Chiếc Audi màu đen chậm rãi dừng lại cách cánh cổng trường Nhất Trung khoảng mấy chục mét. Trong xe Chu Cẩn Du vẫn còn đang thao thao bất tuyệt dặn dò Vương Tĩnh Kỳ những việc phụ nữ mang thai cần phải lưu ý. "Nhớ kỹ, vào đến phòng làm việc phải thay ngay đôi giày cao gót ra. Ở phòng làm việc của em có giày đế bằng không? Nếu không thì bây giờ chúng ta đi mua một đôi." Chu Cẩn Du bắt đầu lo lắng, bác sĩ đã nói rằng, ba tháng đầu thai kỳ rất nguy hiểm, cần phải chú ý. Anh nhìn cái bụng vẫn còn bằng phẳng của cô, gương mặt càng dịu dàng hơn. Ở trong này có thành quả mà anh đã cố gắng suốt nửa năm qua. Vương Tĩnh Kỳ cúi đầu nhìn đôi giày cao gót cao một tấc dưới chân mình, trong lòng thở dài, sao cô lại cảm thấy như trong tương lai cô sẽ phải sống trong dầu sôi lửa bỏng vậy chứ. "Anh đừng có quá lo lắng, bình tĩnh một chút, trong phòng làm việc của em có giày đế bằng, vào đó em sẽ đổi lại." Vương Tĩnh Kỳ khẩn trương cắt ngang lời anh, bây giờ vào làm việc cũng đã muộn rồi, nếu còn đi mua giày nữa, không biết đến khi nào mới làm việc được. Chu Cẩn Du nhíu mày, quyết định tạm thời tin tưởng cô. "Vậy được, chiều hôm nay cứ như vậy đi, đến giờ tan việc, anh sẽ qua đây đón em, chúng ta cùng đi mua mấy đôi giày đế bằng cho em." Vương Tĩnh Kỳ gật đầu đồng ý, đưa tay mở cửa xe, nếu còn không đi anh lại vẽ ra đủ thứ chuyện nữa bây giờ. "Sau này em đừng lên lớp quá nhiều, cơ thể sẽ không chịu nổi." Chu Cẩn Du lại nghĩ tới cái gì: "Nếu như em không dám nói với sếp, vậy anh sẽ nói giúp em, tóm lại làm cái gì cũng phải đặt sức khỏe lên hàng đầu có biết không." "Ừ, em không có ngốc, anh không nói em cũng biết. Chuyện này em có thể tự xử lý, anh đừng quan tâm." Vương Tĩnh Kỳ đã mở cửa xe ra, đưa một chân ra ngoài xe. "À, lúc đến phòng làm việc, nhớ bỏ điện thoại trong túi xách, để xa em một chút, cẩn thận bức xạ." Chu Cẩn Du thấy cô sắp xuống xe, anh vừa nhớ ra một chuyện khác nên nhanh chóng nói theo. "Ừ, biết rồi." Vương Tĩnh Kỳ đã thành công đứng ở ngoài xe, cười vẫy tay với người ngồi ở trong, sau đó xoay người đi vào trường học. "Nhớ tránh xa máy vi tính nữa!" Chu Cẩn Du đột nhiên nhớ tới không chỉ có điện thoại di động mới có bức xạ, anh cũng không thèm quan tâm đến hình tượng của mình, hô to theo bóng lưng của cô. Vương Tĩnh Kỳ không trả lời, chỉ quay đầu lại phất phất tay với anh. Chu Cẩn Du nhìn dáng vẻ của cô, giật giật khóe miệng, có chút nản lòng lui lại phía sau chỗ ngồi khẽ dựa. Anh cũng không biết làm sao nữa, từ khi biết tin cô mang thai đứa con của mình, trái tim anh vẫn luôn đập thình thịch không có ngừng (Tác giả nói: vô nghĩa, ngừng một giây xem có được không), chỉ lo tuổi cô còn trẻ, không thể tự chăm sóc tốt cho bản thân và đứa bé. Lúc trước cũng có người từng nói muốn sinh con cho anh, nhưng anh chưa bao giờ để ý tới, cũng không có hiếm lạ gì. Không ngờ lúc vừa biết người phụ nữ này mang thai con mình, anh lại có cảm giác muốn che chở cô ở trong ngực mình mà bảo vệ cho thật tốt. Anh đương nhiên là nhìn thấy cô mất kiên nhẫn, nhưng anh vẫn không nhịn được mà dặn dò thêm một lần nữa, anh cười tự giễu, xem ra mình đã già rồi. Đột nhiên anh nhớ ra bây giờ ở ngoài có bán quần áo chống bức xạ, không