“Trước kia em nói mình đã kết hôn, được, anh giúp đỡ em, anh đợi em. Hiện tại cuối cùng em cũng li hôn, anh cũng còn độc thân, tại sao anh không thể theo đuổi cô gái mình thích chứ? Em còn gì muốn nói không.” Chu Cẩn Du càng nói càng cảm thấy mình chịu thua thiệt, lúc này nghĩ lại anh thấy mình quả thật có chút tình cảm đặc biệt với cô gái này, tối thiểu thì so với các cô gái khác đều đặc biệt hơn. Thời khắc này vì anh thấy mình không đáng giá với cô mà cũng biết bản thân mình không phải là người rộng lượng, nghiêm túc mà nói anh là người có lòng dạ hẹp hòi, nên cái gì anh không đạt được tất sẽ báo thù, là ai thì cũng đừng nghĩ sẽ trêu chọc anh mà có thể bình yên vô sự. Nhìn ánh mắt mê người phía trước, anh đột nhiên cười, anh nghĩ rằng nếu mình phải trả giá thì nhất định phải trả thù cô gái này. Hơn nữa, cô ấy phải trả giá nhiều hơn mình mới được. “Đúng, em đã li hôn, anh còn độc thân, em không có gì cần nói.” Vương Tĩnh Kỳ ngây ngốc lặp lại, cô không hề biết mình đã bước một bước vào bẫy. “Em đã đồng ý, vậy việc kia chúng ta cứ xác định như vậy nhé, hiện tại chúng ta bắt đầu quan hệ yêu đương, về sau em không thể cự tuyệt anh gần gũi, mọi việc em đều phải lấy anh làm trung tâm, anh nói đông em không thể nói tây, anh bảo em đánh chó em không thể đuổi gà, em hiểu chứ.” Chu Cẩn Du lợi dụng người trước mặt không được tỉnh táo lắm bèn vội vàng đem mọi chuyện xác định, hơn nữa anh còn muốn cô cam đoan về sau sẽ nghe lời mình. Thấy người ngồi trên đầu gối mình không có phản đối gì, anh không có ý tốt nhỏ giọng nói: “Nếu chúng ta xác định quan hệ rồi thì chúng ta có phải nên làm chút chuyện giữa hai người yêu nhau nên làm không.” “À?” Vương Tĩnh Kỳ còn chưa kịp phản ứng, Chu Cẩn Du đã chịu không nổi mê hoặc, anh nâng mặt cô lên, cúi đầu xuống hôn cô. Hai bờ môi chạm nhẹ vào nhau, Chu Cẩn Du đã cảm thấy mùi rượu nhàn nhạt. Ừ, hương vị rất tốt. Anh buông đôi môi của cô, vươn đầu lưỡi liếm trên môi Vương Tĩnh Kỳ, tinh tế miêu tả. Ừ, có một chút vị cay, cũng không tệ lắm. Anh kiên nhẫn, tinh tế liếm môi của Vương Tĩnh Kỳ một lần nữa, tóm lại môi trên có mùi rượu đậm hơn so với môi dưới. Vương Tĩnh Kỳ mở to mắt nhìn người trước mặt cứ nhích tới nhích lui, cô còn cảm thấy trên môi ngưa ngứa, có chút không kiên nhẫn cô hỏi: “Anh có phải giống chó hay không mà cứ liếm môi em vậy. Còn nữa, anh cứ như vậy trước mặt em làm cho em không thể hít thở không khí trong lành được.” Anh luôn thở vào mặt cô làm cho cô không đủ không khí để thở. Vốn còn có thể dùng miệng để hô hấp thêm vào một chút, nhưng kết quả là miệng mình cũng không được buông tha. Vương Tĩnh Kỳ nói xong lấy tay dùng sức đẩy người trước mặt ra bên ngoài, dùng mũi hít không khí vào, cô có chút buồn bực. “Câm miệng.” Chu Cẩn Du thấp giọng phẫn nộ quát một tiếng, anh cắn răng hung hăng nhìn Vương Tĩnh Kỳ, vừa mới tạo ra một chút không khí lãng mạn vậy mà để cho cô gái này nói có mấy câu đã phá hỏng hết, “Em có còn là con gái không vậy.” Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy anh nói lời này với mình chính là sự sỉ nhục lớn nhất với cô, cũng kích thích cô thật sâu sắc. Đời trước cô luôn bị người khác nói là không đáng làm một người vợ. Bởi vì cô không có sức hấp dẫn, không nắm được trái tim của chồng để chồng bên ngoài có người khác. Bởi vì đến lúc chết cô cũng không thể có con nên cuối cùng bị mọi người nói là gà mái không biết đẻ trứng. Vốn tưởng đời này không còn cùng Trương Dương nữa thì những điều đó cũng sẽ khác, cuối cùng bây giờ lại bị nghi ngờ không biết có phải là con gái hay không, đây không phải là đâm vào tim cô sao. Đôi mắt cô trong chốc lát liền đỏ, có chút nghẹn ngào, có chút tức giận cô bắt lấy bàn tay to của Chu Cẩn Du hướng khuôn ngực mềm mại của mình đặt xuống, quát lớn: “Anh sờ xem, anh sờ xem đây là cái gì?” Sau đó cô vươn tay ra sờ soạn trước ngực Chu Cẩn Du một cái, sau đó kinh bỉ nói: “Ngực em so với ngực của anh còn lớn hơn, anh còn nói em không phải là con gái sao.” Chu Cẩn Du thực sự không nghĩ tới cô gái trước mặt này sẽ có hành động như vậy. Anh thất thần lặng đi một chút, đột nhiên lại nhớ đến biểu hiện uống rượu của cô lần trước cũng hiểu ra. Cô gái này là bị rối loạn tính cách, bình thường thì rất đoan trang, rất quy củ, nhưng khi uống rượu thì tính cách lại khác, đều mượn rượu trêu đùa người thường. Tất nhiên tiện nghi đưa đến miệng không thể không chiếm, anh cũng nhớ rõ bộ ngực mềm mại, co dãn của cô. Anh còn nhớ rõ kích thước mê hồn kia, nó vểnh cao làm cho một tay của anh không thể nắm hết bờ mông của cô. Cho nên khi anh bị Vương Tĩnh Kỳ bắt đặt bàn tay của mình vào ngực của cô anh cũng không khách khí mà nhào nặn. “Ừ, anh sờ thấy rất tốt, để anh nhìn xem chỗ này có gì khác không, có phải là cô gái trưởng thành không.” Vương Tĩnh Kỳ cứ ngu ngốc như vậy ưỡn ngực, cô nhận thức được anh đang nhào nặn ngực mình và vẻ mặt của anh với biểu tình anh không lừa em. Chu Cẩn Du nhéo hai cái ở ngực đã cảm thấy ngực của cô đang ở trong áo lót, căn bản là anh không cảm nhận được sự mềm mại nên không đã nghiện, cho nên anh có chút bất mãn nói: “Chỗ này của em sao cứng cứng, không phải có bệnh gì chứ?” Ý của anh là tháo nội y ra để sờ, nhưng hiển nhiên là cô gái nhỏ này là đang say rượu nên không có năng lực phán đoán, cũng không có năng lực thừa nhận. “A, cứng cứng, ở đâu vậy?” Vương Tĩnh Kỳ nghe xong trong lòng lộp bộp một cái, đời trước cô bị ung thư gan mà qua đời, bởi vì cô bị ung thư cho nên đối với các loại ung thư khác cô đều có chút hiểu biết, đặc biệt có nhiều cô gái cũng