện gì phiền lòng thì mau nói đi, cứ giấu trong lòng không tốt cho sức khỏe đâu." Chu Cẩn Du dịu dàng vén mấy sợi tóc trước mặt Vương Tĩnh Kỳ ra sau tai. "Không có gì, anh đừng đoán mò." Trong lòng Vương Tĩnh Kỳ có chút phiền não, giọng nói cũng không được vui. Gương mặt dịu dàng của Chu Cẩn Du trở nên nghiêm nghị, nhưng lại nhìn cái  bụng to của cô nên quyết định không so đo: "Đừng như con vịt chết còn cứng mỏ, có chuyện gì khó khăn, mau nói ngay, đều nói một cây làm chẳng nên non, anh và con gái của anh thế nào cũng có thể cho em một ý kiến hay." Vương Tĩnh Kỳ ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại vô lực  cúi xuống: "Không có việc gì. Haiz!" Nói không có việc gì, vậy mà còn thở dài. Trong nháy mắt gân xanh trên tay Chu Cẩn Du nổi lên, nếu anh mà không dạy dỗ người phụ nữ này, cô sẽ hư hỏng mất. "Anh thấy là em cần ăn đòn rồi." Nói xong, Chu Cẩn Du liền nhanh chóng bế cô lại gần, dĩ nhiên động tác cũng rất cẩn thận với cái bụng bự của cô. "Này này này, anh định làm gì?" Bụng Vương Tĩnh Kỳ rất to, cân nặng cũng tăng lên rất nhiều, nhưng Chu Cẩn Du lại bế cô dễ dàng giống như vồ một con gà con. "Làm gì, em đoán xem anh làm cái gì? Xử lý em chứ  còn sao nữa." Chu Cẩn Du bắt cô ngồi trên chân anh, nhất thời có chút khó xử, có cái bụng bự chắn ngang, thật sự là có chút cản trở, muốn đánh cái mông, mà cái bụng không nằm sấp xuống được, vậy làm sao mà chạm tới cái mông bây giờ. Vương Tĩnh Kỳ giương nanh múa vuốt vô cùng hung hãn mắng: "Cái đồ lưu manh, anh dám động bà đây thử xem!" Cô đây tuyệt đối là miệng cọp gan thỏ, ngoài mặt thì lợi hại, nhưng cái mông vẫn là sợ hãi  lui về phía sau. Chu Cẩn Du nhất thời cũng khó xử, phải trừng trị cô mới được, nếu bây giờ cứ để cô ra oai như vậy, về sau khẳng định sẽ càng phách lối hơn, anh ôm cô vào lòng, để phòng ngừa cô chạy trốn, sau đó tìm chỗ thích hợp để ra tay. Khuôn mặt, ừ, rất mũm mĩm, được anh nuôi trắng nõn, nhìn đi nhìn lại mấy lần, đừng nói người khác, cả anh cũng không xuống tay được. Tầm mắt Chu Cẩn Du dời xuống, thấy hai ngọn núi bởi vì mang thai mà càng thêm nở to. Ha ha, tìm được rồi! Chu Cẩn Du đưa tay bắt lấy hai ngọn núi của vợ. "Anh định làm gì? Tay anh đang để đâu vậy?" Vương Tĩnh Kỳ mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt. Tên khốn kiếp này, bụng cô lớn như vậy rồi, mà sắc tâm của anh còn không giảm. Bàn tay Chu Cẩn Du vuốt ve, nở nụ cười xấu xa: "Anh sờ chỗ này em không thích sao? Cái Dám hô to gọi nhỏ với anh, không phải là muốn gợi ý cho anh, để anh thu thập em cho thật tốt sao, hửm?" Hô hấp của Chu Cẩn Du có chút rối loạn, kéo quần áo cô ra, cảm giác da thịt chạm nhau thật tốt. "Nói bậy, anh nói xạo, em đâu có đâu." Kể từ khi Vương Tĩnh Kỳ mang thai, cơ thể cô trở nên rất nhạy cảm, mới bị Chu Cẩn Du sờ một chút mà cô đã có phản ứng, một dòng chất lỏng phía dưới người cô chảy ra, cô xấu hổ kẹp chặt hai chân. Động tác nhỏ này của cô, làm sao có thể qua mặt được Chu Cẩn Du, anh cười vô lại đưa một tay thăm dò xuống bên dưới của cô. Hai chân kẹp chặt của  Vương Tĩnh Kỳ căn bản không ngăn được bàn tay  đang tiến vào kia, chỉ có thể vô lực thở gấp kêu lên: "Đừng, đừng mà." Bàn tay Chu Cẩn Du  chạm tới chỗ ẩm ướt. Anh rút tay ra, đưa tới trước mặt cô, để cô nhìn thấy chất lỏng sềnh sệch dính phía trên: "Đây là cái gì?