Không biết buổi họp tổng kết cuối tháng lần này có giúp ích gì được cho các giáo viên hay không, nhưng đã để lại cảm xúc vô cùng sâu sắc với hiệu trưởng Cao Phẩm Nghiêm. Ngày hôm sau lãnh đạo nhà trường lại mở thêm một cuộc họp kéo dài đến trưa, qua ngày hôm sau nữa ban lãnh đạo tuyên bố, sẽ bắt đầu phân chia cấp độ giảng dạy theo sức học của các em học sinh của sáu lớp mười hai. Đương nhiên ban giám hiệu cũng không muốn dựa theo bảng điểm mà chia lớp cho các học sinh, bởi vì chuyện này quá phức tạp. Có nhiều em học sinh học giỏi môn này mà không giỏi môn kia, hoặc có em sức học tốt nhưng điểm không cao, như vậy rất khó để phân chia. Từ bây giờ đến lúc diễn ra kỳ thi tốt ngiệp chỉ còn có một tháng, bây giờ mà chia lớp chỉ sơ học sinh dễ bị phân tâm, ảnh hưởng đến việc học, vì vậy cuối cùng chủ ý này đều bị hội đồng ban giám hiệu bác bỏ hết. Sự thay đổi này đối với người khác thì có thể phiền toái, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì đối với Vương Tĩnh Kỳ, bởi vì cô vẫn luôn làm như vậy. Không đúng, thật ra cô cũng có lợi ích. Vài thầy cô sau khi nghe Vương Tĩnh Kỳ chia sẻ kinh nghiệm giảng dạy xong, muốn được tận mắt nhìn thấy quá trình dạy học của cô để học hỏi thêm kinh nghiệm. Cho nên mấy ngày sau đó, chỉ cần Vương Tĩnh Kỳ có tiết dạy, lúc nào cũng có một nhóm giáo viên đi theo cô để dự giờ. Các học sinh thấy trong tiết học có người ngoài đến dự giờ, tự giác thẳng lưng ngồi học nghiêm chỉnh, học hành nghiêm túc, chỉ bài cẩn thận, tóm lại là lớp học do Vương Tĩnh Kỳ đứng lớp vô cùng sinh động hăng hái, chuyện này đối với Vương Tĩnh Kỳ mà nói, cũng coi như là thành công ngoài ý muốn. Buổi tối về đến nhà, Vương Tĩnh Kỳ kể lại toàn bộ chuyện ở trường thành một câu chuyện cười cho Chu Cẩn Du nghe, kết quả Chu Cẩn Du nghe xong thì nói: "Anh đã từng nghe qua hiệu trưởng Cao Phẩm Nghiêm của trường em rồi, đúng là không tệ, rất quyết đoán, cũng có năng lực." Vương Tĩnh Kỳ kinh ngạc, không ngờ mình lại vô tình làm quảng cáo cho Cao Phẩm Nghiêm. Chu Cẩn Du ngồi trong phòng họp, từ từ nhắm hai mắt nghe thư ký Lý báo cáo. "... Những người sống ở đó hầu hết đều đồng ý di dời, nhưng có một vài hộ gia đình không đồng ý, nói là không muốn chuyển nhà đi, bên thu mua đã đến thuyết phục mấy lần, nhưng cũng không có tác dụng gì. Sáng nay người phụ trách của tập đoàn Bảo Hàng có gọi điện thoại tới, muốn hỏi ý kiến thị trưởng..." Thư ký Lý nói xong lén lút nhìn Chu Cẩn Du. Anh ta đi theo thị trưởng Chu đã nhiều năm, ít nhiều cũng biết một ít chuyện riêng của anh. Thí dụ như chuyện kêu gọi nhà đầu tư, trong tập đoàn Bảo Hàng cũng có cổ phần của thị trưởng Chu, chỉ là hình như thị trưởng Chu chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của tập đoàn. Cho nên trừ anh ta ra, không có người khác biết, căn cứ theo nguyên tắc của một người làm thư ký, chuyện không nến biết thì cứ giả vờ như là mình không biết, vì vậy bây giờ anh ta không biết gì hết. "Còn có thể làm sao nữa, nếu hạng mục đã được triển khai rồi, vậy thì phải làm cho được, bây giờ nếu mà đình chỉ thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm đây. Chỉ có điều, đối với