bị ung thư vú. Hiện tại cô bất ngờ nghe thấy ngực cô có cái gì đó cưng cứng liền nghĩ không phải là mình bị ung thư chứ. Nghĩ tới đây liền nghĩ đời này mình cũng không thoát khỏi bị giày vò vì ung thư. Trong chốc lát bi thương từ lòng trào ra, nước mắt liền rơi ầm ầm xuống nhìn đến thương tâm. Không ai có thể so với cô hiểu được sự sốt ruột của mình về việc bị bệnh này, cũng không ai so với cô hiểu được cảm giác thân thể bị bệnh tật hành hạ ra sao. Chu Cẩn Du thật sự không ngờ mình lừa gạt có một câu mà lại chọc người trước mặt khóc, cũng không biết mình nói đùa có một câu mà như thế nào mà khiến cô bật khóc rồi. “Sao lại khóc, đừng khóc, đừng khóc, có chuyện gì nói với anh, anh sẽ làm chủ cho em.” Chu Cẩn Du vội vàng rút giấy bên cạnh lau nước mắt cho cô. “A……Em lại bị ung thư, anh nói có khối cưng cứng kia nhất định là u…….A….. Em còn chưa có đến một ngày tốt lành…..” Vương Tĩnh Kỳ vừa nói vừa khóc, còn chủ động sờ sờ ngực mình, cô muốn nhìn một chút xem Chu Cẩn Du nói có khối cưng cứng là ở chỗ nào. Đương nhiên cách một lớp nội y nên căn bản là cô không sờ được cái gì, cho nên muốn hay không muốn thì cô tự mình cúi đầu cởi quần áo, chuẩn bị đem nội y của mình cởi ra để kiểm tra thật tốt một chút. Chu Cẩn Du nghe xong lý do cô khóc, anh không nhịn được ngửa đầu liếc mắt xem thường cô một cái, thật không biết phải nói gì, để cô gái này uống rượu say cuối cùng cũng không tốt. Lúc anh cúi đầu đã thấy Vương Tĩnh Kỳ cởi ra áo khoác ngoài, cách áo len một lớp cô cởi nút áo lót, vén áo len lên, chính mình cúi xuống bắt đầu lấy tay nắm bóp bộ ngực của mình dưới áo len. Miệng cô còn chề môi than thở nói: “Ở đâu, ở đâu.” Tuy không nhìn thấy cái gì nhưng hình ảnh trước mặt lại kích thích thật mạnh đến Chu Cẩn Du. Anh cảm thấy người trước mặt như đang dụ dỗ mình, vậy anh còn khách khí làm gì. Đột nhiên anh vươn tay đem tay Vương Tĩnh Kỳ từ trên ngực bỏ xuống, anh cố định khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lập tức cúi xuống, anh muốn bịp cái miệng nhỏ nhắn đang nói của cô. Sau khi lướt qua một chút, Chu Cẩn Du cảm giác được bàn tay nhỏ bé của cô đang đẩy ra ở ngực mình. Anh kiềm chế buông lỏng miệng mình ra, nhẹ nhàng liếm làm môi Vương Tĩnh Kỳ đỏ mọng, sau đó nhỏ giọng dụ dỗ nói, “Ngoan nào, em há miệng ra.” Vương Tĩnh Kỳ lúc này cũng không cảm thấy bầu không khí rực rỡ, cô chỉ muốn biết được mình có phải bị bệnh hay không. “Vừa rồi không phải anh bảo em câm miệng sao. Bây giờ lại thay đổi, anh có phải là đàn ông không vậy?” Cô nói xong liếc anh một cái, tiếp tục bất mãn nói: “Anh không thấy em đang bận sao, đúng rồi, anh vừa mới nói chỗ nào cưng cứng vậy, tại sao em sờ không thấy.” Chu Cẩn Du hít một hơi thật sâu, anh không ngừng an ủi mình, cô là một kẻ say rượu thì anh