Sau khi có kết quả thi tốt nghiệp trung học, thư trúng tuyển đại học cũng được gửi về, mọi người đều trở nên bận rộn. Vương Tĩnh Kỳ cũng thật bận rộn, cô thường xuyên phải tham dự các loại tiệc tùng do trường học tổ chức, bởi vì thành tích thi lần này của các lớp cô dạy rất tốt, cho nên cô phải tham gia những bữa tiệc ăn mừng như vậy. Lúc đầu Chu Cẩn Du cũng bởi vì sức khỏe của cô nên ngăn cản, không để cho cô đi, nhưng Vương Tĩnh Kỳ ở nhà nghỉ ngơi cũng cả tháng nay rồi, thật sự là quá tù túng, lần này có cơ hội ra ngoài ăn uống, cô không muốn bỏ lỡ, hơn nữa trong mấy trường hợp như vậy, thế nào cô cũng sẽ được người ta nịnh nọt, cô cực khổ dạy học  ba năm nay, bây giờ có dịp được khen ngợi, cho dù có nói cô hư vinh, cô cũng nhất định phải đến đó. Chu Cẩn Du cấm cản, không cho cô đi, cô liền lén đi, ngay cả điện thoại cũng tắt máy không để cho anh tìm được, mấy lần sau, anh chịu thua thỏa hiệp với cô, nhưng bắt cô bảo đảm, trước khi ra ngoài phải xin phép anh, hơn nữa lúc nào cũng phải mở điện thoại di động, anh sẽ bất chợt gọi điệm kiểm tra cô. Vương Tĩnh Kỳ hết ý kiến với sự độc tài này của anh, nhưng chỉ cần cô có thể đạt được mục đích, hi sinh như vậy cũng đáng. Hôm nay, Vương Tĩnh Kỳ ở nhà lại nhận được một cuộc điện thoại mời đi dự tiệc của học trò, nói cậu ấy và ba bạn học ở lớp khác cùng nhau tổ chức một bữa tiệc ăn mừng ở nhà hàng Nhất Nhị, mời cô đến tham dự. Vương Tĩnh Kỳ hớn hở đáp ứng, rồi gọi điện thoại cho Chu Cẩn Du để xin phép, sau khi đối phó xong với mấy lời dặn dò dài dòng của Chu Cẩn Du, cô liền đi thay quần áo. Nhà hàng Nhất Nhị là một trong những quán ăn bậc nhất ở thành phố D này, Vương Tĩnh Kỳ đến đây mấy lần rồi, lần đầu tiên cô và Chu Cẩn Du gặp nhau cũng là ở nhà hàng Nhất Nhị, cho nên Vương Tĩnh Kỳ có ấn tượng rất tốt, rất đặc biệt với nơi đó. Em học sinh mời cô chính là học sinh lớp 12A3, cho nên tối nay nhất định cũng sẽ có cô giáo chủ nhiệm Ngô Mật Nhi đến tham dự, không biết vì sao, kể từ lần vạch mặt cãi nhau một trận với Ngô Mật Nhi ở trường học, cô cảm thấy dường như tính tình cô càng lúc càng trở nên trẻ con, lúc nào cũng muốn chọc tức Ngô Mật Nhi, cứ nhìn thấy cô ta tức bốc khói, cô lại cảm thấy vô cùng vui sướng, sở thích này cũng có chút bệnh hoạn rồi, nhưng Vương Tĩnh Kỳ vẫn còn chưa chán. Muốn chọc tức Ngô Mật Nhi thì phải mặc quần áo đẹp hơn cô ta, dùng đồ cao cấp hơn cô ta, chắc chắn 100% Ngô Mật Nhi sẽ tức chết. Vương Tĩnh Kỳ cũng có không ít quần áo đẹp hàng hiệu, toàn là Chu Cẩn Du mua cho cô. Cô vào phòng ngủ, mở tủ đồ ra, bắt đầu lựa chọn quần áo. Thật ra là vì cô đã mang thai hơn ba tháng, hơn nữa còn là thai sinh đôi, bụng cô hơi lớn, cho nên kiểu dáng quần áo anh chọn cho cô rất có hạn, không thể so sánh với Ngô Mật Nhi