vài người, phương thức làm việc cũng phải đặc biệt một chút. Chúng ta cứ coi như là vì lợi ích của nhân dân đi, mức giá đền bù bên tập đoàn Bảo Hàng cũng không thấp, cứ kêu bọn họ xử lý sao cho tốt là được." Chu Cẩn Du mở mắt ra chậm rãi nói, không hề có chút lo lắng. Mà trên thực tế anh cũng thật sự không cảm thấy lo lắng, anh biết rất rõ có người muốn gây cản trở cho anh, nhưng anh rất tin tưởng vào năng lực của Chu Vận Hàng và Phùng Bảo, chút chuyện nhỏ này mà bọn họ không giải quyết được, thì tập đoàn Bảo Hàng cũng không có được ngày hôm nay. "Thị trưởng Triệu thấy có đúng không?" Cuối cùng Chu Cẩn Du cũng không quên hỏi người lãnh đạo tối cao đang ngồi trong phòng họp, đồng thời cũng chính là người âm thầm cản đường anh. Triệu Khánh Dương giống như ông phật, vẻ mặt tươi cười hóm hỉnh: "Ha ha, tôi rất yên tâm về năng lực của phó thị trưởng Chu! Hạng mục tài chính do cậu triển khai nhất định sẽ rất thuận lợi thành công, góp phần thúc đẩy thành phố D của chúng ta phát triển!" Ông ta khách sáo ca tụng, Chu Cẩn Du giả bộ như rất cao hứng, gương mặt vốn không có biểu tình gì từ từ giãn ra. "Thị trưởng Triệu cứ nói đùa, không có ngài ở phía sau quan sát góp ý, dự án này muốn hoàn thành được, cũng phải mất rất nhiều thời gian! Tôi vừa nghe thấy có hộ gia đình không chịu di dời, khẳng định là điều kiện đưa ra không hợp lý rồi, có phải bên bồi thường đưa ra mức giá không phù hợp đúng không? Haizzz, người dân cũng không dễ thuyết phục đâu. Công ty Bảo Hàng lớn như vậy, mà chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được nữa! Anh nói lại với người phụ trách của Bảo Hàng, nói là chuyện gì có thể đáp ứng người dân, thì cứ cố gắng làm cho người ta đi! Còn nữa, bây giờ là xã hội pháp trị rồi, không có quyền ép người ta mua bán được. Cho nên nếu trong quá trình thương lượng mà có mâu thuẫn gì với người dân, nhớ nhắc nhân viên bên Bảo Hàng cư xử khéo léo một chút, nhất định không được xảy ra tranh chấp ẩu đả có biết không!" Ông ta càng nói càng nghiêm túc, mà lúc sau là nói cho thư ký Lý, bởi vì thư ký Lý là người trực tiếp liên hệ của phủ thị chính với Bảo Hàng. Thị trưởng Triệu nói xong, tất cả mọi người trong phòng họp tôi nhìn anh anh nhìn tôi, sau đó đồng thời cúi đầu, người thì xoay cây bút, người thì lật mấy tờ giấy để trên bàn, tóm lại không có ai nói gì hết. Gương mặt Chu Cẩn Du không có biến hóa, nhưng trong lòng thầm cười khinh bỉ cái tên Triệu Khánh Dương này, năng lực như vậy mà cũng có thể nắm giữ chức thị trưởng thành phố D suốt nhiều năm nay, chỉ bấy nhiêu cũng đủ để chứng minh ông ta tham ô biết bao nhiêu, nếu không với trình độ này của ông ta, làm sao bây giờ còn ngồi ở đây được, chắc đã sớm bị người ta mời đi uống trà rồi. Thư ký Lý liếc nhìn Chu Cẩn Du một cái, sau đó cúi đầu nhìn laptop giả bộ gõ gõ đánh đánh, nhìn qua giống như đang rất nghiêm túc ghi chép lại chỉ thị của lãnh đạo, nhưng trên thực tế anh ta đang ngồi viết phương châm chính sách của Đảng để thanh lọc tinh thần. Triệu Khánh Dương nhìn phản ứng của mọi người, hài lòng gật đầu, trên mặt lại cười tươi như ông phật. Hừ, cái tên Chu Cẩn Du tự cho mình là có bối