có thể hi vọng cô nói điều gì dễ nghe chứ, bình tĩnh, bình tĩnh lại. “Em hiện tại nghe anh, mở miệng ra, không được nói nữa để anh thật tốt kiểm tra kiểm tra em.” Chu Cẩn Du bịp cái miệng nhỏ nhắn còn muốn lên tiếng của cô. Thừa dịp đó anh đem đầu lưỡi mình đưa sang cái miệng nhỏ nhắn đang làm cho mình tức giận kia, bàn tay của anh theo vạt áo len luồn vào trong, sờ vào bộ ngực non mềm đang vểnh lên, tay anh dùng sức nhào nặn. Từ từ hôn sâu, anh không muốn nghe cô gái này nói thêm gì để làm mình tức giận cho nên đầu lưỡi của anh bắt đầu truy đuổi, dây dưa quấn lấy lưỡi cô. Mà Vương Tĩnh Kỳ ở dưới người anh cũng từ từ yên tĩnh trở lại. Mặc kệ đời trước cô trôi qua như thế nào thì cô cũng là một người phụ nữ đã từng kết hôn, cũng trải qua cuộc sống hôn nhân bình thường. Lúc trước cô vừa kết hôn cũng trải qua cuộc sống hạnh phúc tuy ngắn ngủi nhưng cũng từng được yêu thương. Mặc dù vì năng lực bản thân có vấn đề nhưng thời điểm cô cùng Trương Dương hạnh phúc cũng rất ít khi cảm nhận được một ít ham muốm dục vọng như tiểu thuyết miêu tả. Bình thường đều là Trương Dương vui vẻ xong là kết thúc. Rất nhiều lúc ở trên giường cô đều cảm thấy nửa vời, nhưng vì sợ làm tổn thương tự tôn nam tính của Trương Dương nên bình thường cô đều nhịn không nói. Chờ đến sau này Trương Dương vừa có tiểu tam, vừa có tiểu tứ thì cũng chẳng còn tinh lực chú ý tới cảm giác của cô, đương nhiên cho tới bây giờ hắn cũng không có quá để ý tới. Thời gian quá lâu Vương Tĩnh Kỳ cũng không còn thích lên giường cùng Trương Dương nữa. Nhưng sau khi trải qua tình trạng hiện tại cô làm sao có thể không muốn, dẫu sao Vương Tĩnh Kỳ cũng chỉ là cô gái bình thường mà. Đời trước cô đều đè nén bản thân mình, nhưng hiện tại bị động tác của Chu Cẩn Du khơi mào dục vọng đã bị chôn sâu, cô cũng đã sớm quên đi thắc mắc mình có bị bệnh hay không. Chu Cẩn Du là người khởi xướng nên đương nhiên anh có thể cảm nhận được biến hóa của cô gái nhỏ trong lồng ngực mình. Bàn tay nhỏ bé ban đầu vốn còn đẩy mình ra, nhưng bây giờ tay cô đã từ từ vòng qua cổ anh. Ngực của cô mềm mại trong tay anh cũng vì hô hấp thay đổi mà run rẩy. Anh buông miệng nhỏ nhắn của Vương Tĩnh Kỳ ra, nhìn khóe miệng như sợi chỉ bạc, ánh mắt càng thêm sâu và u ám. Vương Tĩnh Kỳ vừa mới động tình nên vẫn còn chưa hôn đủ thì người đàn ông này đã rời đi, cô đương nhiên là không vui, cái miệng nhở nhắn của cô cong lên dán sát vào anh muốn tiếp tục. Chu Cẩn Du nhìn cô ở trước mặt hô hấp có chút dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn một chút, một bộ dáng động tình, anh liền nở nụ cười ha ha. Cô thật sự là làm cho anh ngạc nhiên rất lớn. “Đừng có vội, chúng ta còn có thời gian cả đêm mà.” Chu Cẩn Du thấp giọng tươi cười nhớ lại lúc im lặng ở trong phòng khách.