được, đành phải bỏ qua thôi. Vương Tĩnh Kỳ chọn cho mình một cái váy màu sắc tươi sáng, thay xong, cô nhìn mình trong gương, cảm thấy mình cũng rất có khí chất mỹ nhân, chỉ cần trang điểm thêm chút xíu nữa là biến thành mỹ nữ được rồi. Màu vàng nhạt khiến cô trở nên thật xinh đẹp, duyên dáng, thiết kế tay áo để lộ bả vai nõn nà của cô, nhìn chung trông cô rất thanh tú, phần váy xòe cạp cao trên eo che đi cái bụng hơi tròn của cô, cùng với màu son dưỡng môi nhè nhẹ, nhìn cô giống như cô gái mới lớn, ăn mặc như vậy ra ngoài, có nói cô là học sinh người ta cũng tin. Vương Tĩnh Kỳ hài lòng soi gương nhìn mình gật đầu một cái, cầm theo túi xách đi ra ngoài. Người bạn tài xế lái taxi Vương Hổ  đã chờ sẵn bên ngoài, Vương Tĩnh Kỳ và Vương Hổ cười nói một lát, chiếc xe đã chạy đến nhà Vương Dĩnh để đón cô ấy, sau đó hai người cùng nhau đi đến nhà hàng Nhất Nhị. Vương Dĩnh chính là một trong những nhân tố quan trọng khiến Chu Cẩn Du thỏa hiệp cho phép cô tham gia mấy bữa tiệc ở trường học, mấy cô bạn của Vương Tĩnh Kỳ  đều bị Chu Cẩn Du lợi dụng cả, biến thành bọn họ thành bảo mẫu riêng của Vương Tĩnh Kỳ Chỉ cần không phải Vương Tĩnh Kỳ ra ngoài một mình, thì anh có thể yên tâm một chút. Mà Vương Tĩnh Kỳ cũng có cùng suy nghĩ như vậy. Con của cô rất quan trọng, nhưng cũng không thể suốt mười tháng mang thai cô cứ ở ru rú trong nhà không ra khỏi cửa, như vậy đối với đứa bé cũng không tốt lắm, cho nên có người có thể ra ngoài đi đây đi đó cùng với cô, cô cảm thấy rất vui, cho dù biết rõ mấy chị em tốt của mình bị Chu Cẩn Du mua chuộc nhưng cô vẫn vui lắm. Vương Dĩnh vừa thấy bộ đồ hôm nay Vương Tĩnh Kỳ mặc liền vừa lắc đầu vừa tặc lưỡi, Vương Tĩnh Kỳ đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của mình, làm động tác quyến rũ, nhìn xéo cô ấy nói: "Sao, có phải hôm nay tớ ăn mặc rất lung linh không?" "Ừ, lung linh, thật sự rất lung linh, đột nhiên thay đổi 360 độ như vậy, tớ còn tưởng là con vịt con mới đẻ, cháy vàng khè!" "Ui cha, sao cậu lại nói như vậy, phải nói là ‘non’ mới đúng!" Vương Tĩnh Kỳ nhếch nhếch miệng bày tỏ sự bất mãn. "Haiz, thật không biết lão Chu nhà cậu nghĩ cái gì nữa, cậu đã là bà già hai mươi sáu tuổi rồi, lại còn mua cho cậu loại quần áo màu này, mà cậu cũng đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ, mặt dày bận bộ đồ này, thật là khiến người ta không sống nổi mà!" Vương Dĩnh nói xong cô ấy đưa tay giở váy trên đùi Vương Tĩnh Kỳ lên. Vương Tĩnh Kỳ đẩy tay cô ấy ra: "Cậu làm gì vậy?" Nói xong cô nhìn Vương Hổ đang ngồi trước mặt, nếu để cho người ta thấy, cô sẽ rất mất mặt. "Không có gì, tớ thấy bên trong cậu không có ăn mặc cái kiểu non như vậy, lão Chu nhà cậu nhất định là có sở thích không lành mạnh, ha ha!” Vương Dĩnh tỏ vẻ gương mặt bỉ ổi. Hai