cảnh gia đình ghê gớm, vừa tới thành phố D đã khoa tay múa chân, ông ta liền muốn để cho Chu Cẩn Du biết chỗ này mới là địa bàn của ai. Ở đây, mặt dù anh là con ông cháu cha, nhưng cũng phải ngoan ngoãn nghe theo lời ông ta. Triệu Khánh Dương năm nay 50 tuổi, vừa mới bắt đầu đã được lên thẳng chức thị trưởng thành phố D, nói ông ta không có năng lực thì cũng không thể nào, nếu không cũng không thể giữ chức thị trưởng thành phố D suốt tám năm trời được, mà còn có tin đồn rằng, ông ta còn đút lót cấp trên, hy vọng được thăng cấp trước khi về hưu. Mà nói ông ta có năng lực, cũng không đúng, bởi vì trong tám năm nay, tình hình phát triển của thành phố D vẫn cứ trì trệ, tài chính cạn kiệt, ngân khố ít đến nỗi làm người ta đỏ mắt. Mà theo thông tin Chu Cẩn Du điều tra được về ông ta, bản thân cái tên Triệu Khánh Dương này năng lực không có, lại rất giỏi luồn cúi, lấy lòng cấp trên, cũng rất kiên nhẫn. Để được tiến vào làm việc trong phủ thị chính, ông ta đã dốc hết tất cả tiền bạc của mình, sau đó được vào làm một chức quan béo bở, ông ta to gan biển thủ công quỹ, vài năm sau, số tiền đó cũng đủ để ông ta duy trì mối quan hệ với các quan chức cấp cao. Muốn nói mấy nhà lãnh đạo thích kiểu cấp dưới như thế nào, thì trước tiên phải là biết nghe lời, có năng lực, cuối cùng là phải biết cách ứng xử. Mà Triệu Khánh Dương chính là loại người như vậy. Ông ta không tiếc bỏ ra hết tài sản của cải của mình, đi thẳng một đường lên như diều gặp gió, cuối cùng được ngồi xuống cái chức thị trưởng. Trong tám năm ông ta đảm nhiệm chức vụ này, có thể nói thành phố D chính là thiên hạ của ông ta, bất luận là hội nghị gì, chỉ cần có ông ta ở đó, thì ông ta nói một là một nói hai là hai. Con gái và con riêng của ông ta đều được mấy vị quan chức ở đây gọi là "công chúa", "hoàng tử", có thể thấy chức vị của ông ta ở chỗ này lộng hành bạo quyền đến cỡ nào. Lúc Chu Cẩn Du vừa mới tới thành phố D, Triệu Khánh Dương cũng đã từng dùng thủ đoạn đối với anh, khiến Chu Cẩn Du phải gặp không ít khó khăn. Dù sao anh cũng là người mới, cần phải có thời gian làm quen với mọi thứ ở đây. Chỉ có điều cảnh tượng hòa bình đó không kéo dài được lâu, cho đến khi Chu Cẩn Du bắt đầu triển khai hạng mục tài chính. Dù sao nếu như hạng mục này được tiến hành, vậy thì sẽ có nhiều chuyện bí mật ở thành phố D bị bại lộ, đây chính là chuyện mà Triệu Khánh Dương không vui nhất. Thí dụ, hàng năm nhà nước đều sẽ chi tiền cho các quỹ tài chính, nếu toàn bộ tiền đều đổ vào hạng mục này, Triệu Khánh Dương lấy cái gì để đứng cửa giữa bỏ tiền công quỹ vào túi riêng, lấy cái gì mà lo lót cho cấp trên. Cho nên lúc Chu Cẩn Du đề xuất hạng mục này, ông ta đã khuyên bảo hết lời, cũng đã ám chỉ rồi, nếu như không có gì thay đổi, Chu Cẩn Du cũng sẽ được chia một ít. Phải biết rằng, phần tiền này đúng ra là toàn bộ đều vào trong túi ông ta, mà bây giờ tiến hành hạng mục, mặc dù cũng sẽ có thu hoạch, nhưng có rất nhiều người nhìn, ý nghĩ muốn độc chiếm là không có khả năng, cho nên số tiền thật sự mà ông ta biển thủ được, cũng sẽ không nhiều như trong tưởng tượng. Tiếc là Chu Cẩn Du không chịu tham gia, coi tiền