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tĩnh Kỳ đỏ ửng, hai tay ôm cổ anh, vùi mặt lại gần, oán trách: "Anh thật vô lại!" "Ha ha ha, ừ anh rất vô lại, vợ à, em cũng sờ trứng của chồng đi!" Phía dưới của Chu Cẩn Du đã sớm nổi phản ứng, anh kéo bàn tay nhỏ bé của vợ tới sờ đũng quần của mình, đương nhiên là ngoài sờ trứng, cây gậy kia cũng là không thể thiếu. Hai người vốn là đang giao tranh, kết quả lại nằm lên sofa, an ủi lẫn nhau, biến thành thỏa mãn cho nhau. Cuối cùng bọn họ cũng phóng thích, lúc này mới nằm xếp chồng lên nhau trên ghế sofa, đương nhiên là Chu Cẩn Du ở phía dưới, Vương Tĩnh Kỳ cùng cái bụng bự ở trên. Chu Cẩn Du ai oán nói: "Con gái, con trai, chừng nào thì các con mới chịu ra ngoài đây, đã lâu ba không được ăn thịt, cũng làm hòa thượng lâu lắm rồi đó, các con có biết không? Ba thật khổ tâm." Từ khi thai lớn, bụng cô cũng lớn lên, Chu Cẩn Du liền biến thành hòa thượng. Thật sự là không có cách nào xuống tay, anh sợ làm vợ và con anh bị đau. Vương Tĩnh Kỳ lười biếng nằm ngửa trên người Chu Cẩn Du, thong thả  hô hấp, nghe anh nói như vậy, hung hăng bấm một cái lên bàn tay vẫn còn xoa nắn ở trước ngực mình. Khổ cái gì mà khổ, tay của cô mỏi muốn chết. "Hây da, em xài rồi thì không cần nữa có phải không, anh nói cho em biết, uống nước không quên người đào giếng, làm người phải có lương tâm." Chu Cẩn Du oán trách buông tay ra. Gương mặt Vương Tĩnh Kỳ lại đỏ lên, không phải mắc cỡ, mà là tức, người đàn ông này đúng là cái gì cũng dám nói, không biết cố kỵ gì. Vương Tĩnh Kỳ nghiêng người đấm yêu mấy cái lên ngực anh. "Ha ha ha......" Chu Cẩn Du hưởng thụ cười to. Một hồi cười đùa sau, hai người rốt cuộc bình tĩnh lại. "Nói đi, có chuyện gì khổ sở, mấy ngày nay đều không có cười, lúc nào cũng lo lắng, lỡ mà truyền lại cho con gái anh cái mặt âu sầu này, xem anh có trừng phạt em không." Chu Cẩn Du bắt đầu đề tài. Vương Tĩnh Kỳ không muốn nói chuyện, cũng không biết nói thế nào, nên không nói gì, nhưng bàn tay không có ngừng nghỉ, cô lặng lẽ dùng đầu ngón tay vẽ vòng vòng trên đùi anh. Chu Cẩn Du bắt bàn tay quấy rối kia lại, đưa lên miệng hôn một cái: "Nói đi, có cái gì mà không mở miệng được, em là vợ anh, là mẹ của con anh, chuyện của em cũng là chuyện của anh, em không vui thì con gái anh cũng không vui, mà con gái anh mất hứng, anh đây làm ba  có thể vui vẻ được sao. Cho nên để chúng ta được vui vẻ, người làm mẹ là em nhất định phải giữ vững tâm tình vui vẻ, để tạo động lực tốt cho con chúng ta." Vương Tĩnh Kỳ im lặng, chuyện nhà cô, cô thật sự không biết phải làm sao bây giờ, thật ra cô có thể tuyệt tình vạch rõ giới hạn với người nhà cô, nhưng bây giờ cô cũng mang thai, cũng sẽ làm mẹ, hình như tính tình cô cũng trở nên mềm dẻo theo rồi. Thấy mẹ và anh cả bị kẹt ở giữa, cô không đành lòng, nhưng nếu cứ như vậy mà đồng ý với bọn họ, đừng nói đến chuyện mang lại phiền phức cho Chu Cẩn Du, chính cô cũng cảm thấy bực bội trong lòng. Hơn nữa, nếu làm vậy, sau này lỡ chuyện nọ đẻ chuyện kia, cho nên cô mới kiên trì không nói cho anh biết. Nghĩ tới hôm nay nghe những lời ba cô nói trong điện thoại, bọn họ thấy cô không lay chuyển được, liền muốn dời mục tiêu, chuyển qua Chu Cẩn Du mà ra tay, cô cảm thấy chuyện này mà để cho Chu Cẩn Du biết cũng không tốt lắm, ít nhất phải khiến ba cô thức tỉnh, để lỡ ông ấy mà ra tay, lại trở tay không kịp.