người ầm ĩ trên xe một hồi, xe chạy đến nơi, vừa vào cửa chính, liền nhìn thấy có ba gia đình đứng trước cửa đại sảnh, ba mẹ và con. Chào hỏi mấy câu khách khí và chúc mừng mọi người xong, hai người bọn họ được dẫn vào bên trong. Một bàn toàn là giáo viên, lúc Vương Tĩnh Kỳ tới cũng đã hơi trễ, cô chào hỏi với mọi người xong, mọi người liền thảo luận chuyện học sinh nào học lớp nào, học sinh nào thi đậu trường nào... Đề tài này bây giờ chính là chủ đề mà các giáo viên thích thảo luận với nhau nhất. Đang lúc mọi người thảo luận vô cùng say sưa, Ngô Mật Nhi tới trễ được mấy học sinh và phụ huynh vây quanh, cô ta rất thích được người khác chú ý như vậy. Người nổi tiếng Ngô Mật Nhi vừa đi đến trước bàn ăn liền cười: "Ôi chao, hôm nay cô giáo Vương Tĩnh Kỳ của chúng ta sao lại mặc như con vịt vậy chứ, vàng khè thật chói mắt!" Cô ta nói như vậy, làm mấy đồng nghiệp nam lần lượt nhìn qua bộ đồ của Vương Tĩnh Kỳ. Vương Tĩnh Kỳ ngăn chặn Vương Dĩnh đang muốn nhảy dựng lên, hung hăng trợn mắt nhìn cô ấy, thấy chưa, người phụ nữ này cũng có cùng suy nghĩ với cậu đó, đều nói là tớ mặc đồ giống con vịt. "Ha ha, tôi cũng là muốn phối hợp với cô giáo Ngô Mật Nhi thôi, cả người cô một màu đỏ rực, nhìn y chang con gà!" Vương Tĩnh Kỳ nói thẳng trước mặt Ngô Mật Nhi, gà và vịt cái nào dễ nghe hơn chứ? Sau đó hai người giống như hai con gà đá nhau, ghét bỏ mà nhìn nhau. Mấy giáo viên ở đây cũng biết chuyện gì đang xảy ra, dù sao lần này cũng không phải lần đầu hai người họ cãi nhau, cho nên đều rối rít đổi chủ đề, sau đó dọn chỗ cho Ngô Mật Nhi ngồi, đương nhiên là ngồi cách Vương Tĩnh Kỳ ở chỗ xa nhất. Vương Tĩnh Kỳ và Vương Dĩnh lấy nước trái cây thay rượu, cạn ly với nhau, dùng loại phương thức ngây thơ này để ăn mừng thắng lợi nho nhỏ. Đang lúc Vương Tĩnh Kỳ hả hê trên nỗi đau của người khác, vui vẻ ăn uống, cô lơ đãng ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy một người. "Đó là ai vậy, cô giáo Vương biết người đó sao?" Một giáo viên thấy Vương Tĩnh Kỳ đột nhiên giữ yên lặng, tò mò nhìn theo ánh mắt của cô, vừa vặn thấy hai người trẻ tuổi một nam một nữ đang đi vào. Câu hỏi này của anh ta, làm tất cả mọi người trên bàn ăn cũng chú ý theo. Không đợi Vương Tĩnh Kỳ suy nghĩ phải trả lời thế nào, Ngô Mật Nhi giống như phát hiện được bí mật gì rất lớn, lớn tiếng hô: "Vương Tĩnh Kỳ, người đàn ông kia không phải chồng trước của cô sao?" Lần trước gia đình anh ta tới trường học gây chuyện, Trương Dương cũng đã tới trường một lần, bị cô ta bắt gặp. Cô ta tuyệt đối là cố ý, la lớn tới nỗi chắc tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy. Đương nhiên là cũng bao gồm cả Trương Dương và bạn gái anh ta Từ Mai vừa đi vào. Hai người nhìn sang hướng phát ra âm thanh, Trương Dương vừa liếc mắt đã thấy ngay Vương Tĩnh Kỳ, sau đó có chút mất hồn. Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ ăn mặc như vậy, nói như thế nào đây, nó mang lại cho anh ta một cảm giác rất mới lạ, không phải là cô gái nhỏ chất phác, thật thà, mà là một cô gái trẻ trung, năng động, tràn đầy sức sống. Trương Dương hốt hoảng, không biết vì sao trong lòng lại đặt ra câu hỏi, nếu lúc trước khi ly hôn anh ta nhìn thấy bộ dạng này của Vương Tĩnh Kỳ, vậy anh ta có ly hôn không? "Trương Dương, nhìn cái gì vậy?" Từ Mai kéo tay bạn trai mình. Anh ta đã có đáp án, nếu như trước kia nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ xinh đẹp như vậy, anh ta cũng sẽ ly dị, bởi vì anh ta muốn có nhiều hơn. "Không có gì, chúng ta đi thôi." Mặc dù Trương Dương đã thẳng thắn chuyện mình từng kết hôn với Từ Mai, nhưng anh ta cũng không hy vọng hai người phụ nữ gặp nhau. Ngô Mật Nhi thấy Trương Dương muốn kéo người phụ nữ bên cạnh bỏ đi, cô ta làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy để nhục nhã Vương Tĩnh Kỳ, cho nên cũng không thèm để ý đến người khác, trực tiếp đứng lên, nhiệt tình vẫy tay với Trương Dương: "Anh chồng trước kia ơi, ở đây nè, vợ trước của anh đang ngồi đây nè." Lần này không cần ai giải thích, tất cả mọi người đều biết vị chồng trước trong miệng cô ta chính là Trương Dương. Từ Mai cũng không phải là kẻ ngu, dĩ nhiên cũng hiểu, sắc mặt không được tốt nhìn Trương Dương một chút, lại nhìn qua người phụ nữ ăn mặc như con gà tây, đột nhiên nở nụ cười thật tươi, nói: "Ôi chao, không ngờ ở đây cũng có thể gặp người quen, người ta đã gọi anh rồi, chúng ta cũng nên qua đó một chút đi." Lần này đến lượt Trương Dương chần chờ: "Tiểu Mai......" "Sao, em lại không có bản lĩnh như vậy, làm anh phải ngại dẫn em đi gặp vợ trước của anh sao?" Từ Mai thấy Trương Dương chần chờ, trong lòng có chút không vui, công khai chuyện anh đã ly hôn là một chuyện, tận mắt nhìn thấy vợ trước của anh ta lại là một chuyện khác. "Haiz, em nhìn em xem, không phải là anh sợ em đoán mò lung tung nên mới do dự sao, tâm ý của anh, mà em cũng không hiểu hả?" Trương Dương vòng tay ngang hông cô ta cọ cọ, một tháng trước, cuối cùng anh ta cũng khiến Từ Mai thuộc về mình. Từ Mai còn là một cô gái tương đối thanh thuần, nghe anh ta nói vậy gương mặt hơi đỏ lên, làm nũng trợn mắt liếc anh ta một cái, sau đó đứng nép trong lòng Trương Dương. Trương Dương vồ cùng hài lòng, loại phụ nữ như Từ Mai này biện pháp đối phó tốt nhất chính là làm như mọi chuyện đều là vì cô ta, cô ta sẽ hoàn toàn nghe theo lời anh ta, về sau sẽ không rời bỏ anh ta. Trương Dương ôm Từ Mai sải bước hướng về phía Vương Tĩnh Kỳ đang ngồi, người ta đã kêu qua đây rồi, nếu bọn họ không qua, chẳng lẽ muốn người ta chế giễu bọn họ sao.