biết có dùng được không. Thôi cứ mua một bộ cho vợ yêu của mình mặc đi, nếu không với tính cách tùy ý của ai kia, không biết đứa bé của mình có chịu nổi không nữa. Có mục tiêu mới rồi, vẻ mặt chán chường của anh ngay lập tức khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng cứng nhắc, nhìn hai người chê cười mình suốt buổi trưa ngồi ở đằng trước nói: "Đến trung tâm mua sắm Vạn Đạt." Lý Việt từ nãy giờ vẫn luôn quan sát ông sếp mình thông qua kính chiếu hậu, nghe sếp kêu đi trung tâm mua sắm Vạn Đạt, trong lòng anh ta gào lên, muốn cầm cái roi da mà hung hăng quất cái tên Chu Cẩn Du này, đúng là một tên đầu heo mà, tôi đã nói rất nhiều lần là chiều nay anh có một buổi họp cần phải tham dự, vậy mà bây giờ anh vẫn còn chạy tới chạy lui! Chẳng lẽ chuyện bà chủ mang thai đã làm đầu óc anh bị hỏng luôn rồi hay sao? "Thị trưởng, nửa giờ nữa có một cuộc họp do anh đích thân chủ trì. Anh xem, bây giờ..." Lý Việt nói chuyện cực kỳ uyển chuyển. Chu Cẩn Du giương mắt nhìn anh ta, nghĩ nghĩ nói: "Ừ, cuộc họp này có vẻ quan trọng, tôi cần thiết phải tự mình chủ trì. Như vầy đi, bây giờ đưa tôi về đi họp, sau đó cậu hãy đến Vạn Đạt mua một bộ quần áo chống bức xạ rồi đưa đến trường Nhất Trung đi." Sau cùng anh còn nói thêm một câu: "Trong thời gian ngắn nhất." Lý Việt ngồi phía trước giật giật khóe miệng, người thư ký như anh ta thật là toàn năng. Quay lại với Vương Tĩnh Kỳ bên này. Cô lén lút đi thẳng một đường về phía văn phòng, cô về vừa đúng đến giờ lên lớp, hành lang không có một người nào, cho nên cô có thể tự tin đi vào văn phòng. "Chị Lưu, nãy giờ có ai tìm em không?" Vương Tĩnh Kỳ ngồi xuống chỗ ngồi của mình, hỏi đồng nghiệp Lưu Quế Lan "Không có, yên tâm đi." Thật ra ở chỗ làm việc, trừ mấy đồng nghiệp hơi khác người ra, những người còn lại rất đoàn kết với nhau. Trường hợp đi muộn một chút, mọi người cũng sẽ bao che cho nhau. Lúc nãy Vương Tĩnh Kỳ mới chính thức cảm thấy yên lòng, thầm cảm thán trong lòng, mình sống hai kiếp rồi, vậy mà còn mua chuộc người khác làm chuyện xấu. Mà làm chuyện xấu còn chưa nói, lại còn tự mình chột dạ nữa, haizzz, đúng là người không làm được chuyện lớn. Bàn tay cô lặng lẽ đặt lên bụng, nghĩ đến chuyện trưa nay, cô vẫn còn cảm thấy thật khó tin. Kiếp trước cả đời bị vô sinh, kiếp này lại được mang thai, hơn nữa mới yêu nhau có nửa năm mà cô đã kết hôn với người ta rồi. Những thứ này lúc trước cô có tưởng tượng cũng không dám. Nghĩ đến Chu Cẩn Du quan tâm cô, phải nói là quan tâm đến đứa bé trong bụng cô, cô thấy trong lòng thật ấm áp. Cô mới không ngu ngốc giống như mấy người phụ nữ trong tiểu thuyết, băn khoăn suy nghĩ giữa con và mẹ ai quan trọng hơn. Con là của cô, chỉ cần đối xử tốt với đứa bé, cũng chính là đối xử tốt với cô. "Reng..." Tiếng chuông tan học vang lên, cũng kéo Vương Tĩnh Kỳ ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Vương Dĩnh vừa đi vào, liền nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ an vị ngồi trên ghế. Cô ấy rót cho mình một ly nước uống cho thấm giọng, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Hồi trưa đi hẹn hò với Chu lão công thế nào rồi? Chắc là ăn một bữa linh đình chứ gì, chậc chậc, đúng là tre