bạc chỉ là phù du, kiên quyết muốn thành phố D phát triển. Vì lợi ích của nhân dân, cuối cùng Triệu Khánh Dương cũng phải nhượng bộ. Ngoài mặt Triệu Khánh Dương vẫn tỏ ra thân thiện, nhưng đằng sau thì làm mọi cách để gây cản trở, thí dụ như khi hạng mục được thông qua, nhưng bên tài vụ không chịu cấp tiền, khiến Chu Cẩn Du có lệnh mà không có lính, cầm mấy bản kế hoạch trong tay, nhưng lại không làm được cái gì nên chuyện. Dưới tình huống như vậy, Chu Cẩn Du sa sút suốt một tuần liền, sau đó lại đột nhiên đưa ra đề xuất kêu gọi nhà đầu tư, nói là nếu thành phố D không đủ ngân sách để gánh vác triển khai hạng mục này, vậy thì mở cửa cho người có tiền vào đầu tư. Triệu Khánh Dương suy nghĩ không bao lâu liền đồng ý, bởi vì ông ta cho rằng, kế hoạch này còn chưa có khả quan, sau này có thu được lợi nhuận không thì chưa biết, cho nên nếu có tập đoàn muốn đầu tư vào thành phố D, cũng phải cân nhắc suy xét rất cẩn thận. Không ngờ Chu Cẩn Du vừa đề xuất kêu gọi nhà đầu tư không bao lâu, đã có một tập đoàn nhảy vào, dẫn đến sự chú ý của Triệu Khánh Dương, ông ta cho rằng Chu Cẩn Du có cái gì mờ ám với tập đoàn Bảo Hàng này. Trải qua điều tra, ông ta tra được hai ông chủ của tập đoàn Bảo Hàng này, đều là bạn thân nối khố của Chu Cẩn Du. Không cần nghĩ nhiều cũng biết, tập đoàn này nhảy vào đây là nhờ có Chu Cẩn Du làm chỗ dựa. Cho nên ông ta cũng không thèm khách khí nữa, mấy hộ gia đình không chịu di dời lần này chính là do ông ta cố tình sắp xếp, ông ta muốn nhìn xem mấy ông chủ bên Bảo Hàng sẽ làm sao đây. Chuyện xử lý hộ gia đình không chịu dời nhà đi rất khó khăn, có ông ta ở đây quan sát, khẳng định không thể để cho người của Bảo Hàng sử dụng bạo lực cưỡng chế được, vậy thì bọn họ phải nghĩ cách khác, mà biện pháp cuối cùng chính là tăng giá thu mua lên. Phải biết rằng, công trình chỉ cần bị chậm trễ một ngày, tổn thất cũng không phải là vài ba trăm đồng. Chỉ cần Bảo Hàng trả thêm tiền cho mấy hộ đó, ông ta có thể kích động mấy hộ khác đòi thêm tiền bồi thường, đến lúc đó Bảo Hàng sẽ bị người ta làm loạn đến sứt đầu mẻ trán, làm gì còn tinh thần tiếp tục triển khai dự án nữa, vậy thì hạng mục này sẽ bị bỏ dở giữa chừng, sau đó ông ta sẽ gây áp lực, Chu Cẩn Du cũng phải rút lui thôi. Đây chính là mục đích của Triệu Khánh Dương, ông ta muốn cho tất cả mọi người ở đây đều biết, cái thành phố D này, chính là thiên hạ của Triệu Khánh Dương ông ta. "Tôi chỉ muốn nói một câu cuối cùng, chúng ta là đầy tớ của nhân dân, toàn bộ đều lấy lợi ích của nhân dân làm điểm xuất phát, nhất quyết không thể làm tổn hại đến lợi ích của nhân dân. Nếu Bảo Hàng muốn tiếp tục dự án thu mua, vậy thì phải xử lý làm sao cho hợp tình hợp lý với dân chúng, dưới quyền của tôi, tôi tuyệt đối không cho phép chuyện cưỡng bức người dân di dời nhà ở. Nếu như tôi mà biết có chuyện không công bằng dân chủ, làm việc không đúng trình tự, bồi thường không công bằng xảy ra, tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, tra xét ngọn nguồn, tuyệt đối không dung tha!" Triệu Khánh Dương hùng hồn nói xong, nhìn Chu Cẩn Du dứt khoát nói: "Tan họp!" Ông ta dẫn đầu rời khỏi phòng họp.