già măng mọc mà, chỉ là một cô gái như cậu mà lại tìm được một người đàn ông đẹp trai giàu có, cậu mau giải thích rõ ràng cho tớ đi." Từ khi các cô biết thân phận bạn trai của Vương Tĩnh Kỳ thì thường xuyên nói lời chua chát, Vương Tĩnh Kỳ cũng không giận, nghĩ lại, cô cũng cảm thấy mình thật may mắn. Một người không tiền không sắc, vậy mà lại câu được một người chồng điều kiện tốt như vậy, không phải may mắn thì là cái gì. Nếu như mình đã chiếm được một món hời, vậy để mấy cô gái ế nói cho sướng miệng cũng không sao cả. "Ừ, đúng là không biết phải giải thích như thế nào, tớ cũng cảm thấy bộ dạng mình rất bình thường, nhưng người ta thích mấy món đồ quý hiếm mà, biết làm sao bây giờ được." Vương Tĩnh Kỳ tỏ vẻ bất đắc dĩ. "Biến, vừa nói tới là cậu đã lo tự đắc, có phải cậu khi dễ chúng tớ độc thân phải không!" Vương Dĩnh cười mắng. "Ha ha, đừng có gấp, có công mài sắt có ngày nên kim thôi!" Vương Tĩnh Kỳ cười an ủi với cô ấy. "Cái đó cần cậu nói sao, có cậu tìm được một người rồi, chắc chắn tớ sẽ không tìm được người nào giống như vậy ở đây nữa, phải về tỉnh mà tìm mới được! A, không đúng, cậu đừng nói lảng sang chuyện khác, nói một chút, hồi trưa Chu lão công của cậu đưa cậu đến những chỗ lãng mạn nào vậy?" Vương Dĩnh quay lại trọng tâm cuộc nói chuyện, người phụ nữ độc thân như cô ấy chỉ có thể nghe chuyện lãng mạn của người ta cho khuây khỏa nỗi cô đơn thôi. Lần này Vương Tĩnh Kỳ ấp úng không biết phải trả lời như thế nào, nói mình đi đến bệnh viện và Cục dân chính, hình như không được lãng mạn cho lắm. Còn chuyện mình mang thai đã đăng ký kết hôn cô biết phải ăn nói làm sao với Vương Dĩnh và mấy cô gái kia đây. Chuyện này diễn ra quá nhanh chóng, cô sợ các cô sẽ phải chịu kích thích quá lớn. "Cũng có đi đâu đâu, mà ngày mai các cậu cùng đi ăn tối có được không, đồng chí Chu nói là muốn mời các cậu cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình." Vương Tĩnh Kỳ biết, mặc dù Vương Dĩnh và các cô biết chuyện bạn trai cô là Chu Cẩn Du, cũng đã nhìn thấy Chu Cẩn Du rồi, nhưng còn chưa từng tiếp xúc với nhau, cho nên các cô cực kỳ hiếu kỳ về anh. Nhưng trước giờ các cô chưa bao giờ nói là muốn Chu Cẩn Du mời đi ăn cơm, vì sợ cô khó xử, chuyện này cô biết rất rõ, dù sao thân phận của Chu Cẩn Du cũng không phải bình thường. Bây giờ thì khác rồi, bọn họ đã đăng ký kết hôn, mà đề nghị này còn là do Chu Cẩn Du đưa ra. Vốn là sau khi lãnh giấy hôn thú rồi, Chu Cẩn Du muốn cô ở nhà dưỡng thai. Trong mắt anh, không có bất luận chuyện gì quan trọng hơn đứa bé. Nhưng Vương Tĩnh Kỳ không đồng ý, cô là một người giáo viên, cũng có lý tưởng của chính mình, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa, lứa học trò đầu tiên của cô sẽ phải thi đại học rồi, cô muốn làm việc cho đến nơi đến chốn. Vả lại cô cũng không phải là thân phận gì ghê gớm lắm, mấy giáo viên khác cái bụng to đùng còn có thể dạy học được, bây giờ tay chân cô vẫn còn lanh lẹ như vậy cần gì phải nghỉ sớm. Trải qua một trận tranh luận, cô căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, cuối cùng hai người mỗi người lùi một bước đạt thành hiệp nghị, Vương Tĩnh Kỳ tiếp tục đi làm, nhưng sau khi kỳ thi đại học này trôi qua, cô sẽ xin nghỉ ở nhà để nghỉ ngơi, đến khi nào sinh con xong ở cử đủ ngày rồi mới quay lại làm việc tiếp. "Thật sao, chính miệng anh Chu nhà cậu nói sao?" Vương Dĩnh hưng phấn mở to hai mắt nhìn. "Ừ, chính miệng anh ấy nói." Vương Tĩnh Kỳ không có nói, Chu Cẩn Du muốn gặp các cô ấy là muốn nhờ vả để trông chừng cô, cho nên mới làm vậy để mua chuộc. "Ngày mai các cậu đều không có lớp dạy thêm mà phải không?" "Không có, không có, mà nếu có tớ cũng sẽ bảo các cậu ấy nghỉ một bữa. Không được, bây giờ tớ phải tìm các cậu ấy để xác nhận lại một lần nữa, tuyệt đối không để bọn họ chậm trễ được!" Tính tình Vương Dĩnh rất hấp tấp, không thèm hỏi thêm gì nữa, vội vàng chạy đi. Vương Tĩnh Kỳ nhìn cánh cửa bịch một tiếng đóng lại, thở dài, haizzzzz, cô gái đơn thuần. Cô nằm úp sấp trên bàn làm việc, từ từ lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một hồi, sau đó quyết tâm ấn nút gọi. "A lô, mẹ..." "Tĩnh Kỳ à, từ bữa giờ con làm cái gì, bao lâu rồi con không gọi cho mẹ vậy hả, vẫn còn giận ba con sao? Con cũng đừng trách ba con, lễ mừng năm mới ba con không cho con về nhà cũng là vì muốn tốt cho con thôi, mẹ không có nói với con, kể từ sau khi con ly hôn, hàng xóm đều bàn tán những lời rất khó nghe về chúng ta. Mấy hôm trước còn có người ở bên ngoài ăn nói linh tinh, làm chị dâu con nghe được, xém chút nữa là bị động thai, khiến ba con rất tức giận. Đúng rồi, con còn chưa biết chuyện chị dâu con mang thai có phải không, bây giờ cũng được hai tháng rồi, ba con sợ anh con không chăm sóc tốt cho đứa bé, cho nên kêu anh và chị dâu của con chuyển đến nhà chúng ta ở rồi, vừa lúc nhà chúng ta cũng không có chuyện gì để làm, còn có thể thỉnh thoảng bồi bổ thêm cho chị dâu của con. Con không biết đâu, chị dâu con mang thai đã hai tháng rồi, vậy mà bây giờ còn chưa có phản ứng gì, ăn uống vẫn rất bình thường. Xem ra đứa bé trong bụng là một đứa rất biết nghe lời..." Mẹ Vương luyên thuyên nói đủ thứ trong điện thoại. Vương Tĩnh Kỳ nuốt tất cả những lời mình định nói trở vào, im lặng nghe mẹ Vương nói chuyện, lời nói tuy oán giận nhưng lại hàm chứa sự hạnh phúc. Tâm tình cô theo lời nói của mẹ Vương, lại bắt đầu miên man suy nghĩ. Đã hơn ba tháng nay không có gặp lại ba mẹ, mẹ nhận được điện thoại của mình không hỏi thăm mình như thế nào, không hỏi mình ở bên ngoài sinh hoạt có vất vả hay không, không hỏi... Thì ra, chuyện mình ly hôn lại làm liên lụy đến gia đình như vậy, hàng xóm lời ra tiếng vào chỉ làm cho ba mẹ càng thêm chán ghét mình mà thôi. Ra là chị dâu mang thai, nhớ lại kiếp trước hình như cũng là giống như vậy, chắc trong bụng chị dâu vẫn là đứa cháu gái sinh non của mình. Anh cả và chị dâu về nhà, vậy chắc là ở phòng của mình, không, bây giờ căn phòng đó không còn là của mình nữa rồi, mà là của anh cả và chị dâu. Cứ tưởng rằng ba chỉ quan tâm đến mình bản thân ông ấy, thì ra cháu nội tương lai cũng có được sự chú ý của ông. Cô con dâu của ông xém chút nữa là bị động thai làm ảnh hưởng đến đứa bé, vậy ba sẽ còn ghét bỏ mình hơn nữa, lần sau mà nhìn thấy mình, chắc sẽ không phải chỉ đuổi đi là xong đâu, còn phải hung hăng đánh đập mình một trận, mà chưa chắc gì đánh xong ông ấy sẽ hết tức giận nữa.